Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi

Chương 25: Chương 25




“Hoà Đào, cậu mở cửa, tôi có lời muốn nói với cậu.” Lý Tường Húc rốt cuộc sau khi gõ cửa hồi lâu, mở miệng nói.

Hòa Đào đứng ở cửa, thần sắc có chút khẩn trương: “Quá muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói đi.”

Ngoài cửa đột nhiên an tĩnh một lúc, ngay khi Hòa Đào cho là Lý Tường Húc đã đi, liền nghe Lý Tường Húc nói: “Hòa Đào tôi hỏi cậu, cậu có phải là đang hẹn hò với Hàn Kiệt không?”

Hòa Đào không nghĩ tới Lý Tường Húc tối khuya chạy tới đây là vì vấn đề này: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Cậu trả lời tôi là có hay không?”

“Có.” Hòa Đào cắn môi, lo lắng nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

Sau đó liền nghe rầm một tiếng, Lý Tường Húc hung ác đá một cước lên cửa lớn nhà Hòa Đào.

“Cậu làm gì vậy?” Hòa Đào sợ hết hồn, khẩn trương hỏi.

“Hòa Đào, tôi tưởng cậu không như vậy, tôi không nghĩ tới, cậu vốn dĩ cũng giống mấy Omega kia tham mộ hư vinh, cậu thật sự làm cho tôi quá thất vọng rồi, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu.”

Nghe Lý Tường Húc rít gào ở bên ngoài, Hòa Đào quả thực không biết phải làm sao.

Lý Tường Húc chỉ cần nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy bộ dáng thân mật giữa Hòa Đào và Hàn Kiệt khi đi về, liền cảm thấy chính mình bị lừa gạt.

Trước đây bạn học của hắn đều cảm thấy hắn và Hòa Đào rất xứng đôi, không chỉ nhà ở gần, gia thế cũng không khác mấy, quả thực chính là môn đăng hộ đối, hắn cảm thấy cũng rất tốt, cho nên mới chủ động lấy lòng Hòa Đào, Hòa Đào đã đáp ứng cho hắn đưa cậu về nhà, hiện tại lại hẹn hò với Hàn Kiệt.

Mấy ngày nay bạn học lớp bọn họ nhìn hắn với ánh mắt không tốt, mặc dù không hề nói gì, nhưng hắn không biết bọn họ đang suy nghĩ gì sao?

Đáng ghét, đều tại Omega đáng chết này làm hại.

“Hòa Đào, cậu chờ đấy!”

Lý Tường Húc hung ác đá một cước lên cánh cửa đã đóng chặt trước mặt, xoay người tức giận rời đi.

Trong lòng Hòa Đào run lên, cậu hoàn toàn không hiểu Lý Tường Húc tối khuya chạy đến cửa nhà cậu nổi điên làm gì.

Cũng may cậu không mở cửa, nếu không không biết Lý Tường Húc sẽ làm ra chuyện gì.

Hòa Đào trong lòng lo lắng, cầm điện thoại di động không biết có nên nói chuyện này cho Hàn Kiệt biết hay không.

Do dự một chút, lại nghĩ cậu nói rồi, có thể hay không khiến Hàn Kiệt cảm thấy bản thân cậu rất phiền phức.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói với Hàn Kiệt chuyện đã phát sinh.

Kết quả sáng ngày thứ hai, không biết là trùng hợp hay là Lý Tường Húc cố ý.

Hòa Đào mới vừa nhìn thấy Hàn Kiệt ở dưới lầu, liền thấy Lý Tường Húc cũng vừa đúng lúc đi ra.

Hòa Đào trong lòng hồi hộp, cũng may Lý Tường Húc không nói gì cũng chẳng làm gì, thậm chí cũng không nhìn về phía Hàn Kiệt.

Thật giống như chuyện phát sinh tối qua hết thảy đều là ảo giác của bản thân Hòa Đào vậy.

Mà Hàn Kiệt vẫn luôn chú ý Hòa Đào nên không bỏ sót biểu cảm khẩn trương của Hòa Đào: “Làm sao vậy?”

Hòa Đào nhìn Lý Tường Húc rời đi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không, không có chuyện gì.”

Hàn Kiệt liếc nhìn Lý Tường Húc đã đi qua, vừa liếc nhìn, liền biết rõ tâm trạng của Hòa Đào có chút không đúng, giấu đi hoài nghi trong mắt, Hàn Kiệt đưa tay lấy cặp sách của Hòa Đào, dắt tay cậu nói: “Đi thôi.”

Thấy Hàn Kiệt không hỏi nhiều, Hòa Đào thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy lo lắng.

Cẩn thận liếc nhìn Hàn Kiệt, Hàn Kiệt cảm giác được ánh mắt của Hòa Đào, lại không nói gì.

Đưa Hòa Đào tới lớp, Hàn Kiệt trực tiếp gọi Trương Ngạo.

Trương Ngạo bị Hàn Kiệt điểm danh, trong lòng run lên, cười hì hì qua đó: “Kiệt ca, tìm em.”

“Tra giúp tôi một người.” Nói xong Hàn Kiệt liền phát hiện mình căn bản không biết đến tên kia tên gì, biểu cảm hiện ra đặc biệt âm trầm.

Trương Ngạo thấy anh như vậy trái tim nhỏ bé liền căng thẳng, luôn cảm thấy có người sẽ gặp xui xẻo.

Hàn Kiệt suy nghĩ một chút, rồi nói với Trương Ngạo chuyện lúc trước.

Trương Ngạo nghe xong chỉ cảm thấy Kiệt ca của bọn họ đây là dự định tính sổ* người ta sao?

(Nguyên văn Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù.)

Quả nhiên lòng ghen tỵ của Alpha thực sự...

“Yên tâm đi, Kiệt ca, bảo đảm đều đưa đủ cho anh.”

Trương Ngạo vỗ ngực đảm bảo, Hàn Kiệt liếc hắn một cái: “Cảm ơn.”

Trương Ngạo liền xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

o0o

Tô Khả thấy sắc mặt của Hòa Đào không tốt, có chút lo lắng hỏi: “Hòa Đào, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy, hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

Hòa Đào trong lòng có chuyện, đang lo lắng không ngừng, đúng lúc Tô Khả hỏi cậu, liền dứt khoát đem chuyện tối qua nói với Tô Khả.

“Cậu nói tớ rốt cuộc có nên nói với Hàn Kiệt không.”

“Cậu lo lắng cái gì?” Tô Khả nhìn Hòa Đào lo lắng, trong lòng mơ hồ có chút đồng cảm.

“Tớ, tớ chính là sợ anh ấy cảm thấy tớ phiền phức, lại lắm chuyện.”

Hòa Đào không có tinh thần gì mà gục xuống bàn.

Tô Khả cũng đến gần, nói chuyện của bản thân cho Hòa Đào nghe.

Hòa Đào nhìn Tô Khả, thở dài một tiếng: “Cậu cảm thấy cậu giấu được tới khi nào?”

“Tớ không biết, tớ cũng không dám nghĩ.”

Hòa Đào cũng không biết nên làm sao an ủi Tô Khả, chỉ cảm thấy bạn trai của hai người họ đều quá ưu tú, áp lực thật lớn nha.

o0o

Lý Tường Húc vẫn chưa nghĩ kỹ nên làm gì để trả thù Hòa Đào và Hàn Kiệt, thì bị Hàn Kiệt chặn trong phòng rửa tay.

Là côn đồ cao trung K, mặc dù khoảng thời gian gần đây, Hàn Kiệt đều không gây ra chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là anh đã lui khỏi giang hồ.

Lý Tường Húc nhìn cửa bị Hàn Kiệt đóng lại, hắn sở dĩ đi tìm Hòa Đào mà không dám đối mặt với Hàn Kiệt, cũng bởi vì hắn đối với Hàn Kiệt trời sinh đã sợ hãi.

Mặc dù hắn cùng với Hàn Kiệt đều là Alpha, có thể Alpha trời sinh cũng có sự phân chia mạnh yếu.

“Anh có ý gì?” Lý Tường Húc mặc dù trong lòng thấp thỏm, trên mặt cũng không muốn làm cho Hàn Kiệt quá khinh thường hắn.

Hàn Kiệt đi tới, trực tiếp đá một cước lên bụng Lý Tường Húc, nhìn đối phương gập người xuống, trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo người đến bồn rửa tay: “Lý Tường Húc.”

Anh nhẹ nhàng phun ra ba chữ này, không hiểu sao khiến trong lòng Lý Tường Húc run lên: “Anh, anh làm gì, tôi, tôi không chọc giận anh đi?”

Hàn Kiệt cong chân đá hắn một cước, nhìn Lý Tường Húc lảo đảo một chút nằm nhoài lên bồn rửa tay: “Cậu thích Hòa Đào, muốn theo đuổi cậu ấy?”

Lý Tường Húc căng thẳng trong lòng, nghĩ tối hôm qua quả nhiên quá nóng nảy.

“Tôi, tôi không có, tôi không có ý này.”

“Há, có đúng không?” Hàn Kiệt vỗ mặt của hắn: “Nhớ kỹ lời cậu đã nói hôm nay, để tôi phát hiện cậu có động tác nhỏ gì, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”

Nói xong Hàn Kiệt lui về phía sau một bước, xoay người đi ra ngoài.

Hàn Kiệt vừa đi, Lý Tường Húc tim đập thình thịch đứng lên, nham hiểm mà nhìn Hàn Kiệt rời đi.

Ngay khi Hòa Đào lo lắng có nên nói với Hàn Kiệt chuyện Lý Tường Húc không, lại không biết Hàn Kiệt đã thay cậu đem người trừng phạt một trận.

o0o

Cố Lễ không nghĩ tới, buổi tối hôm ấy lời Từ San nói đến tìm anh là thật.

Khi thấy Từ San đứng ở cửa lớp học, Cố Lễ chỉ cảm thấy tiêu rồi.

Từ San đang dựa lan can phía sau, nhìn thấy Cố Lễ nhìn cô nhíu mày: “Cậu mỗi lần nhìn thấy tớ đều là bộ dáng như tớ có mối thù sâu nặng với cậu vậy, tớ có phải đã đào mộ tổ tiên nhà cậu không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Tôi rất không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.