Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi

Chương 2: Chương 2




Hòa Đào sau khi về nhà, tìm thuốc ức chế vì kỳ phát tình cố ý chuẩn bị, tiêm vào mới hoàn toàn thanh tĩnh lại, giơ tay sờ vết cắn trên gáy.

Nghĩ đến Hàn Kiệt đối với cậu nói những câu nói kia, trong lòng có chút chua, cậu biết đây là kết quả sau khi bị tin tức tố ảnh hưởng, nhưng lại cảm thấy khổ sở, cậu không biết Hàn Kiệt có phải cũng sẽ chịu ảnh hưởng vì cậu không, đại khái là không có.

Mà lúc này Hàn Kiệt cũng vừa về đến nhà, kế hoạch vốn dĩ là đến xem xe, sau khi gặp được Hòa Đào, liền triệt để không còn tâm tình, trong phòng lớn chỉ có một mình anh, căn phòng trống rỗng nói chuyện đều sẽ có tiếng vang.

Hàn Kiệt là Alpha duy nhất của Hàn gia, anh nắm giữ tự do tuyệt đối cũng tương tự không có tự do.

Cởi quần áo đứng dưới nước ấm (từ vòi hoa sen), Hàn Kiệt cảm thấy khắp người đều là mùi mật đào, quấy nhiễu anh tâm phiền ý loạn.

Đều biết Omega sau khi bị đánh dấu sẽ chịu ảnh hưởng tin tức tố của Alpha, đối với Alpha sản sinh ỷ lại, chưa từng nghe nói Alpha nào sau khi đánh dấu người khác, bị tin tức tố của Omega quấy nhiễu trong đầu không yên.

o0o

Hòa Đào mặc dù biết Hàn Kiệt không muốn lại nhìn thấy cậu, cũng không muốn cùng cậu có mối quan hệ, nhưng anh đã cứu cậu đó là sự thật.

Dựa theo quy định, Omega nếu ở nơi công cộng đột nhiên phát tình hậu quả là phải tự chịu.

Có thể nói Hàn Kiệt liền giống như là một kỵ sĩ đột nhiên xuất hiện cứu vớt cậu.

Nếu là bị phát hiện, cậu sợ không có cách nào lại tiếp tục đi học, sẽ trực tiếp bị trường học khai trừ luôn không nói, có thể còn có hậu quả không thể tưởng tượng chờ đợi cậu.

Cho nên, Hòa Đào không có cách nào làm được như lời Hàn Kiệt nói, đem việc này quên đi, xem như chưa từng xảy ra.

Bởi vậy cậu muốn vì Hàn Kiệt làm chút gì, thể hiện tâm ý.

Tô Khả là một người tình cảm, với chuyện này, đồng thời cảm thấy vui mừng vì bạn tốt, cũng vì bạn tốt cảm thấy đáng tiếc.

“Cậu nói tớ đến cùng phải làm sao bây giờ?” Hòa Đào xoắn xuýt mà vò vò tóc của chính mình.

Tô Khả suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: “Tớ cảm thấy cậu vẫn nên trực tiếp tìm anh ta biểu đạt một chút cảm ơn, tương đối tốt.”

“Trực tiếp tìm sao?” Nghĩ đến thời điểm Hàn Kiệt nói lúc đó khi sắp rời khỏi, Hòa Đào có điểm kinh sợ.

Nhưng Hàn Kiệt là côn đồ ở trường cao trung* K của bọn cậu, nghe đâu một mình có thể đánh mười người, cậu như vậy đại khái chỉ đủ một đầu ngón tay của anh.

(*cao trung: trung học phổ thông)

Cậu cảm kích anh nhưng cũng sợ anh đồng thời cũng đối với anh tràn ngập hiếu kỳ.

Hòa Đào cảm thấy không có Omega nào so với mình còn xoắn xuýt như vậy nữa!

Xoắn xuýt đến hói đầu nha, đi hay không đi!

“Không quản, trực tiếp tìm liền trực tiếp tìm!”

Tô Khả nghe vậy mạnh mẽ gật gật đầu.

“Cố lên nha!”

Hòa Đào biểu thị cậu không có dầu mà có thể thêm QAQ.

Cậu hiện tại không rò rỉ dầu cũng tốt lắm rồi!

(Hai câu này chơi chữ, 加油 có hai nghĩa là thêm (xăng) dầu và cố lên.)

Hòa Đào không có nhiều tiền, cậu đi làm thêm phần lớn tiền đều để dùng cho ba ba Omega của cậu khám bệnh.

Hai ba con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nhiều lúc đều là Hòa Đào dùng cánh tay đơn bạc của cậu chống đỡ cái nhà này.

Cho nên tiền cậu có thể lấy ra để mua quà tặng liền rất có hạn, cũng chỉ có thể tại nơi cậu làm thêm, tiệm trà sữa, đặt một ly trà sữa bình thường cậu không nỡ uống mà thôi.

Bưng ly trà sữa nóng hầm hập, Hòa Đào đi đến trước cửa lớp Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt cao hơn cậu một khóa, thời gian tan học nếu so với bọn họ thì trễ một chút.

Hòa Đào chờ ở cửa, tim bất an ầm ầm nhảy loạn, không biết một lát gặp, Hàn Kiệt sẽ nói thế nào, anh sẽ không cảm thấy trà sữa của cậu là keo kiệt đi.

Nghe nói điều kiện gia đình Hàn Kiệt rất tốt, so với cậu hoàn toàn là thế giới khác nhau giữa hai người.

Chỉ là như vậy bị một người được truyền rằng rất thần kỳ trong trường học, cư nhiên khi đó đối với cậu người xa lạ này ra tay giúp đỡ, Hòa Đào liền không nhịn được nghĩ kỳ thực Hàn Kiệt tâm địa rất hiền lành, đằng sau biểu tình xấu đó của anh là một tấm lòng ôn nhu, Hòa Đào liền cảm thấy Hàn Kiệt kỳ thực cũng không có đáng sợ như vậy.

Hàn Kiệt nằm nhoài trên bàn vào lúc này lớn tiếng hắt xì, theo bản năng mà ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ngoài cửa.

Lập tức liền thấy Hòa Đào ngập ngừng đứng trước cửa.

Lập tức cái gì buồn ngủ cái gì buồn bực khó chịu toàn bộ đều biến mất.

Còn lại chỉ có: “!!!”

Cậu ta làm sao lại đến, không phải đã cảnh cáo cậu ta đừng tới tìm anh sao?

Hàn Kiệt liếc mắt nhìn lão sư trên bục giảng văng tung tóe nước miếng, trực tiếp đứng lên đi ra cửa.

“Hàn Kiệt em đi đâu?”

“Đi vệ sinh!”

Bỏ lại ba chữ này, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp ra cửa.

Hòa Đào dường như nhìn thấy một trận gió xoáy thổi đến trước mặt mình là Hàn Kiệt, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Hàn Kiệt nắm cánh tay của cậu, che cái miệng sắp phát ra tiếng của cậu, đem người kéo qua một bên, cắn răng nghiến lợi nói: “Sao cậu lại tới đây, tôi không phải đã nói qua với cậu đừng tới tìm tôi, coi như sự tình ngày hôm qua chưa từng xảy ra sao?”

“Không phải, không phải, tôi, tôi biết, tôi chính là muốn, chính là muốn cảm ơn anh, cám ơn anh ngày hôm qua giúp tôi, cái này, cái này cho anh, mời anh uống, cảm ơn.”

Hòa Đào căng thẳng không biết phải biểu đạt ra sao, cuối cùng hoang mang rối loạn đem trà sữa trong tay nhét vào lồng ngực Hàn Kiệt, sau đó đối với Hàn Kiệt vội vàng cúi chào một cái, liền xoay người chạy đi thật nhanh.

Từ đầu tới cuối cậu đều không dám nhìn tới biểu tình của Hàn Kiệt.

Cậu luôn cảm thấy sau khi nhìn thấy cậu, Hàn Kiệt rất có thể sẽ đánh cậu.

Hàn Kiệt nhìn tiểu Omega giống như con thỏ lớn chạy đi, liền cúi đầu nhìn trà sữa trong tay: “Vụ gì vậy, còn tưởng vì việc gì, nguyên lai chỉ là tặng cốc sữa trà.”

Ngữ khí của anh hơi có chút tiếc nuối, trong lòng cũng không biết đang trộm thất vọng cái gì.

Cố Lễ ôm một chồng sách đến, liền thấy Hàn Kiệt đứng ở đầu cầu thang ngẩn người, đi tới nói: “Lại bị lão sư đuổi ra ngoài sao?”

Hàn Kiệt trực tiếp bị tiếng nói bất chợt này dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn Cố Lễ: “ĐM, sao cậu đi đường không phát ra tiếng?”

“Là cậu suy nghĩ gì quá nghiêm túc đi.”

Cố Lễ nói xong nhìn về phía trà sữa trong tay Hàn Kiệt: “Cậu không phải cho tới nay đều không uống những thứ này sao?”

“Tớ đột nhiên muốn uống, ai cần cậu quản?” Hàn Kiệt khó chịu mà trực tiếp đâm ống hút vào, tàn nhẫn mà hút một hơi, cho Cố Lễ một ánh mắt khiêu khích, quay đầu đi.

Chỉ là vừa mới quay đầu, liền nhíu mày nhe răng nhếch miệng một bộ dáng rất thống khổ.

Ngọt quá vậy trời!

o0o

Hòa Đào một hơi chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, chỉ cảm thấy căng thẳng phảng phất tim từ lòng ngực muốn nhảy ra ngoài vậy.

Vỗ ngực quay đầu nhìn về phía lầu trên, không nhịn được suy nghĩ, ly trà sữa kia Hàn Kiệt sẽ không vứt đi chứ.

Bất quá coi như vứt đi cũng không sao.

Dù sao cũng là cậu nhất quyết kín đáo đưa cho anh.

Hòa Đào thở dài, bất đắc dĩ xoay người rời đi, cậu còn có rất nhiều việc phải làm, kỳ thực không có nhiều thời gian đi suy nghĩ những chuyện này.

o0o

Hàn Kiệt bước trở lại phòng học sau tiếng chuông tan học, Trương Ngạo nhìn thấy trà sữa trong tay anh lại nói: “Ôi chao, Kiệt ca, anh đi mua trà sữa?”

Hàn Kiệt không nhìn hắn, đi về chỗ ngồi từ bên trong hộc bàn lấy ra cặp sách của chính mình vác lên vai, ra khỏi phòng học.

Ly trà sữa kia từ đầu tới cuối không hề rời khỏi tay anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn - nói một đằng làm một nẻo - Kiệt đã login!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.