Hòa Đào nháy mắt một cái, nhìn bộ dáng Hàn Kiệt nếu em dám nói là học tập, thì anh sẽ náo loạn, biểu cảm vô cùng phức tạp.
“Thích anh nhất, được chưa.”
Nói xong cũng tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em đi xem thử trong nhà của anh có cái gì có thể ăn không.”
Hàn Kiệt: “..........” Có phải có chút qua loa không ta? Hàn Kiệt bình thường ăn cơm đều có dì giúp việc nấu, cho nên trong nhà rau dưa thịt thứ gì cũng rất đầy đủ.
Hòa Đào mở tủ lạnh ra nhìn thấy bên trong có đầy đủ thức ăn, có cảm giác quả nhiên là gia đình giàu có.
Hàn Kiệt cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Hòa Đào hơi khom người nhìn bên trong tủ lạnh: “Em muốn nấu món gì?”
“Em không biết, anh muốn ăn món gì, chỉ cần không quá khó, em đều có thể làm được.”
“Thịt kho tàu thì sao?”
“Anh muốn ăn thịt kho tàu à?” Hòa Đào nghe vậy đứng thẳng lên nhìn về phía anh: “Vậy trong nhà có rượu không?”
“Có, em muốn loại rượu nào?”
“Rượu gạo là được rồi, bỏ chút rượu sẽ ăn ngon hơn.” Hòa Đào đưa tay lấy thịt trong tủ lạnh ra, rồi lấy hai trái dưa chuột và một bó cải xanh nhỏ.
Hàn Kiệt nhìn động tác của Hòa Đào rất thành thạo, liền biết Hòa Đào thường xuyên nấu ăn.
Nghĩ đến chuyện sáng sớm Trương Ngạo nói với anh, Hàn Kiệt đi tới: “Cần anh giúp gì không?”
Hòa Đào nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: “Vậy giúp em vo gạo có được không?” Nếu là thịt kho tàu thì phải ăn với cơm mới ngon, như vậy mùi vị mới đặc biệt thơm ngon.
Hàn Kiệt gật đầu: “Được.” Hòa Đào nghe thấy cong lên đôi mắt, Hàn Kiệt nhìn cậu như vậy liền nhịn không được nói: “Sao lại vui như vậy?”
“Cũng đâu có vui a!” Hòa Đào nhấp môi dưới, khóe miệng không tự chủ mà giương lên.
“Vậy là anh nhìn nhầm rồi, em không có cười trộm được chưa.” Hàn Kiệt nhích đầu lại gần Hòa Đào, hít vào đều là mùi vị quả đào.
Hòa Đào lỗ tai đỏ lên, xoay người kéo giãn khoảng cách với Hàn Kiệt: “Anh vo gạo nhanh lên, lát nữa em xào rau sẽ khiến anh bị sặc khói đấy.”
“Em khẳng định là khiến anh bị sặc khói, chứ không phải bị sặc mùi thơm à?”
Hòa Đào quay đầu nhìn Hàn Kiệt mang theo ý cười: “Anh đừng ở đây nữa, anh mà còn quấy rối, hôm nay cũng đừng hòng ăn cơm.”
Nhìn thấy bộ dáng Hòa Đào chỉ cần anh lại nói thêm một câu, sẽ bị đẩy ra ngoài, Hàn Kiệt lập tức giơ tay lên ra hiệu đầu hàng: “Được được, anh không nói, anh vo gạo, vo gạo được chưa.”
Hòa Đào đi tới một bên, đem thịt cắt thành từng khối từng khối, Hàn Kiệt đứng ở bên cạnh nhìn cậu, trong lòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, Hòa Đào cảm giác được ánh mắt Hàn Kiệt, trong tim thình thịch đập loạn, quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Kiệt, đúng lúc chạm phải đôi mắt Hàn Kiệt, mặt xoát một cái liền đỏ.
“Rượu ở đâu a?”
“Chờ chút, để anh đi lấy.” Hàn Kiệt cười quay đầu đi ra ngoài, kết quả chưa đi đến tủ rượu liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hàn Kiệt ngây người một chút, xoay người đi tới mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Hàn, Hàn Kiệt theo bản năng mà nắm lấy khóa cửa nhìn Lâm Hàn: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Hàn cầm trong tay túi trái cây, trên mặt tươi cười: “Tiểu Kiệt, ba hôm nay cố ý ghé thăm con một lát.”
“Bây giờ đã thấy, có thể trở về rồi.” Hàn Kiệt không có ý định để Lâm Hàn tiến vào, cũng không có nhận lấy túi trái cây trong tay hắn.
Lâm Hàn không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ như vậy, trong phút chốc có chút không biết phải làm sao: “Tiểu Kiệt, con không phải nói là cần ba chăm sóc sao, hôm nay ba đúng lúc rảnh rỗi, ba nấu cho con chút đồ ăn ngon nhé?”
“Là hôm nay sao?” Hàn Kiệt nở nụ cười: “Không cần, cũng đừng phiền phức như vậy, hôm nay trong nhà có người, không thuận tiện cho lắm, mời ba trở về đi.”
“Trong nhà tiểu Kiệt có khách sao, là ai vậy, ba có quen biết không?” Lâm Hàn vừa nói vừa muốn ngó qua xem một chút.
Hàn Kiệt lại đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn Lâm Hàn, nhìn tới khi Lâm Hàn cảm thấy lúng túng.
“Được rồi, nếu Tiểu Kiệt có khách, vậy ngày khác ba lại tới, cái này cho con, con lấy vào đi.”
“Được.” Hàn Kiệt nhận lấy túi trái cây, thuận tay liền đóng cửa lại, không cho Lâm Hàn bất kỳ cơ hội mở miệng.
Hòa Đào mới vừa nghe thấy tiếng cửa mở, mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng không có qua đó, chờ đến khi Hàn Kiệt mang theo túi trái cây tiến vào, mới nhịn không được hỏi một câu: “Là tới đưa trái cây sao?”
Vốn dĩ bởi vì Lâm Hàn đột nhiên lại đây khiến trong lòng Hàn Kiệt rất không thoải mái, nhưng lại bị câu nói này Hòa Đào khiến cho đỡ hơn nhiều: “Đúng, là chào hàng trái cây, thấy đáng thương nên mua một chút.”
Hòa Đào chỉ vào bếp: “Vậy rượu đâu, đổ vào rồi tiếp tục hầm một lúc là có thể ăn.”
“Đúng rồi, để anh đi lấy.” Hàn Kiệt ném túi trái cây lên bàn, xoay người đi lấy rượu, liền thuận tay cầm một chai rượu đỏ đi ra.
“Anh còn muốn uống rượu à?” Hòa Đào nhìn chai rượu đỏ trong tay Hàn Kiệt, liền nhìn Hàn Kiệt bằng ánh mắt sao anh lại có thể uống rượu.
Khiến cho Hàn Kiệt mềm lòng: “Anh chỉ uống một chút có được không?”
“Vậy anh đừng uống quá nhiều.” Hòa Đào đưa tay tiếp nhận rượu quay đầu tiến vào nhà bếp, màu sắc con ngươi Hàn Kiệt dần dần sẫm lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Hòa Đào, tiểu Hòa Đào thật đáng yêu phải làm sao bây giờ, rất muốn cắn!
Hương thơm từ nắp nồi phả vào mặt rồi lan tỏa ra ngoài, bỏ thêm chút rượu, thịt kho tàu càng lộ ra một chút hương rượu, Hàn Kiệt lúc đầu đã biết Hòa Đào nấu ăn ngon, lại không nghĩ rằng sẽ làm tốt như vậy.
“Thơm quá a, đầu bếp đẳng cấp.”
Hàn Kiệt thổi phồng đến gần ngửi một chút, kết quả ngửi tới trên người Hòa Đào, Hòa Đào quả thực sắp bị anh làm cho phát điên rồi, dở khóc dở cười đẩy anh ra: “Anh đi ra, em sắp dọn ra rồi, đi ra, đừng cản trở em, làm người anh bị phỏng thì phải làm sao?”
“Phỏng thì em tới giúp anh thổi thổi.” Hàn Kiệt không biết xấu hổ mà tới gần, cắn một cái lên lỗ tai Hòa Đào.
Hòa Đào dùng muôi lấy ra một miếng thổi thổi: “Anh thèm thì ăn trước một miếng này đi.”
Hàn Kiệt nhìn thịt đưa tới bên miệng, liền dở khóc dở cười ló đầu gặm mặt Hòa Đào một cái để giải hận, sau đó nghiêng đầu đem thịt cũng nuốt vào.
Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt ra sức nhai, cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Ăn ngon không?”
“Một miếng nữa.” Hàn Kiệt vừa nói vừa chồm qua hôn Hòa Đào một cái, cái hôn này so với lần trước thì đầy dầu mỡ, Hòa Đào không chịu được mà giơ tay lau mặt một cái: “Anh sao lại như vậy, không cho anh ăn nữa, em dọn ra anh lại ăn đi.”
“Ghét bỏ anh đúng không?” Hàn Kiệt giả vờ tức giận tới gần, Hòa Đào càng trốn anh càng hôn, Hòa Đào liền tránh không khỏi anh, không bao lâu Hòa Đào liền cảm thấy mặt chính mình đầy dầu mỡ.
Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào như con mèo mướp nhỏ, trong lòng ngứa ngáy giống như có một con mèo mướp nhỏ đang bắt anh vậy.
“Được rồi, không làm khó dễ em, đi rửa mặt, để anh dọn cho.”
Hòa Đào đỏ mặt trừng anh một chút, quay đầu chạy, Hàn Kiệt bị cậu trừng chỉ cảm thấy hạ thân căng thẳng!
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Kho vị mật đào.