Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 33: Chương 33: Cơ hội chạm mặt




Edit: Juri

Hai người kia trong vòng vài giây ngắn ngủi hoàn thành một cuộc trao đổi thông tin bằng ánh mắt, rồi lại chặt chẽ giấu đi nội dung mình vừa mới nhận được, không hẹn mà cùng nhau quay sang nở một nụ cười thân thiện với Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn.

Tiêu Ngạn: “......”

“Bọn tôi không có mua.” Lạc Tri Dư chỉ ly trà Ô Long đào trên tay, “Anh ta nói anh ta không cần, tôi cũng không biết anh ta có cần hay không nữa, các cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Ừ ừ!” Nghiêm Tử Hàm và Lộ Lộ ra sức lắc đầu, “Bọn tôi không nghĩ linh tinh gì đâu mà.”

Lạc Tri Dư ngày nào cũng muốn quậy banh xác Tiêu Ngạn, nhưng chẳng hiểu sao khi ở dưới loại tình huống này lại chợt để ý tới thanh danh của hắn.

“Là tôi muốn vào.” Lạc Tri Dư chỉ tấm bảng phía sau, “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi đi nhầm đường ấy mà, không liên quan đến anh ta, là tự thôi kéo anh ta vào.”

“Chúng ta đi thôi.” Tiêu Ngạn một tay ôm bả vai Lạc Tri Dư, thoáng dùng sức nặng đè lên vai cậu, lôi người đi về phía trước, chặt đứt lời giải thích đã được chuẩn bị sẵn trong đầu Lạc Tri Dư.

“Sao không để cho tôi nói?” Lạc Tri Dư dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được hỏi hắn, “Anh không phải đã từng bảo tôi phá hoại thanh danh của anh sao, tôi thực sự không có mà.”

“Ve sầu?”

“Hả?” Lạc Tri Dư ngẩng đầu.

“Im đi.” Tiêu Ngạn nhìn cậu cười ôn hòa.

Lạc Tri Dư cúi mặt xuống đất, đưa hai ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, không giải thích nữa. Dù sao Lạc Tư Tuyết cũng đã đi rồi, không thấy được cậu và Tiêu Ngạn đang nháo loạn với nhau, đợt này xem như thoát được một kiếp.

Mỗi người đều mang theo một tâm tình phức tạp mà chen qua dòng người đông đúc, đi tới một tiệm cà phê gần trường học.

“Các cậu đi bốn người sao?” Chị phục vụ hỏi bọn họ.

“Đúng vậy.” Tiêu Ngạn nói, “Tạm thời chỉ có bốn người thôi, chờ lát nữa chắc sẽ có hai người khác tới, mà cũng có khả năng bọn họ sẽ không tới ạ.”

Chị phục vụ dẫn cả đám đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, Lộ Lộ và Nghiêm Tử Hàm dẫn đầu chiếm nửa bên ghế trước, sau khi đã yên ổn ngồi xuống, mới bắt đầu dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hai người Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư còn chưa kịp đặt mông xuống ngồi.

Lạc Tri Dư: “......” Được thôi.

Tiêu Ngạn nghiêng người để cậu đi vào phía trong của ghế sô pha. Chờ sau khi Lạc Tri Dư đặt mông ngồi xuống, hắn mới chen vào ngồi yên vị ở bên ngoài.

“Bọn tôi có trà Ô Long đào rồi, các cậu uống chút gì đi, chờ tí tính tiền thì để tôi.” Tiêu Ngạn có ý muốn thanh toán giúp hai cậu bạn học đối diện.

“Vậy cho tôi thêm một đĩa bánh kem, không được quá ngọt.” Lạc Tri Dư vừa đi đường mệt, lười nhác nằm lên bàn lướt điện thoại, “Quét mã QR* của Tiêu Ngạn nha.”

(*Khi thanh toán bằng ví điện tử thường sẽ quét mã QR)

Tiêu Ngạn: “......”

“Ve sầu.” Tiêu Ngạn giật lấy điện thoại di động của Lạc Tri Dư, “Cậu có cảm thấy bản thân mình đang áp dụng tiêu chuẩn kép lên người tôi không?”

“Không cảm thấy.” Lạc Tri Dư nắm lấy dây đeo điện thoại, kéo điện thoại về phạm vi mà tầm mắt có thể thấy được, lại hất tay Tiêu Ngạn ra, “Đừng có cả ngày chỉ biết đội nồi cho tôi như thế.”

Lạc Tri Dư đang lướt diễn đàn Nhất Trung, diễn đàn này lúc nào cũng rất náo nhiệt, ngày thường đã có không ít bài post rồi, vậy mà tới cuối tuần lại có càng nhiều các bài post về mấy cái chủ đề kỳ quái hơn.

“Ai được công nhận là Alpha mạnh mẽ nhất của trường Nhất Trung chúng ta nào, đưa hết tên lên đây cho tôi xem.”

Lầu 1: Chủ lầu gọi tên Thang Nguyên của lớp hai năm ba nha.

Lầu 2: Thôi dẹp đi, chủ lầu là Thang Nguyên chứ gì, chỉ có cậu ta mới để ý mấy cái này thôi. Thang Nguyên cậu muốn battle với con mèo béo bên kia không?

Lầu 3: Đề cử lão Từ, anh ta dạo này bắt người trốn tiết tự học buổi tối ghê lắm, bắt một phát là chỉ có chuẩn mà thôi, tôi đã bị phạt hai lần rồi.

Lầu 4: Sắp tới kỳ thi giữa kỳ rồi, mấy cậu đừng trốn học nữa có được không, dạo này canh gác nghiêm ngặt lắm, có khi xui xẻo còn bị gọi về phụ huynh chứ đùa.

Lầu 5 ( Không phải là ve sầu): Đề cử Tiêu Ngạn lớp ba năm hai.

Lầu 6:??? Lầu trên là ai? Hay là tôi nhìn lầm vậy? Cái id này trông rất quen thuộc.

Lầu 7 ( jxm không phải Tường Đầu Thảo): Tri Dư nếu mày đang bị bắt cóc thì hãy chớp mắt.

(jxm vết tắt của Tỉnh Hi Minh)

Lầu 8 ( Không phải là ve sầu): 0.0

“Cậu lại làm gì vậy?” Tiêu Ngạn có một loại dự cảm không ổn chợt hiện hữu trong lòng. Hắn bắt đầu cảnh giác nhìn người đang ngồi bên cạnh mình.

“Chả làm gì.” Lạc Tri Dư trở mình, quay lưng về phía Tiêu Ngạn.

Lạc Tri Dư không lướt diễn đàn nữa, cậu mở Weibo ra, phần thông báo có chứa rất nhiều bình luận chưa được đọc. Mấy ngày trước cậu có tiện tay chia sẻ một bản vẽ của mình lên, không ngờ lại nhận được nhiều bình luận và like đến như vậy.

Bình luận 1: Wow, vẽ đẹp quá đi, tấm này có thể cho tôi mang đi làm avatar không?

Bình luận 2: Chủ post học Nhất Trung của thành phố XX hả, thấy cây bạch quả này trông quen quá, có khi tôi và cậu biết nhau đấy.

Bình luận 3: A a a a đúng là tranh vẽ của đại thần mà. Đại thần à cậu là học sinh cấp 3 sao?

Tiêu Ngạn nhận được một tin nhắn của Phàn Việt gửi tới.

[ Phàn Việt ]: Mày với Lạc Tri Dư đang ở cùng nhau à?

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Đúng rồi.

[ Phàn Việt ]: Đang làm gì vậy?

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Còn làm gì được nữa? Đương nhiên là thảo luận vài thứ rồi.

[ Phàn Việt ]: [ hình ảnh ], Thế thứ bọn mày thảo luận là cái này à?

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]:???

[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Đúng là thiếu đòn mà.

Lạc Tri Dư đang trả lời bình luận, cổ áo bỗng dưng bị người phía sau xách lên, đây là phương thức Tiêu Ngạn thường dùng để thăm hỏi cậu.

Lạc Tri Dư không thèm quay đầu: “Vuốt thẳng cổ áo lại cho tôi.”

“Lúc nãy cậu mới làm gì?” Tiêu Ngạn duỗi tay che hai mắt cậu, không cho cậu tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại.

“Lúc nãy á hả?” Lạc Tri Dư khai hết những gì mình vừa mới làm ra, “Cơ hội khó có được đấy, đúng lúc có người thảo luận đề tài này, tôi liền thuận tiện lên đó lấy lại thanh danh cho anh.”

Tiêu Ngạn: “......”

“Anh yên tâm đi.” Lạc Tri Dư tốt bụng mà nói, “Tôi chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến danh dự và nhân phẩm của anh đâu.”

Cậu nói lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưng lại không thể giấu được nỗi niềm muốn xem kịch vui tràn đầy trong ánh mắt.

“Cậu qua đây.” Tiêu Ngạn nói, “Tôi bảo đảm sẽ không đánh cậu.”

Lạc Tri Dư tin. Cậu nhích mông sang phía Tiêu Ngạn một chút. Tiêu Ngạn thật sự không đánh cậu, mà chỉ nhéo thật mạnh vào eo cậu một cái thôi. Lạc Tri Dư bị lừa mà há mồm ai da một tiếng, trốn đến ven tường, bắt đầu phản kích, dẫm chân Tiêu Ngạn.

Vị trí địa lý cậu đang ngồi không được thuận tiện bằng Tiêu Ngạn cho lắm. Cậu bị ép đến tận góc tường, không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể gồng mình lên tiếp nhận sự áp bức của Tiêu Ngạn, nên cậu và hắn phải tạm thời hòa nhau một ván.

“Nộp điện thoại ra đây.” Tiêu Ngạn duỗi tay về phía cậu, “Chiều nay không cho chơi nữa.”

“Không chơi thì không chơi.” Lạc Tri Dư không phải là người ỷ lại vào điện thoại, cũng chẳng có tin nhắn quan trọng gì để mà xem hết. Cậu nhét điện thoại vào tay Tiêu Ngạn, sau đó nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Phần đồ ăn thức uống vừa mới gọi dần dần được dọn lên bàn.

“Ấy, tại sao lại có hai phần bánh kem?” Lạc Tri Dư vừa quậy xong thì ngồi trở lại chỗ cũ, cậu hỏi chị phục vụ, “Bọn em chỉ gọi một phần thôi.”

“Hôm nay kỷ niệm ngày cưới của chủ quán ấy mà.” Trên mặt chị phục vụ mang theo nụ cười ngọt ngào, “Tiệm của bọn chị đang có rất nhiều ưu đãi, hôm nay chỉ cần là một cặp tình nhân AO bước vào tiệm, thì bánh kem sẽ được tặng thêm một phần, phần thêm này là cho tiểu soái ca ngồi bên cạnh em nha.”

Lạc Tri Dư: “......”

“Chị à.” Lạc Tri Dư chỉ vào Tiêu Ngạn, “Chị coi em và cái thứ đồ chơi chán rồi bỏ bên cạnh này là tình nhân của nhau sao?”

Thứ đồ chơi chán rồi bỏ bên cạnh: “?”

“Yên tâm đi.” Chị phục vụ tỏ ra cảnh tượng này chị đây đã thấy nhiều rồi, che miệng cười xoay người rời đi, “Việc các em yêu sớm, chị sẽ không nói cho giáo viên các em đâu.”

Lạc Tri Dư: “......”

“Tôi không yêu sớm.” Lạc Tri Dư quay sang giải thích cho hai người bạn học đối diện, “Gia đình bọn tôi không cho.”

“Gia đình tôi cũng không cho.” Tiêu Ngạn lặng lẽ đẩy một phần bánh kem đến trước mặt.

Hai vị bạn học đối diện gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã tới buổi chiều, bọn họ một bên thảo luận công tác của hội học sinh, một bên lên án các thầy cô bộ môn với đống bài tập về nhà. Hai người học sinh năm nhất kia đến khoảng hai giờ thì có vệc bận nên phải về trước, hai người còn lại ngồi thảo luận đến gần xế tà mới có thể thống nhất được nội dung của poster.

“Còn tận một khoảng thời gian dài nữa, chúng ta làm kịp.” Tiêu Ngạn nói, “Đại hội thể thao tổ chức sau khi thi giữa kỳ, trước đó còn có họp phụ huynh thường và họp phụ huynh học sinh ưu tú nữa, thời gian cũng khá thoải mái, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi.”

“Vậy chốt nhé.” Lạc Tri Dư nhớ thương đống bài tập của mình, “Tôi còn phải về làm chu ký* nữa, tôi sẽ viết tên của tất cả mọi người vào rồi nộp lên.”

(*Chu ký: Một dạng nhật ký nhưng chỉ viết mỗi tuần một lần)

“Đêm nay tôi có hẹn đi hát với một Alpha có tin tức tố vị que cay rồi.” Nghiêm Tử Hàm đứng lên, “Tôi sẽ không về trường đâu.”

“Tôi cũng phải về nhà, nhà tôi ở khu phố đối diện, mất năm phút đi đường.” Cô gái Beta nhỏ Lộ Lộ cũng không thể đi cùng bọn họ.

Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn hai mắt anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng đành phải cùng nhau men theo con đường đã từng đi qua, hướng về phía trường học. Cuối thu ngày ngắn đêm dài, 6 giờ chiều còn chưa kịp tới, bầu trời đã dần dần tối đen, các ánh đèn trong thành phố đều đồng loạt sáng lên.

Lần trước khi ở trên sân thượng trường học, thứ bọn họ dễ dàng thấy nhất chính là những ánh đèn lung linh phát ra từ khu phố này, chẳng qua lúc trên sân thượng có thể thấy được cả những ngôi trời sao lấp lánh, còn ở khu thương mại dưới này thì lại nhìn không tới.

“Tuần sau nữa họp phụ huynh hả?” Lạc Tri Dư không quen đường cho lắm, đi theo Tiêu Ngạn vòng tới vòng lui.

Xung quanh cung đường này có không ít quán bar. Trời vừa tối xuống, các quán bar đã bắt đầu nhộn nhịp buôn bán, cuối tuần hình như còn có hoạt động gì đó, nên có rất nhiều thanh niên tụ tập lại đây, còn có người phục vụ của các quán bar đứng ngoài phố cầm đèn màu mời chào khách hàng. Lúc Lạc Tri Dư đi ngang qua bọn họ, có người còn huýt sáo về phía cậu. Lạc Tri Dư liếc mắt nhìn người kia một cái, tỏ ra không có hứng thú mà quay đầu.

Bước chân của Tiêu Ngạn chậm dần, chờ Lạc Tri Dư theo kịp mới dẫn cậu sang con đường khác.

“Đúng vậy, kiểm tra giữa kỳ xong sẽ họp phụ huynh.” Tiêu Ngạn rất quen thuộc với các kế hoạch học tập của Nhất Trung, “Hai tuần kế tiếp nhớ ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện, kẻo lại bị gọi về phụ huynh thì chết.”

“Được.” Giữa kỳ sắp tới rồi, Lạc Tri Dư cũng quyết định phải chú tâm học tập, năm nhất đối với cậu mà nói không được tính là quá khó, nhưng yêu cầu phải học thuộc bài khá nhiều, “Hai tuần này tôi sẽ không chọc anh nữa đâu, chúng ta vui vẻ ở chung đi, vì bố tôi sẽ là người đại diện phụ huynh lên phát biểu cảm nghĩ.”

“Quyết vậy đi.” Lạc Tri Dư mỗi lần nhìn thấy Tiêu Ngạn đều sẽ nhịn không được muốn chọc phá hắn, “Ngạn ca, mấy tuần kế tôi không lên tầng các anh nữa, không có cơ hội chạm mặt anh đâu, cũng sẽ không cố tạo ra cơ hội để chạm mặt, đảm bảo sẽ hài hòa ở chung mà.”

“Đi phía bên này.” Tiêu Ngạn lại quẹo vào một ngã rẽ, “Đường này sẽ gần hơn, chúng đi từ cửa Tây, vừa vào là tới khu ký túc xá.”

Ở cổng Tây của trường Nhất Trung, có hai cậu học sinh đang quẹt thẻ vào cửa. Bảo vệ gác cổng gọi Lạc Tri Dư lại: “Chiều nay chị cháu có tới, mang cho cháu vài thứ đồ, cháu đem về đi.”

Bảo vệ cổng đưa một bọc túi giấy cho Lạc Tri Dư, bên trong là tai nghe và một ít đồ ăn vặt mà Lạc Tư Tuyết gửi tới.

Sân trường vào những ngày cuối tuần thường rất trống trải, hầu hết mọi người đều đã về nhà, Lạc Tri Dư móc từ trong túi ra hai gói bánh quy nhỏ, nhét vào tay Tiêu Ngạn, sau đó vẫy tay với hắn, xoay người nghênh ngang bước vào ký túc xá: “Ngạn ca, tuần sau gặp nha.”

“Ve sầu cậu từ từ đã nào.” Tiêu Ngạn gọi cậu lại, “Điện thoại còn chưa trả đây này, suýt chút nữa là quên mất rồi.”

“A, tôi cũng quên mất.” Lạc Tri Dư trước giờ chưa từng mở tiếng điện thoại, cho nên dù Lạc Tư Tuyết có gọi điện và nhắn tin nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì hai người bọn họ cũng không nghe được.

Lạc Tri Dư đứng trước mặt Tiêu Ngạn, bấm nhận cuộc gọi mới được gọi tới ——

“Đến ký túc xá rồi, chị đừng lo.”

“Đúng vậy, cùng anh bạn Alpha không muốn lộ tên ấy ạ.”

“Chưa làm cái gì hết, chị yên tâm đi.”

“Thấy em và một Alpha khác vào trong tiệm thuốc chuyên bán đồ cho Alpha á?” Lạc Tri Dư lườm nguýt Tiêu Ngạn một cái, ý bảo Tiêu Ngạn im lặng, “Làm gì có chuyện đấy, em thấy chị thì sao lại không chào hỏi chứ, quá vô lý.”

“Nhìn giống Tiêu Ngạn hả?” Lạc Tri Dư lại lườm Tiêu Ngạn thêm cái nữa, “Chị không nhìn lầm chứ? Thằng nhóc kia hóa thành tro chị cũng nhận ra á?”

Tiêu Ngạn: “?”

“Như thế này đi, chị.” Lạc Tri Dư quyết định tự bảo vệ mình, “Người mà chị nhìn thấy ấy, chắc là Tiêu Ngạn và một cậu học sinh Omega không muốn lộ tên khác thôi, người đó với Lạc Tri Dư em đây, nửa xu cũng không có một tí quan hệ nào với nhau hết.”

Đêm đó, phó hiệu trưởng đang trên đường về nhà thì đi ngang qua ký túc xá Omega, bắt được một cặp AO đang tổ chức battle 1v1 quật nhau túi bụi, phạt quét một vòng sân đầy lá bạch quả khô.

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.