Edit: Juri
(*Trích từ câu 夫妻本是同林大难临头各自飞: Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại nạn đến mỗi người tự bay đi. Bên cạnh đó dấu (?) là tác giả thêm không phải mình thêm)
Nhóm chat phụ huynh ——
Phụ huynh 1: Like.jpg
Phụ huynh 2: Like.jpg+1
Phụ huynh 3: Tôi không biết phải nói gì thêm nữa, chỉ có thể đau lòng thay chủ nhiệm Ngô.
Lạc Tri Dư mắt thấy tình thế đang dần mất đi khống chế, liền mau lẹ chuồn ra khỏi khán phòng bằng cửa sau, gặp tên đồng bọn Tiêu Ngạn cũng vừa mới tẩu thoát.
[ Không phải là ve sầu ]: Sự việc xảy ra quá đột ngột. Lau-mồ-hôi.jpg
[ Quả quýt thúi ]: Trở tay không kịp. Lau-mồ-hôi.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi thấy, hay là chúng ta đại nạn đến mỗi người tự bay đi đi.
[ Quả quýt thúi ]:......
[ Quả quýt thúi ]: Đây là kết quả cậu có được sau khi cân nhắc tận nửa ngày hả? Chỉ có thế này thôi hả? Thế này thôi hả?
[ Không phải là ve sầu ]: Nhưng hiện tại đây chính là biện pháp tốt nhất.
[ Quả quýt thúi ]: Cậu lại muốn nửa đêm đi mua vé tàu chạy trốn nữa à. Nụ-cười-ngược.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Đã hứa là trời biết đất biết tôi biết anh biết rồi mà còn thế này.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sự việc này dù gì thì cũng đã bị phát hiện rồi, thế, tờ giấy nợ kia có còn hiệu lực không?
[ Quả quýt thúi ]:? Cậu muốn quỵt nợ? Trong khi tôi nhận làm bài tập chứ không nhận giải quyết hậu quả?
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi chỉ hỏi tí thôi, đừng kích động lên như thế.
[ Không phải là ve sầu ]: Vậy, việc này giải quyết như thế nào?
[ Quả quýt thúi ]: Tôi không biết cái gì hết, tôi chỉ là công cụ làm việc thôi.
[ Quả quýt thúi ]: Bố tôi khi nãy còn hỏi, tại sao lại đi dây dưa với thằng oắt con nhà họ Lạc nữa.
[ Không phải là ve sầu ]:......
“Cái gì đây.” Phàn Việt tìm được bọn họ ở phía sau cánh cửa, “Hai người phạm tội rồi đó, giờ bắt đầu qua phòng công tác học sinh để nhận tội đi là vừa.”
Phàn Việt: “Hơn nữa, tại sao lại phải mặt đối mặt nhắn tin WeChat vậy?”
Diễn đàn trung học Nhất Trung ——
“Tin NÓNG! Một chút gia vị cho ngày mới của các bạn thêm đậm đà hơn, xem qua rồi tuyệt đối sẽ không hối hận! Hãy mau tới đây!”
Lầu 1: Sau khi đã sắp xếp lại tất cả các sự việc, tôi xin phép được cười một tiếng.
Lầu 2: Chủ lầu có ý định tót nghiệp vào đại học California à? Cái tiêu đề này khi đọc lên sẽ có cảm giác như chủ lầu chẳng bị ảnh hưởng gì bởi kỳ thi cuối kỳ ấy?
Lầu 3 ( Chủ lầu): A ha ha! Đứng trước một tin tức giật gân như thế này, thì kỳ thi giữa kỳ chả còn là cái rắm gì nữa hết, điểm toán của tôi chắc chỉ được số lẻ, mà tôi cũng cảm thấy chuyện đó chả có vấn đề gì.
Lầu 4: Chuyện gì? Nói nhanh lên, đừng làm phiền bữa ăn của tôi. Mau chóng kể tường tận toàn bộ quá trình cho ông đây nghe đi.
Lầu 5 ( Chủ lầu): Khi nãy hội phụ huynh có người bảo muốn xem đống bài tập của các cậu học sinh ưu tú, thầy Ngô nghe thế liền bảo học sinh ưu tú trường chúng ta luôn có thái độ nghiêm túc khi làm bài tập, sau đó ha ha ha ha, ảnh chụp lại khác hoàn toàn, bài tập của Lạc Tri Dư là do Tiêu Ngạn làm.
Lầu 6: Dốt thế, nghe bảo Tiêu Ngạn từng nói sẽ đối tốt với Lạc Tri Dư hơn một chút, cái này vẫn được tính là tốt đấy nhé, ngưỡng mộ quá đi. #Tiêu Ngạn không phải tra A#
Lầu 7: Hai người bọn họ không học chung lớp, thậm chí còn không cùng khối, chuyện này mà lại để bị bắt thì quả thật nhục mặt chết luôn.
Lầu 8: Xin tọa độ vị trí hiện tại của hai người trong cuộc, thật sự rất muốn qua hóng hớt một chút.
Lầu 9: Tọa độ làv văn phòng công tác học sinh, qua đây lập nhóm hóng hớt với tôi này, chúng ta bây giờ xuất phát luôn. Vui-sướng-khi-người-gặp-nạn.jpg
“Hai người các em......” Từ ngữ duy nhất có thể dùng để mô tả cảm xúc của chủ nhiệm Ngô lúc này, đó chính là buồn vui lẫn lộn, “Tôi nên nói gì với các em thì mới tốt đây? Các em có thể để lại cho tôt một ít mặt mũi được không?”
“Hay là bọn em?” Lạc Tri Dư lui về phía sau một bước nhỏ xíu, “Thuận theo tự nhiên đi?”
Tiêu Ngạn lui về phía sau một bước dài hơn: “Chuyện bé xé ra to?”
“Chỉ có nhiêu đó thôi mà?” Chiến thuật của Lạc Tri Dư đó là càng lúc càng lui về phía sau.
Chủ nhiệm Từ xụ mặt, gõ gõ bàn: “Nghiêm túc chút, quay lại đây, hai em còn lui nữa là ra khỏi văn phòng luôn đấy.”
Hai cậu học sinh đều lặng thinh không nói gì, dù cho tính tình của chủ nhiệm Ngô có khá tốt đi chăng nữa, thì cũng có chút không vui vẻ mà quở trách hai đứa nhỏ trước mặt này: “Quan hệ của hai em, từ lúc nào lại trở nên tốt đến như vậy?”
Chủ nhiệm Ngô nghĩ không ra. Tiêu Ngạn mấy tháng trước còn bị lon nước mật đào xối đầy người tới nỗi ướt như chuột lột, thế mà bây giờ lại cam tâm tình nguyện giúp Lạc tri Dư làm bài tập về nhà. Chủ nhiệm Ngô nghĩ đi nghĩ lại, ông ngày nào cũng muốn hai cậu bạn học này vui vẻ hòa đồng với nhau, mà hai cậu bạn học này cũng tỏ ra rất hiểu chuyện. Thế nên, đây là do bọn họ đã hiểu được tâm ý của ông nên mới trở nên thân thiết như thế này?
Chủ nhiệm Ngô cảm thấy, để chỉ đường dẫn lối cho một người thì còn phải phụ thuộc vào tài năng của bọn họ đã tới đâu nữa. Dựa vào chút khả năng nhỏ nhoi trong mối quan hệ của hai đứa nhỏ này mà nói, thì phê bình và chỉ trích không thể nào giải quyết được vấn đề, cho nên ông ngăn chủ nhiệm Từ không cho ông ấy tiếp tục trách mắng, rồi tìm lí do cho khiến chủ nhiệm Từ phải rời khỏi văn phòng.
“Hai em mấy ngày không đánh nhau rồi?” Chủ nhiệm Ngô hỏi hai gã học sinh đang chịu phạt trong phòng, “Dạo này có phải vẫn luôn hòa đồng với nhau hay không?”
Lạc Tri Dư: “Đến đêm nay nếu tiếp tục không đánh, thì đủ tròn hai tuần ạ.”
“Không tệ, có tiến bộ, so với lần chẳng cần làm gì cũng đánh nhau như trước thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Cái gì nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi, chủ nhiệm Ngô vừa nói vừa chuyển đề tài, “Chẳng qua, tôi bảo quan hệ phải tốt, chứ không bảo em giúp em ấy làm bài tập.”
“Chủ nhiệm thầy hiểu lầm rồi.” Lạc Tri Dư phản bác một cách cực kỳ lễ phép, “Em và anh ta quan hệ không hề tốt, đây chỉ là một cuộc giao dịch vô tình mà thôi, sớm muộn gì em cũng phải giúp anh ta một lần.”
“Hơn nữa chủ nhiệm Ngô, thầy có cảm thấy năm nhất có quá nhiều bài tập về nhà hay không, mấy bài tập này cứ lặp đi lặp lại trong khi nó không cần thiết ấy...... Ui da.” Lạc Tri Dư đổ thêm dầu vào lửa, bị Tiêu Ngạn sút một cú vào cẳng chân, đành phải ngậm miệng.
Tiêu Ngạn trình bày lý do: “Thưa chủ nhiệm Ngô, thầy đừng nghe Lạc Tri Dư nói, hôm cuối tuần bọn em vội vã làm công tác trong hội học sinh quá, dẫn đến việc em ấy làm không kịp bài tập về nhà, em cũng xác định rõ phần kiến thức kia em ấy đã nắm vững rồi, cho nên em mới giúp đỡ em ấy một chút.” Xí, rõ ràng là bị bắt.
Tiêu Ngạn: “Nếu không thì lúc em giúp em ấy, tại sao lại không bắt chước nét chữ em ấy mà lại tự nhiên viết chữ của em chứ?” Xí, rõ ràng là do bắt chước không được.
Nhưng không sao hết, chủ nhiệm Ngô cũng chỉ có ý muốn nhắc nhở, nên bèn nhượng bộ trước: “Được thôi, tôi sẽ hỏi giáo viên năm nhất xem có thể điều chỉnh lượng bài tập được không. Hai em từ nay về sau đừng làm như vậy nữa, các giáo viên luôn hy vọng quan hệ của hai em có thể tốt hơn một chút, không nên đánh nhau, trừ việc đó ra, thì còn có rất nhiều những việc khác mà các em có thể làm mà, không phải sao?”
“Vâng ạ.” Lạc Tri Dư rất biết nghe lời, “Ngoại trừ làm giúp bài tập, bọn em còn có thể làm rất nhiều thứ khác.”
“Đúng vậy ạ, thôi em chào chủ nhiệm.” Hai gã đương sự bắt đầu lùi về phía sau, vừa mở cửa ra đã tình cờ gặp phải đám người Lục Minh Quy đang lôi kéo nhau đi hóng chuyện.
“Lại bị phạt quét một vòng sân à?” Đoàn hóng chuyện tỏ ra rất vội vàng.
“Không có một vòng sân gì hết.” Lạc Tri Dư đang suy nghĩ cách để ứng phó với chị gái, “Xích qua xích qua nào, mọi người về lớp học hết đi.”
[ Không phải là ve sầu ]: 0.0
[ Lạc Tư Tuyết ]: Biên xong kịch bản chưa?
[ Không phải là ve sầu ]: Là tình cảm chân thành mà, làm sao có thể biên được.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Cho-cậu-Microphone-nè*.jpg
(*Cho cậu microphone nè: Ý muốn nhường quyền nói cho người còn lại)
[ Không phải là ve sầu ]: Cái tên Tiêu Ngạn xấu xa kia cứ khăng khăng muốn giúp em làm bài tập, mục đích là để em ngồi mát ăn bát vàng, dạy hư một đệ tử tốt như Lạc Tri Dư đây, thật đáng tội chết.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Biến biến biến.
[ Không phải là ve sầu ]: Thế thì đổi một phiên bản khác...... Có một ngày, Tiêu Ngạn ở trên đường nhặt được bài tập về nhà của em, sau đó anh ta mở ra, cảm thấy đống bài tập này thật thú vị
[ Không phải là ve sầu ]: Đệch cụ, em chế không nổi nữa.
[ Không phải là ve sầu ]: Anh ta đúng là có giúp em làm bài tập, nhưng em không có cùng anh ta đi dạo phố, chuyện là như vậy đó. Hung-ác.jpg
[ Lạc Tư Tuyết ]:......
[ Không phải là ve sầu ]: [ Bao lì xì ]*
(*Hồng bao (Bao lì xì): Một hình thức chuyển tiền qua ví WeChat. Ở đây có thể hiểu là lạc Tri Dư đút lót chị gái)
[ Lạc Tư Tuyết ]: Ok, chị cưng cái gì cũng không biết.
Sau khi cuộc họp phụ huynh và kỳ thi giữa kỳ diễn ra, hội thao mùa thua rốt cuộc cũng tới. Suốt một tuần trời, tất cả các lớp đều bận rộn để báo danh cho kỳ đại hội thể thao, poster cổ vũ thể thao cũng được dán ở cạnh bên bảng đen của các lớp, góc dưới bên phải của poster viết tên hai người Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn, đây là thứ mà bọn họ tốn bao nhiêu ngày mới làm được.
“Lạc Tri Dư mày có muốn đăng ký vào đại hội thể thao không?” Lớp trưởng cầm bảng đăng ký hỏi cậu, “Tao thấy lần tập huấn quân sự mày cầm chổi rượt giáo thảo cực kỳ nhanh, mày có chắc là không muốn báo danh vào mục thi chạy nước rút không đó?”
“Chắc là thôi đi.” Lạc Tri Dư trả lại bảng đăng ký, “ Nhưng để chứng minh ý thức tôn vinh tập thể của tao vẫn còn đó, thì đống đồ ăn vặt và nước suối của lớp ba trong hội thể thao tao sẽ bao hết vậy.”
Dù cho có một tuyển thủ tiềm năng không đăng ký hội thao, nhưng cả lớp vẫn ầm ầm hoan hô lên một tiếng.
Trong phòng sinh hoạt của hội học sinh, bọn Phàn Việt đang lật đi lật lại xem danh sách báo danh của các lớp.
“Lạc Tri Dư không tham gia sao?” Thang Nguyên cầm tờ đăng ký của lớp ba năm nhất lên, “Lúc em ấy đuổi người thật sự rất nhanh.”
Tiêu Ngạn đang mang tai nghe dựa bên cửa sổ chơi game, nghe vậy liền nói: “Lúc cậu ấy chỉ mới là một chú gà nhỏ lớp sáu lon ton đi học tiểu học, cậu ấy chạy 100 mét thì ngã một lần, vừa khóc vừa đi về nhà, đúng lúc bị tao tan học đi ngang qua phát hiện.”
Phàn Việt: “Phụt.” Cậu ta đúng là không tưởng tượng nổi bộ dáng ông hoàng nhỏ Lạc Tri Dư vừa đi vừa khóc.
Một quả quýt từ trong không trung bay tới, nện trúng đầu Tiêu Ngạn. Lạc Tri Dư xách theo một túi quýt đứng ngoài cửa sổ cách đó không xa: “Để ông đây xem xem là ai dám nhắc về lịch sử đen tối của ông nào.”
Tiêu Ngạn: “......”
Lạc Tri Dư tới là để xin nghỉ phép. Đại hội thể thao diễn ra ba ngày, cậu không có việc gì để làm hết, muốn nhân cơ hội này về nhà một chuyến, việc viết giấy xin phép nghỉ học là do Tiêu Ngạn quản, cậu còn đặc biệt chuẩn bị một túi quýt để hối lộ.
“Cậu có bệnh gì?” Tiêu Ngạn rút một tờ giấy xin nghỉ ra.
“Cần thiết phải có bệnh sao?” Lạc Tri Dư cảm thấy bối rối,. Cậu vứt đống quýt sang một bên, ngồi xuống đối diện, hai tay chống cằm nhìn người đối diện, rơi vào trạng thái tự hỏi.
“Xin phép nghỉ học bây giờ không dễ được phê duyệt như vậy đâu, cuối tuần trường học mở cửa mới có thể về nhà, còn trong tuần thì không khuyến khích rời trường.” Tiêu Ngạn dùng cây bút trong tay gõ gõ đầu Lạc Tri Dư, “Mau nói, không thoải mái chỗ nào.”
“Tôi phát tình rồi.” Lạc Tri Dư đập bàn cái rầm, “Thế được không, hả anh trai?”
“Bây giờ tôi đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, đầu cũng thấy hơi choáng váng.” Xin hỏi mọi người muốn trực tiếp diễn luôn hay là chờ xếp hàng tới lượt rồi mới diễn? Bởi vì lúc này Lạc Tri Dư đã nghĩ xong kịch bản rồi, “Chính là cái kiểu cả người trở nên yếu đuối vô lực ấy.”
Tiêu Ngạn: “......”
Tiêu Ngạn giơ tay thử độ ấm trên trán Lạc Tri Dư, rồi lại dời tay lên xoa mái tóc cậu, mỉm cười nói: “Tin tôi đi, phản ứng trong kỳ phát tình của Omega không giống những gì cậu đang mô tả, chắc là tiết sinh lý không chịu nghe giảng chứ gì, lần sau sẽ không còn ai giúp cậu sửa đáp án nữa đâu.”
Lạc Tri Dư bĩu môi, không còn biện pháp nào khác. Mấy cái chuyện như kỳ động dục của Omega này, cậu thực sự vẫn chưa từng trải qua, tất cả chỉ là tự biên tự diễn, mà tiết sinh lý cũng không có giảng vấn đề này.
“Tới kỳ phát tình có thể qua phòng y tế tiêm thuốc, phòng y tế có thể giải quyết vấn đề này, không thể dùng nó để làm lý do nghỉ học.” Phàn Việt thấy tình hình bên này càng lúc càng trở nên rối rắm, bèn mở miệng nhắc nhở, “Nếu bọn tôi viết giấy xin nghỉ cho cậu, thì cậu còn phải tìm thầy cô để được phê duyệt nữa kìa, chuyện đó mới là phiền phức nhất, chứ không phải Ngạn ca không muốn cho cậu đi đâu.”
“Có một lý do có thể dùng để xin nghỉ học đó.” Thang Nguyên nhắc nhở, “Năm ngoái tôi đã dùng qua rồi, tôi bảo tôi mang thai. Để có thể về nhà, tôi đã không màng liêm sỉ, hay cậu cũng thử xem?”
Tiêu Ngạn: “......”
Lạc Tri Dư: “......”
“Mày còn nói nữa!” Phàn Việt giận dữ rống lên, “Việc này còn đang treo đầy ở trên diễn đàn kia kìa, chả biết làm sao lại bị người ta xài xẻng Lạc Dương* quật lên nữa chứ, quá mất mặt.”
(*Xẻng Lạc Dương: Xẻng dùng để đào đồ cổ, còn trong ngôn ngữ mạng thì mang hàm ý đẩy hay chỉnh sửa vị trí của một bài viết nào đó để nó xuất hiện ở chỗ dễ thấy hơn (như kiểu ghim bài viết trên mạng xã hội))
“Ngạn ca, bây giờ tôi lấy lòng anh thì còn kịp không?” Lạc Tri Dư lột vỏ một quả quýt hòng đưa cho Tiêu Ngạn.
“Không còn kịp nữa rồi, lúc nãy cậu mới ném quýt vào đầu tôi.” Tiêu Ngạn duỗi tay đòi lấy quả quýt, Lạc Tri Dư lại chỉ vứt vỏ cho hắn, còn phần nhân bên trong thì tự đút mình ăn.
“Hay cậu đừng về nhà nữa.” Một học sinh trong hội đề nghị, “Hôm chủ nhật có sự kiện đang thiếu một phát thanh viên đấy, cậu có muốn tới giúp không? Chỉ cần có mặt sau lễ bế mạc là được, sẽ có điểm cộng đó.”
“Thì ra là vậy, thế ai là cộng sự của tôi?” Lạc Tri Dư là người rất kén cá chọn canh.
“Nghiêm Tử Hàm lớp sáu.” Tiêu Ngạn kiểm tra bảng kế hoạch, “Muốn tham gia không?”
“Có chứ!” Lạc Tri Dư mở lời đáp ứng, “Chiều chủ nhật nhớ gọi tôi.”
Lễ bế mạc đại hội thể thao của trường Nhất Trung được tổ chức vào buổi chiều chủ nhật hôm đó. Hội thao được diễn ra tận nửa ngày trời đã qua đi, Lạc Tri Dư, người chẳng động tí tay chân nào vào việc tổ chức hoạt động của hai ngày qua, lúc này đang mặc bộ đồng phục màu đỏ của cậu, thẳng lưng ngồi trên bục phát biểu, lật xem kết quả thi đấu thể thao của các lớp.
“Nói xem, cậu với cái anh chàng que cay kia thế nào rồi?” Nghi lễ bế mạc còn chưa bắt đầu, Lạc Tri Dư đã ngồi cạnh bắt chuyện với Nghiêm Tử Hàm, “Lần trước cậu còn bảo muốn ra ngoài đi hát với anh ta mà.”
“Chia tay rồi.” Nghiêm Tử Hàm chẳng hề để ý mà nói, “Tin tức tố của anh ta không phải mùi que cay đàng hoàng*.”
(*Khúc này có thể hiểu là “hàng chính hiệu” hoặc “đàng hoàng“. Cả câu này có nghĩa là “Anh ta có mùi như một thằng trai đểu”)
Lạc Tri Dư: “......”
Thật không thể nào hiểu nổi cái kiểu khinh thường mùi que cay này của các cậu.
- -----------------------------
Mọi người thấy có chỗ nào mình edit + dịch chưa mượt lắm, hoặc đọc còn cấn thì nhớ nhắc mình nhé <33