Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 14: Chương 14: Hai em ai là Tiêu Ngạn?




Edit: Juri

Tiêu Ngạn: “......”

“Tôi......” Phàn Việt mở miệng ra rất nhiều lần, nhưng lại chẳng thể nói được câu nào.

Trong văn phòng quản lý công tác học sinh, chủ nhiệm Từ đang chấm bài kiểm tra của lớp mình, cửa văn phòng bị người bên ngoài gõ hai tiếng, bước vào là hai học sinh có phiên trực tối nay.

“Em chào chủ nhiệm Từ.” Phàn Việt tìm thấy hộp văn kiện chứa bảng điểm trực nhật của hội học sinh kế bên giá sách, rút bảng điểm phiên trực hôm nay ra, đặt ở trên cùng, “Phiên trực đêm nay của bọn em kết thúc rồi ạ.”

“Vất vả cho hai em, bảng điểm để ở chỗ cũ là được rồi.” Chủ nhiệm Từ ngẩng đầu, như thường dò hỏi, “Hôm nay có tra được học sinh nào vi phạm quy định không?”

“Dạ có.” Cậu học sinh lớp bảy gật đầu.

“Em nói nghe xem nào?”

Phàn Việt tiếp lời: “Năm nhất có vài học sinh đi trễ tiết tự học mà chưa xin phép, còn có một đôi AO yêu sớm, cái này là phó hiệu trưởng bắt được, đều đã đồng loạt phê bình và trừ hạnh kiểm rồi ạ.”

“Có vài em này thôi sao?” Chủ nhiệm Từ vừa nói chuyện vừa phê vào bài làm của học sinh, “Khá tốt, chắc hẳn là vừa mới khai giảng, mọi người vẫn còn biết tuân thủ quy định, trước mắt vẫn chưa bắt được trường hợp nào trốn tiết tự học ăn đồ ăn ngoài, vất vả cho các em rồi.”

“...... Không vất vả ạ.” Hai cậu học sinh lúc trả lời có hơi chột dạ, còn có tí hồn xiêu phách lạc, không nhìn thấy ánh mắt của chủ nhiệm Từ, đành phải xoay người rời đi.

“Vừa mới lên năm hai, áp lực học tập của các em có phải rất lớn hay không?” Chủ nhiệm Từ nhìn hai cậu học sinh đang cố gắng bước đi.

“Vẫn ổn vẫn ổn ạ.” Hai người vội vàng đóng cửa văn phòng lại, thở phào một hơi.

“Cái vụ tiên nhân nhảy múa kia......” Nam sinh beta của lớp bảy hỏi.

“Chúng ta không phải tiên nhân nhảy múa, chúng ta không làm chuyện như vậy.” Phàn Việt nhanh chân chạy, quay lại ý bảo cậu ta nhỏ giọng thôi, rồi lại lôi người ra khỏi phạm vi trước cửa văn phòng chủ nhiệm Từ, “Coi như mình không phát hiện đi, nếu không sẽ thật sự trở thành tiên nhân nhảy múa.”

Trong phòng học của lớp ba năm nhất, Lạc Tri Dư đã ăn uống no đủ liền rảnh rỗi cầm sách giáo khoa chồng thành hai chồng ở trên bàn, lại ghé lên bàn nghe giáo viên sửa bài thi. Sự tình phát sinh khi nãy, cứ như là một đoạn video ngắn vậy, ở trong đại não cậu tua đi tua lại rất nhiều lần

Trên sân thượng, Tiêu Ngạn ngơ ngẩn ngồi bất động một lúc lâu, khóe môi giương lên một nụ cười không rõ, xiên tre trong tay ghim vào viên bạch tuộc cuối cùng còn sót lại trong hộp, giơ tay ném đi, cầm hộp đồ ăn vứt vào thùng rác cánh đó không xa, sau đó nghênh ngang mà đi.

Hiệu suất của tiết tự học buổi tối không cao, Lạc Tri Dư không thích những tiết học không có hiệu quả, cậu cảm thấy bản thân đang có chút thất thần, từng dòng chữ trên bảng đen truyền vào mắt cậu đều trở nên mông lung lu mờ. Cậu cúi đầu, dùng sách vở để che giấu, mở điện thoại xem đoạn hội thoại khi nãy vẫn chưa được hồi âm của mình.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Mỉm-cười.jpg, bạn học Lạc ve sầu.

[ Không phải là ve sầu ]: Anh trước tiên bấm đúng tên tôi đi đã.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: [ Liên kết baike.baidu: tiên nhân nhảy múa ].

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Cậu coi tôi là cái loại tiên nhân nhảy múa này sao?

Không biết vì cái gì, trước mắt Lạc Tri Dư đột nhiên hiện ra cảnh tượng Tiêu Ngạn ngày đó ngồi trước đội hình lớp cậu ăn dưa. Lạc Tri Dư cứ miên man suy nghĩ như vậy, cũng không chú ý miệng mình đã cong thành một độ cung nhợt nhạt từ bao giờ.

“Ăn sương uống gió no rồi nên về lớp nghe giảng hả?” Tỉnh Hi Minh nhỏ giọng nhắc nhở cậu, “Đang học đó, cười cái gì mà cười?”

Lạc Tri Dư từ sau một chồng sách ngẩng đầu lên: “Tiết học này có ích quá ha.”

Tỉnh Hi Minh: “......”

[ Không phải là ve sầu ]: Giống, cực kỳ giống.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Đánh một trận đi.

[ Không phải là ve sầu ]: Anh muốn đánh nhau với Omega, anh là cái đồ không biết xấu hổ.

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Năm ngoái tôi chỉ bị trừ có vài điểm đến trễ và trốn học, hiện tại cậu đếm thử xem, từ lúc cậu đến Nhất Trung tới giờ, tôi đã không ít lần bị trừ điểm vì cậu đội nồi tôi rồi đấy.

[ Không phải là ve sầu ]: Trách tôi? Anh đây không phải là đang...... ăn vạ chứ?

[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......

[ Không phải là ve sầu ]: Chính anh là người có vấn đề, biết không? Anh mà ưu tú như tôi, tôi cũng sẽ không bị

“Bạn học ngồi sau hàng giữa kia, đúng, là em đấy, người nãy giờ cúi đầu không nhìn lên bảng đấy.” Cô giáo dạy toán trên bục giảng vẫn chưa biết hết mặt của các học sinh, cũng không mang danh sách lớp theo, cô chỉ chỉ vị trí Lạc Tri Dư, “Em đứng dậy nói, đề này giải như thế nào.”

Lạc Tri Dư: “?” Nói cái gì? Giảng đến chỗ nào rồi.

Cậu đứng lên, mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng học đã có vài vị bạn học đang đứng, hình như cũng chưa thể trả lời được câu hỏi này, cậu bạn đứng đầu bàn có vóc dáng nhỏ con còn hướng ánh mắt tới bên người cậu cầu xin sự giúp đỡ, cô giáo dạy toán tựa hồ cũng cảm thấy cậu có thể trả lời câu hỏi này, nên không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt mang theo vài tia cổ vũ cùng mong đợi.

“Cô ơi.” Lạc Tri Dư rất có lễ phép mà mở miệng, “Ngại quá, cho em hỏi là đề nào thế ạ?”

Nửa tiết tự học thứ hai của buổi tối hôm đó, ngoài cửa lớp ba có một loạt học sinh đang đứng phạt, tổng cộng chín người, nép mình vào bên cạnh lối đi, ở dưới ánh trăng chịu phạt.

“Cô giáo Trương là người mới được điều về đây, hung bạo có tiếng.” Lâm Tử Dập kính nể mà nói, “Cậu cũng dám không nghe giảng trong tiết học của cô ấy.”

Thành tích tốt hay không tốt đều bị đuổi ra khỏi lớp, đối xử rất bình đẳng, mọi người đều cảm thấy rất công bằng, lập tức thành lập tình bạn hữu nghĩ trong quá trình bị phạt đứng này.

“Tôi không phải cố ý không nghe giảng.” Lạc Tri Dư ghé vào lan can nhìn xuống dưới lầu, “Tôi chỉ cảm thấy mấy tiết tự học buổi tối này không hề có hiệu quả, còn không bằng về nhà nghỉ ngơi.”

Một đám học sinh định học hỏi theo tư tưởng của vị đại ca này, sau đó lại kết hợp với thành tích của bản thân mình, muốn gật bừa, nhưng lại không dám.

Chuông tan học vang lên, hồi chuông ngân dài thông báo đã kết thúc giờ tự học buổi tối, từng tốp từng tốp học sinh sôi nổi tan học. Tiêu Ngạn mang cặp sách, trên tay cầm theo một quyển bài tập, cùng Phàn Việt Thang Nguyên đi xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa cầu thang chợt thấy một loạt người đang bị phạt đứng ngoài cửa lớp ba.

“Đang nhìn gì vậy?” Thang Nguyên hỏi, “Không đi sao?”

“Cơ hội nghìn năm có một, tao đi hóng chuyện đây.” Tiêu Ngạn lệch khỏi con đường đi xuống tầng dưới lúc ban đầu, vẫy tay với đám bạn cùng phòng, “Tụi mày về trước đi.”

“Ai.” Phàn Việt không có cách nào ngăn thằng bạn cùng phòng lại trong đám người chen chúc, chỉ có thể nhìn bạn mình một đường đi ngược chiều, đi đến phòng học của lớp ba năm nhất.

Nhóm người bị phạt ngoài cửa phòng học lớp ba nhiều ra thêm một người.

“Hi ~” Tiêu Ngạn thò lại gần, thân thiện chào hỏi.

“Tránh xa ra chút.” Lạc Tri Dư nhìn đồng phục của người bên cạnh, “Màu đồng phục của anh và bọn tôi không giống nhau.”

“Người ưu tú như cậu đang đứng ngoài đây để bị phạt à?” Tiêu Ngạn thò đầu lại gần nhìn vở Lạc Tri Dư, trắng trợn đứng trước cửa lớp ba xem trò náo nhiệt.

Tiêu Ngạn: “Ừm, chữ cũng như người vậy.” Đều rất tệ.

Lạc Tri Dư: “......” Con mẹ nó.

Nghĩ có thể mua luôn cậu bằng một hộp bạch tuộc viên nhỏ hả, nằm mơ.

Buổi tối đầu thu rất lạnh, Lạc Tri Dư chỉ khoác một cái áo đồng phục, cậu ở cạnh hành lang hứng gió lạnh nửa ngày, ngón tay đều có chút cứng đờ, lúc này nhìn thấy Tiêu Ngạn, cậu đột nhiên muốn vận động cho nóng người.

“Anh một ngày không bị đuổi đánh sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?” Lạc Tri Dư xoa xoa cánh tay nhức mỏi, dịch nửa bước ra đằng sau, kề sát cửa phòng học.

“Ấy?” Tiêu Ngạn lui về phía sau một bước, “Tôi không có nha, chỉ là đi ngang qua nên muốn đến thăm cậu.”

“Nếu không phải tại anh ăn vạ thì bây giờ tôi còn cần đứng ở chỗ này chịu phạt sao?” Lạc Tri Dư lại xách cái chổi sau cửa phòng học lên, “Ai bảo anh trong lúc học gửi tin nhắn cho tôi? Đúng lúc lắm, tới rồi thì đừng hòng đi được.”

“Làm gì? Kéo tôi xuống với cậu?” Lần này Tiêu Ngạn không có chút hoảng hốt nào, đến cái chổi cũng không thèm né, “Vậy cậu giao lịch sử cuộc trò chuyện ra đây, vụ việc tiên nhân nhảy múa cũng cùng nhau bị trừ điểm luôn, tôi không cần điểm hạnh kiểm, không ngại kéo cậu đệm lưng đâu.”

“Anh không muốn?” Lạc Tri Dư hỏi, “Rất tốt, tôi rất thưởng thức anh.”

Bạn học đứng sau: “???”

Cô giáo Trường bây giờ mới tan học, nghe được động tĩnh bên này liền vọt ra: “Hai em đang làm gì vậy?”

Cô nhìn về phía học sinh đang bị phạt của lớp mình: “Em sao lại thế này, đi học không nghe giảng, phạt đứng cũng không nghiêm túc, em muốn bị gọi về phụ huynh sao?”

Tiếp theo cô lại nhìn về phía tên học sinh năm hai: “Còn em đang làm gì vậy, tan học rồi sao không trở về ký túc xá, đứng ở lớp ba của bọn tôi làm cái gì?”

Cô giáo Trương có ý muốn nhìn phù hiệu của hai cậu học sinh, định nhớ tên để chốc nữa giao cho giáo viên chủ nhiệm xử lý, sau đó cô lại giật mình thấy hai cái tên y hệt được viết trên hai bộ đồng phục khác nhau.

0301 Tiêu Ngạn

Trương lão sư: “?”

Cô chỉ chuyên tâm dạy học, không quá chú ý đến tin tức của trường, buổi tối có tiết mới đến trường, cũng không biết gì về vụ việc bài phát biểu hôm thứ hai. Cô chưa bao giờ xử lý qua loại tình huống này, đương nhiên sẽ có chút bối rối không biết phải làm sao.

“Hai em ai là Tiêu Ngạn?” Cô giáo Trương xụ mặt hỏi.

“Cô Trương.” Lạc Tri Dư nhấc tay, “Là em.”

“Em lúc đi học thì thất thần, còn ở trong trường đánh nhau, lúc đánh nhau cũng vô cùng ác liệt, giờ đây em đã nhận thức được sai lầm của mình, xin hãy trừ điểm em thật nặng ạ!”

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.