Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 8: Chương 8: Hai ta đều rất trong sáng




Edit: Juri

Tiêu Ngạn vừa làm người tốt chuyện tốt được một nửa, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như nghẹn thứ gì đó, cánh tay đang đưa bộ đồng phục ra chợt ngừng lại.

“Ấy, đừng lấy về, xem như tôi tìm anh mượn đi.” Lạc Tri Dư nhanh chóng trấn an tinh thần người trước mặt, “Không phải như thế đâu, anh không cần nghĩ nhiều.”

“Không phải anh cho tôi mượn, là tôi tìm anh mượn.” Lạc Tri Dư nhanh nhảu nói, “Tính chất không giống nhau.”

Nhưng chưa chờ Tiêu Ngạn kịp trả lời, thầy giáo đứng trong phòng học lại lần nữa gõ gõ cái bảng đen: “Bình đẳng giới tính, quan niệm này cũng phải khắc sau vào tâm trí của mọi người. Trong đầu chúng ta không nên tồn tại bất kỳ thành kiến gì, ai cũng như nhau, các bạn học Alpha cũng phải chú ý, nếu có Omega tìm các em mượn đồng phục, thì chúng ta cũng có thể dễ dàng cho rằng, người bạn học Omega này, cậu ấy cũng đang giở trò lưu manh, tính chất đều ác liệt như nhau cả.”

“......” Tiêu Ngạn thu bàn tay đang cầm đồng phục của mình về.

Lạc Tri Dư: “......” Đệt.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, bị bắt nghe hết non nửa bài giảng tiết sinh lý, thẳng đến khi thầy giáo rốt cuộc nói xong nội dung này, bắt đầu giới thiệu kiến thức mới, hai người mới một lần nữa tiếp tục trò chuyện.

Lạc Tri Dư: “Anh không cần hoảng, tôi không có cái ý kia với anh đâu.”

“Tôi biết.” Tiêu Ngạn cố gắng lý giải.

Lạc Tri Dư nhìn bức tường rắn chắc bên cạnh cầu thang, xác định mình không ở trong tầm mắt của vị thầy giáo lớp ba kia, lúc này mới hơi sợ hãi hỏi: “Thầy giáo lớp anh, không phải là đang mở hack để nhìn tụi mình chứ.”

Tiêu Ngạn bị câu nói này của cậu chọc cười.

“Thầy ấy đúng là đang mở hack rồi.” Lạc Tri Dư bắt được tay áo đồng phục, kéo về phía mình, “Nhưng xác suất của chúng ta lại rất thấp, 0%, trường hợp hi hữu của cả nước đấy.”

“Chúng ta tuyệt đối thuần khiết.” Lạc Tri Dư nói, “Rõ như ban ngày luôn, không thể tồn tại khả năng một trong hai người giở trò lưu manh được, hai ta đều rất trong sáng.”

“Cho nên chúng ta không cần phải chột dạ, chúng ta không có vấn đề gì, phải tin tưởng khoa học chứ.”

“Cho tôi mượn đi, bảo đảm mượn thế nào trả thế ấy.” Lạc Tri Dư giật đồng phục từ tay Tiêu Ngạn, xoay người chạy thẳng xuống cầu thang.

Tiêu Ngạn cầm theo cái áo rách rưới của Lạc Tri Dư, vào toilet múa may quay cuồng tìm cách mặc vào, sau đó mới trở về phòng học.

Phàn Việt đang chăm chú lướt diễn đàn bị hắn làm cho hoảng sợ: “Trời má, sao tiết học hôm nay tao toàn bị giật mình vậy.”

“Mày chơi một mình đi.” Tiêu Ngạn đoan chính ngồi xuống, “Tao không nói chuyện với mày nữa.”

Thầy dạy sinh lý giảng bài rất nhanh, trong khoảng thời gian Tiêu Ngạn chuồn ra khỏi phòng học, ông đã giảng tới mục tin tức tố và việc đánh dấu tạm thời.

“Ngạn ca.” Phàn Việt ở phía dưới bàn đẩy điện thoại qua, “Hội học sinh đang bầu cử nhiệm kỳ mới, kéo phiếu giúp tao đi.”

Độ nổi tiếng của Phàn Việt cũng thuộc hàng khá, muốn làm nhiệm kỳ mới cũng không thành vấn đề, nhưng cậu ta vẫn như cũ không yên tâm, muốn mượn giá trị nhan sắc của thằng bạn ngồi cùng bàn xài một chút.

“Còn không cái chức đó mày giữ lại làm đi.” Phàn Việt nói, “Giáo thảo muốn làm chức vụ trong hội học sinh, thì tao đây sẽ không chen vào nữa.”

“Không làm.” Tiêu Ngạn chép nốt bài giảng khi nãy chưa chép kịp, “Có hoạt động gì thì gọi tao là được, tao chỉ muốn làm học sinh bình thường thôi.”

Tiêu Ngạn hôm nay vừa bị nước ngọt tạt vào người, buổi chiều phải thay bộ đồ năm nhất mặc đỡ, lúc này Phàn Việt cúi đầu xuống, vừa vặn thấy một vét cắt to đùng sau lưng đồng phục của Tiêu Ngạn.

“Nãy mày mới đi đấu thế?”

“Tao?” Tiêu Ngạn ngẩng đầu, “Không có việc gì, chỉ đi toilet thôi.”

“Mày đi tiểu kiểu gì mà xẻ luôn cả cái áo đồng phục vậy?” Phàn Việt nghĩ không ra.

Tiêu Ngạn: “......”

“Hơn nữa, mày vào WC để tăng chiều cao hả, tuy là quần áo năm trước, nhưng tao nhớ chiều nay cái áo này đâu có ngắn như vầy.” Phàn Việt có một suy nghĩ bí ẩn về đứa bạn ngồi cùng bàn.

“Nghe giảng đi.” Tiêu Ngạn xoay bút trong tay, ra vẻ học sinh xuất sắc, nghiêm túc mà nhìn bảng đen, “Chăm chỉ nghe vào.”

*

Vận khí của Lạc Tri Dư không được tốt lắm, cậu mới ra khỏi khu dạy học, đã đụng phải chủ nhiệm Từ đang cầm xấp tài liệu. Chủ nhiệm Từ không dễ nói chuyện như chủ nhiệm Ngô, liền cản Lạc Tri Dư đang đi đường lại.

“Lạc Tri Dư? Sao không mặc đồng phục?” Chủ nhiệm Từ hôm đó đã gặp Lạc Tri Dư ở lễ khai giảng, có ấn tượng sâu với học sinh này, “Chú ý tác phong một chút.”

Bởi vì khi nãy mới “nghe trộm” được nửa tiết học sinh lý, nên Lạc Tri Dư quyết định sau khi lấy được đồng phục, phải trở về nhét vào máy giặt giặt lại, để tránh việc nhiễm phải tin tức tố của Tiêu Ngạn.

“Quần áo bẩn ạ.” Lạc Tri Dư là một học sinh tôn sư trọng đạo, cậu lễ phép giải thích, “Em muốn mang về giặt rồi mặc sau.”

Chủ nhiệm Ngô sẽ thường có sự thiên vị đối với các học sinh ngoan, nhưng chủ nhiệm Từ lại luôn đối xử bình đẳng: “Không được, ở trong khu dạy học không đựơc tùy tiện cởi đồng phục, sẽ bị trừ hạnh kiểm.”

“Vâng.” Lạc Tri Dư khoác đồng phục vào trước mặt chủ nhiệm Từ, rất phối hợp mà kéo khóa kéo của đồng phục lên.

Chủ nhiệm Từ rất thích loại học sinh nghe lời như thế này, liền buông tha Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư mới vừa xuống bậc thang, bất thình lình nghe thấy giọng của chủ nhiệm Từ truyền tới: “Lạc Tri Dư, đồng phục của em hình như nhìn hơi lớn?”

“Em vừa xin làm bộ mới rồi.” Lạc Tri Dư đưa đơn xin may đồng phục ra, vừa vặn kiếm cớ cho qua chuyện này, “Chắc đến cuối tuần sẽ có đồ thay ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Chủ nhiệm gật đầu thả người đi.

Thầy giáo dạy sinh lý nói không sai, quần áo tư nhân quả nhiên sẽ không thể không dính một ít tin tức tố của chủ nhân lên đó. Trên người Lạc Tri Dư chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, lúc phủ áo khoác lên, cậu có thể dễ dàng ngửi được một cỗ mùi quýt nhàn nhạt.

Mùi cậu ngửi được hôm phân hóa không có nồng như thế này, nhưng lại không thể nói là không ngửi thấy.

Tin tức tố của Tiêu Ngạn.

Chỗ dán miếng cách tin tức tố, chợt nổi lên một cảm giác lạ thường, Lạc Tri Dư co rúm người lại, đây là bản năng của Omega khi đối diện với tin tức tố của Alpha.

“Nhanh chóng quay về, mặc thêm nhiều quần áo vào.” Chủ nhiệm Từ cho rằng cậu gặp lạnh, “Sắp chính thức khai giảng rồi, tập trung học hành đi.”

Độ xứng đôi tin tức tố 0%, khiến Lạc Tri Dư cảm thấy có hơi khó chịu, cậu xoay người nhìn ánh đèn trong phòng học của lớp ba, vừa nhìn vừa bước ra khỏi khu dạy học.

Đầu thu, nhiệt độ chênh lệch giữa buổi sáng và đêm là rất lớn, nhiệt độ buổi tối không cao, cứ như thế, lúc Lạc Tri Dư trở về đến ký túc xá, toàn thân đã lạnh cóng từ bao giờ.

“Về rồi? Mày đổi miếng dán ngăn mùi rồi hả, mùi nước mật đào thơm đó.” Tỉnh Hi Minh mấy ngày nay đang ở trong thời kỳ mẫn cảm với tin tức tố, “Mày đi đâu vậy, sao còn mang theo tin tức tố của Alpha về phòng.”

“Mượn đồng phục Tiêu Ngạn.” Lạc Tri Dư lần này chẳng dám dùng máy giặt giặt sạch, cậu tìm cái bồn, nhét áo khoác của Tiêu Ngạn vào, đổ ít nước giặt, móc di động ra chụp bức ảnh cái thau giặt đồ, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Không phải là đã biết: Học kỳ mới tôi học được cách giặt quần áo. [ hình ảnh ] bố mẹ anh trai chị gái.

Bình luận --

Anh trai: Lạc Tri Dư của chúng ta quá tuyệt vời, lần đầu tiên ở trọ trong trường đã biết giặt quần áo, anh còn tưởng em sẽ cầm quần áo ném vào máy giặt nha. Ôm-một-cái.jpg

[ Không phải là đã biết ] trả lời [ Anh trai ]: Vậy nên có thể tăng thêm tiền tiêu vặt cho em không?

Chị gái: Đổ ít bột giặt thôi, chị nhìn em đổ mà thấy sợ luôn.

Chị gái: Chị dạo này mới nghe nói, em học chung trường với thằng bé họ Tiêu kia hả? Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, đừng đánh nhau nữa, biết không?

[ Không phải là đã biết ] trả lời [ Chị gái ]: Không đánh nhau, đều là học sinh cấp 3 rồi, em không còn trẻ trâu như vậy nữa đâu.

Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai: Không tồi, giặt sạch chút. Mỉm-cười.jpg

*

“Ai?” Tỉnh Hi Minh đánh xong một ván game, rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, ngẩng đầu hỏi, “Giáo thảo? Tiêu Ngạn? Anh ta không phải là Alpha sao?”

Tỉnh Hi Minh kinh ngạc che miệng: “Không phải chứ, mày mượn đồng phục của Alpha à?”

“Mày quên rồi hả.” Lạc Tri Dư nói, “Độ phù hợp tin tức tố của bọn tao chỉ bằng 0%, ý nghĩa về mặt y học chính là: hai người bọn tao tuyệt đối trong sáng.”

“Sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lạc Tri Dư bổ sung, “Lần trước tao đi đo kích cỡ quần áo, cũng là do anh ta đo cho tao, bọn tao chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa hai người qua đường.”

“Mày nói nghe hợp lý đấy.” Tỉnh Hi Minh như suy tư gì đó mà gật đầu, “Chỉ là các cặp AO cùng lắm cũng sẽ có độ phù hợp tin tức tố từ 20% trở lên, hai người làm sao bằng 0% được?”

“Không biết nữa.” Lạc Tri Dư lắc đầu, “Bệnh viện trung tâm thành phố muốn bọn tao phối hợp để nghiên cứu, cuối tuần này đi đo lại một lần nữa, tao vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của mấy vị y bác sĩ lúc đó, nhìn như kiểu tin tức tố của bọn tao có điểm gì đó đặc biệt lắm.”

“Mày đi tắm đi Lạc Tri Dư.” Tỉnh Hi Minh thành khẩn đề nghị, “Trên người mày toàn mùi tin tức tố của Tiêu Ngạn, cứ như hương vị của một rổ trái cây ấy.”

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.