Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 38: Chương 38: Rốt cuộc cậu ở lớp nào?




Edit: Juri

“Hả? Do tao làm sai bài tập sao?” Tỉnh Hi Minh thanh tỉnh hơn một chút, “Tao không hề có ấn tượng gì hết, không phải chứ, hôm thứ sáu lúc làm tao nhớ rõ nó rất đơn giản mà.”

“Tao mặc kệ.” Sự kiên nhẫn của Lạc Tri Dư rất nhanh đã dùng hết, “Vô lý hết sức.”

Lạc Tri Dư liền nhanh chóng hoàn thành đống bài tập của mình, tắt đèn chui vào ổ chăn, mở di động chuẩn bị đặt báo thức cho sáng mai.

Lúc này đã là đêm khuya, thế mà di động của cậu lại nhận được một tin nhắn mới ——

[ Quả quýt thúi ]: Mỉm-cười.jpg, ve con ngủ rồi sao?

[ Không phải là ve sầu ]: Chuyện gì.

[ Quả quýt thúi ]: Buổi chiều đã nói như thế nào nhỉ, nếu làm mất vở bài tập của tôi thì phải làm sao đây?

[ Không phải là ve sầu ]: Mất thì sẽ đền cho anh, nhưng không phải chẳng mất gì đó sao. Tổng cộng sáu quyển, tôi đếm đủ mới để lại chỗ đó mà.

[ Không phải là ve sầu ]: Hơn nửa đêm rồi, sao còn chưa ngủ? Hai người chúng ta thân nhau tới mức có thể thức thâu đêm để tám chuyện như này sao.

[ Quả quýt thúi ]: [ Hình ảnh ], quyển vở này, hình như không giống vở bài tập của tôi cho lắm. Nụ-cười-ngược.jpg

Lạc Tri Dư phóng to tấm ảnh Tiêu Ngạn gửi tới, thấy hai cậu bạn tiểu Hồng và tiểu Lam quen thuộc.

Lạc Tri Dư: “???”

[ Không phải là ve sầu ]: Á á á á á.

Cho nên cái thứ cậu làm cả đêm nay chính là sách bài tập của Tiêu Ngạn, còn tỏ ra rất thiếu thiện cảm mà lôi người biên soạn sách ra mắng một hồi lâu, cuối cùng lại không phải là do bài tập âm dương quái khí, mà là do cậu ngay từ đầu đã cầm nhầm vở của người khác.

[ Quả quýt thúi ]: Trách trường học in sách mà không chú thích ngoài bìa, trách chúng ta không viết tên lên vở bài tập, trách tôi bây giờ mới nhớ đến phần bài tập về nhà này, chứ không thể trách cậu, có đúng không? Kịch bản tôi đều nghĩ hết cho cậu rồi.

[ Không phải là ve sầu ]: Không đúng mà, Ngạn ca, lớp các anh tháng trước không phải vừa tổng kết khóa sao, sao bây giờ vẫn còn bài tập về nhà.

[ Quả quýt thúi ]: Mới thêm vào, lần trước tập thể Alpha lớp bọn tôi cùng nhau làm sai bét nhè khiến thầy tức đến phát điên, phạt lớp chúng tôi làm thêm một quyển bài tập nữa.

Lạc Tri Dư trở mình, chui gọn vào trong ổ chăn tiếp tục tám chuyện.

[ Không phải là ve sầu ]: Ngạn ca, tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện buồn âm li bi đát.

[ Quả quýt thúi ]: Sao tôi lại cảm thấy có chút hồi hộp.

[ Không phải là ve sầu ]: Tôi cứng đầu cứng cổ làm hết đống bài tập của anh rồi.

[ Quả quýt thúi ]:......

[ Không phải là ve sầu ]: Lấy góc nhìn của Omega tiểu Hồng để làm bài tập.

[ Quả quýt thúi ]:......

Ngày thứ hai sau tiết đọc bài buổi sáng, Tiêu Ngạn xuống lớp ba lầu dưới tìm Lạc Tri Dư đổi vở bài tập của mình về.

“Tôi làm xong cho cậu rồi đó, hẳn là không có vấn đề gì đâu, cậu có thể tự mình kiểm tra lại, toàn là kiến thức nền tảng thôi ấy mà.” Tiêu Ngạn trả sách bài tập lại cho Lạc Tri Dư, trên bìa sách còn có họ tên mà Tiêu Ngạn đã viết giúp cậu.

“Bài tập của anh......” Lạc Tri Dư buồn ngủ đến cực điểm, “Mấy câu hỏi chọn đáp án đúng đó tôi đã cố gắng sửa lại, nhưng mấy câu tự luận thì sửa không được nữa, tôi đã cố gắng viết đầy lên đó rồi.”

“Không sao, tí nữa tôi bổ sung sau.” Tiêu Ngạn nhận lấy vở bài tập, “Cậu trở về ngủ một lát đi, trông cậu chả có tí sức sống nào cả”

“Được.” Lạc Tri Dư xoa xoa đôi mắt rồi bỏ đi.

Sự thật đã chứng minh, sau khi đại hội thể thao kết thúc, mọi người đều mất hết tinh thần. Tiết thứ nhất của buổi sáng là tiết Anh văn, bài giảng của giáo viên tiếng Anh nghe rất bình thản, cứ đều đều không hề có chút gợn sóng. Lạc Tri Dư chống sách giáo khoa ngủ gà ngủ gật, những người xung quanh cũng có tư thái không khác gì cậu cho lắm.

[ Không phải là ve sầu ]: Mẹ bà, tao buồn ngủ đến chết rồi.

[ Tường Đầu Thảo ]: Tao cũng thấy thế.

[ Không phải là ve sầu ]: Làm ơn hãy dạy cái gì đó thú vị hơn đi.

[ Tường Đầu Thảo ]: Tuần sau nữa là kỳ thi tháng, sau đó nữa là thi cuối kỳ.

[ Không phải là ve sầu ]:......

[ Tường Đầu Thảo ]: Sau đó liền ăn tết!

Tiết thứ hai của lớp ba của năm nhất và năm hai đều là tiết thể dục, giáo viên lớp ba năm nhất xin nghỉ, nhờ giáo viên của lớp ba năm hai dạy thay, hai lớp cùng nhau vào học.

Bởi vì đại hội thể thao vừa mới kết thúc, cho nên sau khi phần khởi động làm nóng thân thể kết thúc, giáo viên cho phép các học sinh tự do hoạt động ở trên sân, được tự lựa chọn môn thể thao yêu thích của mình để chơi. Ông tìm hai người lớp trưởng của hai bên, giao cho bọn họ nhiệm vụ quản lý trật tự hai lớp, còn mình thì lười biếng vào trong văn phòng ngồi.

Đám người Tỉnh Hi Minh vẫn như mọi khi, cầm cầu lông hỏi: “Muốn chơi không?”

“Tụi mày chơi đi.” Lạc Tri Dư trả quả cầu lông lại cho bọn họ “Tao sang bên cạnh ngồi một lát.”

Thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, ánh mặt trời cũng chẳng còn độ ấm nữa, Lạc Tri Dư tìm một bóng cây, ôm đầu gối xem Tỉnh Hi Minh đánh cầu. Đám người trong ký túc xá của Tiêu Ngạn lớp bên cũng đang chơi cầu, Lạc Tri Dư lại bởi vì quá buồn ngủ, cho nên tầm mắt của cậu bắt đầu xuất hiện vài vệt bóng đen lờ mờ.

Có người từ đằng xa đi tới, ngồi xuống bên người cậu, duỗi tay đẩy cậu một phát, khiến nửa thân trên của cậu dúi thẳng về phía trước, trong lời nói mang theo vài ý cười nhạo: “Lần đầu tiên tôi thấy có người ngủ gà ngủ gật đến nỗi suýt chút nữa ngã sấp mặt đó.”

“Oái.” Lạc Tri Dư nghe phát biết ngay người nào vừa tới, “Đi đánh cầu của anh đi, đừng qua đây làm phiền tôi.”

“Muốn tìm cậu chơi chung một chút, kết quả cậu lại trốn ở chỗ này ngủ gật.” Tiêu Ngạn không chịu đi, mà là lựa chọn ngồi lại như một tên ngốc trong tiết thể dục với cậu, “Mối thù lần trước cậu đánh quả cầu lông lên đầu tôi tôi vẫn còn nhớ rõ đấy, hay tôi với cậu lại viết giấy nợ tiếp đi?”

“Bởi vì lấy nhầm vở bài tập, cho nên hôm qua phải đến tận ba giờ sáng tôi mới ngủ được.” Lạc Tri Dư nói, “Lộn xộn hết hai tiếng đồng hồ, đến năm giờ sáng lại phải dậy dùng đôi mắt của Alpha tiểu Lam để làm bài tập cho anh, sau đó chạy xuống nhà ăn chỉ để ăn món cháo khó nuốt.”

Gặp được Tiêu Ngạn, Lạc Tri Dư nói nhiều hơn so với ngày thường, cũng vui vẻ xả ra vài việc vụn vặt linh tinh, mấy chuyện tầm xàm ba láp gì đó đều lôi ra nói hết sạch.

Tiêu Ngạn sáng nay mới nộp một quyển bài tập rách tung tóe do bị hắn dán một đống băng keo vào rồi sửa lại hết từ đầu đến chân, bây giờ lại phải thấy bộ dạng này của cậu khiến hắn vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu sửa cũng như không vậy, tôi chỉ thấy càng sửa càng sai, câu cuối cùng hỏi về đánh dấu thành kết mà cậu lại giải thích như vậy sao, hửm?”

“Hết sức rồi, lớp tôi chưa học tới phần đó.” Gió thổi qua sân thể dục có hơi lớn, Lạc Tri Dư ôm hai đầu gối, thu mình lại thành một cục, “Tôi còn chưa được trải nghiệm qua mà.”

“Làm như tôi được trải nghiệm rồi vậy.” Tiêu Ngạn không phục.

“Một ngày nào đó anh sẽ được trải nghiệm, Lạc Tri Dư tôi đây tin tưởng sự kiêu ngạo của anh vô điều kiện mà.” Mỗi khi Lạc Tri Dư không tỉnh táo, âm thanh nói chuyện của cậu đều sẽ mang theo giọng mũi, âm cuối còn kéo khá dài, chính cậu cũng không ý thức được điều đó.

Tiêu Ngạn đánh giá cậu một lát, lúc này mới nhỏ giọng nói.:“Ve sầu, có điều này tôi đã muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Cậu có thể đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc đó mà dirty talk* với tôi được không?”

(*Dirty talk: Nói chuyện một cách khiêu khích, mang ý tứ về tình dục)

Lạc Tri Dư không trả lời hắn, bởi vì Lạc Tri Dư đã mệt lắm rồi. Thân cây sau lưng cậu dựa không thoải mái, vừa vặn Tiêu Ngạn đã tự dâng mình đến tận cửa, cậu cũng không muốn khách sáo nữa, dựa đầu lên bả vai Ngạn ca ngủ mất tiêu.

Cuối thu thời tiết rất lạnh, từng làn gió luồn qua kẽ áo đều sẽ khiến người ta rét đến phát run, thế mà những kẻ đang buồn ngủ đến díp mắt như Lạc Tri Dư đây lại không mảy may bận tâm đến nó. Phản ứng đầu tiên của Tiêu Ngạn đó là lo cậu bị cảm lạnh, nhưng hắn không đành lòng đánh thức Lạc Tri Dư dậy, đành phải đỡ cậu, cho cậu dựa thoải mái hơn một chút.

Hai nhà từ lâu đã có quan hệ kém như vậy, dẫn đến việc hai đứa trẻ trong gia đình đã có sẵn địch ý với nhau từ khi còn rất bé. Lễ gặp mặt đầu tiên Lạc Tri Dư tặng hắn khi còn ở nhà trẻ, đó chính là dấu răng trên cổ tay. Từ đó về sau, Tiêu Ngạn chỉ cần thấy cậu liền sẽ muốn bắt nạt, không phải cái kiểu bắt nạt do ghen ghét, mà là do hắn cảm thấy rất thú vị, muốn chọc chọc Lạc Tri Dư một chút. Còn Lạc Tri Dư cũng chả khác gì hắn hết, chỉ cần cách một con phố nhìn thấy hắn, cũng muốn tìm mọi cách mà chạy qua trêu chọc hắn.

Nhưng lại không biết từ bao giờ, cái hàm nghĩa “bắt nạt” này bắt đầu trở nên khác lạ. Không phải do ảnh hưởng của tin tức tố hay bất cứ thứ gì khác, cũng không phải do bản năng Alpha sẵn có trong cơ thể, hắn chỉ đơn giản muốn tới gần Lạc Tri Dư thêm một chút nữa thôi.

Tay phải Tiêu Ngạn chậm rãi nâng lên, ở giữa không trung do dự một lát, cuối cùng vẫn chậm rì rì ngừng lại bên hông Lạc Tri Dư, có ý muốn ôm cậu xích về phía mình thêm một tí nữa, chắn từng cơn gió lạnh đang quét qua sân thể dục.

Lạc Tri Dư ngủ rồi cũng biết nơi nào ấm áp, cậu thuận thế chui vào lồng ngực Tiêu Ngạn ngọ nguậy vài cái, cảm thấy mỹ mãn xong mới tiếp tục ngủ. Tiêu Ngạn chợt nghĩ, Lạc Tri Dư đúng thật là có hơi tiêu chuẩn kép, nhưng hắn cố tình hưởng thụ sự tiêu chuẩn kép này của cậu.

Từng làn gió len lỏi qua mái tóc Lạc Tri Dư, có vài cọng tinh nghịch dựng lên lung lay trong gió, quét tới quét lui trên cần cổ Tiêu Ngạn, hắn cũng không nghĩ tới việc duỗi tay phủi nó đi. Lạc Tri Dư dựa vào rất gần, gần tới nỗi hắn có thể ngửi thấy mùi hương đào thoang thoảng trên cơ thể đối phương, như là cánh lông chim trắng mượt lưu luyến, nhẹ nhàng cào hắn đến ngứa ngáy tâm can.

Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Lạc Tri Dư ngủ không quá yên ổn, mơ mơ màng màng lẩm bẩm mãi câu gì đó, mà Tiêu Ngạn chỉ nghe được rõ ba chữ “quả quýt thúi” phát ra.

“Còn quả quýt thúi nữa chứ?” Tiêu Ngạn nhỏ giọng nói, “Quả quýt thúi mới không cho cậu gối đầu đâu.”

Hình như là do sợ cái “gối đầu” này sẽ bỏ đi mất, nên nhóc mê ngủ Lạc Tri Dư này mới đột nhiên nhíu nhíu mày, vung tay bắt lấy cạp quần Tiêu Ngạn.

Tiêu Ngạn: “......”

“Tiêu Ngạn, đánh cầu không?” Phàn Việt tìm hết nửa cái sân thể dục mới thấy giáo thảo đang ngồi bên ngoài bãi cỏ. Nhìn thấy Lạc Tri Dư đang ngủ, anh ta chỉ chỉ Lạc Tri Dư, cẩn thận dùng khẩu hình hỏi Tiêu Ngạn, “Ngủ rồi à?”

“Suỵt, để em ấy ngủ.” Tiêu Ngạn lắc đầu, ý bảo anh ta đừng đánh thức Lạc Tri Dư. Phàn Việt hiểu ý, xoay người đi tìm người khác chơi.

Lạc Tri Dư bị tiếng chuông tan học đánh thức, sau khi tỉnh lại điều đầu tiên cậu cảm thấy được đó là đầu óc mình đã thanh tỉnh hơn chút, còn điều thứ hai cậu cảm thấy được, đó chính là cái “gối đầu” khi nãy của mình hình như đang bất mãn.

“Ngủ thì ngủ thôi, thế mà tay vẫn không thành thật tí nào, cứ nắm lưng quần của tôi suốt, ngủ rồi cũng lưu manh.” Tiêu Ngạn duỗi tay kéo cậu dậy từ trên mặt đất, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

“Có hả?” Lạc Tri Dư mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc, “Không phải tôi làm, tôi cái gì cũng không biết hết. Hay bữa ăn này anh tính vào phần tôi đi, thẻ tôi cho anh tùy tiện dùng đó.”

Bọn họ đứng trước cửa nhà ăn của trường, đụng phải chủ nhiệm Ngô đang tới ăn cơm. Hai người chủ động cúi đầu chào hỏi chủ nhiệm Ngô.

“Dạo này cũng khá thân thiết đấy nhỉ?” Chủ nhiệm Ngô ngày nào cũng quan tâm tới mối quan hệ cặp đôi 0% này, “Có đánh nhau hay không?”

“Cũng ổn ạ.” Lạc Tri Dư dịch sang bên người Tiêu Ngạn một bước. Khi nãy cậu đã thành công ngủ bổ sung giấc rồi, cho nên hiện tại tâm tình rất tốt, ánh mắt còn mang theo ý cười lấp lánh.

“Vậy là tốt rồi, không bắt Tiêu Ngạn làm bài tập cho mình nữa chứ.” Chủ nhiệm tỏ ra không yên tâm, phải hỏi thêm một câu nữa, “Bài tập của mình thì mình phải tự hoàn thành nó, hai người các em đều rất ưu tú, lời này chắc không cần tôi phải nhắc lại quá nhiều đâu nhỉ.”

Hai vị bạn học Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư tay nắm tay, kiên định lắc đầu: “Không có ạ!”

Không bắt một mình Tiêu Ngạn làm, mà là cả hai cùng làm bài tập cho nhau.

Tiết thể dục vừa mới ngủ xong một giấc, Lạc Tri Dư như được truyền máu sống lại, hiệu suất nghe giảng của buổi chiều cao hơn rất nhiều, dựa vào tinh thần phấn chấn này, cậu đã trụ được tới tiết tự học buổi tối.

“Đêm nay lại là tiết sinh lý nhỉ.” Thầy chủ nhiệm Thu Nghi về lớp thông báo vài tin tức mới, thuận tiện bưng chồng sách bài tập ra, “Phát bài cho các bạn đi.”

Lớp trưởng nhận lấy bài tập từ trong tay thầy giáo, bắt đầu đọc tên phát ra: “Lạc Tri Dư, mày.”

“Ném lại đây ném lại đây.” Lạc Tri Dư đang ngồi tại chỗ vùi đầu làm bài tập toán, “Đừng ném trúng đầu tao là được.”

“Lớp mày viết sai rồi, ha ha ha.” Lớp trưởng lớp ba Lý Cẩn Diệp cười nói, “Cái này mà cũng viết sai được nữa.”

Lạc Tri Dư: “?”

Lạc Tri Dư: “Có hả?”

Tên cùng lớp được Tiêu Ngạn thuận tay viết lúc sáng, không sai mà, viết còn khá xinh đẹp nữa.

“Viết thành lớp ba năm hai nè.” Bạn học truyền bài tập xuống cho cậu nói, “Sao mày lại biến mình thành Tiêu Ngạn lớp bọn họ chứ!”

“Đều do Tiêu Ngạn ngày nào cũng tới chơi, Lạc Tri Dư lớp chúng ta đã bị người ta bắt cóc lên lớp ba lầu trên rồi.” Có người ồn ào tiếp chuyện, “Hôm nay tao còn thấy hai người bọn họ ở chung với nhau trong tiết thể dục nữa.”

“Nào, vài người qua đây gói Lạc Tri Dư lại rồi gửi lên trên lầu đi thôi, lớp ba năm một chúng ta không cần nữa đâu.”

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.