Edit: Juri
Ngụy biện kiểu gì vậy, 0% còn có tác dụng này sao.
“Giúp cái gì?” Thanh âm Tiêu Ngạn mang theo vài tia ủ rũ, khép nửa con mắt đẩy cửa ra, đỡ khung cửa, vừa thấy Lạc Tri Dư đã ngẩn người, sau đó lại nhìn đến thước dây trên tay cậu, lập tức hiểu có chuyện gì, hất cằm nhìn Lạc Tri Dư nói, “Tôi đã nói rồi, thể nào cũng phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thôi.”
Vị đại biểu học sinh ưu tú năm hai họ Tiêu sáng nay còn nghiêm chỉnh đứng trên sân khấu, hiện giờ lại đang xiêu xiêu vẹo vẹo khoác áo đồng phục đứng trước mặt cậu, thoạt nhìn như vừa mới tỉnh ngủ.
Lạc Tri Dư: “......”
“Đừng trách tôi mà, bây giờ không còn ai khác nữa đâu.” Phàn Việt cái gì cũng dở, chỉ có là lươn lẹo ba phải là giỏi, “Hai cậu tự xoay sở đi.”
“Thôi khỏi, tôi tự đo.” Lạc Tri Dư xoay người đi, đầu thước dây bên kia chợt bị người khác kéo lấy.
“Cậu quay lại.” Tiêu Ngạn kéo thước dây về phía mình, “Tôi đo cho cậu, học sinh phải có nghĩa làm làm công tác đứng đắn, không mang theo tình cảm cá nhân.”
Tiêu Ngạn: “Cậu đừng nóng giận.”
Tỉnh Hi Minh còn đang ở ký túc xá chờ cơm trưa, Lạc Tri Dư muốn trở về sớm một chút, bên cạnh đó, Tiêu Ngạn người ta cũng đã nói là không mang theo tình cảm cá nhân rồi, Lạc Tri Dư dù có hơi cảnh giác, nhưng cậu cũng không tỏ ra quá bài xích.
“Đều là học sinh cấp 3, có gì ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh, chứ hai người tuyệt đối đừng đánh nhau đó.” Phàn Việt lại lần nữa nhắc nhở.
Năm người học sinh Alpha lại tiếp tục cùng nhau bê thùng mì gói vào buồng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Lạc Tri Dư, ngày mai cậu phải tập huấn?” Tiêu Ngạn ra hiệu bảo cậu giơ tay, cách đồng phục trường quấn một vòng thước dây lên eo cậu, “Hôm đó sau khi phân hóa có nghỉ ngơi tốt không?”
Lạc Tri Dư bất mãn hừ một tiếng xem như câu trả lời, lúc cậu mới sinh ra đã đoán được giới tính thứ hai của mình sẽ là Omega rồi, quá trình phân hoá đối với cậu mà nói cứ như đột nhiên đổ bệnh ấy, cơ thể phát sốt cả lên, phải vào bệnh viện xét nghiệm kiểm tra vài thứ, thế nên vài biến hóa nho nhỏ của thân thể, hiện tại cậu vẫn chưa cảm nhận được.
Vùng eo Lạc Tri Dư có hơi mẫn cảm, chỉ cần bị người khác chạm vào một chút sẽ ngứa ngáy hết cả lên. Lúc Tiêu Ngạn đo vòng eo cho cậu, cậu vẫn luôn ngậm miệng không chịu nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy mà không có đè nhau ra sàn đập túi bụi.
“Cậu muốn cởi áo khoác ra không?” Tiêu Ngạn hỏi cậu.
“Hả?” Lạc Tri Dư sửng sốt.
“Làm như vậy số đo sẽ chuẩn hơn một chút.” Tiêu Ngạn nhập vài con số lên trên laptop, “Đo cách áo khoác sẽ không chuẩn lắm, đến lúc may rồi lại sợ không vừa người.”
Vì hắn làm công tác một cách đứng đắn, nên Lạc Tri Dư cũng rất phối hợp, kéo khóa kéo đồng phục ra, cởi áo khoác, tiện tay gấp cái áo thành một hình vuông ngay ngắn, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở bên trên bàn, chỉ mặc lại chiếc áo sơmi trắng đơn độc của trường Nhất Trung.
Phía dưới cổ áo đồng phục có cài một cái huy hiệu hình chữ nhật ghi đầy đủ họ tên cùng lớp của Lạc Tri Dư, ánh mắt Tiêu Ngạn dừng lại trên dòng chữ “Lớp 3” kia một chút, năm trước hắn cũng là học sinh của lớp 3 năm nhất, ngoại trừ tên, hắn cũng có một bộ đồng phục giống y như đúc.
“Anh nhanh lên.” Lạc Tri Dư thúc giục, “Tí nữa tôi còn có việc.”
Tiêu Ngạn lên tiếng, ý bảo cậu lại lần nữa nâng tay lên, Lạc Tri Dư làm theo, thước dây quấn quanh cậu một vòng, dừng lại ở phía trước người. Tiêu Ngạn hơi kéo chặt thước dây, đôi tay ngừng lại ở trước ngực cậu: “Bạn học Lạc Tri Dư, cậu không cần ngừng thở, cứ tự nhiên là được rồi.”
“Ừm......” Lạc Tri Dư nín thở nghẹn hết nửa ngày, ngực lúc này mới bắt đầu phập phồng.
Ống tay áo đồng phục bởi vì động tác của Tiêu Ngạn nên hơi cuộn lên một tí, Lạc Tri Dư lúc cúi đầu vừa vặn có thể thấy được vết sẹo nho nhỏ trên cổ tay phải của hắn, màu sắc đã mờ dần, tựa như cánh hoa đào lúc ẩn lúc hiện, vết sẹo đó xuất hiện vào lần đầu tiên cậu gặp Tiêu Ngạn, vừa thấy mặt đã nhào lên cắn người ta.
Từ đó về sau, hai người bọn họ liền trở thành kẻ thù. Tiêu Ngạn mỗi lần thấy cậu, chắc chắn sẽ xài vài ba câu nói để khiêu khích cậu, nhưng người thực sự ra tay trước, tất nhiên lại là Lạc Tri Dư.
Ký ức lúc ba tuổi đã quá xa xôi, Lạc Tri Dư cũng không thể ngờ rằng, vết sẹo đó lại tồn tại lâu như vậy, khó trách Tiêu Ngạn mang thù với cậu.
Tiêu Ngạn rút thước dây ra, chú ý tới tầm mắt của cậu, rồi cũng cúi đầu nhìn cánh tay của chính mình: “Nhớ không?”
“Làm việc của anh đi.” Lạc Tri Dư hung dữ nói, “Hỏi tới hỏi lui, còn nhiều việc phải làm lắm đấy.”
“Rồi rồi rồi.” Không hổ là Lạc Tri Dư, vừa động một chút đã xù lồng đầy mình, Tiêu Ngạn thỏa hiệp, “Xoay người qua.”
Lạc Tri Dư xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tiêu Ngạn, thước dây lạnh lẽo dán lên cần cổ của cậu, từng chút thân cận làn da trắng sáng.
Cổ áo còn chưa được đo xong, động tác tay của Tiêu Ngạn đã dừng lại: “Muốn tôi nhắm mắt lại không?”
Tuyến thể sau cổ của Lạc Tri Dư có dán một miếng dán ngăn tin tức tố, che hết cả cần cổ có mùi đào ngọt thơm lại, hình như bởi vì thấy màu trắng có chút đơn điệu, nên cậu đã vẽ thêm một cái đầu gấu trúc lên đó.
“Nhắm mắt lại làm gì? Nhắm lại rồi làm sao đo hả.” Lạc Tri Dư càu nhàu, “Bé gấu trúc của tôi vẽ khó coi lắm sao?”
Tiêu Ngạn không biết phải giải thích như thế nào. Cha mẹ Lạc Tri Dư vì bận công tác nên thường xuyên không có ở nhà, anh chị của cậu đều là Alpha, chỉ có một mình Lạc Tri Dư là Omega, lại vừa mới phân hoá xong, còn chưa được học lớp dạy về sinh lý con người nữa, nên cậu mới không biết việc Alpha nhìn chằm chằm vào cổ Omega được coi là một hành vi cực kì thiếu tôn trọng.
“Anh làm nhanh đi.” Lạc Tri Dư nóng nảy, lại dong dong dài dài nữa, căn tin hết cơm bây giờ.
0%, Tiêu Ngạn mặc niệm ở trong lòng, thước dây vòng một vòng ở trên cổ Lạc Tri Dư, thoáng buộc chặt lại, chỉ chừa một khoảng trống đủ để nhét ngón tay vào ở sau tuyến thể, sau đó buông thước dây ra, nhẩm lại tất cả các số liệu đã đo.
“Đi thôi đi thôi.” Tiêu Ngạn ngồi ở trước máy tính nhập số liệu, phất tay đuổi người, “Gửi tôi số phòng ký túc xá đi, chắc tầm đêm nay sẽ có người mang tới.”
Lạc Tri Dư ôm đồng phục chạy mất hút.
Phàn Việt ôm một thùng mì gói đi vào, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Ngạn.
“Nhanh vậy sao?” Phàn Việt dựng hai ngón tay cái lên, “0%, quả nhiên tuyệt đối an toàn.”
*
Ký túc xá của Lạc Tri Dư ở lầu một, là phòng hai người, bên trong còn có một cái ban công nhỏ. Lúc cậu vừa mở cửa ra, đã thấy Tỉnh Hi Minh đang cầm một viên thuốc ức chế trên tay của mình.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng được chỉnh xuống rất thấp, Lạc Tri Dư đem hộp cơm đưa cho Tỉnh Hi Minh, thoải mái dễ chịu mà nằm lên giường của mình.
“Làm Omega thật tốt.” Tỉnh Hi Minh bưng hộp cơm lên, “Phát tình đúng hôm khai giảng, tao không cần phải tập huấn nữa rồi.”
“Tốt thật.” Lạc Tri Dư gật gù đồng ý, “Phòng ký túc xá của chúng ta chỉ có hai người, phòng bọn họ đều là bốn người hết.”
Xã hội hiện nay, Omega chỉ chiếm 15.3% trên tổng thể dân cư, vừa ít vừa quý, đãi ngộ của trường học dành cho Omega chắc chắn sẽ trội hơn so với Alpha và Beta. Hai vị bạn học có cùng thân phận Omega này đồng thời vui vui vẻ vẻ nâng cơm hộp lên, gắp một đũa đồ ăn nhét vào miệng, nhai hai miếng, nụ cười chợt dần dần biến mất.
Lạc Tri Dư: “......”
Lạc Tri Dư: “Khó ăn quá.”
Tỉnh Hi Minh: “Mày nói đúng.”
Tỉnh Hi Minh: “Thôi xong rồi, đồ ăn ngon nhất ở Nhất Trung là cái này hả? Là cái đống này hả?”
Lạc Tri Dư cũng sửng sốt, cậu đã lo lắng sốt sắng mà chạy hơn phân nửa cái sân trường, cuối cùng chỉ để mua cái thứ này sao?
“Chờ một chút.” Lạc Tri Dư mở WeChat ra, tìm tên Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai.
[ Không phải là ve sầu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Chạy nhanh thế, báo số phòng ký túc xá của cậu cho tôi xem.
[ Không phải là ve sầu ]: Tòa 3 phòng 101.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Được, nhớ rồi, tạm biệt.
[ Không phải là ve sầu ]: Cút trở lại, tôi đã cho anh đi chưa?
Đối phương đang nhập tin nhắn......
Đối phương đang nhập tin nhắn......
[Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:???
[ Không phải là ve sầu ]: [ hình ảnh ] chuối hầm dâu tây, tôm lột xào xoài, dưa chuột hấp phô mai? Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Phụt.
[ Không phải là ve sầu ]: “Phụt” một cái là xong việc? Anh giới thiệu cho tôi mấy món củ chuối gì vậy?!
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tôi không nghĩ cậu sẽ thực sự đi mua. Lau-mồ-hôi.jpg
[ Không phải là ve sầu ]: Đời anh coi như xong rồi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
“Làm sao vậy?” Nhìn từ góc độ của Tỉnh Hi Minh có thể thấy điệu cười dần trở nên dữ tợn của Lạc Tri Dư.
“Cãi nhau với thằng ngu ngốc thôi mà.” Lạc Tri Dư buông di động ra, từ bỏ ăn tiếp hộp cơm với các công thức nấu quái gỡ đó.
Bên kia Tiêu Ngạn vẫn chưa hề nhắn lại, Lạc Tri Dư không cần nghĩ cũng biết người này khẳng định đang vui sướng khi thấy người gặp họa. Cũng may trong ký túc xá có đầy đủ đồ ăn vặt dự trữ, nên hai đứa cũng không đến mức đói bụng.
Mấy ngày nay Tỉnh Hi Minh đã cạn kiệt năng lượng, ăn xong liền nằm xuống nghỉ ngơi, Lạc Tri Dư rón ra rón rén mở túi đựng bản vẽ ra, ở ngay trong ký túc xá dựng giá vẽ lên, ngồi xuống một cái là ngồi đến tận buổi chiều.
Lúc chạng vạng, màn hình di động trên bàn của Lạc Tri Dư chợt sáng lên.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Ra lấy cơm hộp.
[ Không phải là ve sầu ]:? Tôi không đặt đồ ăn ngoài.
Dù vậy cậu vẫn đứng lên, giơ tay chùi đi màu vẽ không cẩn thận dính trên hai má, lấy chìa khóa ra cửa. Bên ngoài tòa ký túc xá số 3, Tiêu Ngạn ngược ánh mặt trời đứng ở ven tường, trên tay còn cầm theo vài cái túi.
“Quần áo đây.” Tiêu Ngạn cầm một cái túi ra đưa cho Lạc Tri Dư, “Năm hai bọn tôi học nhiều lắm, không ai có thời gian đưa cho cậu được.”
“Cảm ơn anh bạn nhỏ.” Lạc Tri Dư nói cảm ơn một cách thiếu thiện ý, vừa định xoay người đi, đã bị Tiêu Ngạn ngăn lại.
“Cái này cho cậu.” Tiêu Ngạn lại đưa cho cậu một cái túi, trong túi đựng chính là thức ăn đã được đóng hộp kỹ, “Vụ việc đồ ăn ở căn tin, là tôi sai.”
Lạc Tri Dư nửa tin nửa ngờ nhận lấy túi đồ ăn, bị mùi đồ ăn trong túi hấp dẫn một chút, mới nhẫn nhịn cố gắng và không mở mồm mắng chửi người.
“Đánh nhau lâu như vậy, tôi cũng mệt mỏi rồi.” Lạc Tri Dư tự xuống nước trước, “Nếu không cứ như vậy đi, đình chiến, về sau hai ta chỉ là bạn học bình thường.”
Tiêu Ngạn không ngờ rằng cậu sẽ suy nghĩ như vậy, hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại tựa hồ có chút tiếc nuối, cười cười xoay người đi: “Để nói sau.”
Trong tay của hắn còn cầm một bịch nilon thật lớn, bên trong đựng dưa hấu và rất nhiều lon nước ngọt có ga.
“Ăn nhiều như lợn ấy*.” Lạc Tri Dư nhìn về phía bóng dáng Tiêu Ngạn, trong lòng xì một tiếng khinh miệt, đình chiến thì đình chiến, đều ở cùng một trường học, cậu cũng không tin Tiêu Ngạn còn có thể làm ra trò nào khác nữa.
(*撑不死你: Dịch thô là “Ăn no cũng không thể chết”, “Ăn không bao giờ no”)
Cho đến tận buổi chiều ngày hôm sau, cậu mới hiểu được đống đồ vật trong túi của Tiêu Ngạn, được dùng để làm gì.
Mặt trời chói chang, các học sinh năm nhất tham gia tập huấn quân sự chỉnh chỉnh tề tề mà đứng theo đội hình phalanx, hô to khẩu hiệu, khu dạy học cách đó không xa truyền đến tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học. Lạc Tri Dư trơ mắt nhìn một hình bóng quen thuộc từ chỗ khác của sân thể dục, thong thả bước tới trước mặt đội hình của lớp 3 năm nhất, đứng yên bất động.
Lạc Tri Dư: “......”
Tiêu Ngạn xách theo cái túi ngày hôm qua, ngồi xếp bằng xuống dưới thảm cỏ, chống cằm, nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.
“Xem xem cái con mẹ anh.” Lạc Tri Dư dùng khẩu hình mắng chửi.
“Bạn học chính giữa hàng đầu tiên, đứng thêm năm phút nữa.” Huấn luyện viên lập tức phát hiện ra động tĩnh giữa hai người.
Lạc Tri Dư: “......” Đệt, tên này rảnh rỗi đến vậy cơ à, còn có thời gian tới trêu chọc cậu.
Đầu thu nhiệt độ rất cao, quân phục lại kín đáo, Lạc Tri Dư cảm thấy bên má thấm đầy mồ hôi, vừa nóng vừa khát, còn không được cử động. Cậu cắn cắn đầu lưỡi, có ý đồ dời lực chú ý của mình sang chuyện khác.
Tiêu Ngạn không nhanh không chậm từ trong túi lôi ra một lon nước có ga, ở trước mắt Lạc Tri Dư quơ quơ, khóe miệng cong lên, ngón tay thon dài giữ chặt nắp lon nước ngọt, phựt một tiếng bật mở nắp.
Vài giọt bong bóng nước nhỏ của lon Mirinda tung tăng mà nảy ra ngoài, Lạc Tri Dư cảm thấy bản thân mình sắp điên mất rồi.
- ------------------------------