Tinh Ấn Online

Chương 13: Chương 13




Luôn mãi do dự nhìn Hàn Tiêu một chút, nhìn nhìn lại Tri Vụ Điểu, Mộ Ám rốt cục thật cẩn thận bước ra, đi tới chỗ Tri Vụ Điểu, ở cậu đến gần đóa hoa sáng lên này, đóa hoa này như là có sinh mạng hướng hai bên thối lui, nhượng xuất một con đường, làm cho Mộ Ám có thể không dẫm tới hoa mà vẫn đến bên Tri Vụ Điểu.

Lúc cậu đi đến bên cạnh Tri Vụ Điểu, Tri Vụ Điểu cũng hơi hơi đứng dậy lộ ra quả trứng như bảo thạch xinh đẹp, vì ngăn ngừa quả trứng vì mất đi độ ấm của mẫu điểu lâu lắm mà xuất hiện vấn đề, Mộ Ám rất nhanh lấy ra áo lông của mình, sau đó tùy ý chọn lấy một quả trứng màu trắng bạc, dùng áo lông ấm áp cẩn thận bao lại, bảo trụ độ ấm của trứng.

Thái độ thật cẩn thận kia, Tri Vụ Điểu cũng xem ở trong mắt, đồng tử kim tông sắc bị lây một chút ý cười ấm áp, tuy rằng Mộ Ám cẩn thận lo lắng không có chú ý tới ánh mắt của Tri Vụ Điểu, nhưng là Hàn Tiêu có chú ý tới, bình thường có thể cho loại NPC ẩn tàng này lưu lại ấn tượng tốt đều đã là kết quả không hề sai.

Tri Vụ Điểu chuyển động tầm mắt, cùng mắt Hàn Tiêu chống lại, hơi dừng sau, hướng tới Hàn Tiêu gật đầu thăm hỏi.

“Về phần đại nhân ngài, muốn tìm cũng không phải tại hạ, ngài phải tiến đến sa mạc Sagar, tìm kiếm vương giả sa mạc, mới có thể tiến vào kì trưởng thành.” Tri Vụ Điểu cho Hàn Tiêu gợi ý mơ hồ, làm cho Hàn Tiêu đối Tri Vụ Điểu chủ động báo cho biết hơi cảm thấy kinh ngạc.

Hắn hướng Tri Vụ Điểu gật đầu ý bảo, sau đó đem tầm mắt dời về phía trên người Mộ Ám đang thật cẩn thận ôm quả trứng phát ra hào quang màu trắng bạc, trên mặt không tự chủ toát ra thần sắc ôn nhu, đây hết thảy cũng đồng dạng dừng ở trong mắt Tri Vụ Điểu,

“Không cần chỉ nhìn bề ngoài, phải nhìn vào chỗ sâu trong, ngươi sẽ tìm được thứ ngươi muốn .” Đột nhiên nói một câu, làm cho Hàn Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Tri Vụ Điểu đã muốn nằm xuống nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say ấp trứng.

Vừa mới đó là. . . . . . Nó nói sao? Vẫn là. . . . . .

Câu tự hỏi kia đột ngột tới, cái kia, có phải là nói cho hắn biết cái gì hay không?

“Kia. . . . . . Ta phải lựa chọn chức nghiệp như thế nào đâu? Đây không phải đem sủng vật ấp ra đến là có thể a?” Mặc dù có trứng sủng vật tốt lắm, nhưng là, cậu vẫn là không có chức nghiệp a! Điều này có thể tính chuyển chức sao?

Lấy lại tinh thần nhìn Mộ Ám vẻ mặt buồn rầu, Hàn Tiêu cũng giật mình nhớ tới chuyện này.

Đúng vậy! Chuyển chức đâu? Kia Mộ Ám đến tột cùng là dạng chức nghiệp gì, mà hắn đến lúc đó lại sẽ xuất hiện cái dạng chức nghiệp gì? Chỉ một thoáng, này lại thành một cái vấn đề lớn.

Đang lúc hai người vì cái vấn đề này cảm thấy hoang mang , Mộ Ám đột nhiên cảm giác được Long Châu trên trán truyền đến một trận nhiệt năng, nhưng là lại sẽ không nóng làm cho người ta cảm giác được đau đớn.

Chỉ thấy Long Châu từ bên trong cậu, phát ra một trận tinh quang màu xanh sẫm mang theo điểm điểm quang vụ đưa tay trái cậu bao vây, làm cho chính cậu cùng Hàn Tiêu đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn tay của cậu.

Hào quang tán đi sau, trên mu bàn tay cậu hiện ra một đồ đằng bất quy tắc, nhìn qua nếu so với hình xăm bình thường còn muốn tiên diễm xinh đẹp, điều này làm cho cậu tò mò đem bàn tay của mình lật lên lật xuống, như là muốn xem ra đầu mối gì đó.

Đây là cái gì? Không hiểu, trên mặt Mộ Ám liền mang theo biểu tình mờ mịt như vậy, nhìn Đồ Đằng, nhìn nhìn lại Hàn Tiêu, tuy rằng trên mặt Hàn Tiêu không lộ ra biểu tình gì, nhưng cũng là hơi kinh ngạc nhìn đồ đằng kia, không hiểu dụng ý của đồ đằng này.

“Đây là. . . Cái gì a?” Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu mờ mịt, làm cho Hàn Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu chút nữa có xúc động muốn đưa cậu áp đảo.

Thậm chí ngay cả vẻ mặt như thế cũng đáng yêu, hắn cũng không biết mình sẽ là thích người diện mạo đáng yêu, nhưng lại sẽ rất có khả năng ăn vụng đậu hủ. . . . . . Hắn trước kia cho tới bây giờ cũng sẽ không như vậy a!

『 đây là ấn ký chức nghiệp đặc biệt của Long tộc, nhưng còn chưa đầy đủ, xin ngài tiếp tục đi tới động này, tại ở chỗ sâu trong động, ngài sẽ gặp được người đến giao cho ngài chức nghiệp. 』 Tri Vụ Điểu mặc dù không có tỉnh lại, nhưng thanh âm của nó lại vang lên lần nữa, làm cho hai người bọn họ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tri Vụ Điểu.

Ở phía sau của nó, nguyên bản trên tường đá gập ghềnh nhưng không có thông lộ, xuất hiện một đại động tối đen, tối đen sâu thẳm, Hàn Tiêu phát giác đến, thấy sơn động hắc ám kia, thân hình Mộ Ám khẽ run lên, khuôn mặt trắng noãn cũng nhíu lại như cái bánh bao.

“Sợ tối sao?” Hàn Tiêu đưa tay ra cầm đôi tay nhỏ bé non mềm kia, tuy rằng người Mộ Ám béo tròn, nhưng bàn tay của cậu vẫn là rất nhỏ, lúc nắm, toàn bộ tay nhỏ bé đều bị ôm trọn ở trong tay của mình, gợi lên ý muốn bảo hộ của hắn.

Hắn nhớ rõ, Trục Quang cũng sẽ sợ tối, không phải cái loại tối khi sắc trời tối tăm, mà là loại cảm giác hắc ám không biết, khi đó, mình cũng là cũng nắm tay cậu ấy như vậy. . . . . .

Quăng đi suy nghĩ trong đầu, Hàn Tiêu muốn mình tạm thời không nghĩ tới.

“Không có, ta mới không có sợ tối. . . . . .” Mộ Ám quật cường nói, dù sao cậu gọi là “Mộ Ám”! Nhưng là cậu không biết bên tai ửng đỏ của mình đã muốn tiết lộ bí mật của cậu.

Hàn Tiêu nhẹ nhàng cười, sau đó nắm tay cậu, chuẩn bị hướng sơn động kia đi đến.

『 hai vị đại nhân thỉnh chậm rãi bước, hái xuống một đóa Tử Dạ Chi Hoa để chiếu sáng cho hai vị đi 』 ở hai người sắp cất bước đi vào sơn động kia, Tri Vụ Điểu phát ra thanh âm làm cho hai người ngừng lại cước bộ, sau đó cúi đầu nhìn đóa hoa phát ra ánh sáng kia.

Mộ Ám vươn tay, cũng chỉ hái một đóa, không có suy nghĩ hái nhiều mấy đóa có lẽ về sau sẽ có chỗ dùng, tuy rằng bình thường cậu sẽ hái thêm mấy đóa dùng, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, nhưng là lúc này, cậu lại hoàn toàn cũng không nghĩ tới điểm ấy.

Hàn Tiêu chú ý tới điểm này, nhưng hắn cũng không có ý mở miệng hỏi, cũng chỉ là tự mình hái một đóa Tử Dạ chi hoa cầm ở ở trên tay, sau đó nắm tay Mộ Ám, hướng sơn động kia đi đến.

Khi bóng dáng của hai người biến mất trong sơn động, cửa vào huyệt động kia cũng biến mất vô tung, Tri Vụ Điểu cũng vẫn yên tĩnh nghỉ ngơi ở nguyên chỗ, chính là, sẽ không còn có người khác tới quấy rầy nó.

※ ※ ※

Cầm Tử Dạ chi hoa như đèn pin mà dùng, hai người chậm rãi đi trong sơn động tối đen mà dài dằng dặc kia, giống như con đường này không có cuối.

Bất quá, ngay cả cảm giác làm cho người ta tràn ngập không xác định như vậy, trên mặt Hàn Tiêu vẫn là lộ vẻ mỉm cười, bởi vì, Mộ Ám quật cường nói chính mình không sợ tối kia, kỳ thật vẫn là sẽ sợ tối, mà ở trong vô thức bất tri bất giác, theo sát Hàn Tiêu, đây chính là cậu chủ động tiếp xúc, Hàn Tiêu đương nhiên mừng rỡ nhận.

Nhất là tay nhỏ bé mềm mại nõn nà cầm trong trong lòng bàn tay, càng làm cho tâm tình Hàn Tiêu sung sướng muốn ngâm nga, chính là, hắn cũng không nên ngâm nga vào lúc này, kia nhất định sẽ làm cho Mộ Ám tức giận .

“Ai, chúng ta ở trong này đã bao lâu a? Những người khác có thể cho là chúng ta mất tích hay không?” Mộ Ám đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tiêu, mà Hàn Tiêu cũng ngừng lại một chút, sau đó cúi đầu nhìn cậu.

“Chờ đã, tôi xem xem.” Nói xong, Hàn Tiêu không biết miệng ở lẩm bẩm cái gì.

Kỳ thật hắn căn bản không nghĩ quản những người khác có đi tìm bọn họ hay không, hắn chỉ là muốn cùng Mộ Ám một chỗ, loại thời khắc khó được này, hắn thật sự không muốn bị quấy rầy sau đó cứ như vậy chấm dứt.

Mở ra mật của mình nhiều lần, lại phát hiện không thể liên lạc được những người khác, điều này làm cho hắn sửng sốt, nhưng là câu lên khóe môi, tâm tình sung sướng hướng Mộ Ám tuyên bố tin tức này.

“Nơi này tựa hồ là khu vực cấm đối ngoại liên lạc, tránh cho tiết lộ chỗ này, kênh nào cũng đều không thể thông được, người có thể liên lạc chỉ có mỗi cậu.” Chỉ có hai người bọn họ. . . . . . Hàn Tiêu không thể phủ nhận, trong nháy mắt đó, hắn quả thật có loại ý niệm tà ác hiện lên trong đầu, nhưng lập tức lại bị hắn áp chế.

Dù sao, hắn không nghĩ nhanh như vậy liền phá hư bước tiến nhỏ khó được này.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Mộ Ám, hắn mỉm cười.

“Không cần lo lắng, dù thế nào ta đều cùng ngươi ở nơi này, ngươi sẽ không cô đơn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì .” Dùng mu bàn tay trái cầm đóa hoa, trìu mến sủng nịch khẽ vuốt trên má Mộ Ám, động tác tràn đầy tình ý này, tuy rằng Mộ Ám nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng là có cảm giác đến, cho nên trên gương mặt trắng muốt cũng hơi hơi đỏ lên.

Nhưng không thể phủ nhận, bởi vì lời Hàn Tiêu, tim của cậu vì vậy mà an định lại, hơn nữa còn có một loại cảm giác ngọt ngào hưng phấn thấm vào trong lòng.

Liền giống như trở lại hơn hai năm trước . . . . . Hướng về phía nam nhân trước mắt mỉm cười với mình nhìn lại, trong tim của cậu, có loại cảm giác càng không ngừng ở phát sinh .

Đó là mầm tình cậu nghĩ đến đã sớm sẽ không tái sinh trưởng, cậu, vẫn là không thể ức chế cảm tình mình đối với người này.

Khuôn mặt đáng yêu của Mộ Ám ngẩng lên nhìn mình, con ngươi ánh nước giống nai con chọc người trìu mến, đôi môi hé mở mang theo thủy quang, khắp nơi quyến rũ trêu chọc lý trí cùng tự chủ của Hàn Tiêu, hắn thậm chí còn nhớ rõ, hai mảnh môi non mềm kia mới vừa rồi, là cỡ nào ngọt hương mềm, làm cho hắn ý do vị tẫn.

Hắn muốn lại nhấm nháp một lần tư vị tuyệt vời kia. . . . . . Ý nghĩ này thúc đẩy hắn cúi đầu chậm rãi tiến gần Mộ Ám.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần tiến đến mình, mặt Mộ Ám hơi đỏ lên, nhưng còn chưa ý thức được Hàn Tiêu muốn làm gì, thẳng đến gương mặt đó cách xa mình không đến 1cm, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp , cậu mới ý thức được, cậu bị Hàn Tiêu hôn!

Hương vị nam tính tràn đầy hơi thở thành thục, cùng cái loại vị ngọt hương sữa bất đồng, làm cho người ta có loại cảm giác mê huyễn.

Cảm giác nóng ấm thẳng hướng lên đầu cậu, làm cho cậu không thể tin được nhìn chằm chằm khuôn mặt gần ngay trước mắt kia, còn có cảm giác trên môi, cũng làm cho cậu mờ mịt.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu đã quên môi của hai người dán tại cùng nơi , há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng lưỡi Hàn Tiêu cứ như vậy chui vào, cùng hắn quấn giao cùng một chỗ, vừa nóng lại tràn đầy hương vị thuộc loại Hàn Tiêu, đây là nhiệt độ mãnh liệt ngay cả quá khứ mình cũng chưa từng cảm nhận được.

Nụ hôn kia, giống như là rượu ngon thơm nồng, làm cho cậu hoàn toàn say, mờ mịt.

Cả người cậu vô lực cơ hồ chân muốn đứng không vững, nếu không có cánh tay gắt gao kềm chế ổn định ở bên hông cậu, cậu rất có thể sẽ xụi lơ trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn triền miên làm cho cả trái tim người tê dại không thôi cuối cùng kết thúc, hai mảnh môi ấm áp kia cũng ly khai cậu, cậu thậm chí còn rõ ràng cảm giác được, Hàn Tiêu ở trước khi buông cậu ra, còn ý do vị tẫn, quyến luyến không tha ở trên môi cậu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua.

“Anh. . . . . .” Mộ Ám thật lâu mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, hàm răng khẽ cắn môi dưới vẫn như cũ lưu lại cảm giác tê dại, một tay vỗ về cánh môi thủy nhuận thừa nhận ngọt ngào dễ chịu mà hơi có vẻ sưng đỏ, hai mắt chớp chớp nghi hoặc cùng kinh ngạc nhìn Hàn Tiêu, không hiểu hắn vì sao lại hôn môi mình.

Chính là, cậu không biết loại vẻ mặt đáng yêu này của mình đối Hàn Tiêu mà nói là nhiều khiêu chiến cùng khảo nghiệm, có lẽ ở trong mắt người khác chính là sửu nhân nhiều tác quái, nhưng ở trong mắt Hàn Tiêu, cũng là so với phim A phát trước mặt hắn càng có thể trêu chọc lên cảm giác của hắn.

“Kẹo đường, ta nói rồi không cần dùng ánh mắt như vậy xem ta, kia sẽ làm cho ta muốn đem ngươi ăn luôn!” Cánh tay ở bên hông cậu càng siết chặt thêm, thanh âm Hàn Tiêu cũng càng thêm trầm thấp so với bình thường.

Mộ Ám sững sờ một chút, tựa hồ cảm giác được thân hình hai người kề sát, có cái gì đó chọc ở trên bụng cậu. . .ý thức Mộ Ám chậm nửa nhịp mới biết được đây là cái gì, khuôn mặt trắng noãn đúng là sắp bị hấp đến toát ra khói trắng, lập tức dùng sức đẩy Hàn Tiêu ra, nghiêm khuôn mặt đỏ lên xoay người chạy đến một bên ngồi xổm xuống, cố gắng muốn làm cho nhiệt khí trên mặt mình tiêu tán.

Hàn Tiêu cười khổ nhìn bóng lưng của cậu, một bên ở trong lòng khẽ nguyền rủa Bách Ân, cho dù có đạt tới phản ứng chân thật, cũng không cần ngay cả phản ứng sinh lý đều có đi? Tình hình như thế, thật đúng là làm người ta xấu hổ đến không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhặt lên hai đóa Tử Dạ chi hoa kia rơi xuống đất, Hàn Tiêu đi đến bên cạnh cậu.

“Kẹo đường, chúng ta đi thôi! Nơi này rất tối. . . . . Là rất thích hợp làm chút chuyện. . . . . . Ai, đừng có dùng cái loại ánh mắt nhìn người xấu này đến nhìn ta, cho dù ở trong Tinh Ấn thân thể tự nhiên phản ứng sinh lý đều đã có, nhưng ta nghĩ nhà thiết kế cái trò chơi này ít nhất còn có thể ở phòng tuyến cuối cùng kiểm định, ta không có khả năng thật sự có thể đem ngươi ăn luôn , ngươi không cần đi xa như vậy, bên kia rất đen nha!” Mộ Ám hướng Mộ Ám cách xa hắn mười bước ngoắc ngoắc, ý bảo cậu lại bên cạnh hắn.

Luôn mãi do dự một chút, Mộ Ám mới thật cẩn thận, đi từ từ quay về bên cạnh hắn, bởi vì cậu thật sự là sợ tối, mà hai đóa Tử Dạ chi hoa cũng đều ở trong tay Hàn Tiêu, cậu cũng chỉ có ngoan ngoãn nhận mệnh.

“Yên tâm đi! Ta sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì.” Rất nhanh vươn tay đi cầm tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Ám, không cho cậu có cơ hội bỏ chạy sau, lại nhân cơ hội hôn một cái trên mặt, làm cho Mộ Ám vừa xấu hổ ôm hai má bị hôn, vẻ mặt đáng yêu giận dữ.

Bộ dáng kia xem ở trong mắt Hàn Tiêu, liền tự động chuyển hoán thành một loại hơi thở độc đáo, làm cho cả người Mộ Ám đều tản ra hương vị “Ăn ta, ăn ta”.

“Đi thôi!” Gắt gao nắm tay cậu, đem một đóa Tử Dạ chi hoa đưa cho Mộ Ám, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất mình có thể nắm tay Mộ Ám, vẫn như vậy tiêu sái đi xuống, hắn thậm chí cảm thấy , cho dù con đường này không có cuối cũng không còn quan hệ, cứ như vậy thế giới chỉ có hai người . . . Dường như không tồi.

Xoàn xoạt, xoàn xoạt, tiếng bước chân hai người, trong lúc vô tình, biến thành tần suất đồng dạng, quanh quẩn tại trong sơn động dày đặc u ám này.

※ ※ ※

Hai người ở khi vực ẩn tàng điềm điềm mật mật, vài người ở bên ngoài lại bởi vì tìm không thấy người mà khẩn trương, dù sao hai người rõ ràng online lại hoàn toàn liên lạc không được.

Bất quá lại nói, người chân chính nôn nóng không thôi, chỉ sợ cũng chỉ có một người Vô Diễm đi!

Hai người bọn họ rốt cuộc là đi đâu. . . Còn đồng thời mất tích?” Vô Diễm vội vàng xao động liều mạng lựa chọn sử dụng trò chuyện, nhưng như thế nào cũng vô pháp cùng hai người kia liên lạc, rõ ràng tên của bọn họ liền biểu hiện bọn họ giờ phút này đang ở login, nhưng vẫn xuất hiện chữ biểu hiện 『 không thể liên lạc cùng người này 』

“Đại khái ở trạng thái hoặc địa phương tạm thời không thể liên lạc được đi!” Tiếu Vong Trần liếc nhìn, hướng hắn khoát tay áo, cũng đã chơi game nhiều năm như vậy, đối với loại trạng huống này mà nói, đại khái là hai người bọn họ đang ở dưới tình huống không thể liên lạc được thôi.

“Nhưng là bọn họ đã muốn cả một ngày không tin tức, như vậy không khỏi cũng quá lâu một ít.” Cả một ngày đều ở cái loại trạng huống không thể liên lạc ra bên ngoài? Bọn họ đến tột cùng là đi đâu?

“Tìm không thấy coi như xong.” Du Phong vẫn là nhìn như ôn hòa liếc nhìn Vô Diễm vội vàng xao động một cái, chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy.

” Wey wey Wey, chẳng lẽ các ngươi cũng không lo lắng sao?” Vô Diễm nhìn ba người đều là dạng trấn định như vậy, cảm giác mình một người khẩn trương như thế, ngược lại giống cái đứa ngốc.

“Nếu hai người bọn họ không có ở cùng nhau chúng ta còn tính lo lắng, bất quá, nếu như là cùng một chỗ, ngươi đi quấy rầy đến bọn họ đơn độc ở chung, ngược lại sẽ bị Hàn oán hận nha!” Tiếu Vong Trần liếc hắn một cái, lành lạnh nói, thành công làm cho cước bộ không ngừng đi qua đi lại của hắn dừng lại.

“Ngươi là nói. . . . . .” Vô Diễm rốt cục tỉnh táo lại, nhíu mày nhìn Tiếu Vong Trần vẻ mặt tươi cười, có chút hiểu được ba người bọn họ vì sao một chút cũng không khẩn trương.

“Đúng vậy, cho nên ngươi cũng đừng khẩn trương, ngồi xuống uống ly trà đi! Dù sao nơi này một ngày cũng bất quá một giờ trong hiện thực, đến ngày mai lên lớp ít nhất cũng còn có chín giờ, cũng chính là 9 ngày ở đây, nếu đến lúc đó bọn họ còn chưa có trở lại, chúng ta đây lại đến lo lắng cũng không muộn.” Cứng rắn lôi kéo Vô Diễm ngồi xuống, Tiếu Vong Trần đút cái chén vào trong tay hắn.

“Nhưng là, nếu hàn cảm giác Hàn đối kẹo đường. . . . . . Càng ngày càng sâu, kia. . . . . . Trục Quang lại nên làm cái gì bây giờ?” Vô Diễm cũng biết Hàn Tiêu gần nhất không hiểu sao lại cuồng nhiệt đối Mộ Ám, kia đến tột cùng là thật sự đối Mộ Ám động tình, hoặc là chỉ là nhàn hạ mà thôi?

Vấn đề này cũng làm cho Tiếu Vong Trần cùng Du Phong hết chỗ nói, luận giao tình, bọn họ đương nhiên thiên vị Trục Quang, nhưng là, bất luận là Bạch Miên trong hiện thực, vẫn là Mộ Ám trong trò chơi, đều là tiểu phúc thần đáng yêu thảo hỉ lại để cho người không đành lòng thương tổn, bọn họ cũng vô pháp nói ra lời nói đả thương người gì.

Huống hồ, đến tột cùng Trục Quang còn có thể sẽ xuất hiện hay không đều là một cái vấn đề lớn, cũng không thể muốn Hàn liền vì Trục Quang một người mà thủ cảm tình, cả đời cũng không tìm một người bầu bạn tương thủ đến giả đi?

Này đó thật đúng là một cái vấn đề lớn!

Bàng Bối vẫn im lặng, đột nhiên hướng bọn họ lộ ra một nụ cười không cần lo lắng.

“Yên tâm, không thành vấn đề .” Ngữ khí đột ngột lại khẳng định này, làm cho ba người khác kinh ngạc nhìn Bàng Bối luôn luôn so với Du Phong càng ít nói.

Du Phong tính tình vốn là thiên lãnh, cho nên nói tới cũng ngắn gọn hữu lực, nhưng là Bàng Bối lại bất đồng, hắn là thuộc loại không nóng không lạnh chất phác cho nên mới là loại hình thiếu nói, hắn ít nói chuyện, nhưng là thường thường đều có nguyên nhân cùng giải thích thẳng thắn.

“Có ý tứ gì? Ngươi là cho rằng thuận theo dĩ nhiên là được sao?” Tiếu Vong Trần tò mò nhìn hắn, muốn biết dụng ý mấy chữ hắn nói

Nhưng tựa hồ Bàng Bối biết gì đó, chính là lộ ra tươi cười chất phác, cái gì cũng không nói thẳng uống trà.

“Ai, A Bối, ngươi có phải biết cái gì hay không? Biết thì nói đi, không cần kéo khẩu vị của chúng ta a!” Vô Diễm không tính nhẫn nại, biết Bàng Bối tựa hồ biết nội tình bí mật gì, liền vội vã muốn biết.

Chính là Bàng Bối vẫn mỉm cười như vậy, sau đó lắc lắc đầu.

“Ta sẽ không nói cho các ngươi biết, các ngươi vẫn là tự mình quan sát Mộ Ám nhiều, sẽ biết.” Khó được nói dài như vậy, Bàng Bối nói xong cũng lâm vào trong trầm mặc, tiếp tục bảo trì biểu tình lạnh nhạt bình thản, từng ngụm từng ngụm nhấp nhẹ hảo trà trong tay.

Quan sát Mộ Ám? Gợi ý không đầu không đuôi lại kỳ quái này, làm cho trên mặt ba người đều bị lây hoang mang.

Mộ Ám cậu ấy có chỗ nào đáng giá quan sát sao? Không phải chỉ là một tiểu phúc thần đơn thuần đáng yêu sao?

Cứ như vậy nhìn biểu tình không nghĩ ra của bọn hắn, khóe miệng Bàng Bối cũng câu lên một nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Hắn không phải người lắm mồm, cũng dám khẳng định bí mật kia cho tới bây giờ Mộ Ám vẫn là không muốn cho người khác biết, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải nói ra? Vẫn là giả câm vờ điếc một thời gian, chờ cậu tự mình nguyện ý nói với Hàn đi!

Cậu chưa nói, đại biểu còn không có hoàn toàn tha thứ cho Hàn, cũng còn không có tiêu tan, cho nên chờ cậu tự mình tiêu tan, nguyện ý tha thứ Hàn sau, lúc sau chính bọn họ cởi mở hết thảy khúc mắc.

Dù sao hắn không phải người trong cuộc, không thể vì ai nói ra tin tức bí mật này.

Trừ phi ba người bọn họ cũng giống hắn tự mình phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.