Tinh Ấn Online

Chương 4: Chương 4: CHương 4




Vừa về tới hiện thực, nhìn đồng hồ trên tường, Bạch Miên mới phát hiện hôm nay không có khóa. Cậu gãi gãi đầu, vẫn quyết định rời giường.

Chậm rãi xuống lầu, như bình thường đi tới ăn bữa sáng trên bàn, anh ba Bạch Tô đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Miên.

Nhu nhu đôi mắt bùn ngủ còn có chút nhập nhèm, Bạch Miên nhu thuận cùng ba ông anh chào hỏi.

Đợi cậu ngồi xuống, Bạch Tô liền vội vã nhào tới hỏi.

“Tiểu Miên, thế nào, chơi game xong có cảm tưởng gì?” Bạch Tô dùng ánh mắt lóe sáng chờ mong nhìn cậu, trong mắt như muốn nói『khen anh, khen anh 』.

“Rất được, chơi vui hơn so với Thất Giới.” Thất Giới là game online cậu chơi trước kia, cũng là trò cậu chơi lâu nhất, có nhiều ký ức vui vẻ, nhưng đồng thời cũng là nguyên nhân làm cho cậu hạ quyết tâm không chơi game online nữa.

Dụng tâm của Bạch Tô là muốn làm cho cậu vui vẻ lại lần nữa, sau đó bỏ hiềm khích đối với game online, cậu có thể rõ ràng cảm giác được.

“Trò chơi mới?” Bạch Giác nghe ba chữ kia liền có chút tò mò, nghi ngờ hỏi cậu.

“Dạ, là trò chơi anh Tô cùng bạn anh ấy thiết kế, trước mắt cảm giác rất tốt.” Trên khuôn mặt phúc khí đáng yêu của Bạch Miên lộ ra mỉm cười vừa lòng.

Thấy thế, Bạch Giác c gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, về phần Bạch Tô thì đã cảm động đến sắp nhảy múa.

“Tiểu Miên, sushi của em như vậy đủ chưa?” Trong khi Bạch Tô vẫn còn đang cảm động vô cùng, Bạch Tỉnh bưng lên ba khay sushi lớn đặt ở trước mặt Bạch Miên ôn hòa hỏi.

Mỗi khay sushi kia đều có ba mươi loại sushi khác nhau: sushi nắm, sushi cuộn, sushi da đậu cùng với các loại mùi vị khác.

“Dạ đủ rồi, cám ơn anh Tỉnh, em muốn một ly trà sữa.” Ăn thức ăn Nhật thì phải phối với đồ uống Nhật mới đúng kiểu.

“Điểm tâm là chè bánh mật kiểu Vũ Trì Kim Thì (là một kiểu thức ăn ngọt của Nhật, có bánh ngọt, trà xanh…), cho nên không cần thêm trà sữa.” Bạch Tỉnh mỉm cười bưng một bát chè bánh mật trà đậu đỏ thật to bước đến. Màu xanh nhạt kết hợp với từng viên đậu mềm đỏ thẫm cùng màu hồng như hoa anh đào của bánh mật đã được nướng trông vô cùng ngon mắt.

“Nha, quá tuyệt vời, em thích nhất đồ ăn anh cả nấu. Cô gái nào về sau gả cho anh cả nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Cầm lấy một khối sushi ăn vào miệng, Bạch Miên lộ ra biểu tình hạnh phúc. Khi nhìn khuôn mặt phúc khí lộ ra biểu tình hạnh phúc như vậy, những người đang vây quanh cậu cũng bất giác cảm thấy được rất hạnh phúc.

Nói thật không phải Bạch Miên khoe khoang, anh cả của cậu rất đẹp trai tính tình lại tốt trù nghệ còn là số 1, cô gái nào may mắn gả cho anh chắc chắn sẽ rất sung sướng.

Nói đến đẹp trai . . . . . . Bạch Miên ngẩng đầu, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm anh cả vừa mới ngồi xuống tao nhã ăn cơm.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của cậu, Bạch Tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Miên, lộ ra nụ cười ôn hòa.

“Làm sao vậy, Tiểu Miên, còn muốn ăn gì sao?”

Nhìn nụ cười ôn hòa của Bạch Tỉnh, Bạch Miên lắc lắc đầu, dừng lại một chút, vẫn là nhịn không được nói ra câu mình vừa suy nghĩ thật lâu.

“Anh Tỉnh. . . . . . . . Anh mặc đồ cổ trang thật sự rất tuấn tú nha. . . . . .”

Trong khi Bạch Tỉnh cùng Bạch Giác lộ ra biểu tình nghi hoặc, Bạch Tô lại ngay lập tức phun ra một ngụm chè đậu đỏ, sau đó sặc sụa không ngừng ho khan.

Cái gì. . . . . . Cái gì? Tiểu Miên nói cái gì?

Bạch Tô trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn em trai, cậu vừa mới nói sẽ không phải là. . . . . .

“Cổ trang gì vậy? Anh chưa có mặc qua loại đồ đó a.” Bạch Tỉnh không hiểu Bạch Miên đang nói cái gì, nhưng vẫn rút khăn giấy đưa cho Bạch Tô lau miệng.

Tầm mắt Bạch Miên phóng về phía Bạch Tô, như muốn nói bọn họ đi mà hỏi Bạch Tô.

“Tô?”

Thật vất vả mới ngừng ho, ánh mắt Bạch Tô lập tức phiêu đi nơi khác, hoàn toàn không dám nhìn anh trai hắn.

“Ách. . . . . . Là trong trò chơi có một NPC, em dùng khuôn mặt anh cả thiết kế, cho nên vô luận là nhìn hay là thanh âm, cùng với tính cách đều rất giống anh, mà NPC kia lại mặc cổ trang, cho nên. . . . .” Nhìn Bạch Tỉnh nhíu mày sắc mặt hơi sa sầm, trong lòng Bạch Tô thầm kêu không ổn.

“Tô. . . . . .”

Bạch Tô cũng biết nguyên nhân sắc mặt anh cả biến hóa, anh ấy không thích nhất chính là rêu rao làm cho quá nhiều người theo sau, làm việc cũng luôn luôn cẩn trọng. Nếu diện mạo của anh ở thế giới game bị phát hiện ở trong hiện thực, không thể nghi ngờ chính là phiền toái vô cùng lớn.

“Anh cả yên tâm, NPC kia chính là thôn trưởng Tân Thủ Thôn của chủng tộc ẩn tàng, số người của chủng tộc ẩn tàng kia chỉ có một. Một khi có người trở thành chủng tộc ẩn tàng kia, hệ thống sẽ tự động phong bế chủng tộc ẩn tàng này. Mặt khác, trong hệ thống chỉ có duy nhất một nhiệm vụ cùng NPC này có liên quan, nhưng cũng chỉ có người chơi thuộc chủng tộc ẩn tàng này giải qua một lần, giải xong hệ thống trực tiếp phong bế nhiệm vụ, cho nên không có nhiều người biết đến đâu.” Bạch Tô vội vàng giải thích, bằng không Bạch Tỉnh luôn luôn ôn hòa nếu tức giận lên sẽ rất là khủng bố.

Sắc mặt Bạch Tỉnh hơi hòa hoãn, tựa hồ có thể chấp nhận. Bạch Miên thức thời bổ sung một câu, Bạch Tỉnh cũng coi như không giận nữa.

“Anh Tỉnh đừng nóng giận, bộ dáng anh mặc cổ trang thật sự là rất tuấn tú, tao nhã thanh cao không giống thư sinh mặt trắng đâu!” Bạch Miên ha ha cười.

Nhìn anh trai không giận nữa, Bạch Tô nhẹ nhàng thở ra, sau đó chuyển hướng sang ngó Bạch Miên, theo dõi khuôn mặt phúc khí trắng noãn của cậu, thở dài.

“Tiểu Miên, vận khí của em đúng là không phải tốt bình thường, cả chủng tộc ẩn tàng do máy tính lựa chọn em cũng rút trúng.” Bạch Tô thề, anh tuyệt đối không làm lỗi. Lúc trước làm Long tộc tỷ lệ nhỏ nhất cũng khó rút trúng nhất, anh cũng không nghĩ thực sự sẽ có người may mắn rút được, vậy mà người rút trúng cư nhiên là em trai đánh yêu của anh.

Em trai nhà anh quả đúng là siêu cấp tiểu phúc thần.

“Em chỉ tò mò nên mới để máy tính lựa chọn giúp, không nghĩ tới sẽ có cơ hội rút trúng may mắn như vậy. Lại nói, anh Tô a, trị số của em thật là lạ, trừ bỏ HP cùng MP, những trị số khác toàn bộ chỉ hiện ra ba cái dấu chấm hỏi, rất giống như em là boss Đại Ma Vương vậy đó. Vì sao lại thế a?”

Nghe vậy, Bạch Tô sững sờ một chút, gãi gãi đầu.

“Anh cũng không biết, phương diện kia là bạn anh thiết kế , để anh đi hỏi lại xem như thế nào.” Đặt ra trị số cơ bản của người chơi cũng không phải phần của anh, cho nên anh cũng không biết mấy người khác đã đặt ra cái dạng gì.

“Nha.” Cậu hiểu rõ gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Một lần nữa cùng Bạch Tô hỏi kĩ càng về quy tắc trong trò chơi, dù sao cậu đã thật lâu không có chơi trò chơi, nếu không hỏi rõ ràng sẽ rất phiền toái.

“Đúng rồi Miên Miên, hôm nay em có rảnh không?” Nghĩ tới điều gì, Bạch Tỉnh dừng lại động tác uống cà phê, ngẩng đầu hỏi Bạch Miên.

“A. . . .Dạ, hôm nay em không có khóa, anh Tỉnh có chuyện gì không?” Từ trong đại tiệc sushi ngẩng đầu, cặp mắt tròn tròn nhìn Bạch Tỉnh.

“Ừ, anh muốn em cùng đi đến công ty bách hóa giúp anh mua lễ vật, cũng sắp tới đại thọ 70 của ông Cung rồi. Gần đây anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi mua lễ vât, nhưng cũng không muốn bảo Lạp Mộc thư ký đi mua giùm. Cảm tình của em với ông Cung rất tốt, chắc sẽ biết ông ấy thích gì đi.” Ông Cung mà Bạch Tỉnh nói chính là bạn tốt của ông nội bọn họ, cũng là một trong những người đầu tư của khách sạn Tinh Ân, Khoảng thời gian đầu ba mẹ bọn họ mất, ông Cung đã giúp bọn họ rất nhiều lại không cần hồi báo, đến bây giờ vẫn bảo vệ bốn anh em Bạch gia bọn họ.

Hơn nữa, ông Cung dù không có nửa điểm quan hệ máu mủ với bọn họ, lại phi thường cưng chiều em trai Bạch Miên, khiến cho bọn họ dù mất sớm ba mẹ cùng ông bà vẫn cảm giác được trưởng bối quan tâm, cho nên chỉ cần ngày lễ ngày tết sẽ một nhà bốn anh em đến chúc mừng.

“Sắp đến sinh nhật ông Cung rồi sao. . . . . Vậy em nhất định sẽ giúp anh đi mua.” Bạch Miên không chút đắn đó đáp ứng. Cậu rất thích lão nhân gia hiền lành kia, hai năm trước mình đột nhiên thay đổi hại ông lo lắng không thôi, may là sau này tâm tình của mình cũng không tệ lắm, mới không làm cho lão nhân gia lại tiếp tục lo lắng nữa.

“Nhớ ang theo thẻ tín dụng, nếu muốn mua thứ khác thì cứ cà thẻ không sao, không cần lo lắng cho bọn anh trả không nổi.” Bạch Giác giọng điệu trầm ổn bình thản nói.

“Tốt.” Bạch Miên mỉm cười, ngoan ngoãn đáp.

Ba người bọn họ cũng biết, Bạch Miên ngoài miệng nói tốt nhưng trên thực tế xác suất “mua thứ khác” thật sự không lớn, nhiều lắm chỉ mua lễ vật cho lão thái gia mà thôi. Đối với mua đồ dùng cho mình cậu đều rất tiết kiệm, cho nên người bên ngoài cũng không cách nào nhìn ra cậu là con nhà có tiền.

Cậu chính là một đứa nhỏ như vậy, giống như không có gì có thể kích thích hứng thú và dục vọng của cậu, cái duy nhất làm cho cậu hứng thú chính là thức ăn ngon. Trừ cái đó ra, hơn bốn năm trước cậu vẫn vô cùng yêu thích game online 『 Thất Giới 』,liên tục chơi gần hai năm. Đó là lần đầu tiên các anh thấy Bạch Miên luôn luôn lạnh nhạt với mọi thứ cảm thấy hứng thú, cho nên bọn họ cũng mặc kệ cho Bạch Miên chơi, chính là sau đó không biết vì cái gì mà cậu không đụng vào game online nữa.

Bọn họ cũng biết, có lẽ khi còn chơi Thất Giới cậu đã gặp những chuyện khổ sở hoặc bi thương. Bọn họ không thể xen vào, bởi vậy chỉ có thể yên lặng, ôn nhu chăm sóc cậu, chờ một ngày nào đó cậu sẽ tiếp tục lộ ra nụ cười thoải mái chân chính.

Bởi vì Bạch Miên là em trai quý giá, vô cùng quý giá của bọn họ.

Bọn họ cũng đã thảo luận qua, kết luận rằng té ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó. Nếu Thất Giới làm cậu bị thương, vậy bọn họ hi vọng trò chơi mới này có thể khiến cho cậu vui vẻ trở lại. Vì thế, Bạch Tô cùng đám bạn đã thiết kế ra game online mới này, mà Bạch gia bọn họ chính là nhà đầu tư.

※ ※ ※

Liên tục ở cửa hàng bách hoa rộng lớn tìm gần 3 giờ, Bạch Miên vẫn tìm không thấy có lễ vật nào thích hợp tặng cho lão nhân gia.

Tuy rằng cậu biết ông Cung sẽ không so đo giá cả, nhưng cũng không thể tùy tiện mua ba thứ đồ rẻ tiền làm lễ vật tặng cho ông.

Đồng hồ hàng hiệu trăm năm tuổi. . . . . . Không thích hợp! Trước kia cậu từng thấy có nhiều người khách tặng cho ông Cung đồng hồ cao cấp, tuy nhiên ông chẳng hề ngó ngàng tới, ngược lại đối với bức tranh khi nhỏ cậu tặng thì xem như bảo bối, còn có bức tượng cậu tự tay điêu khắc hình của ông Cung, cũng được ông phi thường yêu thích.

Chính là hai năm nay, cậu đều không có thời gian, cũng không có tâm tình tốt tặng lễ cho lão nhân gia, vậy nên cậu vẫn thực băn khoăn.

Rốt cuộc, ở một góc tầng trệt có vẻ hẻo lánh, cậu nhìn thấy một cửa hàng có chút đặc biệt, cảm giác so với xung quanh không giống nhau, không chỉ có phong cách độc đáo, ngay cả những món hàng được rao bán cũng rất đặc biệt.

Cậu tò mò ngồi xổm ngoài cửa kính, kinh ngạc nhìn những món đồ bên trong vô cùng tinh xảo và hấp dẫn.

Đó không phải là châu báu hoặc vật phẩm trân quý gì, mà chỉ là một chậu cây cảnh thực đặc biệt. Bên trong chậu là một thế giới nho nhỏ, có chút giống như một ngôi nhà búp bê. Nhưng ngôi nhà này không có tinh xảo đẹp đẽ như nhà búp bê mà lại mang nét đẹp giản dị chân thực.

Bên trong chậu cây cảnh có thảo nguyên xinh đẹp,có một nông phu đang cố gắng cày ruộng, ngoài ra còn có rất nhiều loại tạo hình. Tuy nhiên, nổi bật nhất chính là hình ảnh một ông cụ đang ôm cháu trai ngồi trong rừng xem đom đóm.

Này. . . . . . Thật đẹp. . . . . .

Cơ hồ là lập tức quyết định mua cái này tặng cho ông Cung, cậu chuẩn bị đứng dậy tiến vào trong cửa hàng nói với nhân viên cậu muốn mua tạo cảnh bồn kia.

Ngay lúc cậu muốn đứng dậy, bất chợt có người ác ý đá cậu một cước, làm cho thân thể cồng kềnh của cậu không thể bảo trì cân bằng lập tức ngã ngồi vô cùng khó coi trên mặt đất, chung quanh thậm chí còn bắt đầu truyền đến tiếng cười nhạo.

“A, đây không phải là tài tử heo mập bị chúng ta trói à? Sao lại không cẩn thận như vậy nha? Chắc bởi vì mày quá béo cho nên hai cặp chân kia không thể chống đỡ sức nặng phải không?” Thanh âm trào phúng ác ý làm cho Bạch Miên sửng sốt, ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là ba khuôn mặt có chút quen thuộc.

Cậu nhận ra bọn chúng, ba người này là ba người đã trói cậu cùng với một học sinh ban khác. Bọn chúng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, khuyết điểm duy nhất chính là tính cách xấu, thành tích học tập lại không bằng cậu. Bọn chúng rất thích mấy nữ sinh học cùng ban, nhưng mấy nữ sinh đó chỉ đối tốt với cậu, luôn thích đùa giỡn nhéo nhéo gương mặt cậu, nói cậu thực đáng yêu, vì vậy làm cho bọn chúng đố kị, luôn kiếm cậu gây phiền toái, thậm chí còn dung những từ ngữ cay nghiệt xỉa xói cậu.

Không muốn nhiều lời, Bạch Miên chỉ vịn vào cửa kính đứng dậy, yên lặng vỗ vỗ bụi đất trên người, không nghĩ để ý tới ngôn hành cử chỉ vô lại của đối phương. Cá tính của cậu không phải là người sẽ ăn thua đủ với người khác, bởi vậy cho nên không hé răng hay nhào vào ăn miếng trả miếng, chỉ đơn giản đứng dậy muốn tránh khỏi mặt bọn chúng.

Chính là đối phương hình như không muốn buông tha cậu.

“Đồ con lợn, như vậy mà mày nghĩ mày rời đi được sao? Mày thật đúng là yếu đuối nha! Quả nhiên là đồ vô dụng, thật không hiểu được tại sao mà mày lại được nữ sinh hoan nghênh.” Một gã đẹp trai đầu tóc nhuộm vàng rực dùng ánh mắt hèn mọn cùng giọng điệu ngả ngớn lên tiếng, chặn đường đi của cậu.

Cậu cảm thấy có chút phiền phức, hai đường lông mày nhỏ nhắn nhíu lại trên khuôn mặt tròn tròn. Hôm nay vận khí thật không tốt.

“Mời các bạn tránh ra, tôi có chuyện muốn làm.” Tuy rằng không thích, Bạch Miên thế nhưng vẫn dùng giọng điệu thực bình tĩnh nói với mấy kẻ trước mặt, không có chút sợ hãi.

Điều này làm cho đối phương cảm thấy bất mãn.

“Heo mập chết tiệt, mày mà cũng dám kiêu ngạo như vậy! Xem tao đem cái thân mập đầy mỡ của mày đánh ra làm sao. . . . . .” Không để ý đang đứng trước mặt nhiều người, cái tên đầu tóc vàng rực một tay túm lấy cổ áo cậu, tay còn lại giơ cao nắm đấm chuẩn bị hạ xuống.

Bạch Miên nhanh nhìn bốn phía một cái, những người đi ngang đều khiếp đảm không dám tiến lên ngăn cản, chỉ nhắm mắt nhanh chân bỏ đi. Loại lạnh nhạt vô cảm này làm cho cậu không kìm lòng được mà thở dài.

Cậu không thích đánh nhau, nhưng không có nghĩa cậu sẽ ngoan ngoãn để yên cho người ta đánh.

Đang lúc cậu lo lắng có nênphản kích hay không, một cánh tay đột nhiên xuất hiện đặt lên trên vai tên tóc vàng xấu xa kia.

“Bạn học Cao, trước mặt nhiều người mà làm ra loại hành động bạo lực như vậy với bạn học khác hẳn là trái pháp luật nha?” Thanh âm tao nhã mang theo tiếng cười truyền đến, tên tóc vàng kia cùng Bạch Miên đồng loạt sửng sốt. Cậu nhìn về hướng chủ nhân của cái tay kia nhìn lại, ngay sau đó trợn tròn mắt.

Phía sau tên tóc vàng họ Cao này, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ba người đẹp trai cao hơn 1m8, bề ngoài so với ba người kia càng thêm xuất chúng, mà hai người bạn của tên tóc vàng than mình đều run như cầy sấy, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, bộ dáng giống như gặp phải ma.

Nhìn thấy chủ nhân đôi tay kia, cùng với gương mặt như tuấn nhã lại mang chút hương vị cuồng dã, tên tóc vàng đẹp trai bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh.

“Hội. . . Hội trưởng hội học sinh. . . . . .”

Ba người bọn hắn quả thực không thể tin được, ba người này làm sao lại vừa vặn xuất hiện ở nơi này? Ba người trong tổ năm người của hội học sinh. . . . . .

“Này hiếp đe dọa bạn học, hẳn có thể quy thành tội đe dọa, thật sự là làm mất mặt trường học chúng ta. Phía trường học có thể sẽ đuổi học toàn bộ các bạn cũng không chừng nha?” Ngôn Hi Hàn vẻ mặt mỉm cười ôn hòa thế nhưng lại làm cho tên tóc vàng kia không tự chủ được lông mao dựng đứng, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Không. . . Không phải. . . . . . Tôi không có uy hiếp đe dọa bạn ấy, tôi chỉ đang cùng bạn ấy chào hỏi. . . .” Tên tóc vàng nhanh chóng buông ra cánh tay đang túm áo Bạch Miên, vô cùng khẩn trương nói.

Hắn đương nhiên biết nam nhân trầm ổn nhã nhặn trước mắt này trên thực tế có bao nhiêu khủng bố. Hơn nữa, mấy nam nhân vẻ mặt mỉm cười chưa từng thay đổi kia đều những là người tâm cơ thâm sâu, chỉ riêng có một nam nhân vẻ mặt hồ ly thì không che giấu chút nào, còn Ngôn Hi Hàn lại là một nam nhân tâm cơ mang theo mặt nạ hòa khí tao nhã.

Mà hắn cũng đã nếm qua “vài chiêu” của Ngôn Hi Hàn, cho nên đối với Ngôn Hi Hàn mới có thể sợ hãi như vậy. Hơn nữa, năm cán bộ hội học sinh đều có bối cảnh xuất thân không tầm thường, cộng với năng lực và sức quyến rũ hơn người của bọn họ đều khiến cho bạn học cùng thầy giáo ở trường vô cùng tín nhiệm và kính trọng. Chỉ cần bọn họ nói một câu ba người bọn hắn tìm Bạch Miên gây sự, nhất định sẽ bị đuổi học ngay lập tức.

“Ô, ra là vậy sao? Bạn học Bạch Miên, bạn nói xem?” Ngôn Hi Hàn cười nhẹ hướng Bạch Miên đang đứng yên một chỗ, rất chính xác không hề sai gọi tên Bạch Miên.

Bạch Miên quả thật rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cậu lập tức nghĩ đến có lẽ hôm qua Ngôn Hi Hàn đã hỏi ra được tên của cậu.

Không muốn đem chuyện bé xé ra to, cũng không muốn dồn đối phương vào đường cùng, Bạch Miên thầm nghĩ một chút rồi nhìn ba người tìm cậu gây sự liếc mắt một cái, lắc đầu.

“Tôi không sao, để cho bọn họ đi thôi!” Bạch Miên bình tĩnh nói, không phát hiện khi Ngôn Hi Hàn vừa nghe thanh âm của cậu hơi hơi hiện lên vẻ mặt thất vọng.

Ba người kia sau khi nghe Bạch Miên nói mới thở dài rồi lộ ra biểu tình kinh hỉ.

Thản nhiên nhìn Bạch Miên một cái, Ngôn Hi Hàn buông lỏng bàn tay đang nắm bả vai đối phương.

“Nhanh cút đi! Đừng để cho tôi bắt gặp mấy người còn đe dọa cậu ấy.” Ngôn Hi Hàn giọng điệu lạnh nhạt, không hề nghi ngờ chính là đang cảnh cáo đối phương rằng từ nay về sau Bạch Miên sẽ ở dưới phạm vi bảo hộ của hội học sinh bọn họ.

Ba người kia chật vật chạy đi, trước khi đi tên tóc vàng kia vẫn còn hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Miên một cái, làm cho Bạch Miên biết bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhất là sau khi bị Ngôn Hi Hàn đe dọa qua, mai này nhất định sẽ đem khoản nợ đó tính đến trên đầu cậu

Bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, Bạch Miên cảm thấy hôm nay thật đúng là không hay ho, dính phải loại tai bay vạ gió này.

Càng làm cho cậu cảm thấy không thoải mái là, vì sao giúp cậu lại là Ngôn Hi Hàn?

“Bạn học Bạch Miên, cậu có khỏe không?” Ngôn Hi Hàn thân thiết đem mặt tiến đến trước mặt cậu, nhìn cậu hỏi, làm cho cậu hoảng sợ lui về sau vài bước, lui đến phía sau cửa kính.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú quá gần, trong lòng Bạch Miên đột nhiên chấn động.

“Không. . . Không có việc gì.”

“Cậu muốn mua gì sao? Chúng tôi đi cùng cậu, dù sao bây giờ chúng tôi cũng đang rảnh.” Loại thái độ tránh né này làm cho Ngôn Hi Hàn có thất vọng với không thoải mái một chút. Hắn cũng không đem nó để trong lòng, ngược lại tao nhã tiếp tục mỉm cười nhìn cậu.

Dù sao hắn giỏi nhất ngoại trừ giả bộ làm người tốt ra, còn có da mặt dày hơn da trâu, điều này cũng chỉ có vài người bạn thân mới biết được.

“Không cần, tôi muốn mua đồ ở trong cửa hàng, tôi mua xong rồi sẽ về luôn.” Bạch Miên giả bộ bình tĩnh cự tuyệt lời đề nghị của hắn.

Nhưng là Ngôn Hi Hàn da mặt dày, chắc chắn không thể chỉ vì mấy câu cậu nói liền rút lui có trật tự .

“Đừng khách sáo, chúng ta cùng nhau đi vào chọn đi!” Không cho cậu cự tuyệt, Ngôn Hi Hàn lôi kéo cổ tay của cậu, dẫn đầu đi vào trong cửa hàng kia, lưu lại hai người khác ở ngoài cửa hàng.

“Hàn tựa hồ đối với tiểu phúc thần kia rất hứng thú.” Nhìn bóng dáng bọn họ đi vào, nam tử có diện mạo như hồ ly thản nhiên nói.

“Đúng vậy a. . . . . . Bất quá, Trục Quang làm sao bây giờ? Hắn không phải còn đối với Trục Quang . . . . . .”

“Cái đó tính sau! Từ khi Trục Quang hoàn toàn biến mất ở trước mặt chúng ta, vô luận thay đổi bao nhiêu trò chơi không ngừng tìm cũng tìm không thấy, tựa như cậu ta đã biến mất vậy. Có lẽ chúng ta đã tổn thương cậu ấy, làm cho cậu ấy thất vọng với thế giới trò chơi, cho nên có thể cậu ấy không còn muốn đụng đến bất kỳ loại game online nào nữa.” Trong đó Hàn tự trách mình nhất, hắn cũng là người tổn thương Trục Quang nhiều nhất. Hắn vẫn điên cuồng, không ngừng ở trong trò chơi tìm kiếm Trục Quang, có lẽ ngoại trừ muốn xin lỗi Trục Quang, còn có rất nhiều việc khác.

Chính là, không có ai biết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.