Tính Ảnh Trầm Bích

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1 THÀNH ĐÔ VŨ ẤP KHINH TRẦN

Buổi sáng ở Hưng Yên thành luôn bộn bề mà có trật tự, bên trong Triều Dương Môn cũng vậy. Tuy rằng hừng đông đã bắt đầu có mưa phùn, nhưng trà phô san sát ở hai bên vẫn như trước sớm đã khai trương, phần lớn thương lữ ra khỏi thành đều ở đây dừng chân ăn điểm tâm, cho nên xe ngựa xe bò tụ tập thành đoàn, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh đứng ở trong đó, nếu không để ý sẽ không thấy được. Kiệu nhỏ kề bên cây đa, dưới tàng cây thấp thoáng một già một trẻ. Người lớn tuổi hơn bất quá mới qua bốn mươi, hai bên tóc mai sớm đã hoa râm như tuyết, người thanh niên mặt mày sáng sủa, chính là Văn Tĩnh Tư trong triều ở trên vạn người. Mưa phùn bay bay, đem bốn phía gột rửa như tranh mới,  Văn Tĩnh Tư nhìn chăm chú Triều Dương Môn đến xuất thần, sau khi thấy hầu lĩnh dẫn binh đổi trạm gác, cửa thành mới chậm rãi mở ra.

“Tĩnh nhi.”

Văn Tĩnh Tư cúi đầu đáp lời: “Phụ thân.”

Văn quốc công công gật đầu, vội nắm lấy đôi tay tinh tế mà ôn nhuận của y, thở dài nói: “Hôm nay từ biệt, đời này khó gặp lại, vi phu không có gì có thể đưa cho ngươi, chỉ có một lời khuyên, ngươi tuyệt đối phải ghi nhớ, chớ vấy bẩn thể diện trăm năm của Văn gia thế gia ta.”

Văn Tính Tư mắt thấy lão phụ (cha già) phải đến nhậm chức ở nơi đất khách quê người, trong lòng tất nhiên là bi thương, cố nén nhiệt lệ quỳ xuống lắng nghe lời dặn dò. “Hài nhi nhất định không cô phụ phụ thân dạy bảo. Phụ thân trên đường phải bảo trọng.” Cho đến khi chiếc kiệu nhỏ màu xanh hòa vào dòng người dũng mãnh dần dần ra khỏi thành, bị bao phủ trong làn mưa thu mông lung, cuối cùng không nhịn được mà rơi lệ.

Văn phủ tọa lạc tại phía nam của Hưng Yên thành, cách hoàng thành một con phố, do năm đó Cao Tổ hoàng đế đem phủ đệ của vương gia tiền triều một lần nữa sửa chữa lại sau đó ban cho khai quốc công huân Văn gia, để thể hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Văn gia đến Văn quốc công thế hệ này đã là con cháu đời thứ tư, người tài ba xuất hiện lớp lớp, thanh danh hiển hách, giờ có thêm Văn Tĩnh Tư, khác nào trở thành đệ nhất đại thế gia ở Yến quốc.

Trong Văn phủ, đình đài thủy tạ, u tĩnh lịch sự tao nhã, Văn Tĩnh Tư mấy ngày nay đã bỏ đi phân nửa người hầu, hôm nay lại đưa tiễn phụ thân, không khí trong phủ cũng vì thế mà trở nên vắng lặng. Nhưng khi y vừa bước vào cửa, lại cảm thấy có gì đó không đúng, thiếp thân thị vệ Nhạn Trì không hề xuất môn nghênh đón, tôi tớ trong phủ cũng không biết đã đi đâu hết, cho đến lúc y tiến vào viện tử của thư phòng, mới trông thấy Nhạn Trì đứng ở cửa thư phòng, nội tâm liền cả kinh. Nhạn Trì nghiêng người đẩy cửa thư phòng ra, Văn Tĩnh Tư biết rõ tránh không thoát, đành phải chỉnh trang lại y quan, đi vào.

Thư phòng quay về hướng nam, đối diện với cửa chính là một chiếc bàn bát tiên tinh xảo khéo léo, sau bàn trên mặt tường treo bức họa của tổ tiên Văn gia, dưới bức họa có một cẩm y nam tử đang chắp tay đứng, trường thân ngọc lập, có sự uy nghiêm không nói nên lời. Văn Tĩnh Tư vén vạt áo quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Tiêu Uẩn Hi chậm rãi xoay người, trên mặt mang theo sự tức giận không thể che giấu, đem tấu chương trong tay ném tới trước mặt Văn Tĩnh Tư, lạnh lùng nói: “Tĩnh Tư, trẫm hôm nay cũng muốn nghe ngươi giải thích một chút.”

Văn Tĩnh Tư nhặt tấu chương lên, nội dung bên trong y tinh tường hơn bất cứ ai, lão phụ dâng tấu thỉnh điều đến nơi khác, tổng lý nội các là mình tự tay nhấc bút phê chuẩn.

“Đầu năm nay trẫm đã cảm thấy không thỏa đáng, trọng thần Văn gia trong triều hoặc là cáo lão hồi hương, hoặc là thỉnh điều, trẫm còn tưởng ngươi có an bài khác, ngầm đồng ý cách làm của ngươi. Nhưng ngươi được lắm, nếu không phải hôm nay trẫm tâm huyết dâng trào đến nội các Hiền Anh Điện lật xem tấu chương, thật đúng là không biết ngay cả phụ thân, ngươi cũng muốn điều đi xa. Hiện nay quốc gia trăm phế đãi hưng, triều đình đang cần dùng người, ngươi làm như vậy, đặt trẫm ở nơi nào! Hay là nói ngươi sợ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, một ngày kia trẫm không còn sủng ái ngươi, sẽ ra tay với người Văn gia?”

Văn Tĩnh Tư ban đầu còn lẳng lặng nghe, đến câu cuối cùng lại là ngây ngẩn cả người, y chẳng thể nghờ tới hoàng đế còn nghĩ đến phương diện này, trong nội tâm không khỏi cảm thấy buồn cười, mang theo khuôn mặt đã dần nhu hòa nói. “Bệ hạ, xin nghe một lời của vi thần.Chức vị Thừa tướng này của thần, là do bệ hạ đắc tội vài vị cựu thần đổi lấy, nhất cử nhất động của thần không chỉ làm gương cho Văn gia, cũng là ý muồn toàn tâm nhắc nhở bệ hạ. Bất cứ người nào của Văn gia gặp chuyện không may, đều là bứt dây động rừng, thần không muốn nhìn thấy bệ hạ đến lúc đó lại bị cựu thần áp chế nan kham, càng không nguyện thấy bệ hạ vì thần mà mở một bên lưới. Còn nữa, Văn gia trăm năm thế gia, cành nhánh to lớn, người tuy nhiều tâm lại không đồng đều. Bệ hạ sau này chấp chính, ban bố đủ tân lệnh, Văn gia đã có người ủng hộ, thì cũng có người đối nghịch vì chạm đến lợi ích của họ. Thần mặc dù thân ở địa vị cao, cũng tránh không được đạo lý đối nhân xử thế, nếu tộc trưởng ra mặt can thiệp, thần chỉ cầu không phụ lòng bệ hạ, cũng sẽ khiến Văn gia rung chuyển phân liệt. Cùng với trăm năm cơ nghiệp bị hủy bởi tay thần, không bằng đem người hữu dụng phân tán các nơi, cũng tiện quản lý thủy thổ, giúp bệ hạ gánh một phần phiền não. Về phần phụ thân, Ân Châu Tiết độ sứ cũng chỉ là bình điều, không có gì là không thỏa đáng.”

Những lời này thật ra thì Tiêu Uẩn Hi đã đoán ra trước, sau khi rung động vội vàng khom người đem Văn Tĩnh Tư đỡ dậy, hòa thanh nói: “Kẻ có quyền xưa nay đều hao hết tâm tư muốn cả họ được nhờ, ngươi như vậy chèn ép người trong nhà thật sự là cực kỳ hiếm thấy.” Bỗng nhiên thở dài, ôm chặt Văn Tĩnh Tư vào trong ngực. “Tĩnh Tư, trẫm trách oan ngươi, trẫm sẽ bồi tội với ngươi. Chỉ là cứ như thế, ngoại trừ trẫm, bên cạnh ngươi không còn ai có thể dựa vào.”

Văn Tĩnh Tư quỳ đã lâu, đột nhiên đứng dậy, đầu óc một hồi mê muội, chỉ đành tựa ở trước ngực hoàng đế chờ cảm giác choáng váng qua đi, sau đó mới không để lại dấu vết rời khỏi ***g ngực hoàng đế.

“Bệ hạ, triều đình đang lúc cần người chính trực, càng phải rộng nạp hiền tài, thuật nghiệp có chuyên công, cũng không nên chỉ đi theo một khuôn mẫu. Thần xin được nêu ý kiến của mình với bệ hạ, thi Hương tới đây, thần muốn tuyển một nhóm thích hợp phò bệ hạ thi hành tân chính, người có tầm nhìn rộng chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau.”

“Cái chuyện khoa cử này, trẫm đều giao cho ngươi, ánh mắt của ngươi, trẫm tin tưởng.” Cuối cùng, vừa chuyển chủ đề vừa vui đùa nói: “Hôm nay ôm Tĩnh Tư, lại cảm thấy gầy đi nhiều so với một tháng trước, nếu Tĩnh Tư cứ gầy đi như vậy, trẫm sao cam lòng để ngươi nhận mưa móc.”

Văn Tĩnh Tư trong nội tâm nhảy dựng, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn. Y trời sinh tính tình nghiêm cẩn, chớ nói đến lời âu yếm rõ ràng bực này, cho dù cùng người khác nói giỡn cũng là rất hiếm thấy. Huống hồ đang ở trước vật tổ, càng sinh lòng kính sợ, không dám nhiều lời. Tiêu Uẩn Hi chẳng hề để tâm đến việc y không hiểu phong tình, người trước mắt lỗ tai đỏ ửng, khiến trong lòng hắn một mảnh mềm mại. Văn Tĩnh Tư thấy hắn hai mắt ẩn tình, tâm trạng hoảng loạn, sợ hắn nhất thời cao hứng, nếu làm thế ở trước mặt tổ tiên y có chết vạn lần cũng không đủ.

Tiêu Uẩn Hi phát giác cánh tay y hơi hơi run rẩy, phút chốc thu hồi dục niệm, ôn nhu trấn an nói: “Tĩnh Tư yên tâm, trẫm có hoang ***, cũng sẽ không ở nhà ngươi trước mặt tổ tông rối loạn lễ pháp, khiến lưng ngươi đeo tiếng xấu. Trẫm bây giờ hồi cung phê tấu chương vậy.”

Văn Tĩnh Tư an tâm, âm thầm thở ra một hơi, cung kính tiễn Tiêu Uẩn Hi rời khỏi Văn phủ.

Tiễn hoàng đế đi rồi, Văn Tĩnh Tư cũng chưa được rảnh rỗi. Lúc Tuyên Tông hoàng đế còn tại vị, bình thường đều do thừa tướng phê chuẩn mỗi bản tấu chương rồi sau đó giao cho hoàng đế phúc thẩm, chỉ khi trông thấy châu phê (lời phê bằng mực đỏ) của hoàng đế, mới có thể giao cho ba tỉnh lục bộ chấp hành quyết sách. Sau khi Tiêu Uẩn Hi lên kế vị, trao cho Văn Tĩnh Tư quyền quyết sách cực lớn, tấu sớ các tỉnh trước tiên được tập trung đến nội các, một lượt tấu chương chỉ cần có dấu của ấn Thừa tướng, là có thể trực tiếp phát xuống các tỉnh bộ, nếu cần đích thân mình phúc đáp, liền cấp cho châu phê, sau đó do nội các phân phát cho các bộ các tỉnh thực thi. Hôm nay là tuần nghỉ ngơi, Văn Tĩnh Tư hôm qua vì cùng phụ thân gặp mặt lần cuối, tấu chương tích lũy cho tới hôm nay mới động đến, hoàng đế chân trước vừa đi, y liền thay đổi xiêm y tiến nhập Hiền Anh Điện.

Tấu chương gần đây phá lệ nhiều, có liên quan đến thi Hương, có liên quan đến việc phòng hạn ở phương bắc, có liên quan tố giác tham ô nhận hối lộ, có liên quan đến việc thi hành tân lệnh các loại lợi và hại, Văn Tĩnh Tư đều cẩn thận lật xem từng cái. Nếu cần hoàng đế phe duyệt, liền dùng giấy sao lại một đoạn kẹp vào trong đặt sang một bên. Nếu muốn xem lại số liệu hàng năm, liền viết danh mục hồ sơ để cho thiếp thân thị vệ Nhạn Trì đến Hãn Văn Các mang tới. Bắt gặp quan viên trẻ tuổi có tầm nhìn rộng, tâm tư linh hoạt, bày mưu hiến kế về vấn đề dân sinh, sẽ đem người hiến kế cùng kế sách của hắn ghi chép lại. Văn Tĩnh Tư mỗi khi bề bộn liền quên cả thời gian, thẳng đến lúc bụng đói kêu vang mới khép lại sổ con, buông bút. Ngẩng đầu thì trông thấy Mộc công công hầu hạ hoàng đế đang đứng cạnh cửa nhìn mình, vội vàng đứng dậy, Mộc Phùng Xuân khom người cười trấn an nói: “Tướng gia chớ sợ, nô tỳ phụng lệnh bệ hạ thỉnh tướng gia qua Yên Ba Các dùng bữa.”

Văn Tĩnh Tư sững sờ, bật cười đáp: “Bệ hạ sao biết ta ở trong này, chẳng lẽ bệ hệ đến bây giờ còn chưa dùng bữa sao?”

Mộc Phùng Xuân kinh ngạc cười nói: “Bệ hạ đâu chỉ biết rõ tướng gia ở đây, nước trà tướng gia uống cũng là do bệ hạ tự tay rót đó.”

Văn Tĩnh Tư nội tâm nhảy dựng, quay đầu lại tìm kiếm, thấy Tiêu Uẩn Hi đang ngồi ở phía sau y, liền muốn cúi người hạ bái, lại bị giữ chặt thân thể.

“Trong này không có ngoại nhân, Tĩnh Tư cần gì đa lễ, miễn đi miễn đi.” Một tay kéo Văn Tĩnh Tư đến chỗ trống bên kia bàn ngồi xuống, giương giọng nói: “Phùng Xuân, Yên Ba Các quá xa, bảo bọn họ ở chỗ này bày thiện a.”

Văn Tĩnh Tư trên mặt có chút không được tự nhiên, cũng không lên tiếng phản đối, chỉ nhẹ nhàng mà hỏi: “Bệ hạ sao trễ như vậy còn chưa dùng bữa?”

Tiêu Uẩn Hi cười ha ha, tầm mắt thật sâu dừng ở Văn Tĩnh Tư. “Trẫm tới nơi này vốn là muốn cùng ngươi ăn trưa, chỉ có điều trẫm ngồi nát ở đây đã hơn một canh giờ, ngươi uống hai chén trà trẫm rót, nhưng vẫn không hề phát hiện trẫm ngồi sau lưng ngươi, thật sự rất vô tình. Bất quá Tĩnh Tư của trẫm vì quốc sự mà quên cả đói, trẫm nhịn trong chốc lát có tính là gì.” Bỗng nhiên ngữ khí vừa chuyển, hưóng Nhạn Trì răn dạy: “Làm thiếp thân thị vệ của Thừa tướng một nước, không chỉ cần bảo hộ tính mạng của hắn, mà ngày cả việc ăn uống nhỏ nhặt cũng đều phải luôn ghi nhớ trong lòng.”

Văn Tĩnh Tư thấy hắn làm ra vẻ trách cứ Nhạn Trì, bất đắc dĩ cười cười.

Nhạn Trì cúi đầu khom người lĩnh mệnh.

Trong lúc nói chuyện, Mộc Phùng Xuân đã sai khiến ngự thiện phòng công công bày thiện, đặt lên bàn đơn, thị nữ lại đem món chính, thức ăn cùng thang chúc (súp, cháo) bưng lên. Món chính tứ phẩm, món lạnh nhị phẩm, thức nhắm nhị phẩm, ngoài ra còn có cơm tẻ cùng mì nước. Văn Tĩnh Tư thấy món chính bất quá là gà vịt thông thường, đại hộ nhân gia đều có thể ăn được, không khỏi liếc nhìn Tiêu Uẩn Hi. Tiêu Uẩn Hi như có nhận thấy, đợi Mộc Phùng Xuân dùng Thí độc bài (dùng để thử độc) đem từng món ăn đều thử qua, liền phất tay để một đám người hầu của ngự thiện phòng lui xuống, vừa gắp thức ăn cho Văn Tĩnh Tư vừa nói: “Tĩnh Tư muốn đại thần trong triều tiết kiệm, giảm bớt chi tiêu của quốc khố, trẫm thân là hoàng đế, cũng nên làm gương. Trẫm đã thông báo với nội vụ phụ, hậu cung của trẫm hết thảy chi phí giảm đi phân nửa, đến cuối năm có thể tiết kiệm được 30 vạn lượng bạc.”

Văn Tĩnh Tư nhìn hắn mục quang càng thêm ôn hòa, đáy mắt tràn đầy sự tán thường nói không nên lời. “Tấm lòng này của bệ hạ, là phúc của vạn dân.”

Tiêu Uẩn Hi cười cười, nói với Nhạn Trì: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

Văn Tĩnh Tư mấy ngày gần đây khẩu vị không được tốt cho lắm, đối với những món ăn mặn nhiều dầu mỡ có phần kháng cự, sơ sơ nếm mấy miếng thịt gà liền không hề đụng đũa đến nữa, ngược lại yêu thích mấy món có hương vị thanh đạm, một bữa cơm cũng không ăn được bao nhiêu. Tiêu Uẩn Hi thấy cơm trong bát y chỉ vơi đi chút ít, không khỏi liên thanh thúc giục: “Tĩnh Tư ăn thêm nữa đi, loại bánh ngọt này ngươi thích ăn nhất, trẫm bảo bọn họ đặc biệt chuẩn bị, ăn thêm bát nữa nhé?”

Văn Tĩnh Tư không chống đỡ được lời khuyên nhủ của hắn, đành phải thành thật khai ra: “Tuy vừa rồi đói bụng, nhưng ta thực sự ăn không vô, ăn nhiều ngược lại cảm thấy buồn nôn.”

Tiêu Uẩn Hi khẽ giật mình, quay đầu liền hỏi Nhạn Trì: “Đây là có chuyện gì?”

Nhạn Trì đáp: “Hồi bệ hạ, đại nhân khẩu vị bất ổn đã là chuyện nửa tháng nay, không thích đồ tanh nồng, ăn cũng không được nhiều, có khi lão gia khuyên nhiều lần mới ăn vài miếng, sau đó lại nôn hết ra. Mời Thư lão tiên sinh ở Nhân Tâm Đường xem qua, cũng không nói rõ được nguyên nhân, chỉ lấy dược chậm rãi điều trị, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.”

Tiêu Uẩn Hi hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Việc như vậy sao lại không đến thượng báo cho trẫm? Nhân Tâm Đường sao cao minh bằng Thái Y Viện của trẫm !”

Văn Tĩnh Tư vội vàng cầm lấy tay của hắn trấn an nói: “Bệ hạ chớ giận, là ta không cho Nhạn Trì đi thượng báo. Thứ nhất thời tiết nóng bức, không đói bụng cũng là chuyện bình thường, thứ hai đây chỉ là việc tư của thần, thần tự mình xử trí là tốt rồi, không dám làm phiền bệ hạ.”

Tiêu Uẩn Hi nhướng mày, biểu tình tất biến, trong đôi mắt nhìn chằm chằm vào Văn Tĩnh Tư tựa hồ có lãnh quang nghiêm nghị, giống như sóng ngầm mãnh liệt dưới hàn đàm ngàn năm. Văn Tĩnh Tư thấy dáng vẻ như vậy của hắn, trong nội tầm thầm kêu không ổn, chính mình nhất thời nóng vội, nói không lựa lời, chạm đến nghịch lân của hoàng đế. Quả nhiên nghe được Tiêu Uẩn Hi giống như vô ý mà nhàn nhạt nói: “Trẫm vẫn luôn coi Tĩnh Tư như nội nhân mà đối đãi, Tĩnh Tư lại xem trẫm thành người ngoài, là đạo lý gì?”

Văn Tĩnh Tư sắc mặt trắng bệch, trước kia hoàng đế dù biểu lộ thế nào cũng chỉ là những lúc lén ở chung, trước mặt người khác ít nhiều sẽ bận tâm đến Văn Tĩnh Tư mà có phần thu liễm, hôm nay một câu nói như vậy, thanh thanh sở sở thừa nhận quan hệ mập mờ giữa hai người. Văn Tĩnh Tư liếc trộm Nhạn Trì cùng Mộc Phùng Xuân, hai người này thân ở triều đình đã lâu, tất nhiên biết rõ chuyện gì nên nghe việc gì không nên thấy, lúc này đều mắt xem mũi mũi nhìn tâm, một bộ không đếm xỉa gì đến.

Tiêu Uẩn Hi thở dài, hết cả muốn ăn, kéo Văn Tĩnh Tư ra bên ngoài: “Tĩnh Tư, ngươi đi cùng trẫm.”

Hiền Anh Điện là nơi nội các thảo luận chính sự quyết sách, cũng không thích hợp giải sầu, Tiêu Uẩn Hi liền dẫn y đến Trường Minh Cung.

Trường Minh Cung là chỗ ở trong cung của Tiêu Uẩn Hi khi còn là hoàng tử, chưa được phong vương.  Cảnh quan mặc dù không sánh được với Ngự hoa viên tráng lệ, hết sức xa xỉ xinh đẹp, nhưng cũng khiến người ta tán thán.Kỳ hoa dị thảo, quái thạch chập trùng, bố cục hợp lý lại tinh điêu tế mài, đặc biệt là tiểu đình bằng ngọc lưu ly chuyên trồng hoa và cây cảnh, rất được Tiêu Uẩn Hi yêu thích. Hai người một đường nhàn nhã đi tới, trước mắt đều là hoa mùa hạ rực rỡ. Tiêu Uẩn Hi ngẫu nhiên chỉ vào một chậu hoa, đều có thể dẫn ra chuyện xưa của hai người.

“Tĩnh Tư, đây là cây Tây tử lan do Tề quốc tiến cống, trẫm thấy ngươi yêu mến, liền hướng phụ hoàng xin về. Chỉ cần đến lúc hoa nở, ngươi đều ngày ngày tới thưởng ngoạn.”

“Cây chu đồ mi(1) này được lấy từ trong nội viện của ngươi, sau khi trẫm đến thái ấp liền mang hạt giống gieo trước cửa sổ, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra là có thể trông thấy. Hiện giờ trong Vĩnh Ninh Cung của trẫm cũng có một hàng cây đồ mi, khi trẫm không gặp ngươi sẽ đến đó xem xem.”

“Bụi hoa nhài này Tĩnh Tư còn nhớ chứ, đó là quà sinh thần mười bảy tuổi ngươi tặng trẫm. Trẫm và ngươi cùng nhau tự tay lựa chọn, đêm ấy đối ẩm với người, lớn thì quốc gia dân sinh, nhỏ thì tay nghề làm điểm tâm của Ngự thiện phòng, không gì không nhắc đến. Ngươi phi thường hào hứng, uống hơi quá chén, say đến ngọc sơn khuynh đảo.” Tiêu Uẩn Hi sa vào hồi ức, cười thực ôn nhu, khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa thư sướng. “Đêm đó ngươi nói thái tử tầm thường vô vị, ngươi không muốn phụ thuộc, cả đời trung hiếu duy nguyện phó thác quân vương tài đức sáng suốt. Trẫm vì trung hiếu của ngươi, đã mất không ít tâm tư. Hôm này tuy nói trẫm không bằng Cao Tổ hoàng đế, nhưng cần cù chăm chỉ, không dám có nửa phần biếng nhác. Thế mà, cũng từ ngày trẫm đăng cơ đến nay, ngươi nói chuyện với trẫm, chỉ có quốc gia dân sinh, không còn thứ khác. Ngôi vị hoàng đế này của trấm, cũng càng ngày càng trở nên nhàm chán.”

Tiêu Uẩn Hi nói đến vế sau đã có chút tự giễu, ngữ khí không khỏi nặng nề buồn khổ, Văn Tĩnh Tư nghe được tinh tường. Nhưng chính mình mới vừa nhậm chức Thừa tướng, tất nhiên là phải dụng tâm gấp bội, cẩn thận mọi nơi, e sợ tạo sai lầm gieo hại dân chúng, trở thành nhược điểm chí mạng để đám cựu thần kiềm chế Tiêu Uẩn Hi. Tiêu Uẩn Hi kế vị hơn nửa năm, tâm ý đối với y đã sớm biểu lộ ra hết, nhưng Văn Tĩnh Tư luôn ghi nhớ một người là quân, một người là thần, một người là hoàng đế của Yên quốc, một người là trưởng tử cửa Văn gia.Tình cảm này của Tiêu Uẩn Hi, y đã định coi như không hiểu.Thuở niên thiếu khinh cuồng, không phải y đã quên hết, mà bị y chôn thật sâu dưới đáy lòng, kể cả tình ý chưa bao giờ được Tiêu Uẩn Hi phát hiện ra, sau này y đều phải mang theo xuống mồ.

Văn Tĩnh Tư kinh ngạc nhìn Tiêu Uẩn Hi ưu thương trước mắt, trong nội tâm mặc dù như bị kim châm, vạn ngữ ngàn ngôn đến bên miệng, cuối cùng hóa thành một câu: “Bệ hệ quá yêu.”

Tiêu Uẩn Hi nhắm mắt thở dài, hắn hiểu rõ tính cách của Tiêu Uẩn Hi, coi trọng nhất luân lý cương thường, chính mình mấy lần bắt buộc y hầu hạ dưới thân, đến nay chưa từng thấy y có một tia oán hận, thế cũng đủ rồi.

Hai người tại Trường Minh Cung ngồi nghỉ một lát, Văn Tĩnh Tư liền muốn cáo lui trở lại Hiền Anh Điện, Tiêu Uẩn Hi thản nhiên nói: “Tĩnh Tư sắc mặt không được tốt, ở chỗ này ngủ một giấc a, tấu chương còn lại trẫm tự mình xem.” Lại phân phó Mộc Phùng Xuân xa xa mang tới sơ tấu. Văn Tĩnh Tư rất nhanh bị hắn nắm lấy cổ tay nửa tha nửa kéo vào tẩm thất trong Trường Minh Cung, vừa định cự tuyệt, lông mày Tiêu Uẩn Hi bèn nhíu lại, trêu chọc: “Chẳng lẽ Tĩnh Tư muốn trẫm ngủ cùng ngươi?” Văn Tĩnh Tư vẻ sợ hãi cả kinh, Tiêu Uẩn Hi nhẹ nhàng vuốt ve gò má y, quan tâm nói: “Tĩnh Tư đã không chịu làm hoàng hậu của trẫm, vậy thì phải làm Thừa tướng cho trẫm cả đời, làm việc kết hợp nghỉ ngơi mới là biện pháp lâu dài, đừng ỷ vào chính mình còn trẻ mà khiến thân thể mệt nhọc.”

Văn Tĩnh Tư đành phải nghe theo lời hắn. Một giấc ngủ say sưa của y, trong mộng thấy mình thửơ niên thiếu cưỡi ngựa treo chuông vàng, mang ngọc bội hoa quý, có Ninh Vương “loan cung quải Phù Tang, trường kiếm ỷ thiên ngoại”.  Y tại trong mộng cùng Ninh Vương đối tửu ngâm thơ, thị hoa lộng cỏ, không gì không nói. Thẳng đến khi mặt trời lặn Tiêu Uẩn Hi đánh thức y, tam hồn mới dần dần trở về vị trí cũ.

“Tĩnh Tư mơ thấy cái gì? Đang ngủ mà còn cười.”

Văn Tĩnh Tư nhớ lại chuyện trong mộng, khuôn mặt nhu hòa. “Mơ thấy chuyện cũ năm xưa.”

Tiêu Uẩn Hi cười hỏi: “Trong mộng còn có trẫm?”

Văn Tĩnh Tư cân nhắc hồi lâu mới mở miệng đáp: “Có!”

Tiêu Uẩn Hi mục quang dần dần trở nên thâm thúy, Văn Tĩnh Tư y phục khoác hờ buông thả nằm trên chiếc giường đã từng là của mình, trong nội tâm đột nhiên liền tuôn ra một cỗ tà hỏa, áp cũng áp không được, thiêu đốt cả đầu óc đến phát đau. Văn Tĩnh Tư đang cảm thấy kỳ quái tại sao hắn không nói chuyện nữa, vừa nhấc mắt liền bị Tiêu Uẩn Hi ôm trọn vào lòng, toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp giãy dụa, đôi môi ấm áp kia liền nặng nề phủ lên, đầu lưỡi nóng ướt cường ngạnh cạy mở hàm răng, kiên quyết liều chết dây dưa.

Văn Tĩnh Tư nằm ở trên giường, không nơi dùng sức, hai tay chống trên vai Tiêu Uẩn Hi như kiến càng lay cây, yếu ớt bất kham.

“Tĩnh Tư, Tĩnh Tư, cùng trẫm một đêm a.”

“Bệ hạ, tấu chương…”

“Trẫm đều phê xong hết cả rồi. Tĩnh Tư, cùng trẫm một đêm a.”

Văn Tĩnh Tư nhìn tấm màn bị trời chiều nhuốm đỏ, lại thấy người bên trên mình hai mắt như hai ngôi sao thâm sâu tĩnh mịch, bên tai là giọng nói thầm thì ôn nhu, như thể rơi vào trong mộng còn chưa tỉnh lại. Mình không phải là thừa tướng, Tiêu Uẩn Hi cũng không phải là vua một nước, thời gian quay trở lại thuở niên thiếu. Văn Tĩnh Tư mất hồn mất vía, trong mơ màng khẽ kêu một tiếng “Uẩn Hi”, khiến Tiêu Uẩn Hi được gọi vừa mừng vừa sợ, toàn thân giống như ăn trúng quả tiên nơi thiên giới, không đâu không thoải mái. Hắn cúi thấp người, tinh tế hôn môi Văn Tĩnh Tư, hai tay nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt lưng của hai người. Văn Tĩnh Tư như vậy dịu dàng ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của mình, không giãy dụa, không nói lời cự tuyệt, Tiêu Uẩn Hi cảm thấy hết thảy đều như một giấc mộng thật dài.

Văn Tĩnh Tư khép hờ hai mắt, y thần trí mờ mịt, cảm giác lại nhạy cảm, bàn tay trên người mình khẽ lướt qua đôi môi, cái cổ, lưu luyến tại ***g ngực và bên eo nửa khắc, cuối cùng một chưởng vươn vào chỗ tư mật ở thân dưới, Văn Tĩnh Tư toàn thân hơi căng thẳng, càng không dám mở mắt ra.

Tiêu Uẩn Hi khẽ cười một tiếng, tại hốc tối nơi đầu giường lấy ra hương cao, mở nắp hộp thấm nhuận hai ngón tay. Hắn kéo tay Văn Tĩnh Tư vòng qua chính mình, đem thân trên kề sát bộ ngực của y, thân mật cọ xát. Người dưới thân nhũ châu mềm mại dần dần đứng thẳng, ở trên ***g ngực căng tràn trắng nõn, được gột rửa dưới ánh tà dương, có vẻ phá lệ *** diễm. Tiêu Uẩn Hi không nhịn được há miệng phủ lên, răng lưỡi cùng phối hợp, hết sức khiêu khích. Mà ngón tay bên dưới đã tìm được bí xử, thật ôn nhu, thẳng đường dò xét đi vào. Văn Tĩnh Tư hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, một lát sau lại nhàn nhạt giãn ra. Tiêu Uẩn Hi ngẩng đầu cùng y miệng lưỡi tương giao, hết sức triền miên, cặp mi kia hốt nhiên lại thật sâu tụ tập, con ngươi dưới mi mắt, khí tức mê man chậm rãi thối lui, ý thức thanh minh từ từ tở về. Văn Tĩnh Tư nhìn tấm màn lay động, cảm nhận sự biến hóa của bản thân, đáy lòng đột nhiên tuôn ra vô hạn bi thương.

Khi ánh tà dương cuối cùng còn sót lại chìm khuất phía chân trời, Tiêu Uẩn Hi cũng tận hứng trở ra. Hắn nằm nghiêng một bên, cúi đầu khẽ hôn trước ngực Văn Tĩnh Tư, một tay chậm rãi vuốt ve thân thể trần truồng trước ngực. Trong điện chưa từng thắp đèn, có ánh sáng từ hành lang xuyên qua, Văn Tĩnh Tư nằm trong bóng đêm, phơi bày cơ thể trần trụi, ánh đèn xuyên qua màn trướng mà vào, phủ lên trên, trắng noãn oánh nhuận, giống như hoa quỳnh nở trên mặt đất.

Tiêu Uẩn Hi tâm tình vô cùng tốt, hôn cái trán ẩm ướt mồ hôi của Văn Tĩnh Tư, ấm giọng nói: “Trước đây muốn cho Tĩnh Tư động tình, còn cần dùng đến thập bát ban thủ nghệ, hôm nay Tĩnh Tư tình triều mãnh liệt, ngược lại tiết sớm hơn cả so với trẫm, chẳng lẽ là do đã lâu không làm? Nhớ đến lần trước cũng đã qua nửa tháng, trẫm cũng nhẫn đến vất vả.” Nói xong lại đi hôn tóc mai của y, cảm thấy trên môi một hồi nóng ướt, trong nội tâm cả kinh, lấy tay khẽ sờ, lại sờ thấy hai hàng lệ tuyền. Tuy đáy lòng cực lỳ đau xót, nhìn người nam tử khóc không ra tiếng trong bóng tối, nhất thời không biết phái trấn an như thế nào. Chỉ đành nghiêng thân thể gắt gao ôm chặt y vào trong ngực, vụng về vỗ lưng ôn nhu nói: “Tĩnh Tư, đừng khóc, đừng khóc, ngươi khóc lòng trẫm đau.” Trấn an trong chốc lát cũng không thấy tốt lên, không khỏi thở dài một tiếng, nội tâm càng thêm buồn khổ. “Đều tại trẫm không tốt, biết ngươi da mặt mỏng, còn nói những lời hỗn đản này. Chỉ cần ngươi không khóc, ngươi muốn trẫm làm gì trẫm đều đáp ứng.”

Văn Tĩnh Tư nội tâm một mảnh hỗn loạn, nhớ đến vừa rồi đạt tới cao trào trong khuỷu tay đế vương, hưng phấn đến toàn thân sợ run, tình triều chưa bao giờ lên cao đến thế. Y không hề biết mình sẽ mẫn cảm như vậy, càng cực độ xấu hổ càng không muốn nói chuyện, thầm nghĩ dùng nước mắt rửa sạch thân thể *** ô này.

Tiêu Uẩn Hi dỗ dành cả nửa ngày, chỉ đành buông tha cho, ôm Văn Tĩnh Tư vỗ nhè nhẹ, trong miệng đem từng tấu chương đã phê truyền đạt lại, hy vọng có thể làm cho y phân tâm. Lúc nhắc đến việc cử Tông Phong Niên đến phương bắc chống hạn, Văn Tĩnh Tư quả thật ngừng khóc, nhẹ nhàng giãy ra, chống đỡ thân thể hỏi: “Bệ hạ, vì sao phái Tông đại nhân đi chống hạn? Hắn sống ở phương nam, khéo vùng sông nước, không có kinh nghiệm chống hạn ở phương bắc a.”

Tiêu Uẩn Hi kéo qua góc áo vì y lau khô nước mắt. “Năm trước trẫm lên ngôi, ngươi liền nhắc nhở trẫm phải sớm đề phòng. Đầu năm nay trẫm đã hạ lệnh đẫn nước sông Tương Tử đến gần vùng Vũ Châu, điều động năm vạn lao dịch khai đạo đào cừ. Đầu tháng này Vũ Châu báo lại, thủy cừ đã trải khắp bốn huyện. Phái Tông Phong Niên đi, cũng chỉ là để phát lương cứu trợ, đốc tiến công trình, trấn an dân tâm, những việc này hắn đều làm được.”

Văn Tĩnh Tư cúi đầu suy tư một lát, lẩm bẩm nói: “Thần cảm thấy không ổn, lúc tiên đế còn tại vị, phương bắc chống hạn luôn phái Tôn đại nhân đi đầu tiên….” Bỗng nhiên nội tâm sực tỉnh, bình thản nói: “Bệ hạ là vì Tông thái sư sao?”

Tiêu Uẩn Hi gương mặt ẩn trong bóng đêm không thấy rõ, cặp mắt như ngôi sao sáng lộ ra một tia ý vị thâm trầm, “Hiểu trẫm chỉ có Văn tướng.”

Văn Tĩnh Tư nội tâm liền minh bạch, lúc trước Tiêu Uẩn Hi phong mình làm thừa tướng, trong đám cựu thần cực lực phản đối, Tông Duy có ảnh hưởng lớn nhất. Hắn ỷ vào thân phận thái sư, phụng dưỡng qua tiên đế cùng thái tử, nhưng trên triều lại mắng chửi Văn Tĩnh Tư là phản thần nghịch tặc, không chỉ đắc tội với Văn quốc công, mà còn khiến cho Tiêu Uẩn Hi cực kỳ phẫn nộ. Nếu không phải Văn Tĩnh Tư niệm tình hắn già nua lại từng có công, thay hắn cầu tình, Tiêu Uẩn Hi thiếu chút nữa sai người đánh chết hắn. Cuối cùng chỉ hạ xuống làm quan hàng tam đẳng, quyển cấm trong nhà, phạt bổng lộc một năm. Hơn nửa năm nay, Văn Tĩnh Tư thân là kẻ đứng đầu của trăm quan, sở tác sở vi rất được lòng dân, uy vọng trong triều càng ngày càng cao, trong đám cựu thần phản đối lúc trước, cũng chỉ có Tông Duy, Triệu Minh Trung đối với y vẫn giữ nguyên thành kiến. Lần này sai Tông Phong Niên đi chống hạn, cũng coi như hạ cho Tông Duy một bậc thang, nếu như làm tốt, liền có thể nương theo ban thưởng cho Tông Phong Niên, giải trừ quyển cấm đối với hắn, khôi phục thân phận thái sư. Quân thần sinh hiềm khích, với đế vương xã tắc, chung quy cũng không phải là chuyện tốt.

Tiêu Uẩn Hi nhặt nội bào bên người lên vì y phủ thêm, Văn Tĩnh Tư có phần lúng túng, vội vàng tiếp nhận tự mình mặc vào. Đợi khi y phục đã chỉnh tề, mới xoay người hầu hạ Tiêu Uẩn Hi mặc quần áo. Mộc Phùng Xuân tâm tư nhạy bén, sớm đã đem người hầu trong điện điều đi thật xa, cho nên cũng không có thị nữ phục dịch ở bên. Tiêu Uẩn Hi nhìn nam tử ngồi xổm điều chỉnh góc áo phẳng phiu cho mình, trong lòng nhất thời cảm khái vạn lần.

“Tĩnh Tư, nếu ngươi phải tiến cử người chống hạn, ngươi tuyển ai đi?”

Văn Tĩnh Tư thắp nến, tinh tế tự đánh giá một lát mới nói: “Thần còn nhớ năm Vĩnh An thứ bảy có vị Giải nguyên(2) viết bài thi về việc chống hạn ở phương Bắc, lúc tiên đế còn tại vị cũng không xuất hiện tình trạng hạn hán, cho nên không được trọng dụng. Năm đó phụ thân là chủ thẩm, thần nghe phụ thân đối với người này cực lực tán thưởng, liền nhờ phụ thân sai người tới lấy bài thi, sau khi xem qua xác thực rất có thực lực. Mấy ngày nay khi phê duyệt tấu chương về phương bắc, thần cũng có ý định tiến cử người này với bệ hạ.”

Tiêu Uẩn Hi cười nói: “Được Văn tướng để mắt tới, hẳn không phải người bình thường. Người này tên họ là gì, hiện tại đang làm quan ở đâu?”

Văn Tĩnh Tư đáp: “Hắn họ Trình, tên có hai chữ là Mộng Đồng. Bởi vì chưa thông qua thi hội, trong triều lại có người tiến cử hiền tài, giữ chức sao chép tại Hàn Lâm Viện.”

Tiêu Uẩn Hi gật gật đầu, không hề nói tiếp. Giương giọng kêu: “Phùng Xuân, vào đây.”

Mộc Phùng Xuân ứng thanh mà vào, đem đèn ở các nơi trong phòng lần lượt thắp sáng, lại hầu hạ hai người chải đầu, lĩnh mệnh ra ngoài truyền chỉ. Lúc ăn cơm Văn Tĩnh Tư như cũ ăn rất ít, Tiêu Uẩn Hi biết y không khỏe, cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò tỉ mỉ Nhạn Trì, buổi tối trước khi đi ngủ làm cho y chút cháo thanh đạm. Sau khi ăn xong, Văn Tĩnh Tư muốn cáo lui hồi phủ, Tiêu Uẩn Hi cố tình giữ lại, nhớ đến vừa rồi y không tiếng động rơi lệ, cuối cùng đáp ứng.

(1) Chu đồ mi: ta chỉ tìm thấy hoa đồ mi, chứ chu đồ mi thì ta chịu, đây là hình minh họa cho hoa đồ mi.

(2)Giải nguyên: người đỗ đầu kỳ thi Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.