CHƯƠNG 7 NHẤT SOA YÊN VŨ NHẬM BÌNH SINH
Bữa tối của Văn phủ mặc dù không phong phú như trong nội cung, nhưng vẫn tinh mỹ cẩn thận, thực ra Văn Tĩnh Tư yêu thích các món ăn theo mùa của nhà mình hơn. Y ngồi ở chủ vị, cái bụng nhô cao được bàn ăn che lấp, tuy Văn Tĩnh Vân ngồi ngay bên trái, nhưng lại cách khoảng hai cánh tay, cho nên cũng không bị phát hiện. Lúc Văn Các lão còn ở quý phủ, gia phong nghiêm cẩn nhưng có chút thông thoáng, hiện tại Văn Tĩnh Tư trở thành đương gia, càng thêm thư thái rộng rãi, không vì sơ suất mà phạt nặng, còn thường lấy đức thu phục lòng người, bọn hạ nhân đối với vị thiếu chủ nhân này luôn luôn kính nể, một gia đình lớn như vậy, cũng được y chỉnh lý cho ngay ngắn rõ ràng, có quy củ.
Văn Tĩnh Tư khi dùng bữa với Tiêu Uẩn Hi sẽ thương nghị quốc sự, ở nhà liền không cần quá câu nệ phép tắc “tẩm bất ngôn, thiện bất ngữ” (ăn ngủ không nói chuyện), Văn Tĩnh Vân lại là một người ưa náo nhiệt, thêm cả Nhạn Trì ba ngươi ngồi quanh bàn, cười cười nói nói, thật sự hết sức thân thiện.
Văn Tĩnh Vân thích ăn mặn, Văn Tĩnh Tư liền gắp vịt bát bảo(1) vào bát của hắn. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn, bỗng nhiên nói: “Đại ca được hoàng thượng triệu đến dùng thiện, cũng chia thức ăn như vậy sao?”
Nhạn Trì nhếch miệng khẽ cười, thầm nghĩ: “Phần lớn là bệ hạ chia thức ăn cho đại nhân, làm gì có chuyện đại nhân bồi bệ hạ dùng bữa.”
Văn Tĩnh Tư cười đáp: “Bệ hạ còn có Mộc công công cùng thái giám truyền lệnh phục thị. Sao vậy?”
Văn Tĩnh Vân ngừng đũa nói: “Hôm nay hoàng thượng đem tặng yến phục, hắn đối với ngươi, có phải là thật sự quá tốt?”
Tay Văn Tĩnh Tư run lên, một đũa củ cải thái sợi rơi xuống hơn phân nửa, y gắp lên đặt vào trong bát, đột nhiên mất khẩu vị. Tuy tự nhận che giấu rất khá, hôm nay rõ ràng như vậy, Văn Tĩnh Vân nếu không hiểu phong tình, cũng nhận ra tốt xấu ở đâu. Huống hồ, Tiêu Uẩn Hi đối với y, đâu chỉ là tốt một chút? Văn Tĩnh Tư thở dài, buông bát đũa, nói khẽ: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Văn Tĩnh Vân thấy y không tức giận, cắn cắn môi đáp: “Trên phố có lời đồn, hoàng thượng không lập hậu không tuyển phi, là vì ngươi, ta vốn cũng không tin. Hôm nay xem ra, lời đồn cũng không phải không có căn cứ.”
Nhạn Trì ngừng tay, thẳng tắp nhìn về phía Văn Tĩnh Tư. Mà Văn Tĩnh Tư thở dài thật sâu, phảng phất giống như nhận mệnh gật gật đầu: “Đúng, là vì ta.”
Văn Tĩnh Vân không ngờ y thản nhiên thừa nhận như vậy, quả thực lắp bắp kinh hãi, chỉ vào huynh trưởng ngay cả nói cũng không nên lời: “Hắn….Ngươi…Hai người các ngươi…”
Nhạn Trì thấy sắc mặt Văn Tĩnh Tư trắng bệch, nhướng mày, trầm giọng nói với Văn Tĩnh Vân: “Tam công tử, vô luận bệ hạ cùng đại nhân là yêu nhau cũng tốt, là quân thần cũng được, y đều là huynh trưởng của ngươi.”
Văn Tĩnh Vân bỗng chốc tỉnh táo, nhìn huynh trưởng giữa lông mày úc sắc dày đặc, sinh lòng áy náy, liên thanh nói: “Không phải không phải, ta tuyệt không có ý trách cứ đại ca. Chỉ có điều chuyện lớn như vậy, cũng không cho chúng ta biết trước….” Đột nhiên lại nghĩ việc đó muốn huynh trưởng chủ động nói ra, thật sự là khó hơn lên trời, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Huynh đệ hai người đều tự thấy xấu hổ, Văn Viễn ở bên ngoài mặt đầy nét cười kích động báo lại, nhị công tử Văn Tĩnh Lâm đã trở về. Hai người nghe xong nhất tề nghểnh cổ lên nhìn, trong lúc nhất thời đều đã quên chuyện vừa rồi. Văn Tĩnh Lâm một thân áo lông thanh sắc, tay cầm cổ kiếm Thanh đồng, tay còn lại kéo áo khoác, bước chân vào phòng, thấy cả ba người đều nhìn về phía mình, mỉm cười, cất cao giọng nói: “Vừa kịp ăn bữa tối.”
Văn gia huynh muội bốn người đều từ một mẹ sinh ra, nét mặt có chỗ tương tự, nhưng lại có phong thái khác nhau. Văn Tĩnh Tư lớn lên đẹp nhất, nho nhã tuấn tú mang theo một cỗ linh khí xuất trần. Văn Tĩnh Lâm lại là người cao nhất, cười rộ lên vừa tiêu sái vừa ấm áp. Văn Tĩnh Vân được phụ thân huynh trưởng bảo hộ che chở, tính tình trẻ con, quý ở chỗ tâm tư trong sáng. Văn Tĩnh Tâm đã xuất giá, xưa nay khó có dịp trở về, ưu điểm của ba vị huynh trưởng đều tập trung trên người nàng, lại có trái tim từ bi, là bảo bối được cả nhà phủng trong tay. Hôm nay bốn người thì có ba tề tụ, bữa cơm này càng tăng thêm cảm giác đoàn viên mừng năm mới.
Văn Tĩnh Lâm ngồi giữa huynh trưởng và đệ đệ ăn ngấu nghiến. Văn Tĩnh Tư đưa tay vắt ngang trên bàn, tay áo dài rủ xuống che lấp bụng. Y hỏi tình hình năm qua của nhị đệ, Văn Tĩnh Lâm cười cười kiên nhẫn trả lời. Rồi y giải thích với hắn nguyên nhân chuyện phụ thân ra ngoài làm quan.
Lúc chạng vạng tuy bị câu hỏi của Văn Tĩnh Vân làm y có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vì sự vui mừng khi thân nhân đoàn tụ mà xua tan đi.
Ăn xong bữa tối, Nhạn Trì tự đi luyện kiếm, lưu lại Văn gia ba huynh đệ ngồi cùng một chỗ dùng trà ôn chuyện. Văn Tĩnh Tư mặc dù nhớ thương đệ đệ, có tình thân cận, nhưng không dám ngồi lâu, sợ bị nhận ra thân hình dị thường, sơ sơ hàn huyên chốc lát, liền lấy cớ mệt nhọc trở về tiểu viện của mình. Nhạn Trì thấy y trở về sớm như vậy cũng không kinh ngạc, gọi tỳ nữ chuẩn bị nước tắm cho y. Văn Tĩnh Tư trải qua một lần suýt đẻ non, cũng không dám lơ là khinh suất, lúc tắm chung quy vẫn giữ Nhạn Trì ở lại sau tấm bình phong đề phòng bất trắc. Nước gợn ấm áp nhu hòa, trong đêm đông rét lạnh bao quanh thân thể trần truồng, thư thái cực kỳ.
Văn Tĩnh Tư tựa ở bên thùng, chậm rãi vuốt ve bụng. Đã hơn mười ngày, thân thể nặng thêm không ít, vòng eo càng lúc càng tròn trịa, nếu cứ tiếp tục ở trong nhà, khó bảo toàn sẽ không bị hai đệ đệ phát hiện. Lại nghĩ đến bốn ngày sau, sau khi nghênh hồi Trình Mộng Đồng, sẽ sai người dọn dẹp biệt viện ngoài thành, lấy cớ tĩnh dưỡng dọn sang. Văn Tĩnh Tư ngâm mình trong nước nóng, toàn thân ấm áp, dưới từng đợt nhiệt khí bốc hơi, mệt mỏi cuồn cuộn dâng lên, chỉ sợ ngồi nhiều hơn nửa khắc sẽ ngủ gật trong dục dũng. Y vội vàng bước ra, lau khô thân thể mặc xiêm y. Nhạn Trì khoác áo hồ cừu cho y, hai người một đường trở về tiểu viện.
Văn Tĩnh Tư mấy tháng vất vả lâu ngày, thân thể suy nhược như thế nào, trong nội tâm thập phần rõ ràng, mấy ngày nay vô sự thân thể liền tốt lên, liền sớm nằm ngủ. Khi ngủ y có thói quen đốt hương, hương đồ mi nhàn nhạt phiêu đãng trên không, an thần lại tĩnh tâm. Đệm chăn đã trải tốt, trong phòng ấm áp không giống trời đông giá rét tháng mười hai. Y thả tóc, thoát nội bào còn sót lại chuẩn bị nằm xuống, chợt nghe “lạch cạch” một tiếng, cửa phòng lại mở. Y cả kinh, cực kỳ hối hận nhất thời chủ quan quên đóng cửa, vội vàng trốn vào trong chăn, chưa kịp che dấu cho tốt, Văn Tĩnh Lâm đã chui ra từ sau tấm bình phong, khuôn mặt tươi cười ấm áp lại kèm theo vài tia giảo hoạt, đôi mắt đảo qua đảo lại trên người huynh trưởng, cười cười ngồi vào mép giường, đưa tay sờ vào trong chăn. Văn Tĩnh Tư càng thêm hoảng sợ, gắt gao giữ chặt góc chăn, Văn Tĩnh Lâm đành phải buông tha, bất đắc dĩ nói: “Đại ca ngươi còn muốn trốn đến khi nào? Ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt cái tên ngốc A Vân kia thôi.”
Văn Tĩnh Tư khuôn mặt đỏ bừng, hạ thấp mi mắt, che khuất ngượng ngùng cùng ủy khuất. Văn Tĩnh Lâm cách lớp chăn mền nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn xoe mềm mại, cười nói: “Không ngờ A Tâm còn chưa có tin vui, ta đã sắp được ôm hài tử của đại ca.”
Văn Tĩnh Tư biết rõ rốt cuộc không thể gạt được, đành nới lỏng tấm chăn, để tay của đệ đệ chui vào chăn chậm rãi khẽ vuốt. Văn Tĩnh Lâm hai mắt tràn đầy vui mừng, không hề có một tia khinh thường. Đột nhiên, chờ đợi lo lắng trước đây, đều nhất nhất hóa thành an tâm cùng cảm thán. “Ngươi không chê ta quái dị là tốt rồi.”
Văn Tĩnh Lâm cười đáp: “Sao có thể, nhà ta có lẫn huyết mạch của Khôn tộc, ta đã sớm biết.”
Văn Tĩnh Tư cân nhắc chốc lát nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, là ta ếch ngồi đáy giếng.”
Văn Tĩnh Lâm lắc đầu nói: “Thế thì không phải, đại ca học chữ từ [Kinh Thi], ta không hiếu học giống đại ca, phụ thân liền lấy gia phả dạy ta. Vị tổ tiên họ “Minh” hiếm thấy kia, ta liền để ý, sau này hỏi phụ thân, mới biết được Khôn tộc nam nữ đều có thể mang thai.”
Văn Tĩnh Tư cả kinh nói: “Phụ thân cũng biết.”
Văn Tĩnh Lâm nhưng cười mà không đáp, nụ cười có chút hả hê. Văn Tĩnh Tư càng nghĩ càng lấy làm kinh hãi, hai tay che mặt chôn đầu xuống dưới. “Lúc phụ thân rời đi có giao vài việc cho ta, ta đều làm không tốt, đã phụ lòng của lão nhân gia ngài. Việc này lại bị phụ thân biết rõ, sau khi chết chỉ e ngay cả phần mộ tổ tiên cũng không được vào.”
Văn Tĩnh Lâm thấy y ủ rũ như vậy, nội tâm xiết chặt, vội vàng ôn nhu an ủi: “Đại ca thật sự quá lo lắng. Chuyện của người và hoàng thượng, phụ thân mơ hồ đã biết. Nói cách khác, với độ tuổi hai mươi của ngươi, sao có khả năng để ngươi lẻ loi một mình, bên người không có thê thiếp chiếu ứng. Thế gia bình thường, con trưởng hai mươi lăm tuổi, hài tử đã chạy đầy ngoài sân.”
Văn Tĩnh Tư cả kinh, ngẩng đầu nhìn đệ đệ, mờ mịt nói: “Ta tự nhận ở nhà chưa bao giờ biểu lộ ra nửa điểm tình ý đối với bệ hạ, phụ thân sao mà biết được?”
Văn Tĩnh Lâm cười nói: “Ngươi không nói, không có nghĩa là hoàng thượng không nói. Ta nhớ năm ấy, khi hoàng thượng còn là Ninh Vương, lén đến tìm phụ thân. Ta bởi vì tò mò, dán tai lên cửa nghe lén, loáng thoáng nghe thấy hoàng thượng nói nguyện nâng đỡ người trở thành nhất đại danh tướng, điều kiện chính là muốn ngươi cả đời không lấy vợ. Sau này ta du lịch các châu, cũng đã gặp tình yêu giữa nam với nam, cho nên tâm tư của hoàng thượng đối với ngươi, không khó để nhận ra. Phụ thân kinh nghiệm từng trải phong phú, đạo lý đối nhân xử thế thông thấu hơn so với ta và ngươi, chút tâm tư nho nhỏ ấy của hoàng thượng sao qua được mắt người?” Dứt lời, nhéo nhéo bả vai của Văn Tĩnh Tư, nhíu mày an ủi nói: “Một năm không gặp ngươi, ngươi xem đã gầy đến mức nào rồi. Ngươi cũng nên thả lỏng tinh thần cho thoải mái, chớ lo nghĩ nhiều, phụ thân một mực không thu xếp việc cưới hỏi cho ngươi, đích thị là ngầm đồng ý hoàng thượng cùng ngươi thân mật. Cho dù phụ thân biết ngươi mang thai hoàng tự, cũng sẽ không làm khó ngươi. Chỉ sợ lão đầu tử bá phụ kia mà biết được, ngươi cũng đừng sợ, đem việc này ném hết cho hoàng thượng, hắn gây ra họa, tự để hắn giải quyết.”
Văn Tĩnh Tư nghe hắn nói thoải mái, nhưng trong lòng không hề khuây khỏa. Y sợ sử quan ngòi bút thằng thắn kiên cường, càng sợ người đương thời dùng ngòi bút làm vũ khí, nhưng, đây là chuyện của mình và Tiêu Uẩn Hi, cho dù khó khăn vất vả thế nào, y cũng không hy vọng để Tiêu Uẩn Hi một mình thừa nhận, y không nguyện ý, cũng không muốn.
Hai đệ đệ ở bên cạnh, Văn Tĩnh Tư dứt khoát đem mọi việc rườm rà chuẩn bị cho lễ mừng năm mới ném cho hai người, còn bản thân thì tránh trong tiểu viện tu dưỡng vài ngày. Không biết Văn Tĩnh Lâm nói như thế nào với tam đệ, sáng sớm hôm trừ tịch, hai người nhất tề lôi kéo y ra ngoài chúc phúc, đòi đi thật lớn tiền lì xì. Văn Tĩnh Tư thấy tam đệ thần sắc như thường, cười cười nói nói, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Sau bữa trưa, ba người ngồi quây một chỗ đấu cờ, Văn Tĩnh Tư đã lâu không chơi trò tiêu khiển này, mấu chốt thì coi như vẫn nhớ, nhưng rốt cuộc không quen tay, chỉ nửa canh giờ đã bị Văn Tĩnh Lâm đánh đến hoa rơi nước chảy, khiến cho Văn Tĩnh Vân đang đứng một bên vò đầu bứt tai xem cuộc chiến, phải hô lên nhị ca khi dễ người, Nhạn Trì đang hóng từ xa cũng kinh ngạc chạy tới xem sao.
Giờ Dậu canh ba, bốn người ngồi ở một bàn ăn sủi cảo và bánh mật. Trong số hạ bộc chỉ lưu lại vài người phục thị, những người còn lại đều được cho ra phủ đi du ngoạn hội hoa xuân. Vừa qua giờ Tuất, trong thành nơi nơi đốt pháo hoa, đùng đoàng không dứt bên tai, sao sáng đầy trời cũng bị che lấp như ngọn đèn dầu trong biển. Văn Tĩnh Vân thích náo nhiệt, tâm tư sớm đã bay đến hội chợ hoa xuân, Văn Tĩnh Lâm đã lâu không ở tại kinh thành, cũng tưởng niệm phong cảnh cố thổ, hai người nhất tề cùng nói với huynh trưởng, xuất phủ du ngoạn. Văn Tĩnh Tư thấy canh giờ còn sớm, dạ yến trong nội cung mới bắt đầu, liền ở tiểu viện của mình đánh đàn pha trà, cùng Nhạn Trì trời nam đất bắc tùy ý tâm tình.
Chưa qua giờ Tuất canh ba, người trong nội cung đã đến, phụng ý chỉ của hoàng đế, thỉnh Văn Tĩnh Tư tiến cung bồi giá. Văn Tĩnh Tư mặc dù kinh ngạc canh giờ sớm hơn so với dự đoán, cũng không dị nghị, trở về phòng thay đổi xiêm y rồi mới đi. Thái giám truyền chỉ cười hì hì cúi đầu, trịnh trọng nói: “Văn tướng thỉnh thay quần áo.”
Văn Tĩnh Tư sững sờ, lúc này mới ý thức được Tiêu Uẩn Hi muốn y mặc áo mới mà mấy ngày trước hắn tặng. Đành phải trở về một lần nữa thay áo bông cùng áo choàng lông chồn tía, chỉ có bộ Yến phục kia là không dám đụng đến, bảo Nhạn Trì dùng vải tơ bọc lại ôm trong tay.
Đêm ba mươi thiết yến tại Yên Ba Các, cách Vĩnh Ninh cung khá xa, đứng trong tẩm điện của Vĩnh Ninh Cung, bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy nhạc khí ti trúc diễn tấu theo gió truyền đến. Văn Tĩnh Tư đem Yến phục đặt trên trang đài, vừa định đến tiểu thư phòng chờ, quay đầu lại bắt gặp Tiêu Uẩn Hi đang dựa vào cạnh cửa cười tủm tỉm nhìn y. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Uẩn Hi toàn thân áo rồng mũ miện, trang trọng mà túc mục. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ sắc bén dưới ánh sáng ở đây càng thêm nhu hòa, mà đôi mắt sau lưu châu sáng như sao, tràn đầy mừng rõ cùng thương nhớ. Văn Tĩnh Tư lẳng lặng nghênh đón cái nhìn của hắn, trong lúc nhất thời liền hành lễ đều quên, cho tới khi Tiêu Uẩn Hi cười đến gần y, lông mi mới khẽ run, như tỉnh lại trong mộng, vội vàng nâng y bào muốn cúi lạy. Tiêu Uẩn Hi bèn nâng y dậy, ôm y vào trong ngực, ngay mặt mà hôn. Văn Tĩnh Tư kinh hãi kêu lên, Tiêu Uẩn Hi chăm chú nhìn y, thì ra lưu châu trên mũ miện của mình đập vào khóe mắt y. Hai người giật mình sửng sốt một lát, rồi nhìn nhau cười.
Tiêu Uẩn Hi cởi mũ miện xuống, Văn Tĩnh Tư giúp hắn cởi áo rồng nặng nề, thay bằng một bộ thường phục màu tím sậm. Hắn giờ phút này toàn thân thoải mái, thân thể giãn ra, bỗng nhiên nói: “Trẫm tặng ngươi Yến phục vì sao không mặc?”
Văn Tĩnh Tư đem bọc vải tơ mở ra, nâng Yến phục nơi tay đáp: “Tâm ý của bệ hạ, thần hiểu rất rõ. Nhưng có quy chế y phục của triều thần, thần không thể tiếp nhận.”
Tiêu Uẩn Hi giũ áo bào gật gật đầu, thừa nhận nói: “Không sai, triều thần phẩm cấp cao tới đâu cũng không thể mặc áo thêu ngũ trảo bàn long. Lúc xiêm ý này đưa tới, trẫm chỉ cảm thấy mộc mạc cao nhã, ngươi mà mặc so với trẫm thì càng đẹp, không ngờ lại khiến ngươi khó xử.”
Văn Tĩnh Tư cười nói: “Quân tử vô tội, hoài bích có tội(2). Nếu bị người hữu tâm biết được thần có bộ Yến phục này, thần chỉ sợ khó thoát khỏi tội, cho nên, cũng không thể cất giữ, đành phải thỉnh bệ hạ thu hồi.”
Tiêu Uẩn Hi giơ tay lên, đem áo bào choàng lên đầu vai của Văn Tĩnh Tư, nói: “Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, ngươi không muốn nhận trẫm không trách ngươi. Chỉ là đêm nay, vì trẫm mặc một lần.”
Văn Tĩnh Tư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trên bờ vai, cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, xỏ qua tay áo. Tiêu Uẩn Hi thấy y mặc vào, dáng người cao ngất, chỉ có điều bụng hở ra, cảm thấy vừa thú vị vừa vui sướng. Cười cười mon men lại gần vuốt ve bụng của Văn Tĩnh Tư, âm thầm cân nhắc: “Tĩnh Tư, nhất định có một ngày, trẫm sẽ khiến ngươi trước mặt văn võ bá quan, ngàn vạn dân chúng, mặc vào y phục ngũ trảo bàn long này.”
Tiêu Uẩn Hi sờ đủ rồi, gọi Mộc Phùng Xuân, đưa cho hắn một lệnh bài, mệnh hắn cho dời cung thị thủ vệ dọc theo con đường đến Quan Lãm Đài. Một khắc sau, Mộc Phùng Xuân bẩm báo đã ôn bài thỏa đáng. Tiêu Uẩn Hi tự tay phủ thêm chiếc áo choàng bằng lông chồn cho Văn Tĩnh Tư, dắt tay y đến Quan Lãm Đài. Chỗ đó là nơi cao nhất trong nội cung, chỉ thấp hơn một trượng so với nóc Vĩnh Ninh Cung nơi ở của đế vương. Từ Vĩnh Ninh Cung vượt Bích Ba hồ, qua Lăng Tiêu Các, leo lên chín mươi chín bậc thềm bằng ngọc, là đến Quan Lãm Đài có thể nhìn ngắm cả kinh thành. Trên đài ***g lộng gió lạnh, những bông tuyết tinh tế ôn nhu phất qua gương mặt cùng đỉnh đầu của hai người. Bên cạnh là người mình yêu nhất, trước mắt là đô thành phồn hoa, phương xa là ánh đèn từ hàng vạn gia đình, pháo hoa tề vũ, như ngôi sao trên bầu trời, còn có gì khác khiến hai người say mê hơn hiện tại?
Văn Tĩnh Tư nhìn ngắm một hồi, trong nội tâm liền sản sinh ra một cỗ hào khí can vân, nắm thật chặt tay Tiêu Uẩn Hi nói: “Bệ hạ, thần muốn cho những nơi mà người nhìn thấy yên vui tường hòa, những nơi không nhìn thấy cũng trù phú yên ổn. Vô luận phải trả giá lớn như thế nào, thần sinh thời, đều muốn làm được cho người!” Văn Tĩnh Tư hai mắt kiên định lại tự tin, tự hào thêm phần kiêu ngạo, cả người tản mát ra hào quang rực rỡ.
Tiêu Uẩn Hi si ngốc dõi theo nụ cười của y, âm thầm cảm khái vạn phần: “Một thân ngông cuồng của Tĩnh Tư không phải bị quân thần cương thường mài giũa thành khiêm cung hữu lễ, mà là dấu thật sâu dưới đáy lòng.” Bỗng nhiên cười nói: “Có được lời hứa hẹn này của Tĩnh Tư, trẫm cũng thề với người. Trẫm sinh thời, sẽ kính trọng ngươi, bảo vệ ngươi, dùng hết mọi khả năng giúp đỡ ngươi, trẫm muốn tên ngươi được ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời.”
Văn Tĩnh Tư không ngờ tráng ngữ trong lúc nhất thời của mình lại đổi được một lời thề của Tiêu Uẩn Hi, hai mắt phiếm lệ quang, ***g ngực kích động không thôi, rốt cuộc xúc động không kìm nổi, nghiêng thân hôn hắn.
Hai người đứng tại Quan Lãm Đài một lát, rồi trở lại tẩm điện của Vĩnh ninh Cung, dùng trà trên giường đón giao thừa. Hai người lan man nói chuyện trên trời dưới đất, từ dân sinh chính sự mấy ngày trước đến chuyện đại thần nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến cho nội bộ mâu thuẫn, bị Tạ Ngự sử vạch tội, mất hết mặt mũi. [Tiết kiệm lệnh] ban hành mấy tháng qua, vì triều đình tiết kiệm hơn một trăm vạn lượng, rất được nhóm cựu thân tôn sùng. Cuối cùng là chuyện Văn Tĩnh Lâm đã lâu mới về nhà, Văn Tĩnh Tư khóe miệng cong cong, vui mừng nói: “A Lâm một thân một mình, tích thế ẩn cư, chiếu cố bản thân vô cùng tốt. Chiều nay cùng thần đánh cờ, đem thần giết đến phiến giáp bất lưu, có thể cùng Khúc tiên sinh danh thủ quốc gia tranh một phen cao thấp rồi.”
Tiêu Uẩn Hi không cho là đúng nói: “Đó là vì ngươi bận việc chính sự, bỏ bê kỳ nghệ. Nếu ngươi chuyên tâm kỳ nghệ, bằng tài năng của nhị đệ ngươi, chưa hẳn có thể đi qua một trăm nước.”
Văn Tĩnh Tư cười cười, bỗng nhiên nói: “A Lâm và A Vân, đều đã biết.” Những lời này của y không nối tiếp với câu trên, không đầu không đuôi, Tiêu Uẩn Hi lại vẫn cứ nghe hiểu, bình tĩnh nói: “Bọn họ cũng nên nhận ra là vừa, ngươi trốn tránh mấy tháng, tội gì phải bức chính mình thành ra như vậy?” Khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Trẫm hỏi ngươi, ngày ấy nếu như ngươi không chảy máu mà để lộ bí mật, hài nhi này, ngươi vốn định thế nào?”
Hai hàng lông mày của Văn Tĩnh Tư nhíu chặt, cắn môi không biết trả lời ra sao.
Tiêu Uẩn Hi lại nói: “Ngươi cứ ăn ngay nói thật, trẫm sẽ không trách ngươi.”
Văn Tĩnh Tư lắc đầu nói: “Từ khi thần có hài tử, nửa đêm thường gặp ác mộng mà tỉnh giấc. Tổ tiên Văn gia nghiêm nghị chất vấn, bệ hạ xem thần như quái vật. Nam nhân sinh con, thế gian hiếm thấy. Tổn hại luân cương, thiên lý khó dung. Vốn theo ý thần, là không muốn có hài tử này, nếu Từ Thái y không nói Khôn tộc hoài thai mẫu tử cùng mệnh, thần thật không có quyết tâm lưu nó lại. Sau đó, hài nhi trong bụng thần chậm rãi lớn lên, có máy thai. Thần cảm thấy cốt nhục này của bệ hạ, giống như bệ hạ thời thời khắc khắc ở bên cạnh làm bạn với thần, nên muốn giữ nó lại.” Văn Tĩnh Tư lời nói êm tai, ngữ khí cùng thần sắc bình bình đạm đạm, Tiêu Uẩn Hi lần đầu nghe y tâm sự, quả nhiên là ngũ vị tạp trần, không phân biệt chua ngọt. “Lúc thần hoài thai gần năm tháng, thân hình cũng có phần không thể che lấp, khi ấy liền muốn tìm một nguyên do từ chức Thừa tướng, đến biệt viện Văn gia sinh hạ hài tử, nhận làm nghĩa tử mang về quý phủ. Lại không ngờ cuối cùng bị bệ hạ phát giác.”
Tiêu Uẩn Hi lúc này mới biết rõ ngọn ngành. Văn Tĩnh Tư chịu giữ lại hài tử, rốt cuộc còn là bởi vì nội tâm có tình ý khó mà dứt bỏ với hắn. Thấy Văn Tĩnh Tư trên mặt có phần áy náy, giữa hàng lông mày đều là ý lo sợ, nội tâm vừa chua xót vừa khổ sở, cũng không biết là vì ai. Đưa chân đá văng kỷ trà trên giường, ôm y vào trong ngực, một lần lại một lần hôn môi hôn tóc mai y, lên tiếng: “Ngươi cái tên ngốc này, muốn cho trẫm phải đau lòng đến chết mới bỏ qua sao? Nếu không phải trẫm buộc ngươi nói ra chuyện có thai, đối với hài nhi này, đối với trẫm, ngươi chẳng phải muốn cả đời sống trong đau lòng tự trách? Trong thiên hạ nào có người như người tự mình hại mình mà lông mi cũng không động!”
Văn Tĩnh Tư chôn đầu vào trong ***g ngực của hắn, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của hắn, không nói một câu. Tiêu Uẩn Hi đau lòng như cắt, vuốt ve lưng y, trầm giọng nói: “Tĩnh Tư, trẫm là chân long thiên tử, dù trời có sập xuống, trẫm đều có thể gánh thay ngươi. Từ nay về sau, tuyệt đối không cho phép ngươi một mình gánh chịu tất cả. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không còn lẻ loi một mình, có trẫm ở đây, không cần sợ gì hết.”
Trừ tịch đón giao thừa, Văn Tĩnh Tư rốt cuộc vẫn không trụ được, giờ Tý chưa qua được bao lâu, đã bình an ngủ gục trong ngực của Tiêu Uẩn Hi. Tiêu Uẩn Hi giúp y cởi bỏ ngoại bào, lại gọi Mộc Phùng Xuân lấy đệm chăn, ngắm nhìn vẻ mặt an tường khi ngủ của Văn Tĩnh Tư, trèo lên giường ôm lấy y cùng chìm vào mộng đẹp.
Tân niên mùng một, từng nhà đều phải tế tổ.
Những nhà bình thường nếu dư dả, đều dán câu đối xuân trên cửa, trước mặt tổ tiên cúng gà vịt ngũ cốc. Nhà giàu có thì giết heo làm thịt dê, mở tiệc chiêu đãi thân hữu. Thế gia đại tộc, dành hẳn một ngày tụ tập tại từ đường, tế bái tổ tiên, Mà hoàng gia thiên tử, cũng chọn ra một ngày, lập thiên đàn tế tự hoàng thiên hậu thổ, ban thưởng trăm quan phúc thọ song toàn, trên Quan Lãm Đài vẩy ngũ cốc, ngụ ý năm sau ngũ cốc được mùa.
Văn Tĩnh Tư cùng hai đệ đệ bận rộn cả một buổi sáng, cho dù y thân hình không tiện, chuyện nên làm cũng không ít đi là bao, chỉ có lúc quỳ lạy tổ tiên, có lâu hơn chút so với hai đệ đệ. Y cả đêm không về, sáng sớm được xe trong nội cung đưa về, Văn Tĩnh Lâm và Văn Tĩnh Vân đều ngầm hiểu,định trêu chọc, lại sợ y thẹn quá thành giận, cuối cùng đành nuốt ngược vào trong bụng.
Mồng bốn tết, Văn Tĩnh Tư dậy rất sớm, vừa ăn xong bữa sáng, liền có người từ trong cung đến trình lên một bức thư. Văn Tĩnh Tư đọc sơ qua một lượt, lập tức gọi người chuẩn bị xe. Văn Tĩnh Vân ở bên cạnh thấy vậy oán giận nói: “Đại ca lại muốn tiến cung?”
Văn Tĩnh Tư đáp: “Không phải. Công bộ Lang trung Tôn đại nhân cùng Hàn Lâm Viện Trình đại nhân đến hai châu trị hạn cứu trợ thiên tai, hôm nay trở lại kinh, đội ngũ đi đường suốt đêm, hiện đã ở mười dặm bên ngoài thành. Bệ hạ dẫn bách quan ra cửa thành nghênh đón, ta ngày đó tự mình đưa tiễn bọn họ rời khỏi kinh thành, tất nhiên cũng nên nghênh đón bọn họ trở về.”
Văn Tĩnh Lâm liếc nhìn y một lượt, nhếch miệng cười nói: “Bộ dạng này của đại ca, đi như vậy cũng không sợ lộ sao.”
Văn Tĩnh Tư thấy Nhạn Trì khoác cho mình áo choàng bạch hồ, dù cho đem hai bên khép lại, cũng khó có thể che đậy cái bụng nhô cao, không khỏi cau mày, trong lúc nhất thời chần chờ bất quyết.
Nhạn Trì đứng ở bên cạnh giương mắt nói: “Đại nhân nếu thật sự muốn đi thì cứ đi thôi. Bệ hạ đã đưa thư đến, chắc chắn đã nghĩ kỹ đối sách, tuyệt sẽ không làm đại nhân phải mất mặt.”
Văn Tĩnh Tư nao nao, cảm kích cười cười, cáo biệt hai đệ đệ, cùng Nhạn Trì đi ra bên ngoài. Đợi y xuống xe ngựa, mới biết Nhạn Trì nói không ngoa. Từ chỗ y đứng đến đài cao trên tường thành, hai bên đường đều treo mành bằng gấm trằng thuần cao nửa người kín đáo, ngăn cách hết thảy tầm mắt cùng gió lạnh. Tiêu Uẩn Hi đứng bên tường thành, gờ tường cùng lầu thai được tuyết phủ trắng xóa, hắn một thân biện phục bằng da thuần đỏ, sừng sững như một cây cột trụ giữa thiên địa, trang nghiêm mà lẫm liệt bất khả xâm phạm. Văn Tĩnh Tư đứng trên bậc thang cuối cùng, kinh ngạc nhìn thân ảnh tĩnh mịch cùng xa cách ấy, trong hư vô tự vẽ nên vạn trượng hồng câu, dưới chân liền không thể tiến thêm một bước. Tiêu Uẩn Hi tựa hồ có cảm giác, chậm rãi quay đầu lại, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay, nói: “Tĩnh Tư.” Nụ cười không hề báo trước đó, phảng phất xua tan băng giá, như hàn mai nở giữa rừng tuyết, cả người ấm áp hẳn lên.
Văn Tĩnh Tư chậm rãi đi qua, Tiêu Uẩn Hi không cho phép y quỳ lạy, nhưng lễ tiết tuyệt đối không thể phế, sau khi khom người cúi lạy, nắm lấy bàn tay ấm áp bên trong tay áo rộng thùng thình. “Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Uẩn Hi khẽ mỉm cười đáp: “Trẫm nghĩ, hai người này trở về, nên khen thưởng như thế nào. Xử trí Triệu Minh Trung là giết gà dọa khỉ, còn chuyện ban thưởng, trẫm thật sự không am hiểu.”
Văn Tĩnh Tư nở nụ cười nói: “Bệ hạ chắc hẳn đã có dự định cả rồi.”
Tiêu Uẩn Hi nói: “Trẫm muốn nghe thử ý kiến của ngươi.”
Văn Tĩnh Tư yên lặng suy ngẫm một lát, mới nói: “Thần hôm nay mạo muội vượt phép tắc, đến phỏng đoán thánh ý.”
Tiêu Uẩn Hi khẽ nhếch hai hàng lông mày, trong mắt tinh quang lập lòe, nhe răng cười nói: “Không sao, ngươi cứ việc đoán.”
Văn Tĩnh Tư cũng không lập tức trả lời, thoáng thò đầu ra nhìn về phía ngoài tường thành, văn võ bá quan đứng trên mặt tuyết, triều phục sặc sỡ theo gió phần phật tung bay, tựa như nét mực như thủy như vân trên bức họa tuyết trắng. “Triệu Minh Trung đền tội, Tôn Văn Uyên cùng hắn đều là quan viên Công bộ, có thể tiếp nhận chức vị Công bộ Thị lang của hắn. Mà Trình Mộng Đồng, nguyên là Hàn Lâm Viện đãi chiếu, lần này vô luận là cứu trợ thiên tai chống hạn hay dự phòng trời đông giá rét, đều là công đầu chi thần, bệ hạ có thể thăng liền ba cấp, ban cho chức Hàn Lâm Viện học sĩ.”
Tiêu Uẩn Hi cao giọng cười to, tiếng cười kinh động thần tử dưới thành khiến ai nấy quay đầu lại dò xét, sau khi phát hiện Văn Tĩnh Tư ở bên cạnh, châu đầu ghé tai xì xào bán tán. Tiêu Uẩn Hi ôn nhu giễu cợt với Văn Tĩnh Tư: “Không hổ là người trong tim trẫm, đoán không sai chút nào.”
Văn Tĩnh Tư lúc này đỏ mặt, quay đầu đi. Y không ngờ Tiêu Uẩn Hi giữa ban ngày ban mặt lại nói ra rõ ràng như thế, mặc dù bên cạnh không có thị vệ thái giám, cũng nên tự giữ thân phận, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tiêu Uẩn Hi thấy y mặt mày ửng đỏ, nội tâm khẽ động, dời ánh mắt nhìn về phía cuối quan đạo cười nói: “Nếu để ngươi ngợi khen, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Văn Tĩnh Tư ổn định tâm thần nói: “Tông Duy thao túng triều chính, loạn ở việc thực thi chính lệnh bằng mặt mà không bằng lòng. Hiện nay quan viên chủ yếu của Trung Thư Tỉnh cùng Môn Hạ Tỉnh tính toán rõ ràng thanh minh, các hạng công văn chiếu cáo phát ra cũng đều xuất phát từ ý định của bệ hạ, chỉ sợ người chấp hành bên dưới có ý đồ khác, hoặc cắt câu lấy nghĩa, hoặc tự tiện sửa đổi, giành tư lợi. Trình Mộng Đồng có trí tuệ lớn, quyết sách nghiêm cẩn, lúc thi hành thì đoan chính cương trực, không tổn hao đến tiết nghĩa, điểm này đáng quý.” Khẽ thở dài, lại tiếp: “Nếu bảo thần khen thưởng, Tôn Văn Uyên thăng làm Công bộ Thị lang, Trình Mộng Đồng điều làm Công bộ Lang trung.”
Tiêu Uẩn Hi sau khi nghe xong, hiểu ý cười cười, nhưng không tỏ thái độ, nhìn về phương xa, ngón tay vừa chỉ nói: “Đến rồi!”
Văn Tĩnh Tư nhìn về phía cuối quan đạo, một vùng tuyết trắng như gắn liền với thiên địa. Ban đầu là một chấm đen ẩn ẩn lắc lư, rồi dần dần một chấm thành hai chấm, hai chấm thành bốn chấm, xếp thành một đội, uốn lượn từ từ đi về phía trước. Lại đợi tầm nửa canh giờ, trong gió mới truyền đến tiếng gót ngựa, tiếng bánh xe, dẫn đầu là nghi đội giữ phương kỳ, bài lệnh sứ tiết, đằng sau là xa liên của Tôn Văn Uyên cùng Trình Mộng Đồng, cuối cùng là hộ vệ người hầu.
Tiêu Uẩn Hi mỉm cười, nhẹ nhàng buông bàn tay nắm tay y ra nói: “Hôm nay ngươi hãy làm người qua đường, ở chỗ này đợi, không cho phép xuống dưới.”
Văn Tĩnh Tư biết hắn săn sóc, thoáng khom người đáp ứng. Nhìn theo Tiêu Uẩn Hi chậm rãi bước xuống thềm, tự mình ra cửa thành, trăm quan lấy Khổng Kiên Quyết và Tiết Hiếu Thần đi đầu, nhất tề quỳ lạy cung nghênh, Tôn Văn Uyên cùng Trình Mộng Đồng lúc này cũng xuống xe đến hành lễ. Văn Tĩnh Tư thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chân trời, hôm nay trời mới đổ tuyết lớn, hai bên quan đạo tuyết đọng một tầng thật dày. Ngoài mười dặm có điềm vài thôn xóm, xa hơn nữa là thành trấn bảo vệ xung quanh, tiếp đến là biên giới hai châu Vân Mân, sau đó là Ân Châu, Biện Châu, Vũ Châu. Y đứng trên cổng thành, trước mặt chính là vạn dặm non sông, y cần cù chăm chỉ phù trì giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, ánh đèn của vạn gia. Lúc cầm trong tay công văn các nơi còn cảm thấy mình có thể khống chế hết thảy nghi nan, hiện tại nhìn ra đại địa rộng lớn này, lập tức có cảm giác trầm trọng, gắt gao đặt trên đầu vai và trong lòng.
Văn Tĩnh Tư ảm đạm cười, nhìn xuống bên dưới. Tiêu Uẩn Hi cùng Tôn Văn Uyên Trình Mộng Đồng vừa đối ẩm xong, đang nói chuyện với nhau, thái giám bưng rượu bên cạnh lại rót đầy chén cho Trình Mộng Đồng. Chỉ thấy Trình Mộng Đồng hơi nghiêng người đi ra xa hơn mười bước, vừa vặn đối diện với Văn Tĩnh Tư, xa xa nâng chén lên mời. Văn Tĩnh Tư nao nao, Nhạn Trì từ phía sau bưng tới một ly rượu nhạt, y tiếp nhận, hướng Trình Mộng Đồng nhất kính, hai người hai bên ngửa đầu nghiêng chén uống rượu. Trình Mộng Đồng không tthấy rõ hình dáng người nọ trên cổng thành đằng xa, chỉ thấy một thân trắng như tuyết đứng ở đài cao, nhớ lại lúc tiễn biệt bàn tay ấy gầy trơ xương, ở vùng gặp nạn nghe được tin tức từ kinh thành về y, trong nội tâm càng thêm sùng kính, rốt cuộc đối với phía trước vái chào.
Trên đường trở về, Tiêu Uẩn Hi không thèm ngồi trên ngự liễn của mình, mà chạy tới chen chúc trong xa giá của Văn Tĩnh Tư, chỉ bay bổng giải thích một câu với y “Nhớ món măng mùa đông nhà ngươi làm.” Văn Tĩnh Tư cho dù không muốn, cũng không có biện pháp.
Đế vương đích thân tới phủ đệ thần tử, đó là thiên đại ân sủng, chắc chắn dân chúng sẽ tới vây xem. Tiêu Uẩn Hi giờ phút này không muốn gióng trống khua chiêng, xe ngựa đi đến trước cửa, hắn thong dong tháo mũ miện xuống, bỏ đi biện phục bằng da, liền giống như một thế gia công tử bình thường mặc cẩm y. Hắn cúi đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Văn Tĩnh Tư, đắc ý cười nói: “Trẫm sớm có chuẩn bị.” Dứt lời, giúp Văn Tĩnh Tư khoác kỹ áo choàng hồ cừu, đưa y xuống xe ngựa.
Văn Tĩnh Tư sớm đã phân phó Nhạn Trì hồi phủ thông báo, hai đệ đệ tiến đến nghênh đón sớm có chuẩn bị, mặc dù không thể tránh có chút câu nệ, nhưng không có vẻ kinh hoảng gì nhiều. Vừa vặn đến giữa trưa, bốn người tại phòng khách bày gia yến, chỉ lưu lại Nhạn Trì cùng Mộc Phùng Xuân hầu hạ. Văn Tĩnh Lâm tự tại đã quen, rượu chưa quá ba tuần, dựa vào nửa phần cảm giác say bản tính liền lộ ra, rót rượu cho Tiêu Uẩn Hi. Văn Tĩnh Tư bồi thiện lâu ngày, tuy lần đầu ở giữa ái nhân cùng đệ đệ, tâm tình lại thanh thản, cho nên cũng không quá băn khoăn. Văn Tĩnh Vân thấy hai vị huynh trưởng thoải mái như vậy, lá gan cũng lớn dần, từ từ cũng nói nhiều hơn. Tiêu Uẩn Hi trong bữa tiệc liền tiêu thất uy nghiêm đế vương, vì Văn Tĩnh Tư gắp thức ăn, mời rượu Văn Tĩnh Lâm, thân cận ôn hòa. Ngôn từ đã không còn liên quan đến triều chính, cũng không đề cập tư tình, ngược lại là quan tâm đến việc Văn Tĩnh Lâm du lịch ngũ hồ tứ hải, phong thổ nhân tình những nơi từng đi qua, tình hình kinh doanh buôn bán gần đây của Văn Tĩnh Vân. Khi bữa tiệc gần kết thúc, Tiêu Uẩn Hi bỗng nhiên thay đổi chủ đề, nói với Văn Tĩnh Tư: “Trẫm đã hỏi Từ Khiêm, hoài thai tháng mười, tháng tư năm sau sẽ sinh. Theo ý trẫm, là muốn đón người vào Vĩnh Ninh Cung, thứ nhất trẫm ngày ngày đều có thể thấy người, không cần lúc nào cùng quan tâm, thứ hai ngươi vất vả lâu ngày đã lâu, trong nội cung có Từ Khiêm chăm sóc, điều dưỡng dùng thuốc mọi việc đều thuận tiện. Không biết ý ngươi thế nào?”
Văn Tĩnh Tư đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nao nao, rốt cuộc minh bạch mục đích hôm nay tới đây của hắn, thoáng suy tư một lát rồi đáp: “Bệ hạ nói không phải không có lý, nhưng trong Vĩnh Ninh Cung người nhiều mắt tạp, chuyện thần có thai không muốn để người ngoài biết được. Văn gia ở ngoài thành có một biệt viện thanh tịnh dưới chân núi Vân Phù, thần đã cho người quét dọn sạch sẽ, qua tết Nguyên tiêu liền đến đó ở. Khoảng thời gian an dưỡng này của thần, trên mình đã không còn gì đáng ngại, đợi đến lúc sắp sinh, sẽ thỉnh Từ thái ý đến cũng không muộn.”
Tiêu Uẩn Hi thấy y từ chối, cũng không giận, ảm đạm cười hỏi hai đệ đệ của y: “Các ngươi thấy thế nào?”
Văn Tĩnh Lâm đã hiểu được, nghĩ thầm: “Thì ra ngươi muốn thuyết phục đại ca, muốn hai người chúng ta làm thuyết khách a. Các ngươi, một người là nhất gia chi chủ, một người lại là quân chủ, đắc tội với ai cũng không được.” Lập tức cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng, tứ lạng bạt thiên cân đáp: “Bệ hạ nói rất có lý, những lời của đại ca cũng không phải không có căn cứ. Ai nha, thanh quan khó dứt việc nhà, việc này tự các ngươi thương lượng, người ngoài như ta không nên xen vào.”
Văn Tĩnh Vân cũng hơi ngộ ra, không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi ngược lại: “Bệ hạ chưa từng đại hôn, đột nhiên tuyên bố có hoàng tự, làm cách nào giấu diếm người trong thiên hạ?” Vân Tĩnh Vân trải đời chưa sâu, nhưng câu hỏi này đã nói trúng tim đen, trực chỉ vấn đề mấu chốt.
Tiêu Uẩn Hi mỉm cười, thấy Văn Tĩnh Tư mặt mày nhợt nhạt, lập tức đặt chén rượu xuống nói: “Nếu không phải Tĩnh Tư da mặt mỏng, trẫm đâu cần giấu diếm? Đại thần có mắt trong triều đã có thể phát giác tâm tư của trẫm, Sử Truyền Phương còn biết rõ Tĩnh Tư có thai, vài vị trọng thần nội các cũng không có dị động, trên làm dưới theo, trẫm cần gì phải lo lắng hài nhi trong bụng Tĩnh Tư không vào được minh sách tông chính phủ nội hoàng gia?”
Văn Tĩnh Vân nghe hắn nói thẳng thắn như vậy, ngượi lại bản thân lòng dạ có phần hẹp hòi, nhớ tới hai ngày trước nhị ca nói hoàng đế yêu thương đại ca đã hơn mười năm, ngẫm đến tính tình huynh trưởng nhà mình, nội tâm cũng không nhịn được vì hoàng đế ấm ức, lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Đại ca, bệ hạ đã mời người vào ở, chắc chắn an bài tốt cung nô thị vệ, không để ngươi phiền lòng. Chuyện này ngươi dấu giếm được nhất thời, chưa hẳn dấu được cả đời, không bằng hào phóng một lần, nhăn nhó ngại ngùng ngược lại không giống thái độ làm người của đại ca.”
Văn Tĩnh Tư im lặng không nói một lời, Tiêu Uẩn Hi cũng không thúc ép, nâng chén cho Mộc Phùng Xuân rót đầy rượu, cười nói: “Tĩnh Tư, trẫm không vội ngươi ra quyết định, để ngươi suy nghĩ vài ngày.”
Văn Tĩnh Tư chậm rãi lắc đầu, than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “A Vân nói không sai, dấu giếm được nhất thời không thể gạt được cả đời, mặc dù ta quyền cao chức trọng cũng đấu không lại miệng lưỡi thế gian. Ván đã đóng thuyền, nhiều lời cũng vô dụng, thôi thôi.”
Tiêu Uẩn Hi thấy y rốt cuộc cũng buông lỏng, mừng rỡ vạn phần, một hơi cạn sạch rượu trong chén, khoái ý nói: “Tĩnh Tư, ánh mắt thế nhân chung quy không chằm chằm vào bụng của ngươi, ngươi có trí tuệ, còn có công tích. Văn tướng bác ái người trong thiên hạ, người trong thiên hạ há lại không thương Văn tướng.”
Văn Tĩnh Lâm cao giọng cười to: “Vì câu nói sau cùng của bệ hạ, Văn tướng bác ái người trong thiên hạ, người trong thiên hạ há lại không thương Văn tướng, phải uống cạn một chén lớn!”
Văn Tĩnh Vân cũng cười nói: “Cho dù người trong thiên hạ không thương đại ca, ba huynh muội chúng ta vẫn yêu quý đại ca nhất.”
Văn Tĩnh Tư nhìn gương mặt chân thành tha thiết của ba người, như vào đông gặp ánh mặt trời, xua tan lo lắng trong lòng. Y có người yêu mình sâu sắc mười năm, có huynh muội ruột thịt không vì mình quái dị mà xem thường, sắp sửa có thêm hài nhi, ánh mắt thế nhân trước mặt bọn họ, lại có bao nhiêu sức nặng, đáng để y cau mày lo âu? Văn Tĩnh Tư hít vào một hơi thật sâu, cái rét lạnh của mùa đông cũng không truyền vào phế phủ, hương hoa mai trong đình viện len lỏi qua mũi, lãnh lãnh thanh thanh, trang nhã mà kéo dài….
Chú thích:
(1)Vịt bát bảo
(2) Quân tử vô tội, hoài bích có tội: Xuất phát từ câu “Thất phu vô tội,hoài bích kỳ tội” Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,những người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai họa.
( http://bachhopvien.wordpress.com/)
Tải VLTK3D về mà ứ cài được,wây sấn mơ…T^T