Tình Bất Yếm Trá

Chương 11: Chương 11: Về nhà




Yến Hoan ăn Hamburger và uống sữa đậu nành xong, rất không thục nữ nói với Ôn Tửu, nó ăn no quá nên bây giờ muốn đi vệ sinh, Ôn Tửu nhanh chóng dẫn Yến Hoan đi đến nhà vệ sinh.

Yến Luật ngồi một bên, bèn lấy tay chống trán, nhóc con này còn có thể phiền phức hơn sao?

Cũng may dọc theo đường đi còn có Ôn Tửu, bằng không anh nhất định sẽ rất thảm hại.

Vào nhà vệ sinh, Yến Hoan rất hạnh phúc, rất thỏa mãn ngồi xổm trong toilet, nói với Ôn Tửu: “chị ơi, chị còn tốt hơn cả mẹ em, ba tháng mẹ em mới cho em ăn KFC một lần.”

“Cha mẹ em cũng trở về thành phố X à?” Ôn Tửu có chút khó hiểu, tại sao Yến Hoan lại ở chung một chỗ với Yến Luật, rõ ràng Yến Luật đối xử với nó rất không kiên nhẫn, anh ta không giỏi trong việc giữ trẻ.

“Cha mẹ em đi Mỹ, bởi vì mẹ em sắp sinh em trai.”

Ôn Tửu hiểu được, đoán chừng họ muốn đứa nhỏ mang quốc tịch Mỹ, cô chỉ cần nghĩ đến việc Yến Luật từng đó tuổi rồi mà không lâu sau lại có thêm một đứa em trai mới sinh, Ôn Tửu không khỏi muốn cười.

Yến Hoan đi vệ sinh xong rồi, quay đầu nhìn Ôn Tửu: “Chị ơi, chị thật sự là bạn gái của anh em sao?”

Ôn Tửu nở nụ cười: “Đương nhiên là vậy.”

“Nhưng mà…” Yến Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như đang suy nghĩ có nên nói ra chuyện này hay không, cuối cùng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nói: “Em nói cho chị nghe bí mật này nhé, chị không được nói ra ngoài a, phải giữ bí mật.”

Ôn Tửu lập tức nghéo tay với nó: “Ừ, chị nhất định sẽ giữ bí mật.”

“Mẹ em nói, anh em có khả năng cả đời cũng không cưới được vợ.”

“Tại sao?” Ôn Tửu nghẹn cười, a, không ngờ nhóc con này lại còn buôn chuyện như thế.

“Bởi vì anh em không thích con gái a, anh em nói con gái rất phiền phức.”

“Thì ra là thế, vậy ý của anh em là con trai không phiền phức?” Ôn Tửu vừa cười khanh khách, vừa mở cửa toilet ra.

Thật không khéo, Yến Luật lại đang thong thả rửa tay ở phòng vệ sinh bên cạnh.

Ôn Tửu lập tức phải nghẹn cười.

Từ trong gương, ánh mắt lạnh lùng, âm trầm của Yến Luật quét lên mặt Ôn Tửu, Ôn Tửu bắt gặp ánh mắt của anh, cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Yến Hoan nói xấu sau lưng anh mình nên cũng cảm thấy chột dạ, liền vội vàng kéo Ôn Tửu đi.

Yến Luật vẩy nước trên tay, giật một trang giấy, chậm rãi lau khô tay, sau đó đi ra KFC.

Hai cái phiền phức một lớn một nhỏ ở phía trước đang tay trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng duyên dáng của cô, tay cắm trong túi quần khẽ siết chặt lại, lá gan của cô đã lớn đến nỗi dám nghi ngờ khuynh hướng tình dục của anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô tiếp tục tùy ý như thế.

Khi Ôn Tửu nắm tay của Yến Hoan đi về phía xe thương mại, đột nhiên có một người đàn ông từ trên xe buýt bên cạnh nhảy xuống, lớn tiếng gọi Ôn Tửu: “Cô Ôn.”

Ôn Tửu sửng sốt, ở khu phục vụ còn có thể gặp được người quen? Một người đàn ông trẻ tuổi, thanh tú, gọn gàng chạy tới, nhìn có chút quen mắt.

Ôn Tửu nhớ ra, đây là Lục Trùng, cháu của Lục Bình Dũng muốn nhảy lầu từ tầng thượng.

Lục Trùng vừa kích động vừa ngại ngùng, cười vươn tay: “Xin chào cô Ôn, thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này.”

“Chào anh.” Ôn Tửu bắt tay với anh, cười dịu dàng: “Về nhà ăn tết phải không? Tiền của chú hai anh đã đòi hết chưa?”

“Ừ, đã thanh toán xong. Ngày đó thật sự rất cảm ơn cô, lần này cô nhất định phải cho tôi xin số điện thoại, chú hai tôi muốn đến nhà cô để cảm ơn.”

Ôn Tửu nở nụ cười: “Đừng để ở trong lòng, thật sự không cần phải cảm ơn.”

Ngày đó, cho dù Lục Trùng có hỏi như thế nào, cô cũng chỉ cười, không chịu cho anh ta số điện thoại, không nghĩ tới hai người lại có duyên như vậy, thế mà còn có thể gặp nhau ở khu phục vụ này.

Yến Hoan thấy trên mặt xe buýt viết ba chữ thành phố X, liền tò mò hỏi: “Quê của anh cũng ở thành phố X sao?”

Lục Trùng gật đầu, vui mừng hỏi: “Đúng vậy, mọi người đang muốn trở về thành phố X sao?”

Hoan Hoan gật gật đầu: “Vâng, chúng em ở phía sau công viên An Cư, còn anh ở đâu?”

Không đợi Lục Trùng nói chuyện, chợt nghe âm thanh bực bội vang lên, “Hoan Hoan.”

Yến Luật đi tới bên cạnh Ôn Tửu, tiếp theo, một bàn tay to lớn gác lên bả vai cô, nhưng chỉ tiếp xúc ở đầu ngón tay, còn lòng bàn tay nâng cao, nhưng ở trong mắt người ngoài, hiển nhiên đây là hành động thông báo cho người khác biết quan hệ thân mật của hai người.

Động tác này của Yến tiên sinh khiến cho Ôn Tửu không thể không giới thiệu anh với Lục Trùng: “Đây là bạn trai của tôi, Yến Luật.”

Lục Trùng vội vàng giơ tay ra, nói: “Xin chào, anh Yến.”

Yến Luật chỉ gật gật đầu: “Xin chào, chúng tôi cần phải đi rồi.” Nói xong, liền quay sang nói với Yến Hoan và Ôn Tửu: “Nhanh lên xe đi.”

Ôn Tửu lo lắng Lục Trùng sẽ tiếp tục xin số điện thoại của mình, liền cười nói tạm biệt, sau đó dắt Yến Hoan lên xe. Cứu người chỉ là tiện tay mà thôi, cô không hề muốn Lục Bình Dũng phải mang ơn mình, đến tận nhà để cảm ơn, như vậy ngược lại cô sẽ có áp lực tâm lý.

Xe rời khỏi khu phục vụ, dọc theo đường đi Yến Hoan chỉ nói chuyện chơi đùa với Ôn Tửu, đối với ông anh nhà mình lại luôn tỏ thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không dám đến gần).

Còn Yến Luật lại mang dáng vẻ điềm tĩnh chững chạc, dọc theo đường đi vẫn duy trì trạng thái trầm tư giống y như pho tượng đá cẩm thạch, lạnh lùng mà anh tuấn.

Bởi vì vô tình gặp lại Lục Trùng, nên cảnh tượng trên sân thượng ngày đó lại hiện ra trong đầu anh, không thể không nói, Ôn Tửu vào giây phút đó thật sự đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng anh, chỉ cần nhớ lại ánh mắt sùng bái và biết ơn của Lục Trùng, tuy anh không phải là bạn trai thật sự của cô, nhưng không biết tại sao trong lòng anh lại vô cùng thoải mái và khoan khoái. Vì thế, về các hành động sai bảo của cô, Yến tiên sinh quyết định người lớn rộng lượng tha thứ cho cô một lần.

Bốn mươi phút sau, xe vào đến thành phố X.

Đây là giao thừa đầu tiên, Ôn Tửu đi đến thị trấn của thành phố X, bất ngờ hơn là ở đây còn náo nhiệt hơn so với tỉnh thành. Trên đường mọi người đang hối hả mua sắm đồ tết, tay cầm câu đối xuân, tranh tết, vẻ mặt vui mừng, nhìn qua mang đậm hương vị ngày tết. Hàng năm, mấy ngày tết âm lịch ở tỉnh thành thường giống như một thành phố không người, đặc biệt là đêm giao thừa, trên đường cái trống trải, quả thực vắng vẻ đến mức người ta không thích ứng được.

Trong dòng người đông đúc, xe chạy chầm chậm về phía trước, trên đường phố, mọi người có vẻ như không quen tuân thủ luật lệ giao thông cho lắm, người đi bộ lại đi chính giữa đường cái, còn xe đạp, xe điện và xe gắn máy lại lẫn lộn vớn nhau, thật đúng là khảo nghiệm kĩ thuật lái xe của người khác.

Lái xe Uông Thành vô cùng điềm tĩnh, chậm rãi lái xe ra khỏi nội thành đông đúc, xe vẫn một mực chạy theo hướng đông, dần dần con đường cũng trống trải hơn, có vẻ như đã tiến vào một khu vực mới hình thành và đang phát triển. Đường đi vô cùng rộng lớn, phong cảnh hai bên đường đẹp như tranh vẽ, quảng trường và kiến trúc đều mới tinh, lộ ra hơi thở vui sướng và phồn vinh.

Xe đi qua một công viên, Yến Luật mở miệng: “Uông Thành, cậu và Dư Cường cứ ở lại Thủy Hương đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”

“Vâng.”

Sau một lát, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thủy Hương, Dư Cường và Uông Thành xuống xe.

Uông Thành giao chìa khóa cho Yến Luật, Yến Luật tự mình lái xe, vòng qua công viên xinh đẹp, tiếp theo lại lái xe qua một cây cầu đá, cuối cùng dừng lại bên ngoài một ngôi nhà nhỏ ba tầng.

Yến Luật ngừng xe.

Yến Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ hô to: “Rốt cuộc cũng đến.”

Ôn Tửu mở cửa xe, dắt Yến Hoan xuống xe.

Tòa nhà trước mặt này, nếu như ở tỉnh thành, có thể nói còn hiếm quý hơn so với biệt thự biệt lập, bởi vì đối diện của nó là công viên An Cư, ở giữa chỉ cách một nhánh sông nhỏ, nhưng ở trong thị trấn, nhà như vậy lại không hề gây sự chú ý, phóng tầm mắt ra xa, cách đó không xa cũng có vài toà nhà đơn sân đứng sừng sững giống vậy, chẳng qua nhìn lại, phong thái của chúng không đẹp bằng toà nhà này.

Tường che bằng ngói lưu ly, bên trên còn tuyết đọng trong suốt, sắp tới giữa trưa, ánh mặt trời rất chói mắt, đột nhiên có một mùi thơm đẹp đẽ mà thanh tịnh xông vào mũi, theo trực giác của Ôn Tửu thì đó chính là mùi thơm của hoa mai, nhưng cô lại không thấy bóng dáng của hoa mai đâu cả.

Yến Luật đút hai tay vào túi quần, vóc người thon dài, lạnh lùng trầm tĩnh, vẫn duy trì biểu cảm như có điều suy nghĩ , sải bước lên bậc thang, ấn chuông cửa.

Rất nhanh đã có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy Yến Luật, lập tức vui vẻ ra mặt, liền kêu lên: “A Luật về rồi à, mau vào nhà đi, ông nội, bà nội đang chờ cháu đấy.” Yến Thanh Ngọc là em họ của cha Yến Luật, đứng thứ ba trong nhà, chồng qua đời, con cái đã lập gia đình nên bà ấy luôn ở nhà họ Yến để chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho hai ông bà.

Dựa theo vai vế, Yến Luật phải gọi bà một tiếng cô ba.

“Mau vào đi.” Yến Thanh Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Tửu ở sau lưng Yến Luật, đột nhiên giật mình, cô gái xinh đẹp này là ai? Tại sao lại về cùng với Yến Luật? Bởi vì hôm nay là giao thừa, đây không phải là ngày lễ bình thường mà có thể tùy tiện dẫn con gái về nhà, bình thường nếu đưa con gái về nhà vào lúc này đều có ý nghĩa đặc biệt và có quan hệ đặc biệt.

Nhưng Yến Luật không giới thiệu, Yến Thanh Ngọc đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười dắt Yến Hoan đi đằng trước.

Yến Luật nhấc chân bước lên bậc thang, Ôn Tửu đi theo sau anh, cùng nhau đi vào sân.

Cô lập tức biết được mùi thơm đẹp đẽ mà thanh tịnh mới vừa rồi từ đâu đến, sân nhà này trồng hai cây mai, còn tươi tốt hơn so với cây trong dinh thự Khuynh Thành, đầu cành nở đầy hoa, hương thơm phả vào người. Sân trước rất rộng, bố trí tinh xảo xinh đẹp, hòn non bộ cỡ nhỏ quay chung quanh bồn cây cảnh xanh mướt, tuy rằng đang vào mùa đông, nhưng lại có một phen phong cảnh khác.

Dựa vào tường ở phía đông của sân nhà là hai chiếc xe đạp, một chiếc xích lô chạy bằng điện, còn có một chiếc xe dành cho người già thay cho việc đi bộ, xem ra bình thường ông bà nội của Yến Luật rất thích ra ngoài hoạt động.

Sắp phải gặp mặt người nhà của Yến Luật, cũng may Ôn Tửu luôn không sợ gặp người lớn tuổi, hơn nữa lần này đến, cô chỉ là bạn gái giả mạo, đương nhiên không có cảm giác căng thẳng của con dâu xấu gặp mặt cha mẹ chồng, ngược lại rất thả lỏng, chỉ xem như mình đến nhà bạn bè làm khách.

Trái lại Yến Luật đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Tửu, vẻ mặt có điểm kỳ lạ, muốn nói lại thôi, muốn động lại tĩnh.

Chẳng lẽ anh ta đang lo lắng sắp gặp mặt phụ huynh, cô sẽ lộ tẩy? Ôn Tửu cười nhạt với anh, cho thấy cô không hề căng thẳng, Yến tiên sinh không cần phải lo lắng, cô nhất định sẽ không làm thất vọng mười vạn ngày lương này.

Yến Luật nhíu mày, nhìn tay cô.

Anh cảm thấy ánh mắt của mình đã rất rõ ràng rồi, thật sự đã rất rõ ràng rồi, nhưng tay của Ôn Tửu vẫn bình tĩnh đút ở trong túi áo khoác ngoài.

Loại nhân viên không có ánh mắt này, nếu ở trong công ty đã sớm bị đuổi một trăm hai mươi lần!

Yến tiên sinh đành phải cầm cổ tay của Ôn Tửu, túm bàn tay nhỏ bé đáng giận kia từ trong túi áo khoác ra…Nắm trong tay mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.