Tình Biến

Chương 30: Chương 30




Mạc Duy Khiêm ở bên tai La Duyệt Kỳ nói xong câu đó rồi lập tức rời khỏi hiện trường bữa tiệc từ thiện, mà La Duyệt Kỳ vẫn ngồi ở vị trí ngẩn người không nhúc nhích.

“Duyệt Kỳ, hắn ta nói gì với em? Có phải là đang uy hiếp em không?” Kim Đào nhìn vẻ mặt La Duyệt Kỳ thì nghi ngờ Mạc Duy Khiêm lấy việc bảo vệ người nhà cô ra làm điều kiện uy hiếp ép cô ở bên hắn ta.

“Không phải đâu, anh chý ý xem tiết mục đi.” La Duyệt Kỳ dùng toàn lực cố gắng không để ý đến lời nói lúc sắp đi của Mạc Duy Khiêm.

Khi tiệc tối chấm dứt, La Duyệt Kỳ và Kim Đào cùng nhau ra ngoài, đi ra cửa đã có người đón: “La tiểu thư, xe của cô ở bên kia.”

La Duyệt Kỳ vừa ngẩng đầu đã thấy người nói chính là Hàn Giang.

“Xe gì? Duyệt Kỳ, anh ta là ai?” Kim Đào bây giờ vô cùng cảnh giác với bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ không trả lời câu hỏi của Kim Đào mà chỉ hỏi lại Hàn Giang: “Không phải tôi đã nói là đêm nay không cần xe ư? Sao các anh còn theo tới?” Vì hôm nay cùng Kim Đào tham gia tiệc tối nên cô không để cho vệ sĩ đi theo.

Hàn Giang vô cùng nghiêm túc nói: “La tiểu thư, tuy rằng đêm nay cô không cần xe nhưng vì trách nhiệm chúng tôi không thể không đi theo cô! Bây giờ tiệc đã xong rồi, mời cô vẫn lên xe của mình để trở về thôi.”

La Duyệt Kỳ không muốn mấy người Hàn Giang khó xử, vốn dĩ nghĩa vụ của họ là dùng hết khả năng bảo vệ cô, cô không thể không biết tốt xấu được, vì thế đành nói với Kim Đào: “Bọn họ là người Mạc Duy Khiêm cử tới bảo vệ em, nếu không anh tự về trước đi, em đi cùng họ.”

“Cũng được, anh đưa em qua.” Kim Đào muốn xem thử xe Mạc Duy Khiêm cuối cùng thì đưa cho La Duyệt Kỳ loại xe gì.

Vì thế ba người cùng nhau đi đến nơi để xe.

“Xe này Mạc Duy Khiêm để em dùng?” Kim Đào không thể tin nổi nhìn chiếc xe trước mặt, đúng là chiếc xe Mạc Duy Khiêm dùng để đến khách sạn gặp Phạm Thanh Lợi lần trước.

“Chỉ là tạm thời cho em mượn dùng, anh ấy nói xe này có vẻ khiêm tốn hơn một chút. Kim Đào, anh đừng để ý được chứ? Em sẽ tìm thời cơ nói để Mạc Duy Khiêm đem xe về, hơn nữa em cũng đã nói với anh ấy rồi, sẽ không vì nguyên nhân này mà liên lụy đến tình cảm cá nhân.” La Duyệt Kỳ muốn để Kim Đào cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Kim Đào cũng biết việc nào là quan trọng: “Anh hiểu mà, em lên xe đi.”

Chờ sau khi La Duyệt Kỳ ngồi vào trong đóng cửa xe lại, Kim Đào gọi Hàn Giang lại: “Anh trở về nói với Mạc Duy Khiêm rằng tâm ý của hắn dành cho bạn gái tôi và gia đình cô ấy, Kim Đào tôi sẽ nhớ kỹ, tôi sẽ mau chóng tìm một chiếc xe khác cho Duyệt Kỳ dùng, sau này không phiền hắn lo lắng nữa.”

“Lời nói của ngài tôi sẽ không nhắn dùm, tâm ý của Mạc tiên sinh đối với gia đình La tiểu thư cũng không có quan hệ gì với ngài. Mặt khác, xin lỗi tôi nói thẳng, xe ngài tìm tới chỉ sợ sẽ không thể an toàn được như chiếc xe này. Còn nữa, ngài cũng không thể cung cấp sự bảo vệ chuyên nghiệp 24/7 cho gia đình La tiểu thư được, tôi thấy ngài đừng nên lo lắng nữa là hơn.” Hàn Giang rất lễ phép nhưng lời nói ra lại sắc nhọn đến cực điểm.

Kim Đào á khẩu không nói nổi lời nào, Hàn Giang nở nụ cười rồi định lên xe, nhưng đột nhiên dừng lại, “Đúng rồi, xét thấy ngài quan hệ quá chặt chẽ với Phạm Thanh Lợi và Loan Ninh, Mạc tiên sinh cũng cố ý dặn dò mong ngài về sau hết sức giảm bớt tiếp xúc với La tiểu thư để tránh tạo thành thương tổn không cần thiết.”

Hàn Giang nói xong liền nhanh nhẹn ngồi vào trong xe rồi lập tức lái xe nghênh ngang rời đi.

Kim Đào đứng tại chỗ nắm chặt hai bàn tay: Mạc Duy Khiêm quả nhiên là có tính toán, dựa vào lí do bảo vệ La Duyệt Kỳ để ép hắn tránh xa cô, hắn ta nghĩ tốt thật đấy! Xem ra hắn phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ bàn bạc lại với Loan Ninh chuyện đầu tư mới được, đến khi hắn cũng có tiền thì hắn cũng có thể cho Duyệt Kỳ cuộc sống rất tốt đẹp.

“Vừa rồi anh nói gì với Kim Đào vậy?” La Duyệt Kỳ hỏi Hàn Giang.

“Không có gì, chẳng qua là truyền đạt lại ý của Mạc tiên sinh thôi, bảo cậu ta chú ý an toàn, không cần tiếp xúc quá gần gũi với đám Phạm Thanh Lợi, bởi vì Kim tiên sinh quá mức phản cảm với người Mạc tiên sinh sắp xếp nên Mạc tiên sinh đành để chúng tôi rút về không theo cậu ta nữa.” Sắc mặt Hàn Giang không hề thay đổi, nhẹ nhàng giải thích.

Kim Đào cũng thật là, Mạc Duy Khiêm tốt bụng như vậy sao anh ấy lại không tôn trọng một chút chứ?

Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm đang mang vẻ mặt âm trầm dọa người, ho khẽ rồi nói: “Cậu sao thế? La Duyệt Kỳ vốn là bạn gái Kim Đào, đâu phải cậu không biết chứ? Sao lại tức giận đến thế?”

Mạc Duy Khiêm khép nửa mắt hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi đã nhún nhường mà cô ấy không biết cảm ơn, còn muốn đá tôi, thật sự khinh tôi không còn cách nào khác à?”

Có giỏi thì phát giận lên La Duyệt Kỳ ấy, vứt đi một viên kim cương thì tính là tài giỏi gì chứ? Đấy chẳng phải là đang phá sản sao? Đổng Nguyên cảm thấy sự vênh váo của Mạc Duy Khiêm quá là vô lí nhưng cũng không thể nói rõ được.

“Cậu không phải là người khiêm tốn sao? Đừng có so đo nhiều quá, làm gì có người phụ nữ nào mà cậu không theo đuổi được chứ?”

Mạc Duy Khiêm nở nụ cười: “Quân tử là quân tử, nhưng cũng còn phải xem tình huống đã. Chẳng lẽ đã bị cắm sừng mà còn muốn tôi quân tử à? Thật ra, đối xử với phụ nữ không thể quá dịu dàng được, anh cũng thấy rồi đó, căn bản là chẳng có tác dụng gì!”

Vậy hắn sẽ chờ xem Mạc Duy Khiêm cứng rắn mạnh mẽ ra sao là tốt rồi, Đổng Nguyên vô cùng mong chờ.

“Tôi thấy cậu cũng đừng sốt ruột quá, người ta có trụ cột tình cảm bao nhiêu năm như thế, không phải nói cắt là cắt ngay được.” Đổng Nguyên vẫn khuyên một câu.

“Tôi biết, cho nên mới không có ép sát quá. Việc điều tra, bên trên đã cử người xuống, các anh chưa cần tham gia vội, đợi đến khi cần thiết ra tay cũng không muộn.”

Đổng Nguyên nói đồng ý, cũng không dây dưa lằng nhằng nhiều.

Sau khi La Duyệt Kỳ về nhà lập tức bị Tề Nguyệt Tú – mẹ cô gọi lại: “Duyệt Kỳ này, cuối cùng thì con với Duy Khiêm có quan hệ gì thế? Sao cậu ấy lại đối xử với nhà ta tốt như thế? Hàng xóm quanh đây đều hỏi mẹ, bảo nhà chúng ta bây giờ có vệ sĩ bảo mẫu, ra vào còn có siêu xe đưa đón, có phải con đổi bạn trai hay không? Con với Kim Đào không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con với Kim Đào rất tốt, Mạc Duy Khiêm chỉ là một người bạn thôi, anh ấy cũng vì nghĩa khí mới cứng rắn bảo vệ chúng ta như vậy, đợi thêm vài ngày nữa xác định là không còn nguy hiểm nữa thì con sẽ nói anh ấy gọi người về, nếu không nhà ta cũng chẳng nuôi nổi, còn bắt người ta canh giữ ở bên ngoài ngại lắm.”

Tề Nguyệt Tú gật đầu: “Vậy mẹ cũng yên lòng, con không biết ba mẹ lo lắng thế nào đâu. Nếu là vấn đề tình cảm thì con chia tay với Kim Đào cũng được, chỉ sợ con ngại nghèo yêu giàu thì rất không tốt, Kim Đào vẫn đối xử với nhà ta không tồi, sau khi các con kết hôn cứ sống yên ấm thì không còn gì tốt hơn nữa.”

“Con biết, mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện bội bạc đâu.”

La Duyệt Kỳ mệt mỏi trở lại phòng của mình, khuôn mặt đầy u sầu ngồi lên giường, cô phải làm sao mới tốt đây? Chỉ cần cô và ba mẹ còn cần được bảo vệ thì cô thật sự không có cách thích hợp nào để từ chối Mạc Duy Khiêm cả! Tuy vừa rồi cô nói với mẹ là cô sẽ không bội bạc nhưng cô thật sự đã phản bội Kim Đào, nhưng vì tương lai của Kim Đào cô lại không thể nói ra sự thật, chỉ có thể giấu kín bí mật ở trong lòng.

Càng nghĩ, lại càng khó tránh khỏi muốn đập đầu cho xong, nếu không phải cô nhất thời xúc động lên giường với Mạc Duy Khiêm thì sao có thể có những rắc rối này chứ? Nhưng vừa nghĩ đến việc này lại không thể nghĩ đến chuyện không chỉ một lần mình phát sinh quan hệ với Mạc Duy Khiêm! Lần đầu thì còn có lý do để giải thích vậy thì lần thứ hai thì sao đây?

Cô hơi sợ hãi việc truy tìm đến kết quả cuối cùng, La Duyệt Kỳ quyết định không nghĩ chuyện này nữa, chuẩn bị tìm thời gian nói chuyện với Mạc Duy Khiêm để hắn gọi vệ sĩ và bảo mẫu trở về.

Kim Đào hẹn Loan Ninh cùng uống rượu, chuẩn bị bàn bạc việc đã đề cập lúc trươc.

“Loan Ninh, cậu nói tình hình cụ thể ra xem nào, có tin được không? Người ta kinh doanh tốt như thế, kiếm được nhiều tiền mà sao lại không làm nữa?”

Loan Ninh uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Cậu không tin tôi cũng chẳng có cách nào, nói cho cậu biết tôi đã mua hai cái cửa hàng mặt tiền bên cạnh rồi, khách sạn này cũng là một vốn bốn lời, tôi định mua rồi, nhưng mà tài chính lại không đủ. Tôi cũng không giấu cậu, nếu không phải không đủ tiền thì tôi cũng không nói cho cậu đâu. Đấy là chỗ nào chứ? Đó là khu phố kinh doanh phồn hoa nhất Danh Tĩnh đấy, tấc đất tấc vàng! Ông chủ đó vì vội vàng muốn di dân nên mới thế chứ nếu không sao người ta chịu bán đi chứ?”

Dĩ nhiên là Kim Đào rất động lòng, khách sạn mà Loan Ninh nói hắn cũng biết, có thể nói là ở Danh Tĩnh này không ai là không biết ấy chứ! Mấy cửa hiệu lâu đời ở phố kinh doanh đó, mỗi ngày đều có khách xếp hàng dài ở cửa, nếu hắn có thể mua một chỗ ở đó làm ông chủ thì không những vô cùng uy phong mà còn như ôm một cỗ máy in tiền trong tay vậy! Nửa đời sau cũng chẳng lo ăn lo mặc!

Nhưng mà tiền mua bán chuyển đổi tài sản và thủ tục kinh doanh, còn có các phương diện khác nữa, tính toán bước đầu cũng phải dùng hơn 200 vạn. Còn cả các loại đầu bếp phục vụ cũng phải dùng mức lương hấp dẫn để giữ chân, không có ba bốn trăm vạn là không xong, tiền trong tay hắn căn bản không đủ.

“Dĩ nhiên là tôi tin cậu nhưng mà số tiền lớn quá, nhất thời tôi cũng không xoay được nhiều tiền như thế! Trong tay tôi có hai căn hộ nhưng một cái cha mẹ tôi ở thì nhất định không thể đụng vào, là để ba mẹ tôi dưỡng già, một căn là để dùng khi kết hôn, cũng đã trang trí xong xuôi rồi! Tiền tôi gửi ở ngân hàng cũng chỉ trên dưới 100 vạn, hơn nữa cũng chỉ là do bây giờ tôi đang là chủ lực đội bóng nên mới kiếm được nhiều hơn một chút, cậu nói tôi phải xoay ở đâu đây?”

Loan Ninh cũng thở dài, hai người uống rượu giải sầu.

“Nếu không thì cậu mua lại trước, còn những vấn đề khác thì để nghĩ sau, nếu không bị người khác mua trước rồi thì khóc cũng không kịp, cậu không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào khách sạn đó đâu, tôi dùng bao nhiêu quan hệ mới làm ông chủ ở đó ưu tiên cho tôi đấy.” Loan Ninh lại đưa ra một ý tưởng.

Kim Đào thấy cũng có lý, lập tức nói: “Đó cũng là một cách hay, tôi bàn bạc với bạn gái một chút rồi sẽ quyết định.”

“Được, nhưng mà phải nhanh lên nhé, thời gian không đợi người, sẽ có người ra giá cao hơn chúng ta đấy. Đúng rồi, còn có một chuyện tôi nghĩ thật lâu, vẫn nghĩ có nên nói ra hay không. Mặc dù là xen vào việc riêng tư của người khác nhưng chúng ta là anh em, dù có đắc tội với cậu tôi vẫn phải hỏi. Bạn gái cậu với họ Mạc kia có phải là có quan hệ không bình thường không? Ngày đó tôi đến bệnh viện thăm cậu có gặp họ trên hành lang, họ Mạc đó ôm eo bạn gái cậu mà đi, tôi liếc họ vài cái mà họ cũng chẳng thèm chú ý.”

Kim Đào một hơi uống hết rượu trong chén, hung hăng đặt chén lên bàn: “Thằng khốn Mạc Duy Khiêm đó, khinh người quá đáng, ỷ vào việc có mấy đồng tiền dơ bẩn liền quấn quýt Duyệt Kỳ không tha, sớm muộn gì tôi cũng báo thù này! Loan Ninh, cậu thật tâm suy nghĩ cho tôi, sao tôi có thể trách cậu chứ? May mà trong lòng Duyệt Kỳ vẫn có tôi, chẳng qua vì giờ vẫn đang cần nhờ vả Mạc Duy Khiêm nên mới chịu đựng mà thôi!”

“Nhờ vả hắn chuyện gì thế? Nói một chút tôi nghe xem, nếu có thể thì tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho cậu, không cần hắn ta!”

Kim Đào cảm kích nhìn Loan Ninh: “Còn không phải là chuyện Phạm Thanh Lợi lần trước hay sao? Cha mẹ của bạn gái tôi bị người ta đụng phải, bị thương không nhẹ, cho nên Mạc Duy Khiêm nói là có người cố ý đâm vào họ, đã cử người đến bảo vệ, cũng chính vì điều này mà tôi với Duyệt Kỳ không rứt hắn ra được.”

“Hazz, tôi tưởng là chuyện gì chứ, sao cậu không nói sớm! Phạm đồn trưởng người ta đã không quan tâm từ lâu rồi, bây giờ người ta còn đang vội vàng lo việc điều chuyển phân cục, còn muốn tiếp tục thăng quan tiến chức, sao có thời gian mà để ý đến các cậu chứ? Hơn nữa cậu bảo là cố ý đâm xe ư? Có chứng cứ không? Theo tôi thấy khéo mà họ Mạc kia tự bịa ra thì có!”

Lời nói của Loan Ninh khiến Kim Đào có suy nghĩ mới: Đúng vậy, cha mẹ Duyệt Kỳ bị đâm, chính hắn bị người ta đánh, hai chuyện này từ đầu đến cuối đều do mình Mạc Duy Khiêm giải quyết, nhưng thủ phạm thì chưa bắt được một kẻ nào, khó mà đảm bảo là hắn có vì lợi ích của bản thân mà bày trò hay không! Không được, hắn phải nói với Duyệt Kỳ, đừng có để thằng khốn Mạc Duy Khiêm này đùa giỡn mới được!

Kim Đào vừa nghĩ đến khả năng này thì đã đứng ngồi không yên rồi, Loan Ninh âm thầm đắc ý nhưng miệng lại nói: “Tôi chẳng qua chỉ thuận miệng nói thế thôi, cậu cuống lên làm gì chứ? Được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa, cậu đi nhanh đi, tôi thanh toán cho!”

Kim Đào nói cảm ơn rồi lại nói lần sau nhất định sẽ mời Loan Ninh một bữa thịnh soạn rồi lập tức ra khỏi khách sạn, nhìn thời gian thì đúng lúc có thể đến đón Duyệt Kỳ tan làm.

Lái xe đến đài truyền hình, đứng ở bên đường, Kim Đào chờ La Duyệt Kỳ tan làm.

Quá giờ tan tầm khoảng 10’, Kim Đào mới thấy La Duyệt Kỳ từ cửa lớn chầm chậm đi ra, đồng thời cũng thấy chiếc xe Mạc Duy Khiêm cử đến chậm rãi đi về hướng cô.

Sợ La Duyệt Kỳ lên xe kia, Kim Đào nhanh chóng bước hai bước định gọi La Duyệt Kỳ đứng lại thì đã bị người khác ngăn lại.

Kim Đào lập tức đề phòng, nhìn hai người trước mặt hỏi: “Các người là ai?”

“Kim tiên sinh không cần sợ, chúng tôi không tìm đến để trả thù, chúng tôi là người phụ trách việc bảo vệ La tiểu thư, tôi nghĩ Hàn Giang cũng đã nói với ngài rồi, trừ khi cực kỳ cần thiết, nếu không mời ngài đừng tiếp xúc với La tiểu thư.”

Biết đối phương không phải đến vì chuyện của Ngô Nguyệt kia, Kim Đào an tâm: “Mạc Duy Khiêm nói có dùng được cái rắm gì? Duyệt Kỳ là bạn gái tôi, chúng tôi thích gặp nhau lúc nào thì gặp, các người quản được chắc! Nói cho Mạc Duy Khiêm biết, hắn còn làm thế tôi sẽ kiện hắn, hắn dựa vào cái gì mà hạn chế tự do thân thể của Duyệt Kỳ hả?”

Kim Đào nói xong lập tức định xông qua, hai người kia sao có thể để hắn làm được chứ? Chỉ một người túm lấy áo Kim Đào, dùng sức vặn ngược tay hắn rồi đẩy, Kim Đào bị đè vào bức tường phía sau, không thể động đậy.

“Kim tiên sinh, chúng tôi khuyên ngài vẫn đừng nên quấn quýt La tiểu thư nữa, có một số việc ngài căn bản không biết!”

Kim Đào giãy dụa vài cái, cánh tay lại bị siết càng đau, vì thế không dám động đậy nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Duyệt Kỳ cùng ba vệ sĩ kia lên xe rời đi.

Chờ chiếc xe đi xa, hai người kia mới buông Kim Đào ra, Kim Đào lập tức chạy ra đường đón xe Taxi.

“Ngài không cần sốt ruột, cho dù có đuổi kịp cũng không gặp được La tiểu thư đâu.” Một người nhắc nhở Kim Đào.

“Bên người Duyệt Kỳ chỉ có ba vệ sĩ, các người ở đâu ra?” Kim Đào giờ mới phản ứng lại được, vệ sĩ bên cạnh La Duyệt Kỳ vốn chỉ có ba người, hai người kia ở đâu nhảy ra đây vậy?

Hai người kia mỉm cười: “Từ sau bữa tiệc từ thiện kia, Mạc tiên sinh đã tăng mạnh bảo vệ cho La tiểu thư, ba người Hàn Giang vẫn bảo vệ ở cự li gần như trước, ngoài ra còn tăng thêm bốn người phụ trách bảo vệ từ xa. Kim tiên sinh, lời nói thật thì không dễ nghe, ngài muốn gặp La tiểu thư thì chi bằng nói với Mạc tiên sinh còn dễ hơn đấy.”

Kim Đào vốn đã nghi ngờ thì nay gần như khẳng định được rằng việc mình bị đánh và việc cha mẹ Duyệt Kỳ bị đâm vào chắc chắn là do Mạc Duy Khiêm giở trò quỷ rồi! Vì thế hắn cũng chẳng để ý đến hai người kia, tự ngồi vào xe Taxi đi về hướng nhà La Duyệt Kỳ.

Mạc Duy Khiêm nực cười, nghĩ rằng không cho hắn gặp Duyệt Kỳ thì mọi thứ sẽ theo ý hắn ta sao? Chẳng lẽ hắn ta không biết có thứ gọi là điện thoại di động à?

Ngồi trong xe, Kim Đào cười nhạo sự ngu ngốc của Mạc Duy Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.