Đến buổi tối ngày hẹn ăn cơm với Kim Đào, Mạc Duy Khiêm đến nhà La Duyệt Kỳ đón cô.
“Ơ, Đổng Nguyên không đi theo anh ư?” La Duyệt Kỳ tò mò hỏi một câu.
“Anh ta có việc.”
La Duyệt Kỳ không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng cô còn đang suy nghĩ xem cuối cùng thì có nên quay lại bên Mạc Duy Khiêm không, vì chuyện này mà cả đêm hôm qua cô ngủ cũng không ngon.
Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ không có tinh thần liền sờ sờ mặt cô hỏi: “Ngủ không ngon ư? Có phải là có tâm sự gì không?”
“Còn không phải tại anh ư, em đã nói với ba mẹ là chia tay với anh rồi, kết quả là anh lại chạy tới, em có thể không bị tra hỏi sao?” La Duyệt Kỳ khép mắt, giọng hơi hờn dỗi.
Mạc Duy Khiêm nghiêng người qua, miệng sắp dán vào mặt La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh còn tưởng là nhớ anh không ngủ được chứ, lại nói chuyện đôi co nóng nảy lên thì đòi chia tay chẳng phải là chuyện bình thường ư? Đều tại anh cả, hay anh lại đi giải thích với họ lần nữa nhé.”
“Anh giải thích cái gì? Em đâu có nói sẽ cùng anh thế nào, hơn nữa anh nghĩ rằng ba mẹ em thật sự thoải mái khi gặp anh chắc?”
Mạc Duy Khiêm cười hì hì: “Sao lại không thoải mái khi gặp anh chứ, anh thấy họ rất thích anh mà!”
La Duyệt Kỳ vẫn từ từ nhắm mắt, khóe miệng lại cong lên: “Đợi tương lai xem anh có thể thoải mái tiếp đón kẻ đã ngủ với con gái anh hay không rồi nói.”
Mạc Duy Khiêm phù một tiếng bật cười: “Anh chắc chắn là không thể rồi. Duyệt Kỳ, hay là chúng ta sinh một đứa bé để chơi đùa đi, như thế sau này em cũng không thể cười nhạo anh được nữa.”
La Duyệt Kỳ nghe xong mở mắt ra trợn trắng mắt liếc Mạc Duy Khiêm một cái: “Thúi lắm, đứa bé sinh ra để chơi đùa ư? Bằng vào thân phận địa vị của anh, còn lo không có con riêng? Em là con gái nhà đứng đắn, không làm nổi chuyện như thế đâu.”
“Anh nói có phải trước kia khi trò chuyện với anh em luôn che giấu không? Sao bây giờ lại trở nên nhanh miệng như vậy?”
La Duyệt Kỳ nháy mắt mấy cái với Mạc Duy Khiêm: “Không thích nghe ư? Không thích nghe thì anh thả em xuống xe đi.”
“Ai bảo anh không thích nghe chứ, anh còn ước em nói nhiều hơn này, đến cho anh hôn cái nào.” Nói xong trực tiếp nhào tới hôn, không cho La Duyệt Kỳ bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
La Duyệt Kỳ sửng sốt một chút rồi bắt đầu phải kháng, nhưng đã bị áp chặt, khi đầu lưỡi Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ xông vào khoang miệng cô, cô thật sự muốn cắn thật mạnh, nhưng lại không nỡ, chỉ có thể tiếp tục dùng tay cố đẩy ra.
Khó khăn lắm Mạc Duy Khiêm mới có được cơ hội thế này, sao có thể dễ dàng buông tha được? Một mạch hôn liếm càng lúc càng thấy khó nhịn nổi, mút lấy đầu lưỡi La Duyệt Kỳ vừa mút vừa nhay, tay cũng không ngoan ngoãn từ bên ngoài lần mò vào trong váy áo cô.
Vì chiếc xe này có vách ngăn nên Mạc Duy Khiêm mới có thể to gan lớn mật như vậy.
La Duyệt Kỳ thừa dịp Mạc Duy Khiêm dịch xuống trước ngực cô, lập tức ngăn cản hắn lại: “Anh ngồi dậy, còn thế này em sẽ giận đấy!”
Mạc Duy Khiêm làm sao chịu, tiếp tục cầu xin: “Sao có thể làm một nửa được, chẳng phải là muốn hại chết anh sao? Cứ thế này lát nữa sao anh ra ngoài được, Duyệt Kỳ tốt, em thương anh đi mà, cho anh làm rồi em muốn gì cũng được.”
Đối mặt với Mạc Duy Khiêm gần như toàn thân dính sát vào người cô mà cọ xát, trái tim La Duyệt Kỳ cũng mềm nhũn, thân thể cũng hơi nóng lên, ỡm ỡm ờ ờ vô cùng do dự.
Mạc Duy Khiêm là kẻ đã thành tinh, dĩ nhiên phải nhận ra điều đó rồi. Hắn nhanh chóng cởi quần mình ra, quần lót của La Duyệt Kỳ cũng lột ra luôn.
“Bảo bối, anh cởi cái này ra trước, nếu không lát nữa sẽ ướt sũng mất, em ngồi lên đi.”
Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, muốn kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Đừng kéo em, không được đâu!” La Duyệt Kỳ vội vàng lùi về phía sau.
Mạc Duy Khiêm đành lấy lùi làm tiến nói: “Được được, anh không kéo. Vậy em cũng không thể nhìn anh thế này mãi được, dùng tay được không?”
Quả thật La Duyệt Kỳ cũng đau lòng vì Mạc Duy Khiêm, không nói thêm gì nữa mà đưa tay sang nắm lấy thứ cứng rắn của hắn.
Cảm nhận được bàn tay non mềm của La Duyệt Kỳ đang cầm thứ sưng cứng của mình, Mạc Duy Khiêm tựa lưng vào ghế từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.
Theo sự di chuyển lúc nhanh lúc chậm của La Duyệt Kỳ, hơi thở Mạc Duy Khiêm nặng nhọc dần, thỉnh thoảng còn hừ khẽ một tiếng, nhưng vẫn khó lòng thỏa mãn, đành phủ tay mình lên bàn tay La Duyệt Kỳ để thêm sức cho tay cô.
“Em ngồi lên người anh đi!” Mạc Duy Khiêm đột nhiên trợn mắt túm lấy La Duyệt Kỳ.
“Đã bảo là không được rồi mà, sao anh lại đổi ý?”
Mạc Duy Khiêm hơi nghiêng người sờ soạng trước ngực La Duyệt Kỳ một lát mới cười nói: “Không vào, chỉ cọ xát bên ngoài để anh ra thôi, sẽ không đi vào trong…”
La Duyệt Kỳ nghĩ muốn chấm dứt thật nhanh, cô lo sắp đến nơi hẹn rồi, tới đó xe mà dừng lại, vệ sĩ ở trên nhìn thấy cảnh này của hai người thì cô cũng chẳng còn mặt mũi mà sống nữa!
Vì thế cắn răng gật đầu, ngồi khóa lên đùi Mạc Duy Khiêm.
“Duyệt Kỳ tốt, em tự cởi bỏ quần áo đi, anh làm không tiện lắm.” Mạc Duy Khiêm tiếp tục xin.
Cuối cùng La Duyệt Kỳ vẫn đỏ mặt, cô đúng là không thể mặt dày như Mạc Duy Khiêm được. Cô xấu hổ ngượng ngùng cởi bỏ áo ngoài rồi ngừng lại, chuyện này thật sự quá khó khăn.
“Không muốn anh chết thì em cởi hết ra đi!” Ánh mắt Mạc Duy Khiêm đã hơi đỏ lên, dĩ nhiên không phải là hắn không thể tự làm được mà thứ hắn muốn chính là bầu không khí này, muốn nhìn La Duyệt Kỳ tự cởi bỏ quần áo!
La Duyệt Kỳ thở khẽ một hơi, nhắm mắt lại cởi bỏ áo ngực.
Vừa cởi ra, một đôi bánh bao thịt trắng mềm xinh đẹp run rẩy xổ ra, nhảy nhót trước mặt Mạc Duy Khiêm, hắn đột nhiên cúi đầu, gần như đói khát mà mút liếm, muốn nuốt lấy bầu ngực xinh đẹp.
Bàn tay đang vuốt ve gương mặt La Duyệt Kỳ cũng buông lỏng, trượt xuống bầu vú bên kia, dùng sức xoa nắn, thỉnh thoảng còn đưa ngón cái và ngón trỏ khẽ bóp niết trái anh đào đỏ tươi săn cứng ở trên đỉnh.
Hơi thở của La Duyệt Kỳ cũng nặng nhọc dần, một tay đỡ lấy bả vai của Mạc Duy Khiêm thở dốc, tuy rằng thân thể cô càng lúc càng nóng lên bứt rứt nhưng vì tiếp theo còn có việc phải làm, chỉ đành chuyển động bàn tay nhanh hơn.
“Bảo bối, em chuyển người lên một chút, nếu không tay em cũng sẽ khó chuyển động mà nơi đó của anh bị đè cũng rất khó chịu.” Mạc Duy Khiêm dán mặt vào da thịt mịn màng nóng hổi của La Duyệt Kỳ, cấp bách nói.
Đã làm đến mức này thì sao có thể không đồng ý với hắn được chứ, hơn nữa ở tư thế này tay cô bị ép chặt, thật sự khó mà chuyển động được lâu.
La Duyệt Kỳ nghĩ vậy đành nghe lời, hơi nhổm người lên, kết quả là Mạc Duy Khiêm lập tức đưa tay vói vào nơi non mềm đã ướt đẫm của cô, nhanh chóng xoa nắn ấn xoáy vào trong, vừa trêu đùa thân dưới cô vừa thúc giục cô tăng động tác tay lên.
La Duyệt Kỳ chỉ thấy toàn thân cô như muốn bùng cháy, từng trận lửa nóng quét qua thân thể khiếp cô mềm nhũn như mất hết sức lực, nếu không phải trong xe mở điều hòa thì sợ rằng quần áo trên người sẽ ướt sũng mồ hôi không thể ra ngoài được.
Cảm giác hơi thở nóng bỏng gấp gáp của La Duyệt Kỳ, bên tai lại truyền đến tiếng ngâm nga rên rỉ khe khẽ của cô, Mạc Duy Khiêm thỏa mãn kéo bàn tay đang đặt trên vai hắn của La Duyệt Kỳ vòng qua cổ mình để cô nương tựa, còn hắn lại đưa tay ôm lấy eo cô, một tay sờ soạng đâm vào mở rộng nơi non mềm ẩm ướt giữa hai chân cô, chuẩn bị một lát, hắn tìm vị trí chuẩn xác, ấn chặt bàn tay trên eo cô xuống, nơi căng cứng giữa háng lập tức đâm sâu vào thân thể cô.
Bị tấn công bất ngờ, thân thể La Duyệt Kỳ lập tức cứng ngắc, căng đầy, suýt nữa thì thét lên chói tai.
“Đừng la!” Mạc Duy Khiêm cũng không chịu nổi, hôn lên gương mặt La Duyệt Kỳ, ngồi yên ôm chặt cô chờ thân thể cô thích ứng với kích cỡ của hắn.
“Mạc Duy Khiêm, anh lại lừa em!” La Duyệt Kỳ chưa quên lần đầu tiên cô bị hắn lừa gạt như thế nào, không ngờ là lại bị hắn gạt thêm lần nữa.
Mạc Duy Khiêm khẽ cười: “Bé ngoan, chúng ta động nhé, vừa động sẽ sướng vô cùng!”
La Duyệt Kỳ đâm lao phải theo lao, đành nâng eo phối hợp với động tác của Mạc Duy Khiêm, nhưng chỉ được một lát sự căng trướng và tê dại trong cơ thể đã khiến cô rũ người gục lên vai Mạc Duy Khiêm, toàn thân không còn một chút sức lực nào.
Mạc Duy Khiêm đang sung sướng, sao có thể dừng lại được, hắn tự nâng mông cô lên, mạnh mẽ đâm sâu vào trong, mỗi lần đều đâm vào điểm nhạy cảm của cô khiến hoa huyệt của cô càng thêm co rúm lại, quyến rũ rên rỉ: “A…a…”
Nghe cô kêu rên quyến rũ, Mạc Duy Khiêm không nhịn được mà thẳng lưng nặng nề đụng cô, hắn đâm đến mức toàn thân cô phải run rẩy như cây trong gió , đôi thỏ trắng trước ngực cũng bị lay động run run, Mạc Duy Khiêm nhìn mà miệng đắng lưỡi khô cúi đầu xuống ngậm chặt nụ hoa mềm mại của cô , dùng môi lưỡi đi trêu nó, liếm nó, hắn dùng hàm răng nhẹ nhàng day cắn nó, khiến nó càng thêm xinh đẹp, càng thêm cương cứng, cãm giác yếu mềm từ trước ngực trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, làm cho cô nhịn không được mà ngẩng đầu lên lớn tiếng rên rỉ .
Mạc Duy Khiêm vừa ngậm lấy nụ hoa của cô mà mãnh liệt hút vừa nắm lấy cái mông của cô hung ác đỉnh vào vị trí sâu nhất làm cho cô có ảo giác bị đỉnh xuyên qua cả người . Cô không tự chủ được ôm chặt hắn, hai chân sít sao kẹp lấy hắn cầu xin tha thứ: "A... Duy Khiêm ... Em không chịu nổi... Tha em ... A... ư ưm ... Thật sâu... Không cần..."
"Không cần ? Vậy sao tiểu huyệt bé cưng còn xoắn anh chặt cứng thế này, còn chảy nhiều nước như vậy nữa , rõ ràng rất sảng khoái còn nói không cần, em thật không thành thực." Nghe được lời cầu xin tha thứ mềm mại của cô, Mạc Duy Khiêm không quên trêu chọc cô .
"A a ... Thật sự không cần... A... Em muốn chết... A a ..." Cô vừa khó chịu lại vừa thoải mái, hắn đâm đến quá sâu lại vừa mạnh giống như muốn xé nát cô vậy , cô vừa chua xót tê dại vừa đau lại vừa sợ đến mê loạn mà chỉ biết kêu khóc: "Không cần ..."
“Ngoan, chúng ta không làm quá lâu được, sắp tới nơi rồi, không nhanh sao được?” Mạc Duy Khiêm quét mắt liếc ra ngoài một cái, lại nhìn La Duyệt Kỳ xinh đẹp quyến rũ, uyển chuyển dưới thân hắn, trái tim nhũn ra, cuối cùng cũng không nỡ trêu cô nữa mà càng thêm điên cuồng đâm rút một cách thô lỗ.
La Duyệt Kỳ cảm giác hắn sắp bùng bổ, vì thế, giữa khoái cảm điên cuồng cũng cố gắng chống người dậy, rên rỉ: “Anh bắn ra ngoài…”
Mạc Duy Khiêm sao có thể nghe lọt tai chứ, hắn hưng phấn ngửa đầu thở sâu, thân thể vẫn theo bản năng mà thô lỗ chuyển động, thêm mấy chục lần đâm sâu vào mới cam lòng dừng lại.
Trong nháy mắt khi hắn dừng lại, La Duyệt Kỳ vội vàng chuyển thân, chân tay cùng hoạt động đẩy hắn ra.
Chỉ thấy luồng dịch tình nóng bỏng của hắn bắn mạnh ra, nhất thời bắn đầy lên ghế.
“Em muốn lấy mạng anh phải không?” Mạc Duy Khiêm chỉ có thể giữ lại bàn tay nhỏ bé của La Duyệt Kỳ, đặt trên côn thịt vẫn còn cứng rắn của mình, xóc xóc mấy cái như muốn kéo dài dư âm cao trào.
“Ai bảo anh không chịu ra chứ! Chẳng lẽ là phụ nữ thì đều đáng phải ăn thuốc tránh thai hại cơ thể sao? Đàn ông các anh sao không chịu làm biện pháp tránh thai trên người mình?” La Duyệt Kỳ tuyệt đối không hề cảm thấy có lỗi vì hành vi của mình.
Thể xác và tinh thần Mạc Duy Khiêm vô cùng thoải mái, dù La Duyệt Kỳ có nói gì hắn cũng không cãi lại, chỉ lo thu dọn đống bừa bãi trên xe, may mà váy và đồ lót của La Duyệt Kỳ đều bị hắn cởi ra, nếu không thì đúng là sẽ gặp phiền phức.
La Duyệt Kỳ né tránh bán tay Mạc Duy Khiêm, tự mặc đồ cho chỉnh tề, lại vuốt ve mái tóc chứ không thèm để ý tới Mạc Duy Khiêm.
“Giận rồi? Anh cũng chỉ là quá khó chịu thôi mà, cả ngày lẫn đêm đều muốn em, nếu không giải quyết sẽ có vấn đề xảy ra đó.” Mạc Duy Khiêm nói không chút thể diện.
La Duyệt Kỳ cũng hào phóng: “Không vấn đề gì, đúng lúc em cũng cần nơi giải quyết.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cười ha hả: “Bé cưng bảo bối của anh, mỗi ngày em đều có nhu cầu mới tốt đó, anh có thể hầu hạ bất cứ lúc nào, thời gian số lần tùy em muốn.”
Vốn tưởng rằng cô nói lời này đã là vô cùng mất thể diện rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn không thể so sánh với Mạc Duy Khiêm được, La Duyệt Kỳ nhận thua.
Thời điểm xe dừng lại, Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ xuống xe, toàn thân đều có vẻ vô cùng thư thái.
Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh mẽ, chân La Duyệt Kỳ vẫn còn hơi nhũn ra, cũng chỉ có thể để Mạc Duy Khiêm giúp đỡ.
Hai người sóng vai đi vào phòng đã thuê trng khách sạn, vệ sĩ đứng bên ngoài. Kim Đào đã đến, nhìn họ như vậy bước vào, trong lòng vừa tê dại vừa chua xót, nghĩ có lẽ mâu thuẫn giữa hai người đã giải quyết xong rồi.
Sau khi đồ ăn được đem lên, Kim Đào nâng chén kính Mạc Duy Khiêm: “Đáng lẽ phải nói câu xin lỗi với anh từ lâu, tôi là một kẻ thô thiển, anh đừng so đo với tôi, chén này, tôi kính anh!”
Mạc Duy Khiêm rất nể tình cười uống hết rượu trong chén của mình, sau đó nói với Kim Đào: “Có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, không cần nói cái gì đúng cái gì sai nữa. À phải rồi, khách sạn ở phố kinh doanh kia cậu mua mất bao nhiêu tiền?”
Nhắc tới chuyện này Kim Đào lại thở dài: “Nói sao tôi cũng là một kẻ thô thiển, khi đó cũng chẳng tính toán nhiều xem mất bao nhiêu, hơn nữa Loan Ninh mang tôi đi cá cược bóng đá, tiền tới rất nhanh nên cũng không để bụng, toàn bộ phí dụng hình như không tới bốn trăm vạn, tuy rằng mệt nhưng dù sao tiền mua nơi đó cũng không phải có được bằng con đường chính đáng, cho dù xảy ra vấn đề thì cũng không oan!”
“Cũng không có gì đảm bảo là Loan Ninh không động tay động chân vào, nếu không chắc là không tới mức cần nhiều tiền như thế.”
Mạc Duy Khiêm phân tích một chút, suy nghĩ xong còn nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu đòi lại phí tổn, cùng lắm thì sau khi phố kinh doanh cải tạo lại sẽ cho cậu tiếp tục kinh doanh ở địa chỉ cũ là được.”
Kim Đào nghe mà choáng váng, nhìn La Duyệt Kỳ một cái mới mở miệng như đang nằm mơ: “Thật sự có thể ư?”
“Bình thường tôi sẽ không dễ dàng hứa hẹn bất cứ chuyện gì, nhưng nếu đã nói ra thì nhất định có thể làm được, Duyệt Kỳ thật sự rất hiểu tôi, cậu không tin tôi cũng có thể tin Duyệt Kỳ phải không?” Mạc Duy Khiêm nói xong còn khẽ nhéo nhéo vai La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ trừng mắt liếc Mạc Duy Khiêm một cái, sau đó cười nói: “Kim Đào, anh cứ tin anh ấy đi, thân phận của người ta không phải bình thường đâu!”
“Nhóc con tinh quái, anh nghe hiểu là em đang châm chọc anh đấy!” Hôm nay Mạc Duy Khiêm đang rất vui vẻ, cho nên lại tiếp tục nâng chén uống với Kim Đào, đến cuối cùng Kim Đào đã hơi mơ màng xua tay nói không thể uống nữa mà sắc mặt Mạc Duy Khiêm vẫn thản nhiên như thường.
Thừa dịp Kim Đào đi toilet, La Duyệt Kỳ nhớ tới một việc: “Không phải anh nói tửu lượng anh rất kém sao, hôm nay thấy đâu có phải vậy? Mạc Duy Khiêm, anh đúng là dọa người mà, có câu nào của anh là nói thật không?”
Mạc Duy Khiêm: “Không lừa em, anh cũng chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thế thôi, chủ yếu là lúc này anh đang rất vui nên khó mà say được thôi.”
Nói đến đây hắn lại tới gần La Duyệt Kỳ, ngay cả hơi thở cũng phả ra mùi rượu: “Chủ yếu là em làm anh rất thoải mái, chuyện đó cũng có thể giải rượu được đấy.”
“Anh nói bậy!” La Duyệt Kỳ đỏ mặt đẩy Mạc Duy Khiêm ra.
Không ngờ Mạc Duy Khiêm vẫn nghiêm trang nói: “Đây là sự thật, đã được khoa học chứng minh, chẳng qua không công khai ra thôi, chị gái và anh rể anh đều biết đấy.”
Cái này giống như là cơ mật quốc gia sao? La Duyệt Kỳ vốn không tin như vừa nghe Mạc Duy Khiêm nói chị gái và anh rể hắn đều biết thì trong lòng không dám nghi ngờ, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Duy Khiêm, nghĩ chẳng lẽ chỉ có lãnh đạo cao tầng mới được biết thành quả của nghiên cứu loại này ư? Nếu không thì chỉ cần say sẽ làm “chuyện đó”, khéo còn làm một cách công khai ấy chứ, đúng là không thể công khai mà!
Nhìn vẻ mặt chăm chú suy tư, thỉnh thoảng còn gật đầu của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm buồn cười hỏi: “Em nghĩ cái gì thế?”
“Em nghĩ thành quả nghiên cứu khoa học loại này đúng là không thể công khai ra ngoài được, ảnh hưởng xã hội rất không tốt!”
La Duyệt Kỳ vừa nói xong thì nghe thấy một tiếng “rầm”, cô hoảng sợ nhìn sang bên cạnh thấy là Mạc Duy Khiêm ngã úp sấp xuống mặt bàn, vội vàng đứng lên dìu hắn: “Anh sao thế? Có phải là rượu phát tác rồi không, em đã nói từ lâu là không uống được thì cũng đừng có thể hiện mà, có bị đụng chỗ nào không?”
Thân thể Mạc Duy Khiêm rất nặng, nửa ngày cũng không nâng dậy nổi, La Duyệt Kỳ lo lắng: “Anh đợi một lát nhé, để em gọi mấy người kia vào.”
Kết quả là cô còn chưa rời chân đi đã bị Mạc Duy Khiêm kéo lại, La Duyệt Kỳ lo lắng nhìn sang.
Chỉ thấy gương mặt Mạc Duy Khiêm đột nhiên đỏ bừng, dáng vẻ như hít thở không thông, điều này càng làm La Duyệt Kỳ sợ hãi: “Mạc Duy Khiêm, anh sao thế, cuối cùng thì anh thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Giọng nói Mạc Duy Khiêm dường như rít ra từ giữa hai hàm răng: “La Duyệt Kỳ, em là người đầu tiên có thể làm anh cười đến mất hết hình tượng thế này.”
La Duyệt Kỳ ngẩn ra nhìn Mạc Duy Khiêm cười đến co rúm cả người mà không biết làm sao, người này có bệnh gì vậy?
Cuối cùng Mạc Duy Khiêm cũng cười đủ, kéo La Duyệt Kỳ đang đứng bên cạnh ngồi xuống đùi mình, liều mạng hôn mấy cái: “Cô bé ngốc của anh, hôm nay em suýt nữa lấy mạng anh hai lần đấy!”
“Mạc Duy Khiêm, anh cút đi!” Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng hiểu ra mình đang bị người ta đùa giỡn, tức giận đến mức đưa tay đấm Mạc Duy Khiêm vài cái.
Mạc Duy Khiêm ôm La Duyêt Kỳ, mặc kệ nắm đấm của La Duyệt Kỳ rơi trên người mình vẫn không ngừng buồn cười: “Đúng là kẻ dở hơi, em đánh đi, đánh rất hay!”
Kim Đào đi toilet về đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh này, cười khổ: “Cho dù là hai người có ân ái, nhưng mà ở trước mặt tôi có phải cũng nên khiêm tốn một chút không? Đây chẳng phải là quá kích thích rồi sao!”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên ngồi sang bên cạnh, Mạc Duy Khiêm vuốt ve mấy sợi tóc rơi trên mặt cô, căn bản không thu lại nụ cười: “Được rồi, chúng ta không đùa nữa, hôm nay ra mồ hôi hơi nhiều rồi.”
Ba người trò chuyện thêm một lúc rồi Mạc Duy Khiêm thanh toán, chuẩn bị rời đi.
Mạc Duy Khiêm cho người đưa Kim Đào về còn bản thân hắn thì tiễn La Duyệt Kỳ.
Khi đến nhà La Duyệt Kỳ, ngoài luyến tiếc thì vẫn là luyến tiếc, Mạc Duy Khiêm nắm chặt tay La Duyệt Kỳ khẽ nói: “Lúc nào em mới trở về?”
“Về đâu cơ?” La Duyệt Kỳ giả ngu.
“Về nhà chúng ta, anh đã tìm một căn hộ khác tốt hơn rồi, sau này chỉ hai chúng ta ở bên nhau thôi.”
La Duyệt Kỳ không đồng ý: “Anh lấy em ra làm trò cười còn muốn em về? Nằm mơ!”
Mạc Duy Khiêm vừa nhớ đến chuyện đó liền vui vẻ: “Anh chỉ đùa chút thôi mà, ai ngờ em lại nghiêm túc thế chứ, em nói xem phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”
“Quỳ xuống dập đầu, anh có thể làm được không?” La Duyệt Kỳ biết rõ chuyện này là không thể, cho nên cố ý bắt bẻ Mạc Duy Khiêm, bản thân cũng có thể xả giận được.
Mạc Duy Khiêm nghe thế càng vui vẻ hơn: “Vậy bây giờ em theo anh về luôn đi, buổi tối lúc đi ngủ anh sẽ quỳ, nhưng mà dập đầu đổi thành rửa chân được không? Anh quỳ rửa chân cho em!”
“Đi đi, không nói giỡn với anh nữa, hai ngày sau em sẽ trở về đài làm việc trở lại, sao có thời gian dây dưa với anh được, lại nói chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt.”
“Không sợ, vậy cứ đợi đến lúc em xử lý xong công việc thì nói tiếp nhé. Công việc bên anh cũng càng ngày càng căng thẳng mà lại chẳng có em ở bên. Đừng làm anh phân tâm, được không?” Mạc Duy Khiêm nghiêm túc nói.
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm hỏi một chuyện: “Vì sao anh phải giúp Kim Đào? Anh có thể để anh ấy mở lại khách sạn ở địa chỉ ban đầu sao?”
“Cho dù không làm được thì anh cũng sẽ dùng tiền của mình bồi thường tổn thất cho cậu ấy. Anh làm thế dĩ nhiên là vì em, anh không muốn cậu ấy sống quá khó khăn khiến em phải cảm thấy mình đã nợ cậu ấy, sinh ra đồng tình rồi quay lại với cậu ấy, anh muốn làm em yên tâm.”
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, biết mình vẫn phải chuẩn bị đường lùi, lại nhớ đến tình hình hôm nay của hai người, vì thế cho ra quyết định: Cô còn rất trẻ, cùng lắm là ở bên Mạc Duy Khiêm đến khi vụ án kết thúc thôi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc trước cô đã nghĩ sai hướng rồi, yêu một người không có nghĩa là phải cùng nhau đi đến cuối đời, cứ hưởng thụ hiện tại, vui vẻ cùng nhau, cho dù sẽ phải đau khổ thì cũng tốt hơn là cố tình tránh né rồi tương lai hối hận! Chẳng phải chuyện Kim Đào cô cũng có thể buông tay đó sao?
“Mạc Duy Khiêm, cứ làm theo anh nói đi, chờ em xử lý xong chuyện ở đài truyền hình, em sẽ đến tìm anh, em sẽ đối xử tốt với anh như trước.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong ánh mắt cay cay, hơn 10 năm qua hắn đã trải qua không ít chuyện nhưng cũng chưa từng biến đổi cảm xúc mãnh liệt như đêm nay, cuối cùng hắn đứng đối diện với La Duyệt Kỳ nửa ngày cũng chỉ nói được một chữ: “Tốt.”
Hai người cùng xuống xe, Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ vào tới cửa nhà xong mới rời đi.
Lại qua hai ngày, La Duyệt Kỳ gọi điện cho chủ nhiệm Vương nói chuyện của mình đã xử lý xong hết, có thể trở lại đài làm việc, còn cam đoan sau này nhất định sẽ không xin nghỉ phép kiểu đó nữa, Vương chủ nhiệm cũng không nói gì, chỉ nói chờ La Duyệt Kỳ quay về.
Hôm sau La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ đi vào đài truyền hình, lúc vào văn phòng Vương chủ nhiệm cũng vẫn cười tủm tỉm, Vương chủ nhiệm liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ một cái, giọng điệu cực kỳ nặng nề: “Tiểu La này, thời gian làm việc của cô vốn không dài, xét thêm biểu hiện thời gian qua của cô, lãnh đạo đài đã quyết định xa thải cô, lát nữa cô hãy đi tới phòng nhân sự làm thủ tục đi, tiền bồi thường cũng đã tính toán xong rồi.”
La Duyệt Kỳ dường như không hiểu được lời nói của Vương chủ nhiệm, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười: “Chủ nhiệm, ngài nói thế là sao? Sao đài lại xa thải tôi?”