Tình Biến

Chương 54: Chương 54




Kim Đào cảm thấy một cơn đau nhức truyền từ mắt cá chân tới, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, trong lúc hoảng hốt dường như hắn nghe có tiếng người kêu to.

Sau đó thân thể hắn lập tức trở nên thoải mái, chân tay cũng có thể cử động, mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, nhìn thấy người tới chính là huấn luyện viên Ngụy Tân.

“Kim Đào, cậu không sao chứ? Tôi đã gọi điện báo án, y sĩ trong đội cũng đang chạy tới đây rồi.”

Kim Đào được Ngụy Tân đỡ ngồi dậy, việc đầu tiên là nhìn xuống chân của mình, chỉ thấy chân trái đã máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương vẫn còn chảy máu, lòng lạnh dần…

Trong lúc kinh sợ, cũng không cảm thấy quá đau đớn, chỉ ngồi yên cúi đầu không nói.

“Kim Đào, cậu đừng nghĩ nhiều quá, đợi thầy thuốc xem xong rồi nói sau, có lẽ chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới xương cốt đâu. Mấy người kia đúng là quá đáng, cậu có biết họ là ai không?”

Kim Đào lắc đầu: “Không biết, họ nói là muốn báo thù cho Loan Ninh.”

“Điều này thật kỳ lạ, bọn họ vào bằng cách nào? Còn mặc đồng phục của đội chúng ta nữa.”

Chỉ một lát sau, ba y sĩ của đội đều chạy tới, tay còn xách theo hòm thuốc, trải qua kiểm tra ba người nhất trí rằng Kim Đào không bị tổn thương đến gân cốt, chỉ có điều miệng vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, cần đưa tới bệnh viện chạy chữa ngay.

Ngụy Tân nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng buồn rầu, ông ta vốn muốn để Kim Đào ra sân vào trận đấu ngày mai, lần này thì không xong rồi.

Kim Đào cũng trút được gánh nặng, tinh thần thoải mái hơn cũng có tâm trạng hỏi về sự kiện lần này: “Huấn luyện viên, sao ông lại phát hiện ra tôi?”

Ngụy Tân đi theo bên cạnh nói: “Tôi biết ngày nào cậu cũng huấn luyện thêm, vì ngày mai có trận đấu muốn để cậu ra sân, sợ cậu vận động quá sức sẽ không phát huy được trạng thái tốt nhất nên mới tới tìm cậu tính bảo hai ngày này cậu hãy nghỉ ngơi đi, không ngờ lại gặp chuyện này. Vừa rồi tôi cũng hù dọa họ là bảo vệ đang chạy tới mà họ còn cố đạp thêm mấy cái rồi mới chạy. Nói sao thì nói, cậu cũng may mắn đấy, ông trời vẫn còn thương chứ không đợi đến lúc cậu về ký túc xá tôi mới đến tìm thì mọi chuyện hỏng bét rồi.”

Trong lòng Kim Đào cũng hiểu mình rất may mắn, ơn nghĩa của Ngụy Tân càng khó nói nổi nên lời, đợi sau khi hắn dưỡng thương xong nhất định phải tạ ơn huấn luyện viên thật tốt mới được.

Sau đó cảnh sát cũng tới đây lập biên bản, nhưng vắn đề an toàn ở căn cứ huấn luyện có rất nhiều sơ hở, muốn điều tra ra cũng khó, chỉ có thể tiến hành từng bước một, xem ra đầu mối vụ án này cũng khôgn có nhiều, nếu không phải Kim Đào cũng có chút danh tiếng thì có lẽ cũng chỉ hỏi qua loa rồi để đó thôi.

Dĩ nhiên là Kim Đào hiểu cảnh sát sẽ chẳng điều tra ra được gì nên gọi điện cho La Duyệt Kỳ.

Sau khi La Duyệt Kỳ nhận được điện thoại của Kim Đào, cũng không tới đài truyền hình làm thủ tục thôi việc nữa mà chạy thẳng tới viện.

Nhìn thấy Kim Đào, xác nhận hắn không sao mới yên tâm.

“Đều là do em làm liên lụy đến anh.” La Duyệt Kỳ rất áy náy, nguyên nhân dẫn tới tất cả những chuyện này đều là do cô.

Kim Đào lại không nghĩ thế: “Cho dù không có sự việc kia thì cũng vẫn còn việc cạnh tranh vị trí chủ lực, sớm muộn gì Loan Ninh cũng gây phiền phức cho anh thôi.”

“Dù có cũng sẽ không nghiêm trọng đến thế, em trở về nói với Mạc Duy Khiêm.”

Kim Đào cười: “Duyệt Kỳ, anh có thể cảm nhận được em rất ỷ lại vào anh ta, nếu thật sự thích thì đừng do dự, mang tất cả sức mạnh của em ra mà đánh cược một lần đi, quan tâm thân phận hắn làm gì, cũng đâu phải chúng ta tự động tấn công anh ta đúng không?”

La Duyệt Kỳ gật đầu: “Em biết. Kim Đào, cảm ơn anh.”

Nhìn bóng dáng rời đi của La Duyệt Kỳ, Kim Đào hơi cảm thương nằm trở lại giường bệnh.

Mạc Duy Khiêm nghe xong mọi chuyện lại bàn bạc với Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân: “Chuyện của Kim Đào cũng bảo bên cục công an lập hồ sơ điều tra đi, phải bắt được kẻ hành hung.”

Sau đó xoay người nói với La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, vì hiện tại không đủ người nên sự an toàn của Kim Đào chỉ có thể để cậu ấy tự chú ý hơn, thời gian này đừng ra ngoài, mặc khác anh sẽ sai người đưa cho cậu ấy một khẩu súng, dạy cậu ấy cách dùng, lúc cần có thể phòng thân. Nhưng mà bình thường không nên lộ ra ngoài, đợi mọi việc xong xuôi, súng đó sẽ phải giao trả.”

La Duyệt Kỳ biết sự khó xử của Mạc Duy Khiêm, hắn bận nhiều việc như thế mà vẫn quan tâm đến chuyện của Kim Đào đã là rất có lòng rồi.

“Ừm, em sẽ nói với anh ấy, cảm ơn anh.”

“Giữa em và anh không cần nhắc tới từ cảm ơn, tài liệu bên anh đã chuẩn bị kha khá rồi, có lẽ cuối tuần là có thể trình lên cục công an thành phố, cho nên bọn người Lưu Dương chắc chắn sẽ triển khai hành động trả thù, không chỉ là sự an toàn của nhân chứng mà anh cũng rất lo lắng về sự an toàn của em, anh thấy em vẫn nên trở về đây sống cùng anh đi, như vậy anh mới có thể bảo vệ em một cách tốt nhất.”

La Duyệt Kỳ còn suy nghĩ nhiều hơn: “Vậy ba mẹ em thì sao? Họ sẽ không gặp chuyện gì chứ?”

Câu này đúng là đã nhắc nhở Mạc Duy Khiêm, vẫn còn vấn đề khó khăn này chưa giải quyết được, hắn nhất thời cảm thấy khó xử.

Lúc này Đổng Nguyên nói ra đề nghị: “Tôi thấy không bằng cứ tạm thời để Duyệt Kỳ ở chỗ cha mẹ cô ấy, cho Hàn Giang và Vương Bằng theo trở về, như thế sẽ không cần cử thêm người khác bảo vệ hai ông bà nữa, nếu Duyệt Kỳ chuyển tới đây thì không thể lúc nào cũng theo cậu được, lúc đó mới phiền toái.”

Dĩ nhiên là Mạc Duy Khiêm không muốn, cau mày không nói lời nào, La Duyệt Kỳ lại rất đồng ý.

“Em thấy ý này không tồi, cứ thế đi.

“Không cần tới đây ở với anh, có vẻ em rất vui nhỉ?” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ biểu hiện thoải mái như thế thì càng thêm khó chịu.

La Duyệt Kỳ nhanh chóng an ủi: “Không có, không có, em không nghĩ thế mà, em chỉ vui vì cha mẹ em có thể được đảm bảo an toàn thôi, thật ra em cũng rất muốn chuyển đến ở với anh, nhưng mà lúc này là thời điểm đặc biệt, đợi sau khi anh trình tài liệu lên thì sẽ khá hơn mà.”

“Vậy em biểu hiện cho anh xem.”

La Duyệt Kỳ cũng thoải mái, không nói hai lời ôm cổ Mạc Duy Khiêm cứng rắn hôn vài cái, Mạc Duy Khiêm còn đỡ lấy La Duyệt Kỳ cười ha hả.

Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân thấy nhưng không thể trách, cùng nhau nhẹ nhàng rút ra ngoài.



Sau đó, Đổng Nguyên hỏi Mạc Duy Khiêm: “Không phải cậu bảo Cao Tử Ninh vẫn còn chỗ dùng tới sao? Tôi vẫn chưa thấy cô ta có tác dụng gì cả.”

“Là có tác dụng, dù sao cô ta không có tác dụng với anh đâu. Nói sao thì cha Cao Tử Ninh cũng là một người đàn ông chân chính, dĩ nhiên tôi không thể để con gái ông ấy có vấn đề được đúng không?”

“Vậy câu tính làm gì?” Đổng Nguyên không rõ.

“Tôi còn chưa nghĩ xong, đến lúc đó rồi nói đi, tài liệu này sau khi chuẩn bị xong phải giao cho cục công an thành phố và viện kiểm sát, hai bút cùng vẽ thì tiến độ mới nhanh hơn được, khẩu cung của Loan Ninh không có vấn đề gì chứ?”

Đổng Nguyên gật đầu: “Thư Dân nói đã xử lý xong rồi, cục công an thành phố thẩm vấn cũng khá, không bao lâu sau Loan Ninh đã khai cả rồi.”

“Việc này liên quan đến sự sống còn của Triệu Chấn, có thể không làm hết sức sao? Hắn cũng là người hiếm hoi còn lại mà chúng ta có thể tin được.”

Đổng Nguyên nghe xong đồng ý: “Như vậy cũng đúng, hắn vì tương lai của mình không thể không cố gắng được, nhưng như thế có thể định tội cho Lưu Dương sao?”

“Dĩ nhiên là không thể, chẳng những không thể mà ngay cả bắt giam hắn cũng không được.” Mạc Duy Khiêm cười khổ.

“Sao lại thế? Chứng cứ đã đầy đủ, ít nhất hắn chắc chắn là kẻ bị tình nghi, chỉ cần lập án điều tra thì chắn chắn sẽ tìm ra vấn đề!”

Mạc Duy Khiêm thở dài: “Anh đừng quên thân phận của hắn, đại biểu nhân dân có quyền miễn trách nhiệm hình sự, đây mới chính là chỗ phiền toái đấy.”

Đổng Nguyên vỗ gáy: “Đúng thế, vậy phải làm sao đây?”

“Quá trình chắc chắn sẽ có khó khăn, tôi sẽ tranh thủ giải quyết.”

“Cũng chỉ có thể như thế, Duy Khiêm, đã sắp 9 giờ rồi, đừng ở chỗ này nữa, thân thể quan trọng hơn.” Đổng Nguyên khuyên Mạc Duy Khiêm trở về nghỉ ngơi.

Mạc Duy Khiêm tựa lưng vào ghế: “Tôi chưa muốn trở về, đợi lát nữa rồi tính.”

“Ở đây cũng không có chuyện gì gấp cần giải quyết mà.” Đổng Nguyên vẫn muốn khuyên Mạc Duy Khiêm trở về nghỉ ngơi.

“Trong phòng trống rỗng, một chút hơi người cũng không có, rất lạnh lùng.”

Chẳng lẽ Đổng Nguyên hắn không phải là người hay sai? Nếu không phải nhìn vẻ mặt Mạc Duy Khiêm thật sự rất cô đơn thì Đổng Nguyên sẽ phải nghi ngờ có phải cậu ta đang cố ý mắng hắn không nữa. Nhà mới của Mạc Duy Khiêm vẫn đang phải tiến hành cải tạo dọn dẹp lại, nên cậu ta hiện đang ở tạm chỗ của hắn.

Nhưng dưới sự chỉ điểm của Phùng Thư Dân, Đổng Nguyên đã nắm giữ đầy đủ cách giải tỏa buồn phiền cho lãnh đạo của mình rồi.

“Tôi đi mua chút đồ ăn khuya cho cậu vậy.” Đổng Nguyên tìm cớ đi ra ngoài.

Kết quả, vừa ra ngoài Đổng Nguyên lập tức gọi điện cho La Duyệt Kỳ, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng kể lại tình trạng hiện tại của Mạc Duy Khiêm, nói cậu ta mất ăn mất ngủ, không để ý tới thân thể như thế nào, rồi lại cứ ở lì chỗ làm việc không chịu về nghỉ ngơi như thế nào.

Nếu không phải hai ngày trước cô vừa gặp Mạc Duy Khiêm mà chỉ nghe Đổng Nguyên nói như thế, nhất định La Duyệt Kỳ sẽ nghĩ Mạc Duy Khiêm sắp không xong cũng nên, đây là cách miêu tả gì chứ? Nói như người ta sắp chết vậy!

Nhưng dù đã biết lời nói của Đổng Nguyên có chút phóng đại, La Duyệt Kỳ vẫn đau lòng vì Mạc Duy Khiêm liều mạng như thế, vì vậy vừa cúp điện thoại của Đổng Nguyên cô liền gọi cho Mạc Duy Khiêm.

Đổng Nguyên ở bên ngoài tán gẫu với mấy vệ sĩ, chưa tới 10 phút sau đã thấy Mạc Duy Khiêm vội vã đi ra khỏi văn phòng, miệng còn nói: “Được, anh nghe lời em, đã ra tới cửa rồi. Không tin? Không tin em cứ nghe tiếng khóa của cử anh đi, bây giờ anh đang lấy khóa ra đây, em có nghe thấy tiếng gì không? Đổng Nguyên đang ở bên anh nè, lát nữa đi ra đường em có thể nghe được tiếng xe cộ ầm ĩ nữa, em đang làm gì? Được, anh trò chuyện với em, đợi đến khi anh về nhà chúng ta đều đã lên giường ngủ anh sẽ cúp máy.”

Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa khua chân múa tay với Đổng Nguyên, ý bảo họ nhanh chóng xuống lầu, hắn sợ La Duyệt Kỳ không tin hắn đã thật sự ra khỏi văn phòng.

Đổng Nguyên cười thầm, bản thân đúng là càng ngày càng dễ dàng đối phó với sự trẻ con của Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm trò chuyện điện thoại với La Duyệt Kỳ, tới tận khi vào cửa nhà, rửa mặt lên giường rồi vẫn còn tiếp tục tán gẫu, sau đó lại sợ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của La Duyệt Kỳ mới vô cùng tiếc nuối mà cúp điện thoại. Buông điện thoại, Mạc Duy Khiêm cảm thấy bản thân thoải mái không ít, lòng cũng không trống rỗng như vừa rồi nữa, khóe miệng đuôi mắt đều mang ý cười, một lát sau đã ngủ say.

Lại qua hơn nửa tháng, tài liệu bên Mạc Duy Khiêm trình lên viện kiểm sát còn chưa nhận được kết quả, trong nửa tháng chờ đợi Mạc Duy Khiêm cũng không nhàn rỗi, vẫn liên hệ với các ủy viên hội đồng ở Danh Tĩnh về chuyện của Lưu Dương, nhưng kết quả cũng không tốt lắm.

Tin tốt duy nhất chính là chân của Kim Đào đã gần như hồi phục, hơn nữa sau khi khôi phục trở lại trận đấu, chỉ ra sân vài phút đã đá vào một quả, biểu hiện vô cùng tốt.

La Duyệt Kỳ được Hàn Giang và Vương Bằng hộ tống tới hiện trường xem trận đấu, nhìn biểu hiện của Kim Đào, cô thật sự vui thay hắn.

Trong thời gian này có thể nói Kim Đào chỉ ở nhà và trong căn cứ huấn luyện, làm việc đều vô cùng cẩn thận, cũng không hành động một mình, lúc di chuyển đều cùng đi với đồng đội, may mà cũng không xảy ra thêm chuyện gì, dưới hoàn cảnh như thế mà Kim Đào vẫn đá tốt, đúng là không dễ dàng.

Sau đó, La Duyệt Kỳ đi ra phía ngoài sân, một lát nữa cô muốn cùng Kim Đào ăn cơm, chúc mừng hắn một chút, lúc sắp tới nơi đỗ xe, đã có chuyện xảy ra.

Không biết từ chỗ nào, hơn 30 người xuất hiện vây quanh ba người La Duyệt Kỳ, người xung quanh thấy vậy đều nhanh chóng chạy xa tránh né.

Những người này xuất hiện cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp hành động muốn bắt lấy La Duyệt Kỳ. Hàn Giang và Vương Bằng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bình thường dù có một địch mười cũng không vấn đề gì, nhưng lần này đối phương có quá nhiều người, càng không ngờ là chúng dám kiêu ngạo tới vậy, ở nơi nhiều người tập trung mà dám công khai làm chuyện phạm pháp, hơn nữa tất cả chúng đều cố bám trụ hai người họ nên hai người căn bản không kịp đối phó.

La Duyệt Kỳ bị người ta túm lên xe, ném vào ghế phía sau, giãy dụa mạnh mẽ khiến cô bị thương không ít chỗ.

Lúc Kim Đào tới thì đúng lúc thấy một màn như vậy, vì không có ai chú ý tới hắn, cho nên sau khi gọi điện báo hắn thừa dịp mọi người không chú ý tới nhanh chóng đến gần chiếc xe, trực tiếp kéo kẻ đang túm La Duyệt Kỳ ra, đá thẳng vào nơi yếu hại của đối phương.

Chân Kim Đào không phải là chân người thường, một đá này của hắn không thua gì so với việc bị một chiếc xe tông vào, người kia đau đớn té xuống mặt đất, gần như là ngất đi.

La Duyệt Kỳ cũng phản ứng rất thông minh, lập tức chui ra khỏi xe, Kim Đào kéo cô chạy về phía trước.

Nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ nháy mắt hai người đã bị mấy kẻ khác ngăn chặn.

“Thằng ranh, lần này là tự mày bò tới trước cửa chịu đòn, dù sao cũng chết thôi.” Kẻ nói chuyện đúng là kẻ cầm đầu nhóm tập kích Kim Đào ở căn cứ huấn luyện lần trước.

Lúc này La Duyệt Kỳ và Kim Đào đều bị người đẩy mạnh vào trong xe, tên cầm đầu kia ngồi vào vị trí phó lái nói: “Đi mau.”

Hàn Giang và Vương Bằng vẫn đang bị vây công thấy sự việc như thế cũng không ham chiến, muốn rút lui nhưng vẫn bị dây dưa.

Hàn Giang và Vương Bằng gấp tới đỏ mắt, cũng chẳng quản nhiều nữa, móc súng ra trực tiếp bắn ngã vài người, sau đó thừa dịp những kẻ khác tránh né, lên xe đuổi theo.

Xe của đối phương dĩ nhiên là không thể sánh được với xe của Mạc Duy Khiêm, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Hàn Giang cực tốt, không lâu sau đã đuổi kịp, Vương Bằng báo cáo lại tình trạng hiện tại của họ với Đổng Nguyên, yêu cầu người tiếp viện.

La Duyệt Kỳ và Kim Đào ngồi ở hàng ghế sau, không ngừng nhìn xung quanh và phía sau, thấy xe Hàn Giang đuổi theo phía sau thì hơi yên lòng hơn.

“Con mẹ nó, mày lái nhanh lên có được không? Chạy trước lâu như thế mà vẫn bị chúng nó đuổi theo, đúng là đồ vô dụng!” Tên cầm đầu kia tức giận mắng lái xe, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

Lái xe cũng đầy đầu mồ hôi, hắn ta đã cực kỳ cố gắng cắt đuôi rồi, nhưng lần này không phải là đóng phim, hắn cũng chẳng có kỹ thuật cao siêu gì, dù sao cũng không thoát khỏi được.

Chẳng những kỹ thuật không bằng mà xe cũng không đọ nổi, thấy xe phía sau đuổi theo đã chạy song song với mình. Lái xe vừa sợ vừa cuống, vô tình đảo tay lái một cái, trực tiếp chạy sai làn đường, biến thành chạy ngược hướng.

Lúc đối mặt với chiếc xe tải đang gào thét xông thẳng tới, đầu óc La Duyệt Kỳ trống rỗng, ấn tượng cuối cùng của cô là Kim Đào ngồi bên cạnh đột nhiên ôm chặt lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.