Tình Biến

Chương 65: Chương 65




Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận kết thúc, Mạc Duy Khiêm lập tức cho người đưa La Duyệt Kỳ về nhà trước còn bản thân hắn thì ở lại tiếp tục thảo luận các vấn đề phía sau.

La Duyệt Kỳ về tới nhà, mất rất nhiều thời gian vẫn chưa thể khiến tâm trạng hồi phục lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu hiện của Mạc Duy Khiêm ở những trường hợp như thế này, khí thế và năng lực đó đã nói lên rằng hắn không chỉ dựa vào tiền bạc gia thế mà đi lên được đến vị trí ngày hôm nay. Dĩ nhiên với thân phận như anh rể Mạc Duy Khiêm thì cũng tuyệt đối không cho phép một cậu ấm làm việc chung với mình được.

Đến tối Mạc Duy Khiêm mới trở về, La Duyệt Kỳ nhanh chóng chuẩn bị cơm chiều cho hắn.

“Em mau ngồi đi, không phỉa đã có người làm rồi sao? Em cũng ngồi ăn thêm chút đi.” Mạc Duy Khiêm không cho La Duyệt Kỳ làm việc, lôi kéo cô ngồi xuống cạnh mình, để bảo mẫu chuẩn bị hai bộ bát đũa.

La Duyệt Kỳ cũng hơi đói bụng, sau khi ngồi xuống cô liền nhìn Mạc Duy Khiêm cười.

“Vui vẻ vậy sao? Có phải đã bị biểu hiện hôm nay của ông xã em mê hoặc rồi không?” Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo mặt La Duyệt Kỳ hỏi.

“Anh thoải mái đồng ý để em tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận này như thế, không phải là có ý định biểu hiện uy phong từ trước rồi đấy chứ?”

“Ôi chao, chút suy nghĩ ấy của anh mà cũng bị em nhìn thấu rồi, vợ anh đúng là càng ngày càng thông minh!”

La Duyệt Kỳ đẩy Mạc Duy Khiêm: “Ai là vợ anh? Đừng có nói lung tung gì mà vợ với chả ông xã, chúng ta còn chưa có quan hệ gì đâu.”

Mạc Duy Khiêm mừng rỡ ôm lấy La Duyệt Kỳ khẽ hỏi: “Vậy em nói xem quan hệ của chúng ta là gì nào? Cha của đứa bé, người đàn ông của em? Hay là quan hệ ngậm nuốt, em “ngậm nuốt” anh? Bé cưng, nhất định đời này chúng ta sẽ là vợ chồng, ngoài anh ra không ai có thể cưới được em đâu!”

“Nói chuyện đứng đắn chút được không? Lại nói, em cũng đâu phải quái vật, sao người khác không thể cưới em được chứ?” Mặt La Duyệt Kỳ đỏ hồng.

“Anh nói thật mà, có chỗ nào không đứng đắn đâu? Dĩ nhiên em không phải là quái vật rồi, ý của anh là muốn cưới em phải qua được cửa của anh! Phải cướp được em khỏi tay anh rồi mới nói đến bước tiếp theo!”

Lúc hai người đang nói giỡn, bảo mẫu đã bưng đồ ăn lên, La Duyệt Kỳ bảo Mạc Duy Khiêm nhanh chóng ăn, Mạc Duy Khiêm vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ ăn mấy miếng rồi đột nhiên cười nói: Nhưng mà, hôm nay anh rất đẹp trai, rất có khí thế, em nhìn mà tim đập thình thịch nè.”

Mạc Duy Khiêm lập tức buông đũa, cơm cũng không ăn nữa: “Thật ư? Thật sự đập thình thịch ư?”

La Duyệt Kỳ gắp thịt bỏ vào miệng chậm rì rì, lời nói cũng lúng búng mơ hồ: “Thật mà, em cảm thấy có thể em đã yêu anh đấy.”

Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm vào La Duyệt Kỳ đang ăn đến vui vẻ, thật sự chỉ hận không thể cướp lấy chiếc đũa làm cô ngừng ăn, nhưng hắn không dám!

“Duyệt Kỳ, em lặp lại câu vừa rồi một lần nữa đi.” Mạc Duy Khiêm gấp gáp đến khó chịu, thật sự không đợi được La Duyệt Kỳ ăn xong.

“Có thể em đã yêu anh.” La Duyệt Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lặp lại một lần thật rõ ràng.

Mạc Duy Khiêm giữ chặt bàn tay định gặp thức ăn của La Duyệt Kỳ truy hỏi: “Chỉ là có thể, chưa xác định ư?”

“Sao mà anh nhiều chuyện vậy nha, em đã nói thế rồi mà anh còn không tự hiểu được sao, ý trên mặt chữ đó.”

Nói xong thấy Mạc Duy Khiêm vẫn nhìn mình chằm chằm đành tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em yêu anh.”

“Bỏ hai chữ đằng trước đi, chỉ nói ba chữ phía sau thôi!” Mạc Duy Khiêm nói thật nhanh.

La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, con ngươi đảo quanh trong hốc mắt một lát rồi mở miệng: “Mạc Duy Khiêm, em yêu anh!”

Suýt nữa thì Mạc Duy Khiêm đã nhảy cẩng lên, cố sức đè nén cảm xúc kích động lại, nhưng vẫn cảm thấy sớm muộn gì tim hắn cũng bị La Duyệt Kỳ lăn lộn thành bệnh!

Chớp chớp ánh mắt hơi nóng lên, lòng vẫn vui như nở hoa, hắn chỉ có thể nâng mặt La Duyệt Kỳ, nghẹn giọng nói: “Bé con hư hỏng, có phải em cố ý chọn thời điểm anh không thể động vào em để nói những lời này không hả? Chỉ bằng không khí hôm nay của chúng ta, ít nhất anh sẽ cho em nằm bẹp trên giường ba ngày!”

La Duyệt Kỳ cười đến vui vẻ: “Em sợ quá nha, may mà có cục cưng bảo vệ em, cảm ơn cục cưng đã bảo vệ mụ mụ nha!”

Mạc Duy Khiêm vô cùng thỏa mãn đưa tay ra cùng La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa có thay đổi gì của cô : “Duyệt Kỳ, anh rất thỏa mãn.” Tuy giọng điệu bình thản nhưng La Duyệt Kỳ vẫn cảm nhận được sự chân thành tha thiết của Mạc Duy Khiêm.

“Em hỏi anh, chuyện em muốn đi gặp Cao Tử Ninh lần trước anh vẫn chưa cho em câu trả lời thuyết phục đâu, cuối cùng thì lúc nào anh cho em đi hả?”

Mạc Duy Khiêm biết nếu không để La Duyệt Kỳ gặp Cao Tử Ninh một lần thì cô sẽ không yên tâm nên hắn cũng không định ngăn cản: “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp để em gặp cô ta, làm xong mọi chuyện thì em hãy yên tâm bồi dưỡng thân thể đi, không cần quan tâm gì nữa.”

“Em biết, nếu mấy vị chuyên gia kia xác định được thời gian Kim Đào sang Mĩ thì anh nói cho em một tiếng nhé, để em đến sân bay tiễn anh ấy một đoạn.”

“Chuyện này không cần thiết, có gì em hãy nói với cậu ta ở bệnh viện đi, không nên đi sân bay, cảnh chia tay sẽ làm em đau buồn khổ sở, không tốt cho thân thể đâu. Vả lại Kim Đào có cả đội ngũ chữa bệnh cùng đi, cả đống nhân viên thiết bị gì đó, sao có thời gian tạm biệt em chứ?” Mạc Duy Khiêm không đồng ý để La Duyệt đưa tiễn Kim Đào.

La Duyệt Kỳ nghe thế cũng không ăn cơm nữa: “Kim Đào đi lần này chẳng biết khi nào mới trở về, chẳng lẽ em muốn tiễn anh ấy cũng không được hay sao? Em mà không đi thì có vẻ quá mức vô tình, sau này em làm sao nhìn mặt cha mẹ anh ấy được?”

“Không phải là anh không cho em đi mà là thời gian và hoàn cảnh không thích hợp, em muốn gặp cậu ấy thì hoàn toàn có thể đợi đến lúc thân thể cậu ấy khá lên rồi trò chuyện trực tuyến với cậu ấy, cần gì phải trực tiếp tới sân bay chứ?”

“Hai cái đó giống nhau được sao Nếu cứ như anh nói thì sau này có việc gì cần em sẽ tự đi làm, không cần ai đón đưa hết, em mới mang thai bao lâu chứ, cần gì kiêng kỵ nhiều thứ vậy? Anh sợ em sẽ đau buồn sao anh không nghĩ đến chuyện hiện giờ anh đang chọc tức em vậy?”

Mạc Duy Khiêm nhanh chóng bê bát cơm, cầm đôi đũa đưa tới miệng La Duyệt Kỳ: “Anh không chọc giận em, em đừng bỏ ăn mà, em xem thế này được không, dù sao Kim Đào cũng phải chuẩn bị cuối tuần mới đi, mình cứ tạm gác chuyện này lại đã, đến lúc đó hãy nói tiếp. Duyệt Kỳ, em ngoan nào, không phải lúc nãy em còn nói yêu anh sao, sao bây giờ lại không quan tâm đến cảm nhận của anh nữa vậy? Sao em không nghĩ xem, em không ăn đồ ăn anh còn khó chịu hơn em đấy. Nếu em thật sự yêu anh thì nhanh ăn cơm đi nào, ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp Cao Tử Ninh, có được không?”

Chuyện này có liên quan gì nhau chứ? Không phải La Duyệt Kỳ giận, chẳng qua cô cảm thấy về tình về lý cô đều nên đi tiễn Kim Đào, cũng không biết vì sao Mạc Duy Khiêm lại ngăn chặn không cho cô đi như vậy, nhưng cô cũng không định tiếp tục đề tài này, như Mạc Duy Khiêm đã nói, hai ngày nữa bàn lại cũng không muộn, không đáng phá hoại bầu không khí này. Vì thế cô hé miệng ngậm miếng cơm hắn đưa lên trước miệng cô. Mạc Duy Khiêm nhẹ nhàng thở phào.

Hôm sau vừa đến văn phòng Mạc Duy Khiêm đã hỏi chuyên gia và tổ chữa bệnh thời gian Kim Đào rời đi, sau đó cau mày suy nghĩ.

“Duy Khiêm, cậu sao thế, chẳng phải mọi chuyện đã xử lý gần xong rồi sao, sao mặt mày cậu vẫn cau có thế? Chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với Duyệt Kỳ ư?” Đổng Nguyên ngồi đối diện với Mạc Duy Khiêm nghĩ, nếu công việc thuận lợi thì thứ làm Mạc Duy Khiêm cau có mặt mày cũng chỉ có La Duyệt Kỳ thôi.

“Duyệt Kỳ không nên đến sân bay tiễn Kim Đào, tôi sợ đến lúc đó cô ấy đau lòng khổ sở quá rồi làm tổn thương thân thể nên không cho cô ấy đi nhưng cô ấy căn bản không nghe tôi.”

“Yêu cầu của Duyệt Kỳ cũng không phải là quá đáng, đến lúc đó cùng lắm là rơi vài giọt nước mắt thôi, chắc không ảnh hưởng gì đến thân thể đâu.” Đổng Nguyên cảm thấy Mạc Duy Khiêm cẩn thận quá mức, thật sự không cần phải thế.

Sau đó lại cảm thấy không đúng nên ngập ngừng hỏi: “Không phải là trong lòng cậu ghen tỵ, không thoải mái cho nên mới không muốn để La Duyệt Kỳ đi tiễn Kim Đào đấy chứ?”

Mạc Duy Khiêm híp mắt nhìn Đổng Nguyên, sau đó cười cười: “Đổng Nguyên, tôi phát hiện ra gần đây anh tiến bộ rất lớn nha, nhìn vấn đề càng lúc càng rõ ràng. Quả thật là tôi không muốn Duyệt Kỳ tiễn Kim Đào, nếu đã không còn quan hệ thì cũng không cần dây dưa nữa. Thời khắc sinh ly tử biệt luôn dễ khiến người ta nhớ về quá khứ, còn là nhớ về những thứ tốt đẹp nữa, tôi không muốn Duyệt Kỳ hồi thưởng lại kỷ niệm giữa cô ấy và Kim Đào, tôi mất nhiều công sức như thế không phải để sau này họ vẫn còn giữ tình bạn vững bền tri kỷ!”

Đổng Nguyên thật sự bội phục Mạc Duy Khiêm, tới sân bay tiễn người ta đi mà cũng có thể suy diễn ra nhiều thứ như thế! Đến tận bây giờ Đổng Nguyên vẫn không biết La Duyệt Kỳ tốt đến mức nào mà có hể khiến Mạc Duy Khiêm điên cuồng, tranh đấu gay gắt đẻ đoạt được, sau đó còn lo lắng trăm điều, bảo vệ như báu vật quý hiếm có thể bị người ta cướp đi bất cứ lúc nào!

“Chuyện này không dễ đâu, theo cá tính của Duyệt Kỳ thì cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, tôi cảm thấy chẳng có cách nào hay, nếu muốn tôi nói thì hay là cậu tự đưa cô ấy đi đi.”

Mạc Duy Khiêm chưa nói gì đã có người gõ cửa tiến vào báo cáo công việc: “Mạc tổ trưởng, hôm nay có mấy tờ báo vẫn phản đối, bên trên muốn ngài làm chút quan hệ xã hội. Mặt khác, ngày rời đi của Kim Đào đã ấn định là thứ bảy, nếu ngài không có ý kiến gì thì tôi sẽ đi đặt vé máy bay.”

“Thứ bảy cũng được, không cần đặt vé máy bay, họ đi máy bay tư nhân. Liệt kê danh sách mấy tờ báo đó ra, còn cả mấy tờ báo đã ca tụng công đức của Trần Đông Thành lúc trước cũng kê ra, tôi sẽ sắp xếp nhân viên thẩm tra kỷ luật đi điều tra lãnh đạo mấy tờ báo đó. Lo lắng sốt sắng giải vây cho đám người Trần Đông Thành Lưu Dương như thế chắc cũng chẳng trong sạch gì, điều tra ra kẻ nào thì bắt kẻ đó. Cậu báo lại là không cần làm công tác xã hội gì cả, lần này phải dựa vào vụ án này mà túm sạch cả đám, nếu không chỉ là thị trưởng Danh Tĩnh nho nhỏ cũng dám một tay che trời chứ đừng nói là quan lại cấp tỉnh! Nghe nói hai người phụ nữ kia vẫn còn làm ầm ĩ phải không? Nhanh điều tra căn cứ chính xác việc hai người họ tham gia vào vụ án rồi đưa vào trại tạm giam đi. Mặt khác, nói mấy chuyên gia đã tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này nghiên cứu một cách thẩm tra xử lý khác, để làm sao đào móc được hết những kẻ liên quan trong vụ lần này ra, sau đó cho Thư Dân và mấy người tổ thẩm tra cường điệu lên một chút rằng nếu chứng cứ xảy ra vấn đề, không thể phán quyết theo pháp luật thì tôi sẽ có cách khác để xử lý.”

Đối mặt với Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ cứng rắn như thế, Đổng Nguyên cảm thấy việc này ít nhiều gì cũng có liên quan tới tâm trạng của cậu ta, phải biết rằng chỉ dựa vào một câu nói của Mạc Duy Khiêm vừa rồi thì không biết sẽ kéo theo bao nhiêu kẻ ngã xuống nữa, chẳng lẽ sau này phong cách làm việc của Mạc lão đại chính là: Không hài lòng thì phản hủ?

(phản hủ: đại khái là chống lại thói hủ lậu, tham ô…)

Vừa mới xử lý xong bên này, di động của Mạc Duy Khiêm lại vang lên, giọng điệu nghe điện thoại của hắn vẫn rất khó nghe: “Chị, đang là giờ làm việc của em, chị cứ gọi điện thoại làm gì thế?”

“Chị mới gọi có một lần này, thế nào là “cứ gọi” chứ? Đến anh rể em cũng không dám nói không nhận điện thoại của chị trong giờ làm việc đâu, tâm trạng em không tốt cũng đừng lấy chị ra mà trút giận, chị cũng vì việc lớn cả đời của em nên mới gấp gáp thế thôi, chị gọi để báo với em là thứ năm tuần này chị sẽ tới đó, mang theo cả Tiêu Tiêu đi cùng.” Mạc Duy Hoa tự nhiên bị oán trách đến nghẹn, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ thông báo xong hành trình của mình rồi chuẩn bị cúp máy.

Mạc Duy Khiêm đột nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức nói: “Chị, chị khoan hãy cúp máy, chị và Tiêu Tiêu đừng đến đây vào thứ năm, sáng thứ bảy hãy tới, tới trước 8 giờ là được rồi. Chị đừng có hỏi nhiều nữa, em bảo đến lúc nào thì cứ đến đi, đừng chậm trễ, xuống máy bay xong em sẽ đưa hai người đến gặp Duyệt Kỳ, nhớ kỹ thời gian đấy nhé. Còn nữa, tuyệt đối không được nói với Duyệt Kỳ là em bảo hai người tới vào thứ bảy nhé, em còn có việc phải làm, cúp máy đây!”

Tâm trạng Mạc Duy Khiêm cực kỳ tốt đẹp buông di động xuống, Đổng Nguyên lắc đầu: “Cậu đúng là biết tính toán.”

Mạc Duy Hoa mang theo con gái đến thành phố Danh Tĩnh buổi sáng, dù La Duyệt Kỳ có bận cỡ nào cũng phải để thời gian gặp gỡ, như vậy sẽ không đi tiễn Kim Đào được nữa. Mạc Duy Khiêm đúng là nghĩ đủ mọi cách mà.

“Dù sao họ cũng muốn tới, chi bằng làm chút cống hiến luôn.” Có thể nói lúc này Mạc Duy Khiêm đang cực kỳ hăng hái, hắn đã giải quyết xong tảng đá lớn đè trong lòng rồi.

Cao Tử Ninh ngồi trên sô pha vừa giật mình cảm khái lại mang theo chút hâm mộ: “Có phải Mạc Duy Khiêm quá khoa trương rồi không? Vào cửa thôi mà cũng phải qua mấy lần khóa thế này.”

“Anh ấy rất tốt với chị, vốn dĩ chị nên tới gặp em nhưng mà…”

“Chị không cần nói, em hiểu mà. Em đã nghe Hàn Giang nói chị mang thai rồi, dĩ nhiên là không thể để chị vất vả được, thật ra em cũng hiểu mục đích chị muốn gặp em là gì, chẳng qua là vì Kim Đào thôi đúng không?” Cao Tử Ninh vẫn thẳng thắn như trước.

La Duyệt Kỳ gật đầu: “Phải, chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn đi, chị chỉ lo lắng cho Kim Đào thôi, mong em hãy tận tâm chăm sóc anh ấy, cổ vũ anh ấy. Nhờ em giúp anh ấy đứng dậy.”

“Em là một người công bằng, Mạc Duy Khiêm đã hứa hẹn với em rằng chỉ cần Kim Đào có thể đứng lên thì em sẽ được tự do, còn cho em thêm 50 vạn USD, cho nên chị không cần phải lo lắng việc em không tận tâm tận lực, về mọi thứ sau đó thì không ai đoán trước được.”

Cao Tử Ninh nói xong, thấy La Duyệt Kỳ ngẩn người thì cười: “Có thể nói, vì loại bỏ gánh nặng của chị, Mạc Duy Khiêm đã cố gắng hết sức rồi. Chị Duyệt Kỳ, dù em không hiểu rõ thân phận của Mạc Duy Khiêm nhưng cũng có thể nhìn cách làm việc của anh ấy mà đoán ra một chút. Anh ấy coi trọng chị và đứa nhỏ như thế cho thấy anh ấy có tình cảm rất sâu nặng. Em không phải người hồ đồ, lần này em và ba em có cơ hội đi Mĩ cũng là vì tình cảm anh ấy dành cho chị. Em thật sự hâm mộ chị, chị phải quý trọng đấy nhé.”

Tiễn Cao Tử Ninh đi xong, La Duyệt Kỳ không nhịn được mà gọi điện thoại cho Mạc Duy Khiêm.

“Mạc Duy Khiêm, cảm ơn mọi thứ anh đã làm cho em.”

“Em làm sao thế?” Mạc Duy Khiêm hỏi.

“Em đã gặp Cao Tử Ninh, cô ấy nói cho em biết điều kiện anh đã hứa cho với cô ấy.”

Mạc Duy Khiêm cười ở đầu dây bên kia: “Bé ngốc, thế mà cũng cảm động sao? Số lần em cảm ơn anh còn ít ư? Mọi thứ đều là việc nhỏ thôi, nếu em muốn báo đáp anh thì hãy đồng ý gả cho anh đi. Anh có điều kiện làm những việc đó, cứ coi như tích phúc cho con đi. Anh sẽ làm mọi người em quan tâm được sống tốt.”

La Duyệt Kỳ cảm động tới mức nói không ra lời, chỉ có thể vừa cầm di động vừa lau nước mắt.

“Đừng khóc mà, mọi chuyện anh làm đều để em được vui. Còn nữa, cuối tuần này Kim Đào sẽ đi Mĩ, anh nghĩ em có thể tiễn cậu ấy nhưng anh vẫn đề nghị em không nên đến bệnh viện trước, có chuyện gì thì đợi ra sân bay nói một thể, được không?”

Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ đồng ý: “Dĩ nhiên là được rồi, để em gửi tin nhắn báo cho anh ấy một câu.”

“Ừ, em gửi đi, đừng dùng di động quá lâu, tối anh sẽ về đúng giờ.”

Mạc Duy Khiêm nhanh chóng dặn dò La Duyệt Kỳ rồi cúp điện thoại, sau đó ngồi trên ghế nở nụ cười yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.