Tình Biến

Chương 72: Chương 72




Ngô Phái Thanh cười lạnh nhìn La Duyệt Kỳ: “Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi còn có việc phải làm, mời cô ra ngoài cho.

“Nghe không hiểu sao? Đừng nói là ngay cả việc thích Mạc Duy Khiêm cô cũng không dám thừa nhận nhé, chỉ thế thôi mà cũng muốn tranh giành à?” La Duyệt Kỳ không thèm để ý tới lệnh đuổi khách của Ngô Phái Thanh.

“Dĩ nhiên là tôi dám thừa nhận rồi, tôi không bao giờ phủ nhận việc tôi thích Mạc Duy Khiêm dù, vốn dĩ dì muốn giới thiệu thôi cho Duy Khiêm, chẳng qua là bị người đàn bà vô liêm sỉ như cô dùng mấy thủ đoạn đê tiện xen vào mà thôi, cô đừng tự đắc sớm quá, chưa biết ai sẽ cười đến cuối đâu!”

“Cô không nhìn rõ người Mạc Duy Khiêm thích là tôi hay sao mà cứ ở lì mãi không đi vậy? Tôi xin chân thành khuyên cô hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Mạc đi, điều kiện của cô không tồi, tìm một đối tượng xứng đôi yêu thương lẫn nhau không tốt hay sao mà phải ở lại đây tranh dành? Đây căn bản là một việc làm vô ích.” La Duyệt Kỳ vẫn cho rằng có thể giải quyết vấn đề một cách ôn hòa là tốt nhất.

Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này đúng là nực cười: “Cô là gì của nhà họ Mạc? Chẳng phải cũng chỉ giống tôi thôi sao, ngoài việc cô mang thai thì hai chúng ta có gì khác nhau nào? Cô có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt tôi? Muốn đuổi tôi đi sao? Ngại quá, cô không có tư cách này đâu, chưa kết hôn mà đã ngạo mạn đến thế, đúng là đồ quê mùa nông cạn, cô cảm thấy mình xứng với Mạc Duy Khiêm chắc!”

La Duyệt Kỳ cũng không giận, lúc này ai giận trước sẽ là người thua trước: “Có xứng hay không cũng không phải dựa vào lời cô nói, Mạc Duy Khiêm thích là được. Cho dù cô xuất thân cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ như cái rắm, cô có cởi hết ra nhào lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không thèm liếc mắt một cái đâu! Tôi thật lòng khuyên cô, đừng có giở trò hề rồi sau này phải mất hết mặt mũi rời đi, tội gì phải vậy chứ? Tạm thời tôi và Duy Khiêm chưa có quan hệ về mặt pháp luật nhưng nếu tôi thấy cô không vừa mắt thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cô cuốn xéo, cô tin không?”

Cuối cùng Ngô Phái Thanh cũng không nhịn được cơn giận trong lòng: “La Duyệt Kỳ, cô đừng khinh người quá đáng, ỷ vào đứa bé trong bụng mà thích làm gì thì làm. Người nhà họ Mạc không phải ngu ngốc, không nhìn thấu quỷ kế của cô đâu! Tôi là khách do dì Kỳ mời đến, nếu cô có đầu óc thì nên nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Ngô Phái Thanh cũng coi như người bình tĩnh, không bị cô chọc tức đến mụ mị đầu óc, nhưng cô đã hiểu được đại khái suy nghĩ của cô ta rồi, biết Ngô Phái Thanh không dễ dàng lùi bước mà muốn tiếp tục tranh đấu, La Duyệt Kỳ thở dài trong lòng rồi cười nói: “Vậy chúng ta hãy dựa vào khả năng nửa mình đi, tôi cũng không trách hành động của cô, dù sao Mạc Duy Khiêm cũng là một đối tượng khiến phụ nữ đỏ mắt, đã thấy sự ân cần của người vĩ đại như hắn rồi, cô không buông tay cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sớm muộn gì cô cũng sẽ phải hiểu ra quyền chủ động không nằm trong tay cô đâu, Mạc Duy Khiêm mới là người quyết định tất cả.”

Đợi La Duyệt Kỳ rời đi rồi, Ngô Phái Thanh ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt, cố gắng để bản thân không bị lời nói của La Duyệt Kỳ ảnh hưởng, dĩ nhiên cô ta biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được nhưng cô ta vẫn thích vẫn yêu! Huống chi đâu phải cô ta không có cơ hội chứ? Cha mẹ Mạc Duy Khiêm đã chắc chắn đứng về phía cô ta rồi, thế mà nửa đường lại nhảy ra một La Duyệt Kỳ cướp đi hạnh phúc của cô ta, nếu cô ta không dùng hết sức lực mà tranh cướp hạnh phúc thì sao có thể cam tâm được chứ?

Ngẩng đầu, vẻ mặt Ngô Phái Thanh đầy đau đớn, cô ta biết dù thế nào cô ta cũng không thể buông tay!

La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy hơi áp lực, dù cô có tự tin rằng Mạc Duy Khiêm chỉ yêu mình cô đi chăng nữa thì việc bên cạnh có một kẻ địch luôn như hổ rình mồi vẫn làm cô không thoải mái, nhất là còn phải lo lắng đến hôn lễ rườm rà, còn cả cuộc sống phức tạp sau khi kết hôn nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

“Duyệt Kỳ, em sao thế? Sao mà có vẻ nhiều tâm sự vậy?” Mạc Duy Hoa thấy La Duyệt Kỳ ngồi một mình ở sô pha phòng khách liền quan tâm hỏi.

“Em không sao, có thể là do nhớ cha mẹ thôi ạ.”

Mạc Duy Hoa nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể là do em ở nhà cả ngày nên cảm xúc bị đè nén thôi, để chị bảo người lái xe đưa em ra ngoài hóng gió hít thở không khí nhé, em có thể đi dạo phố mua sắm gì đó cho đỡ buồn, để chị đi lấy chi phiếu cho em, cứ mua sắm thoải mái, đừng tiết kiệm.”

“Chị, không cần đâu, thẻ của Duy Khiêm ở chỗ em mà, đúng là em cũng muốn ra ngoài dạo một chút.” Tuy rằng tính cách hai chị em nhà này khác nhau nhưng quan niệm tiêu tiền lại không khác gì nhau, ngay cả lời nói ra cũng giống luôn.

“Xem đi, tâm trạng lập tức tốt lên đúng không, lúc ở Danh Tĩnh ai đi cùng em?”

“Duy Khiêm đi cùng em.” La Duyệt Kỳ thản nhiên trả lời.

Mạc Duy Hoa nở nụ cười: “Chị nói là vệ sĩ cơ, không phải hỏi người đi dạo cùng em.”

La Duyệt Kỳ ngượng ngùng: “À, do em hiểu sai, em chỉ nhớ Hàn Giang và Vương Bằng thôi, những người khác em không nhớ hết.”

“Việc này đơn giản thôi, để chị gọi Đổng Nguyên sắp xếp, chị nhớ là Duy Khiêm cử 10 người bảo vệ em, để chị sắp xếp thêm 2 người nữa, em đi chuẩn bị một lát đi, chuẩn bị xong chị sẽ bảo người đưa em đi.” Mạc Duy Hoa nhanh chóng sắp xếp mọi việc.

Lúc này La Duyệt Kỳ còn tâm trí đâu mà lo lắng xem có bao nhiều người đi theo mình chứ, cô giờ vui như như chú chim bị nhốt lâu ngày được thả ra vậy, cố gắng đè nén niềm vui đi lên lầu chuẩn bị.

Ra cửa, mấy vệ sĩ vây quanh La Duyệt Kỳ người xa người gần theo các hướng khác nhau, Hàn Giang và Vương Bằng vẫn theo sau không rời một bước bảo vệ cô như trước. Ông chủ Đổng Nguyên đã nói rồi, La Duyệt Kỳ chính là tổ tông sống của Mạc lão đại, chỉ cần xuất hiện chút sai lầm cực nhỏ thôi thì tất cả họ sẽ sống không bằng chết! Thật ra không cần Đổng Nguyên căn dặn thì họ cũng đã tự mình trải nghiệm cả rồi, cho nên cũng đã cẩn thận dặn dò người khác phải luôn luôn cảnh giác.

Vì không quen nơi này nên La Duyệt Kỳ bảo Hàn Giang và Vương Bằng đưa cô tới mấy địa điểm nổi tiếng để dạo.

“Cô muốn đi ngắm châu báu sao?” Thứ đầu tiên Hàn Giang nghĩ đến chính là cái này.

La Duyệt Kỳ ngồi phía sau trợn trắng mắt coi thường: “Không muốn, tôi chỉ muốn đến trung tâm thương mại tùy ý dạo chơi thôi.”

Hàn Giang nghe xong lập tức đồng ý rồi đưa La Duyệt Kỳ tới khu phố kinh danh sầm uất nhất.

Sau khi đi vào trung tâm thương mại, La Duyệt Kỳ cảm thấy đặc biệt hứng thú với đồ dùng trẻ em, nhìn thấy những món đồ be bé xinh xinh thì vô cùng yêu thích, tuy rằng mua bây giờ có hơi sớm nhưng nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng phải dùng tới thì cô cũng thả tay mua rất nhiều, đến lúc tính tiền mới biết thì ra đồ của trẻ con lại đắt đến vậy. Nhưng cô cũng không chút lăn tăn mà trả tiền, mua xong còn tự nghĩ bản thân đúng là đã dần dần đi vào lối sống xa xỉ, cô bị Mạc Duy Khiêm cưng chiều đến sắp biến thành kẻ tiêu tiền như nước rồi.

Lại đi dạo thêm hai trung tâm thương mại nữa, lúc nhìn đến cửa hàng bán đồ trang trí và mấy thứ đồ linh tinh vô cùng tinh xảo, lại thấy có người in ảnh vào làm vật kỳ niệm, La Duyệt Kỳ cũng động lòng, vì thế liền lấy di động của mình ra bước vào trong.

Cho dù buổi chiều Mạc Duy Khiêm có về nhà cũng không được nhàn rỗi, hắn quấn lấy La Duyệt Kỳ một hồi xong lại phải tới thư phòng làm việc, đến tận khi Mạc Duy Hoa gọi hắn xuống ăn cơm hắn mới xuống lầu.

Ngô Phái Thanh biết chuyện lần trước ảnh hưởng rất xấu đến hình tượng của mình nên hai ngày nay cô ta cũng vô cùng an phận ngoan ngoãn, không quá mức lấy lòng bất kỳ ai mà vẫn giống lúc trước tìm thời gian thích hợp để theo trò chuyện giải sầu với cha mẹ Mạc Duy Khiêm. Nhưng hôm nay thật hiếm mới có dịp La Duyệt Kỳ ở nhà, nên lúc ăn cơm tối nhìn thấy Mạc Duy Khiêm cô ta khó mà tránh được suy nghĩ muốn thân cận hắn, cũng để hắn hiểu được sự ôn nhu săn sóc của cô ta, đồng thời thay đổi ấn tượng xấu về cô ta của hắn.

“Duy Khiêm, anh bận cả ngày rồi, canh hôm nay mùi vị không tệ, anh nếm thử một chút đi.” Ngô Phái Thanh hào phóng bưng chén canh trước mặt mình sang chỗ Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm không thèm để ý đến Ngô Phái Thanh mà đưa mắt quét một vòng hỏi: “Sao Duyệt Kỳ còn chưa xuống?”

Không đợi người khác trả lời, Ngô Phái Thanh đã cười nói: “Duyệt Kỳ ra ngoài dạo phố từ chiều, vừa nãy cô ấy có gọi điện báo là sẽ không trở về ăn cơm chiều mà tự giải quyết ở ngoài luôn.”

“Chị gái con nghe điện, sau khi đến đây Duyệt Kỳ cũng không có cơ hội ra ngoài, thôi cứ để con bé đi dạo cho thoải mái đi, chúng ta ăn cơm trước.” Kỳ Ngọc Châu giải thích bổ sung rồi bảo mọi người ăn cơm.

Mạc Duy Khiêm nghe thế vẫn không cầm đũa lên mà hỏi: “Ai cho cô ấy ra ngoài?”

Chỉ một câu này thôi cũng để mọi người hiểu tâm trạng Mạc Duy Khiêm không tốt rồi, Ngô Phái Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi lại đưa chén canh tới gần hắn hơn: “Đúng là Duyệt Kỳ nghĩ không chu toàn, tình trạng thân thể cô ấy bây giờ đâu có hợp để đi loạn khắp nơi chứ, đi ra ngoài thì cũng thôi thế mà muộn thế này cũng chưa thèm về, đúng là khiến người ta phải lo lắng mà. Duy Khiêm, anh đừng nóng giận, ăn cơm trước đi, anh đã mệt cả ngày rồi, đừng giận quá mà có hại cho thân thể.”

Mạc Duy Khiêm nhận lấy chén canh từ tay Ngô Phái Thanh, đặt mạnh xuống bàn: “Đồ cô uống qua dùng qua mà cũng dám đưa vào miệng tôi sao? Cô coi trọng bản thân mình quá hay là coi thường tôi quá hả? Coi tôi là kẻ chuyên ăn cơm thừa canh cặn hay sao?”

Tay Ngô Phái Thanh bị nước canh nóng bắn vào hơi đỏ lên, cô ta bất chấp cảm giác đau đớn, lập tức bối rối giải thích: “Em không có ý đó, em chỉ muốn làm anh bớt giận thôi, sợ anh đói bụng nên em không suy nghĩ nhiều như vậy, để em đi lấy cho anh chén khác.”

Ngô Phái Thanh này có thù oán với canh đúng không? Bị đánh nghiêng chén canh hai lần rồi đấy! Mạc Duy Hoa nghẹn cười, thấy Mạc Duy Khiêm còn định nói gì nữa liền mở miệng cướp lời: “Phái Thanh, em ngồi xuống ăn cơm đi, mặc kệ nó. Là chị bảo Duyệt Kỳ ra ngoài giải sầu đấy, vệ sĩ theo bảo vệ con bé còn nhiều hơn lúc ở Danh Tĩnh nữa, tự nhiên em nổi giận gì chứ, không để mọi người ăn cơm à?”

“Đi dạo phố cũng được nhưng nói trước với em một câu không được sao? Cô ấy đi lúc nào mà giờ còn chưa về, cô ấy bảo ăn ở ngoài mà chị cũng đồng ý à, cô ấy có thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sao, nếu ăn phải thứ không sạch sẽ rồi đau bụng thì sao?”

Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức lấy di động ra gọi cho La Duyệt Kỳ.

Mạc Duy Hoa cũng tức giận: “Em gọi điện thoại gì chứ, sao Duyệt Kỳ không thể ăn ở ngoài hả? Chả lẽ vệ sĩ có thể đưa con bé tới mấy quán ăn tầm thường không sạch sẽ chắc, chị thấy em đang cố tình gây sự thì có! Duyệt Kỳ không phải đồ riêng của em, tại sao phải chịu sự quản lý nghiêm khắc của em chứ?”

“Duyệt Kỳ là vợ em, chỉ có em mới có quyền sắp xếp cuộc sống của cô ấy, nếu chị muốn sắp xếp cái gì cũng phải được sự đồng ý của em trước, nếu không thì không thể được!”

Mạc Nhữ Đức và Kỳ Ngọc Châu cũng không có tâm trạng ăn uống nữa mà khuyên Mạc Duy Khiêm: “Được rồi Duy Khiêm, lần sau Duyệt Kỳ ra ngoài nhất định sẽ báo cho con, đừng giận nữa, mau ăn cơm đi.”

Sau đó còn quay sang nói Mạc Duy Hoa: “Con là chị mà còn đi theo tranh cãi với em làm gì, nó nói gì con cứ đồng ý là được rồi, biện giải gì chứ. Khó khăn lắm Duy Khiêm mới về nhà ăn được bữa cơm, bớt tranh cãi đi, đừng chọc giận nó.”

“Ba mẹ đúng là coi nó thành trời mà, nó không vui mọi người đều phải chịu tội cùng nó, nó có ăn hay không thì tùy! Tiêu Tiêu, mẹ con mình cùng ăn, không cần chịu đói cùng người khác!” Ngoài miệng Mạc Duy Hoa nói thế nhưng chị cũng chỉ gắp đồ ăn cho con gái, còn bản thân cũng không động đũa, em trai chị không ăn cơm, chị làm sao nuốt trôi được chứ?

“Mọi người ăn đi, con đợi Duyệt Kỳ về rồi ăn. Con đi gọi điện thoại đã, từ trước đến giờ Duyệt Kỳ đều đi dạo với con, con lo lắng để cô ấy ở ngoài một mình.”

Mạc Duy Hoa khẽ cười, không cho là đúng nói: “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm trước khi gặp em Duyệt Kỳ không đi dạo phố chắc? Đúng là buồn cười mà, lại nói cho dù Duyệt Kỳ chưa từng đi dạo phố một mình thì người đi cùng cô ấy lúc trước cũng đâu phải là em? Cô ấy vẫn còn những người khác cùng đi mà.”

“Lúc trước là lúc trước, đã ở bên em rồi thì chỉ có thể đi cùng em, chị còn muốn nói gì nữa hả?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy vô cùng chán ghét khi nghe người khác nhắc đến Kim Đào.

“Mạc Duy Khiêm, em biến thái à, Duyệt Kỳ chỉ đi dạo phố thôi mà em đã để ý như thế, em có bệnh phải không?” Mạc Duy Hoa cảm thấy Mạc Duy Khiêm không thèm nói lý, cũng chẳng hiểu sao chỉ là một việc cỏn con mà nó lại phản ứng mạnh đến thế nữa.

Mạc Duy Khiêm cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ ra ngoài khi hắn không biết thì hắn liền buồn bực tức giận, tuy biết bản thân như thế là không đúng nhưng hắn không thể không để ý được.

Kỳ Ngọc Châu đành tiếp tục khuyên: “Duy Khiêm, nhất định sau này mọi người sẽ chú ý mà, con mau ăn cơm di.”

Mạc Duy Khiêm vẫn không nghe mà tiếp tục cầm điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả La Duyệt Kỳ trực tiếp từ chối cuộc gọi không thèm nghe máy!

Lúc này Mạc Duy Khiêm thật sự không ngồi yên được nữa rồi, sắc mặt cũng tối sầm xuống, vừa định phát tác thì lại nghe bảo mẫu kêu lên: “La tiểu thư về rồi! La tiểu thư về rồi!”

Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ bước nhanh vào nhà ăn, đám người đi phía sau còn xách theo một đống linh tinh gì đó thì cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: Nghĩ mình là mợ hai thật sao? Sắc mặt vẫn còn thản nhiên như thế, vừa nhìn đã biết là tiểu nhân đắc chí rồi, lần này Mạc Duy Khiêm thật sự tức giận rồi! Cô ta chỉ cần ngồi một bên nhìn La Duyệt Kỳ bị dạy dỗ thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.