Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa, ép mình không nhìn đứa bé đang nằm kia mà y y a a.

Cô không muốn để ý, thậm chí cô từng nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé, hoặc chết cùng bé. Nhưng một vài âm thanh không có ý nghĩa vang lên khiến cô đau lòng, làm cô ý thức được đó cũng là một sinh mạng

“Y...y...a...a..."

“Mẹ”

“……”

Tạ Thi Âm ngồi xuống, nửa bò nửa đến bên giường, ôm lấy bé, để mặc nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi lên người đứa bé.

“Mẹ không nên không cầnTiểu An, mẹ thề…… Tha thứ cho mẹ……”

Tạ Thi Âm địu con gái đã cao hơn tám mươi centimet trên lưng, đi vào phòng bếp rửa chén. Đứa trẻ ở phía sau vùng vẫy tay chân, trong miệng vang lên những âm thanh vô nghĩa.

“Tiểu An, tên con là Xảo An, nào, cùng mẹ gọi một lần nào. Xảo An.”

“…… Mẹ……”

“Không phải! Mẹ là mẹ, con là Xảo An……”

“…… Mẹ……”

“Xảo An mà ……”

Đứa bé nói mãi không được, Tạ Thi Âm cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục rửa bát. Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Ánh mắt Tạ Thi Âm chợt lóe, cô biết là ai, những năm gần đây luôn như vậy, sau khi cô rời đi khoảng vài tháng, anh sẽ tìm ra.

Mặc cho tiếng chuông cửa vang tới tận mây xanh, Tạ Thi Âm vẫn tiếp tục làm việc nhà, mà người ấn chuông cửa cũng rất kiên nhẫn, không ngừng ấn chuông, giống như muốn đợi tới khi cô mở cửa mới thôi.

Lau khô tay, Tạ Thi Âm đi ra khỏi bếp, đến bên cửa chính thở dài, đứa bé phía sau cũng mở to mắt, tò mò nhìn.

Cô mở cửa, quả nhiên thấy người đàn ông ngoài cửa kia. Anh chính là cha Tiểu An - Kỉ Văn Hào. Nhưng bọn họ không có quan hệ hôn nhân, tuy rằng bọn họ từng hẹn hò, thậm chí còn sinh một đứa bé, nhưng bọn họ chưa kết hôn.

Anh mặc một bộ vest, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn suýt nữa chắn hết cửa, Tạ Thi Âm nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục thở dài.

“Không cho anh vào sao?”

Tạ Thi Âm xoay người, tự mình vào nhà trước, anh liền theo sau cô. Kỉ Văn Hào nhìn đứa bé trên lưng cô, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Xảo An cũng nhìn người đàn ông này, trên mặt vẫn là nụ cười ngây ngô.

Tạ Thi Âm ngồi trên ghế tựa, nhẹ nhàng cởi bỏ dây đai, đặt con xuống dưới, sau đó ôm bé vào ngực.

Kỉ Văn Hào ngồi đối diện cô, nhìn cô con gái chính mình. “Bốn năm nay, đây đã là lần thứ mười ba rồi.”

Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, từ bốn năm trước khi Tiểu An ngã bệnh đến nay, suốt bốn năm trời, cô rời đi hết nơi này đến nơi khác, đã mười ba lần rồi.

Rời khỏi ai? Rời khỏi nhà họ Kỷ, rời khỏi anh, mang theo đứa bé rời đi, chỉ muốn đến một nơi yên bình để sống với con gái.

“Anh nói rồi, nếu em không vừa lòng với người nhà họ Kỷ, chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở, em cùng con cũng có thể vĩnh viễn không quay về.”

“……” Cô không nói gì, chỉ chuyên tâm vỗ về đứa bé.

“Nhưng anh không hiểu, vì sao em vẫn muốn đưa con rời đi? Không phải người Nhà họ Kỷ lại đến đi tìm em chứ?”

“Tiểu Âm, có thể nói cho anh biết không?” tay Kỉ Văn Hào nắm chặt lại thành nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, “Hay thực ra em muốn rời xa anh?”

“Dù sao chúng ta cũng không kết hôn, tôi cần gì phải đi theo anh!”

Nghe cô nói như vậy, Kỉ Văn Hào thực sự tức giận, “Anh đã cầu hôn em rồi, là em từ chối anh, anh đã hứa sẽ cho em cùng Tiểu An một gia đình……”

“Anh nói đủ chưa?” Tạ Thi Âm trầm giọng nói, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, dĩ nhiên lại càng không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng.

Chuyện cũ này giống mũi kim đâm vào tim cô, không cần anh nhắc lại, cô vĩnh viễn cũng nhớ rõ.

Kỉ Văn Hào nhìn cô, ngàn vạn lần tự nhủ không thể để sự lạnh lùng của cô đánh ngục, “Anh thừa nhận anh đã gây ra những chuyện khiến em đau lòng, nhưng không phải anh đã hối cải rồi sao, anh thậm chí đã từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng anh tuyệt đối không hối hận, anh nói rồi, nếu em thật sự muốn anh lựa chọn……”

“Đừng nói nữa có được không?”

Kỉ Văn Hào nhìn cô, thực sự không hiểu vì sao cô lại thay đổi thành người giống như bây giờ? Lạnh nhạt, vô tình. Năm đó khi bọn họ còn bên nhau, cô không như thế.

Năm ấy, anh thực sự khâm phục sự bình tĩnh của cô, đồng thời trên người cô cũng tỏa ra một loại khí chất đặc biệt mê người, bình tĩnh lại hài hước, lịch sự nhưng không xa cách.

Cũng chính bởi vì thế mà trong biển người mênh mông anh nhận ra cô, cũng khiến cho một người luôn thoải mái đối mặt với tình cảm của người khác như anh vì cô mà rơi vào bể tình, thậm chí vì cô mà anh đã vứt bỏ ước mơ suốt nhiều năm của bản thân, từ bỏ hành lập lúc học đại học.

Anh của hiện tại, đã cách anh của quá khứ một khoảng thật xa, nhưng anh chưa từng nghĩ muốn sống trong quá khứ, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Tiểu Âm, nhớ đến người con gái khiến anh yêu điên cuồng và say đắm.

Cô gái đang ngồi trước mắt anh thực sự là cô gái năm đó sao? Anh không thể tin được, thậm chí cố gắng bài xích, không muốn tiếp nhận sự thay đổi lớn như vậy.

Anh do dự, nếu cô thực sự đã thay đổi, liệu anh còn cố chấp bám theo cô như vậy không? Có lẽ cô đã sớm quên quá khứ, cố ý muốn phân chia ranh giới rạch ròi với anh, một khi đã như vậy, anh còn khư khư níu chặt lấy đoạn tình cảm đã phai màu kia làm gì?

Anh thở dài, nhìn con, bé cười thực rạng rỡ, thậm chí có hơi ngây ngô, anh vươn tay muốn ôm con. “Có thể cho anh bế Tiểu An được không?”

Tạ Thi Âm nhìn anh, không phản đối, đem đứa trẻ trong lòng giao cho anh, cô không có quyền ngăn cản anh bế con của mình . Kỉ Văn Hào bế Kỉ Xảo An, khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ của con gái, ôm bé vào lòng; Tạ Thi Âm cố ý không nhìn anh, cô sợ mình lại rơi nước mắt.

Đã nhiều năm như vậy, cô luôn muốn rời đi, chính là bởi vì Văn Hào vẫn chưa biết tình trạng của đứa bé, anh vẫn chỉ cho rằng con mình hơi chậm lớn, không biết trên thực thế đứa bé đã sớm gãy cánh.

Vì sao không nói với anh…… Được rồi! Cô thừa nhận, cô rất hận anh, nhưng lại sợ anh đau lòng, càng sợ sự lựa chọn của anh sau khi anh biết tình trạng của đứa bé.

“Tiểu An, con không chịu ăn cơm sao! Sao lại gầy như vậy?” Anh vuốt vuốt má con, Tiểu An chỉ cười cười.

“Tiểu An, gọi ba đi.”

“A...a!”

“……”

Kỉ Văn Hào cười, “Có cá tính như vậy? Ngay cả ba ba cũng không chịu gọi!”

Bỗng nhiên, hình như Kỉ Văn Hào phát hiện có điều gì đó không ổn, nhíu chặt đôi mày rậm, đưa mắt nhìn mẹ đứa bé, “Tiểu Âm, anh cảm thấy Tiểu An là lạ.”

“Vì sao?”

“Bình thường trẻ con bốn, năm tuổi không phải đều biết nói chuyện rồi sao? Vì sao Tiểu An vẫn im lặng như vậy? Hơn nữa lúc anh mới đến, có phải em đang địu con không, sao không để Tiểu An tự đi?”

“……” Tạ Thi Âm quay lưng về phía anh sắp xếp lại mấy tờ báo trên bàn, cô không nói một lời, nước trong khóe mắt sắp chảy ra, cô có nên nói cho anh không?

Cô giấu diếm anh suốt nhiều năm, mới đầu xuất phát từ việc oán hận anh, về sau cô không biết nên mở miệng thế nào, cứ thế kéo dài ngày một ngày lại một ngày, rời đi một lần lại một lần, cô nghĩ chỉ mình mình gánh chịu nỗi đau này là đủ rồi, cũng hy vọng anh vĩnh viễn tìm không thấy cô, làm như chưa từng có cô trên đời, lại càng chưa từng có đứa bé.

Nói đi nói lại, cô vẫn hy vọng anh không bị cuốn vào nỗi đau này.

Bề ngoài, cô làm bộ như oán hận, tỏ ra bất mãn, hy vọng rồi một ngày anh sẽ thất vọng, đau lòng, khiến cho anh chủ động từ bỏ.

Nhưng có vẻ như cô đã xem nhẹ quyết tâm của anh, anh chính là con người như vậy, một khi đã hạ quyết tâm, ngay cả ước mơ của mình cũng có thể từ bỏ.

Nhưng Tiểu An này là cơn ác mộng cả đời, cô còn không biết bản thân mình có thể chịu đựng được không, huống chi là anh.

“Tiểu An, không được cắn ba! Con, đứa trẻ ngu ngốc này……”

“Hi hi hi……”

Bỗng nhiên Tạ Thi Âm nghe thấy Kỉ Văn Hào nói ra câu kia, lập tức đứng lên, gần như phản ứng theo bản năng, làm cho Kỉ Văn Hào sợ hết hồn.

“Tiểu Âm, sao vậy?”

Trên mặt cô tràn ngập tức giận, giống như tức giận đến mất tự chủ, nhưng anh cũng phát hiện mắt cô ngập nước, ẩn chứa nỗi đau cùng cực.

“Tiểu Âm……”

Cô ôm lấy đứa bé từ tay anh vào ngực, sau đó lớn tiếng quát, “Anh đi ra ngoài!”

Kỉ Văn Hào nhìn cô, chưa từng nghĩ tới phản ứng này của cô, sao đột nhiên cô lại trở mặt, anh đã làm gì sai sao?

“Tiểu Âm, anh đã làm sai cái gì sao?”

“Anh đi ra ngoài!” Cô kéo anh đứng dậy, đẩy anh ra phía cửa.

Giờ phút này cô, cô không hề ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, cô thực sự tức giận, vô cùng tức giận, tất chỉ vì một câu "Đứa trẻ ngu ngốc" của anh.

Cô tuyệt đối không thể chịu được khi có ai đó mắng con gái cô như vậy, dù chỉ là nói đùa cũng không được, dù cho đó là anh cũng không được!

Ban đầu cũng vì ở nhà họ Kỷ có người mắng Tiểu An như vậy, cô mới quyết định rời đi.

Nhưng Kỉ Văn Hào hoàn toàn không hiểu tại sao, anh đứng trước cửa, không để cho cô đẩy mình ra ngoài, anh muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cô lại ghét anh như vậy? “ Đáng chết! Tiểu Âm, anh đã nói gì sai, làm sai điều gì, ít nhất em cũng phải nói anh biết chứ!”

“Anh đi đi!”

Nhìn cô kích động như thế, lại nhìn đến con gái bị cô ôm vào trong ngực đang bị rung lắc dữ dội, anh rất sợ con gái bị thương. “Được! Anh đi, anh đi! Em cẩn thận Tiểu An, đừng làm con bé bị thương.”

Tạ Thi Âm rốt cục tỉnh táo lại, ôm con, nước mắt không kềm chế được rơi xuống, “Anh đi đi……”

Kỉ Văn Hào không hiểu, đau lòng nhìn cô, tùy ý cô để cô đóng cửa lại, sau đó đứng sững bên ngoài cửa, hoài nghi, rối khó hiểu.

Còn Tạ Thi Âm ôm con ngồi sụp xuống sàn nhà khóc không ngừng, Tiểu An thực ngoan, mỗi lần mẹ khóc, đều ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy mẹ.

Tạ Thi Âm biết mình phản ứng hơi quá, nhưng suốt nhiều năm như vậy, ai biết cô nuôi một đứa trẻ như vậy, áp lực lớn chừng nào?

Cô rất sợ người khác phát hiện ra tình trạng của đứa bé này, rất sợ bé bị người khác cười nhạo, coi thường, sợ bé bị thương, rất sợ……

Cô mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.