Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 13: Chương 13: Chương 5




Nhưng đã không kịp!

Đó là buổi tối làm Kỷ Văn Hào hối hận cả đời, nhiều năm qua anh hoàn toàn không biết chuyện, còn đắc chí cho rằng mình trở lại nhà họ Kỷ, cha sẽ vui vẻ để anh kế thừa sự nghiệp, cũng cho Thi Âm và Tiểu An một cuộc sống ổn định, cho rằng mình hy sinh ước mơ, đổi lấy gia đình.

Thì ra anh mới là người ghê tởm vô liêm sỉ nhất trên đời này, vì giấc mơ của mình, anh đã phá hủy một đứa bé, phá hủy một người phụ nữ, phá hủy một gia đình, cũng phá hủy chính anh!

Tiểu An sốt cao dẫn đến viêm màng não, đêm hôm đó vì không có ai trong nhà họ Kỷ giúp cô, cô mới gọi điện cho anh, nhưng... Anh lại tàn nhẫn từ chối cô, cũng tàn nhẫn cướp đi cuộc sống khỏe mạnh của con gái.

Sau khi đưa bé vào bệnh viện, bác sĩ khám thì đã không kịp nữa rồi, đứa bé nhỏ như vậy nhưng lại sốt trên bốn mươi độ, não cũng bị tổn thương.

Buổi tối hôm đó, anh rời khỏi công ty, đầu tiên quay lại ký túc xá thu dọn đồ hành lý, sáng hôm sau mới về nhà, đến trước mặt cha nói ra quyết định của mình.

Nhưng khi ấy Tiểu Âm và Tiểu An đang ở trong bệnh viện.

Nhà họ Kỷ không có ai biết cô đi đâu, chẳng biết cô đi mấy ngày, mà anh cũng đi tìm cô, một tuần sau, cô ôm con quay về, đây là lần đầu họ gặp nhau sau mấy tháng.

Nhưng anh vĩnh viễn nhớ ánh mắt đó của cô, trong mắt không hề có vui sướng, cô chỉ nhìn anh, đầy lạnh lùng và châm chọc.

Cô cũng không nói chuyện với anh nữa, thậm chí xem anh như người không tồn tại, cho dù nói chuyện với anh trọng giọng nói cũng đầy châm chọc và tức giận, cặp mắt thì lạnh như băng.

Thậm chí qua nhiều năm, cảm giác dịu dàng khi ở chung năm đó cũng không còn, cảm giác của cô đối với anh đã thay đổi, không còn là người yêu nữa mà đã biến thành kẻ thù.

Anh cho rằng cô vì chuyện năm đó, anh ở trước mặt nhiều người nói là bạn mà tức giận, anh còn tưởng rằng chỉ cần anh cố gắng trấn an cô, cô sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng trăm triệu lần không thể ngờ, anh đã tạo nên sai lầm dù có kiếp sau cũng không thể cứu vãn, khó trách cô hận anh... Thật không muốn thừa nhận, khó trách cô hận anh! diễn đàn lê quý đôn.

Kỷ Văn Hào mở to mắt, nhìn người phụ nữ chịu bao nhiêu đau đớn, nước mắt của anh bắt đầu rơi xuống.

"Nhiều năm như vậy, sao em không chịu nói với anh?" Kỷ Văn Hào lẩm bẩm hỏi, không phải là chất vấn, anh nào có lập trường để chất vấn, làm gì có tư cách để chất vấn?

Anh chỉ không hiểu, cô hận anh như vậy? Sao lại không chịu cho anh biết gì.

Tạ Thi Âm ngồi ở một góc, yên lặng rơi nước mắt; Kỷ Văn Hào tưởng rằng cô sẽ không nói, nhưng một lúc lâu sau cô mới yếu ớt nói...

"Đã qua nhiều năm, tôi vẫn cho rằng Tiểu An lớn lên sẽ tốt hơn, tôi không tin lời bác sĩ, cho rằng con bé sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng..." Không thể nói hết câu, nhưng lại khóc lớn lấy nước mắt làm lời kết.

Qua nhiều năm như vậy, chúng tôi sống trong sợ hãi và lo lắng, tôi cũng sắp chết rồi.

Kỷ Văn Hào chết lặng trên ghế ngồi, hai tay nắm thành nắm đấm, muốn đè nén loại cảm giác đau đớn và bất lực này, thì ra nhiều năm qua cô sống như thế.

Đột nhiên Tạ Thi Âm ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt chưa khô, nhưng vẫn không lùi bước nhìn thẳng anh.

Kỷ Văn Hào cảm thấy run sợ, nhưng không lùi bước, nghênh đón tầm mắt của cô, anh đáng bị như vậy, nếu như cô muốn trách cứ, chỉ trích anh, anh cũng tiếp nhận, bất kỳ cách nào có thể an ủi nội tâm đau đớn của cô, anh cũng đồng ý gánh chịu, cũng đồng ý đi làm.

Anh thật không ngờ đến mình lại làm tổn thương cô đến vậy, thời thiếu niên anh quá nghu xuẩn, quá mức ích kỷ, quá mức nóng lòng, khinh địch khiến mình lạc lối; hiện tại rốt cục cũng nếm được đau khổ. diễn đàn lê quý đôn.

Tạ Thi Âm mở miệng, câu nói đầu tiên đả kích anh thật mạnh. "Tôi từng nghĩ đến... Cùng chết với Tiểu An..."

Kỷ Văn Hào mở to mắt, nước mắt lại chảy ra, "Tiểu Âm..."

Anh hoàn toàn không thể tin được cô sẽ nói như thế, anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì ra thiếu chút nữa anh đã mất đi cô và con gái.

"Tôi cũng từng nghĩ đến vứt bỏ Tiểu An, bỏ con bé ở đó để nó tự sinh tự diệt..." Lau nước mắt, nhưng nó lại chảy xuống.

Tạ Thi Âm đau đớn nói xong, "Nhưng Tiểu An vẫn cười với tôi, con bé không hề khóc, cho dù tôi ném con bé ở một nơi hoang dã, con bé cũng không khóc..."

"Tiểu Âm, đừng nói nữa..."

Tạ Thi Âm kiên trì nói tiếp: "Cho nên tôi không có cách nào mặc kệ con bé, mặc dù tôi biết, cuộc sống sau này của con bé sẽ rất khổ cực, nhưng tôi không bỏ được con bé..."

Cô ôm đầu khóc rống, la khàn cả giọng, giống như đang phát tiết những đau khổ của những năm này, cô không có ai để nói cũng không dám nói với ai.

Cô không dám nói với bất kỳ ai, cũng không muốn nhờ bất kỳ giúp đỡ, rất nhiều đêm, cô chỉ có thể dừa dịp Tiểu An ngủ rồi ôm con bé khóc.

Cô không biết tưng lai của mình sau này như thế nào? Sự thật tàn khốc như vậy, con bé sẽ bước ra đời như thế nào đây? Mình làm sao để giúp con bé đây?

Kỷ Văn Hào đứng lên, anh không thể nào chịu nổi để cô một mình hứng chịu những đau khổ này, theo bản năng anh muốn đi lên phía trước, muốn ôm cô, cô truyền sức mạnh cho cô, không muốn cô một mình gánh chịu tất cả, cô còn có anh...

Nhưng mà Kỷ Văn Hào mới vừa bước lên phía trước, Tạ Thi Âm lập tức phòng bị, cô đưa hai tay lên chặn lại, nén nước mắt hét to, "Anh không nên tới!"

Cô thật sự hận anh, cô không muốn anh an ủi, dù cô có chìm trong biển đau khổ, cũng không đồng ý nhận sự trợ giúp của anh. diễn đàn lê quý đôn.

Kỷ Văn Hào đau khổ kêu lên: "Tiểu Âm, hãy để anh giúp em, một mình em như vậy quá đau khổ..." Hốc mắt anh vẫn chưa khô.

"Vì ai mà tôi phải đau khổ?" Tạ Thi Âm hét to, không cần biết có đánh thức đứa trẻ đnag ngủ trong phòng không, "Vì anh đó!"

Cô vĩnh viễn giọng nói của anh trong điện thoại vào tối đó, giống như vội vàng muốn giải quyết cô rồi đuổi thoe giấc mộng của mình, thông qua cuộc điện thoại đó đã thức tỉnh cô!

Anh không cần cô!

Vì mơ ước của anh, anh bỏ rơi cô; cô cũng có thể buông tay anh, vĩnh viễn buông tay anh, cô có yêu anh, nhưng tình yêu đó đã chết.

Trải qua trận ốm đó của đứa bé, trải qua nhiều năm, tình yêu của cô đã chết. "Hiện tại tôi đã không màng đến con bé có liên lụy tôi không, tôi sẽ theo con bé cả đời, đến khi chết mới thôi; nhưng mà anh tôi tuyệt đối không tiếp!"

Kỷ Văn Hào nhìn cô, cô kích động nói, nước mắt không ngừng chảy, tóc tai bù xù, cô phát tiết tất cả cơm hờn và oán hận của những năm này ra ngoài, anh sắp chống đỡ không được, nhưng mà vẫn phải thừa nhận.

Thừa nhận sự căm hận của cô.

Anh không đất dung thân, nhưng mà anh vẫn phải đứng ở đây, cuối cùng anh cũng biết vêt thương và nỗi đau của cô, cuối cùng cũng biết mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.

Anh không thể đi, cả đời này, tình cảm anh đối với cô là yêu và hối hận, anh cũng không rõ yêu nhiều hay hối hận nhiều.

"Chàng học sinh hát tình ca cho tôi đã chết, Tạ Thi Âm ở dưới sân khấu vỗ tay cho anh, mỉm cười với anh cũng đã chết."

Kỷ Văn Hào ôm đầu quỳ trên mặt đất, anh không biết làm sao để cô tha thứ, van xin cô tiếp nhận anh, anh chỉ có thể nói ra tâm trạng của mình. "Tha thứ cho anh... Tiểu Âm..."

Tạ Thi Âm dao động, không nói ra được tha thứ hay không, chẳng qua là tình trạng quá trầm trọng, không ai tha thứ cho Tiểu An, con bé cũng không có năng lực tha thứ cho người khác.

Tạ Thi Âm đứng lên, trải qua nhiều năm, cô gầy đi rất nhiều, gương mặt gầy gò, gánh nặng trên lưng không cả đời cũng không bỏ xuống được, thoạt nhìn cô quá mệt mỏi.

Bả vai khẽ run, cô đi về nơi bóng tối, đưa lưng về phía ánh sáng ngoài phòng khách, giống như cuộc sống mấy năm nay của cô không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy hi vọng.

Cô bước từng bước rời đi, tốc độ chậm chạp, thậm chí hơi tập tễnh: Kỷ Văn Hào nhìn thấy nhưng lại không có dũng khí đuổi theo.

Cô không cần anh, thà rằng chịu đựng một mình, cô bỏ lại anh, cũng như năm đó lúc cô cần anh thì anh lại bỏ cô!

Kỷ Văn Hào hy vọng thời gian có thể quay lại, nhất định anh sẽ không làm như vậy, nếu như khi đó anh biết chuyệ này sẽ xảy ra thì khi ấy anh sẽ ngăn cản, không để bi kịch xảy ra.

Kỷ Văn Hào đứng lên, ngồi trên ghế, đã mười một giờ khuya, cơn mưa đầu hạ bắt đầu nặng hạt, sau đó mưa xối xả như năm đó.

Nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm kia, Kỷ Văn Hào chưa từng hận mình như vậy, anh muốn lấy dao đâm chết mình, chỉ cần Tiểu Âm hả giận, anh sẽ làm tất cả.

Nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu chảy ra, nước mắt hối hận, vốn cho rằng khóc là yếu hèn, nhưng giờ phút này mới phát hiện, có lúc đau thương tuyệt vọng con người chỉ có thể khóc, chỉ có thể để nỗi đau trong lòng mình theo nước mắt chảy ra ngoài.

Mà cô, Tiểu Âm, những năm nay, cô đã chảy bao nhiêu nước mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.