Tình Ca

Chương 12: Chương 12




Cố Trường Tân có chút xấu hổ rút tay từ trong quần áo của Bạch Lăng ra ngoài, kéo áo đã vén lên đến cổ xuống. Bạch Lăng hơi bối rối vùi mặt vào trong gối, muốn nói nhưng lại không dám mở miệng, xấu hổ đến chỉ muốn trốn ở chỗ này cả đời. Cố Trường Tân ra vẻ bình tính vỗ vỗ mông của cô.

"Trước tiên đừng nên đi lung tung, ở đây chờ anh. . ."

"Hả" Bạch Lăng thấy anh đứng dậy thì có chút kinh hoảng kéo anh: "Anh đi đâu vậy? Em hơi sợ. . ."

"Đừng sợ. . . Anh đi xuống, anh sẽ không sao, em không cần đi lung tung, lúc này mẹ anh sẽ chưa trở về, cho nên ông ấy chỉ gọi là anh đến phòng sách, em nghe lời có biết hay không?"

"Dạ." Bạch Lăng buông tay, gật đầu một cái, kéo chăn đắp lên người: "Anh nhanh về một chút nhé."

Cố Trường Tân chỉnh sửa quần áo một chút, hít sâu một hơi đi ra ngoài. Cửa phòng sách khép, Cố Đống không có mở đèn, ngồi trong bóng tối. Cố Trường Tân đã quyết định hôm nay ngả bài chuyện của Bạch Lăng với trong nhà, cho nên cũng không cố kỵ đi vào.

"Mở đèn!" Cố Đống nghe âm thanh, thấy Cố Trường Tân đi tới, lại đứng thẳng tắp ở trước bàn đọc sách mà không có bất kỳ động tác gì thì cau mày nói.

Cố Trường Tân xoay người lại mở đèn rồi quay đầu nhìn vào ánh mắt tức giận của Cố Đống, rất đỉnh đạc, kiên định nói: "Ba, con muốn kết hôn cùng cô ấy."

Anh nói xong một câu thì một quyển sách ném tới, trực tiếp đập vào trán của anh. Cố Trường Tân vẫn không có động tác gì, chỉ cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt thành quyền xuôi ở bên người, bộ dáng ẩn nhẫn. Anh trầm mặc không nói tiếng nào, Cố Đống thấy hết trong mắt nên tiếp tục nữa cũng không tốt, uống một ngụm trà, đành đè xuống kích động muốn đánh anh một trận, tiếp tục hỏi: "Có phải mày đi bộ đội vì chuyện này hay không?"

"Vâng." Cố Trường Tân đáp một tiếng, lại dừng lại mấy giây rồi mới đàng hoàng mở miệng trả lời: "Ban đầu ba và mẹ con phản đối con ở cùng cô ấy, con chỉ muốn cách mọi người xa một chút. . . Huống chi, bây giờ cô ấy còn nhỏ, con muốn ở bộ đội rèn luyện mấy năm, đợi cô ấy lớn lên sẽ kết hôn. . ."

"Mày cũng biết cô ấy còn nhỏ?" Cố Đống nghe nói thì phẫn nộ lại xông lên đầu: "Mày đưa một cô gái chưa thành niên vào nhà không sợ là đầu đề câu chuyện của người khác à? Nếu như hôm nay xảy ra chuyện thì sợ là mặt mũi nhà họ Cố chúng ta bị mày ném sạch sẽ rồi! Cả đời Cố Đống tao làm người ngày thẳng, cho tới bây giờ làm việc quang minh lỗi lạc sẽ hủy trong tay thằng con bất hiếu này! Còn nữa, một cô gái nhỏ không hiểu chuyện nguyện ý đi theo mày về, nghĩ cũng không phải người trong sạch biết lễ nghĩa!"

"Ba, con là người lớn, con có năng lực cũng có trách nhiệm gánh vá bất cứ chuyện gì con làm cùng với hậu quả có thể xảy ra." Lúc trước Cố Trường Tân nghe ông chửi mình thì cũng cảm thấy chuyện này cũng có lỗi của anh, nghe dạy dỗ cũng là việc nên làm. Nhưng anh không thể nghe bất kỳ ai nói Bạch Lăng không ngoan, cô thuần khiết, cô thiện lương, đây là ưu điểm sáng nhất của cô, hôm nay lại bị Cố Đống nói như vậy nên không chịu nổi, nghiễm nhiên là một cô gái phóng đãng, sao anh còn có thể giữ được bình tĩnh: "Bạch Lăng dạng con gái gì, ba chưa từng tiếp xúc với cô ấy thì cũng không nên tùy ý ráp tội danh, cô ấy khá đơn thuần, nghe thấy sẽ khó chịu."

Lời này được Cố Trường Tân với giọng nói ôn hòa, nhưng bất kể là ai cũng nghe ra trong đó có bất mãn và trách cứ. Sau khi Cố Đống nghe xong thì giận đến ném ly trà xuống đất, đi tới đá vào bắp chân của Cố Trường Tân: "Từ nhỏ dạy mày cái gì? Bây giờ vì một cô gái lại nói mấy lời như vậy?"

"Ba, con tôn trọng ba là chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’, nhưng con yêu cô ấy, muốn lấy cô ấy thì nhất định phải được. Nếu mọi người đồng ý thì có nhiều thêm một con dâu khéo léo, nếu như ba và mẹ không đồng ý, con cũng vậy không thể nào buông tha cô ấy!"

*thiên kinh địa nghĩa: bất di bất dịch, hiểu rõ đạo lý

Cố Đống nghe người khác nói mới biết được con trai cùng một cô gái nắm tay ở trên đường, chỉ cho là anh mê muội yêu đương, sợ anh làm trễ nãi tương lai sau này nên hung hăng dạy dỗ một trận. Sau đó, Cố Trường Tân nói muốn đi bộ đội, ông từng hoài là anh vì cô bé kia mà đi bộ đội, nhưng đêm đó sau khi hai người nói chuyện, ông cũng cảm thấy có lẽ là Cố Trường Tân thật sự có ý nghĩ trở thành người tạo dựng sự nghiệp. Hơn nữa, khoảng thời gian này, biểu hiện của Cố Trường Tân ở bộ đội rất tốt, vui mừng cùng vui sướng hoàn toàn cuốn đi tất cả nghi ngờ lúc trước của ông.

Nhưng vào giờ phút này, Cố Trường Tân đứng ở trước mặt, trực tiếp nói rõ cho ông biết, anh đi bộ đội là vì cô bé kia, anh muốn kết hôn cùng cô bé kia. Càng làm cho người ta tức giận ấy là cô bé kia vẫn chưa trưởng thành, nhưng khi nhìn Cố Trường Tân phản ứng thì lại có sự kiên định từ trong tim của một người dù trải qua ‘thiên hoang địa lão’.

*thiên hoang địa lão: lâu như trời đất, thời gian dài đằng đẳng

"Cố Trường Tân, mày có biết kết hôn có ý nghĩa như thế nào hay không? Năm nay mày hai mươi tuổi, mày cho rằng ở tuổi này mày đã đủ để gánh vác trọng trách của một gia đình sao?" Đôi mắt Cố Đống trầm xuống, trong giọng nói vẫn hàm chứa tức giận không giảm.

"Con hiểu rõ có lẽ đối với con mà nói thì thời gian còn quá sớm, nhưng con có thể đợi, đợi cô ấy lớn lên, chờ con đủ trưởng thành, đợi cô ấy có thể kiêu ngạo đứng ở trước mặt mọi người nói cô ấy là vợ của Cố Trường Tân! Giống như mẹ vậy." Cố Trường Tân nói, khóe miệng lại hơi cười, đó là ước mơ đối với tương lai.

Cố Đống nghe vậy thì có chút ngạc nhiên ngẩng lên đầu nhìn anh, anh không hoảng không sợ, cứ bình tĩnh nhìn lại, Cố Đống nhìn sự kiên định trong mắt thì có chút mất hồn. Trước đây, ông cũng như Cố Trường Tân bây giờ, trẻ tuổi, có chí hướng. Những năm tháng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt đó, nửa đời sau của ông cũng khó mà có được nữa, hiện tại Cố Trường Tân có cảm xúc có mơ ước, đây không phải là một chuyện xấu.

"Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan?" Cố Đống không khỏi bắt đầu cười, Cố Trường Tân không hiểu suy nghĩ lúc này của ông nên cũng không dám tùy tiện có hành động: "Khoảng thời gian con ở bộ đội, ba cũng biết một chút, không tệ. . . Chỉ là cô bé ấy thật sự quá nhỏ, sao con lại dẫn người ta đã trở về vào đêm, cũng không tốt."

Cố Trường Tân vừa nghe đã biết Cố Đống thả lỏng rồi, anh cũng thả lỏng thân thể cứng ngắc, cười cười: "Con vốn định đưa cô ấy về cho mọi người gặp, định để cho cô ấy ở phòng của Vu Tinh."

"Chuyện này là thiếu suy nghĩ. . ." Cố Đống đứng dậy tự động sửa sang lại cái ly trên bàn sách, "Nếu mẹ con nhìn thấy, không chừng ầm ĩ cho xem, con có nghĩ tới mẹ con sẽ đối xử như thế nào với một cô gái chưa lớn qua đêm nhà chúng ta hay không?"

Cố Trường Tân đứng ở bên cạnh nghe lời này thì trên mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: "Mẹ con đã gặp qua cô ấy, chính là ngày con nói với ba đi bộ đội đó. . ."

"Lại là Vu Tinh đánh yểm trợ?" Cố Đống nhớ lại lần đó Vu Tinh cản bọn họ lại, cười cười, "Hèn chi hai năm qua con với con bé càng ngày càng thân. . ."

"Cô ấy và Vu Tinh là bạn cùng lớp, lúc ấy con chỉ gặp qua cô ấy một lần nên chủ động đến gần không tốt." Cố Trường Tân thấy Cố Đống hiếm khi có tâm tình tốt nên muốn rèn sắt khi còn nóng: "Nếu không đưa cô ấy tới gặp ba một chút nhé?"

"Xem chừng cô gái nhỏ ấy cũng xấu hổ, đợi lát nữa ba còn phải đi tìm mẹ con về đã, con đưa cô ấy đến phòng khách ngồi trước đã, mẹ con về thì không nên nói lung tung, chuyện như vậy tìm thời cơ thích hợp tốt hơn."

"Ba đồng ý?" Cố Trường Tân vẫn cho là Cố Đống mới là khó giải quyết nhất, hiện tại thấy ông dễ dàng đồng ý thì hơi khó tin.

"Không phải đồng ý, ba cũng chỉ không phản đối mà thôi. . ." Cố Đống trầm ngâm một chút, còn nói: "Trong khoảng thời gian này, con đừng như một con thiêu than đấy, mặc dù. . . Trước khi kết hôn cũng đừng làm bậy cho ba. . ."

"Con hiểu." Cố Trường Tân đáp ứng ngay lập tức: "Vậy con về phòng xem cô ấy trước."

"Ừ." Cố Đống thấy bộ dạng vô cùng lo lắng của anh đứng đó nên cũng không nữa giữ anh.

Lúc Cố Trường Tân trở về phòng, thấy Bạch Lăng trùm chăn núp ở đầu giường, anh bật cười, đi tới, lập tức vén chăn lên. Lòng Bạch Lăng cũng hơi sợ, tiếng Cố Đống lúc nãy rõ ràng là cực kỳ không vui, cô lại thấy Cố Trường Tân lâu như vậy chưa trở về, trong lòng càng thêm sợ, bị anh kéo chăn mạnh như vậy thì đôi mắt hoảng sợ đến không dám mở ra.

"Cô bé ngoan. . . Anh có kinh khủng như vậy không?" Cố Trường Tân thấy bộ dạng của cô thì cười ngã nghiêng ngã ngửa.

"Anh đã về rồi?" Bạch Lăng nghe được giọng true chọc của anh thì lập tức mở mắt, trở mình chui vào trong ngực anh, ôm thật chặt lấy hông của anh: "Làm em sợ muốn chết!"

"Không sao. . ." Cố Trường Tân vuốt vuốt mái tóc dài của cô, lại thấp giọng dỗ dành mấy câu rồi mới nói: "Tối nay cũng đừng về, ở cùng Vu Tinh một đêm đi. . . Bây giờ đến phòng khách ngồi với anh, chờ ba anh đưa mẹ anh về, em cũng chỉ cần nói em là bạn học của Vu là được."

"Hả?" Bạch Lăng vừa nghe muốn gặp mẹ của anh thì sợ đến vội vàng ngẩng đầu lên: "Đã trễ thế này vẫn còn ở nhà anh, mẹ anh không vui thì sao?"

"Không quan trọng, ba anh ở bên cạnh. . ."

"Ba anh biết chuyện của chúng ta rồi hả?" Bạch Lăng nghe vậy càng hoảng sợ hơn.

"Ừ. . ." Cố Trường Tân cảm thấy trong nháy mắt mà thân thể của cô trở nên cứng ngắc thì vội vàng trấn an nói: "Ông ấy khen em đấy. . . Đợi lát nữa em chỉ cần nói em là bạn học của Vu Tinh là được, tất cả đã có anh cùng ba anh, biết không?"

Bạch Lăng gật đầu, đi theo Cố Trường Tân đến phòng khách, lát sau, Cố Đống đã đi xuống lầu. Bạch Lăng thấy ông từ trên lầu đi xuống thì hơi mất tự nhiên, tay chân cũng không biết nên để như thế nào, khẩn trương đứng lên. Cố Đống thấy gương mặt trắng tươi mộc mạc của cô, rõ ràng khẩn trương, dáng vẻ run rẩy thì cảm thấy quả thật như Cố Trường Tân nói — đơn thuần.

"Chú. . ." Cố Trường Tân ở sau lưng cô dùng cánh tay đụng cô, lúc này cô mới phản ứng được, không ngừng thưa gửi.

"Ừ." Cố Đống gật đầu đáp một tiếng: "Ngồi đó một lát đi, chú đi đón mẹ của nó cùng Vu Tinh về."

"Dạ." Bạch Lăng thấy Cố Đống không tức giận thì cũng thả lỏng không ít.

Sau khi Cố Đống đi, Cố Trường Tân cẩn thận tìm hiểu nhìn vẻ mặt của Bạch Lăng, thấy không có gì khác thường thì trêu chọc cô: "Lần đầu tiên gặp ba chồng tương lai, cảm giác như thế nào?"

Bạch Lăng không có phòng bị nên trúng bẫy của anh, nói tiếp lời của anh: "Ba anh không nghiêm khắc như anh nói?"

Cố Trường Tân nghe vậy thì ngã lên ghế sa lon, rất không có hình tượng phá lên cười. Lúc này Bạch Lăng mới phản ứng được, đỏ mặt, bắt tay anh lại véo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.