Tình Ca

Chương 19: Chương 19




Mặc dù trong lòng Bạch Lăng hơi sợ sợ, nhưng vừa nghĩ tới dù sao hai người cũng hơn một người nghĩ cách nên cũng đi theo Vu Tinh. Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ đưa mình đến chỗ Bạch Chí Thanh, lại không ngờ Vu Tinh trực tiếp đưa cô đến quân doanh. Đứng ở công lớn của quân doanh, Bạch Lăng khẩn trương nhìn cảnh vệ ở cửa một chút, ngược lại Vu Tinh lại không luống cuống, tiến lên nói mấy câu cùng cảnh vệ.

Bạch Lăng chỉ thấy cảnh vệ liếc mắt nhìn cô rồi xoay người vào phòng, cầm điện thoại lên, xem ra là gọi điện thoại cho người khác. Vu Tinh trở về bên cạnh cô, an ủi nói: "Đợi lát nữa đi vào, cậu cũng không cần căng thẳng như bây giờ, thật ra thì cũng không có gì, cậu cứ nói thật thôi."

"Chúng ta đi tìm ai vậy?" Bạch Lăng rướn cổ nhìn vào sân trong một chút: "Nói thật đi gặp ai thế?"

"Nhà chúng ta có ba người ở bộ đội, trừ anh trai lớn và anh hai, còn lại chính là dượng hai. . ." Vu Tinh cười cười, chỉ sợ Bạch Lăng quay đầu đi mất, kéo cánh tay của cô lại: "Bây giờ, anh trai lớn ở trong quân doanh, quanh năm suốt tháng cũng không thấy về nhà, anh hai —— cũng chính là bạn trai cậu đang ở quân doanh bên ngoài thành phố, cho nên ở trong này cũng chỉ có một người mình quen biết thôi."

"Hả?" Bạch Lăng sửng sốt trợn to hai mắt: "Không được đâu, nếu là. . . Ông vốn biết mình từ Cố Trường Tân, lần đầu tiên gặp mặt lại là tình huống như vậy, nếu ông biết chuyện trong nhà mình sẽ càng không thích mình, dù sao. . ." Dù sao trong nhà không tốt, không phải thì đóng cửa bảo nhau. . .

"Cậu sợ gì?" Vu Tinh kéo chặt tay Bạch Lăng lại hơn: "Dượng hai mình không phải người coi trọng bên ngoài, trước khi anh mình đi cũng nói, có chuyện gì có thể nói với dượng hai. Nếu anh mình cũng nói như vậy thì cậu nhất định nên nói với dượng hai."

"Vu Tinh, chúng ta vẫn không nên đi. . ." Thật ra thì Bạch Lăng cũng hiểu, có lẽ Cố Đống nhúng tay vào thì chuyện này sẽ rất dễ dàng giải quyết. Nhưng vừa nghĩ tới người ba tham tiền ngang ngược thì cô đã cảm thấy rất xấu hổ: "Tự chúng ta nghĩ cách đi, chuyện này cũng không tới mức nhất định cần chú Cố ra mặt."

"Haizz, chúng ta chỉ là học sinh, về chuyện tiền bạc, cậu có biện pháp gì giải quyết?" Vu Tinh luôn luôn làm việc hấp tấp, vốn quyết định phương pháp giúp Bạch Lăng, lại thêm câu nói mà Cố Trường Tân để lại trước khi đi, cô một lòng tin rằng để Cố Đống giúp một tay thì hiệu quả tuyệt đối sẽ tốt hơn hai người bọn họ tự đi mò mẫm.

Trùng hợp lúc này có nhân viên truyền tin tới, nói là Cố Đống để anh đến đón hai người vào. Bạch Lăng vẫn còn thấp thỏm đứng tại chỗ không dám động, Vu Tinh thấy bộ dạng cô nhát gan như cáy thì trong lòng không thoải mái, nổi giận đùng đùng tiến lên kéo người vào cổng.

Vốn là Cố Đống đang mở cuộc họp trong phòng làm việc, đột nhiên nghe cảnh vệ báo cáo nói là có hai cô bé tới tìm ông, ông vừa nghe cũng biết có thể là Vu Tinh đã xảy ra chuyện gì. Ông ngẫm nghĩ rồi để cho cấp dưới truyền tin đi đón người vào, trước khi Cố Trường Tân đi, hai ba con nói chuyện với nhau suốt cả đêm. Sau cùng Cố Trường Tân cũng bảo đảm sau này sẽ phát triển thật tốt ở bộ đội, nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Lăng ở chỗ này phải thật tốt, dĩ nhiên tất cả vẫn còn cần Cố Đống quan tâm.

"Dượng hai, dượng hai!" Người Vu Tinh còn chưa vào phòng làm việc đã gào to.

"Kêu lớn như vậy làm gì?" Bởi vì còn có người ở trong phòng làm việc, Cố Đống nghe thì không khỏi nhíu mày quát lớn. Vu Tinh nghe thì le lưỡi, rụt vai một cái ngượng ngùng cười cười. Cố Đóng lại liếc mắt nhìn phía sau cô, Bạch Lăng cười gọi một tiếng "chú Cố" liền co quắp cúi đầu xuống. Nhưng nhanh trí như Cố Đống thì làm sao có thể bỏ qua đôi mắt sưng đỏ của cô.

"Trước tiên các con ở bên kia đợi một lát, dượng nói chuyện quan trọng một chút." Cố Đống gật đầu một cái, dặn dò hai người, lại xoay người nói chuyện với người khác.

Đối phương thấy người nhà Cố Đống tìm tới, xem chừng cũng có chuyện gì, vội vã nói mấy câu với ông rồi rời đi. Lúc này Cố Đống mới đứng dậy gọi thông tín viên mang hai ly nước lọc đưa cho hai người Vu Tinh: "Nói đi, chuyện gì mà sợ hãi như vậy?"

"Hắc hắc. . ." Vu Tinh cười hai cái mới thân trọng hỏi: "Dượng hai, dượng có thể giúp cho bọn con một chút tiền hay không?"

"Các con cần tiền làm gì?" Ngược lại Cố Đống không nghĩ tới Vu Tinh vừa mở miệng liền trực tiếp muốn tiền.

"Chính là muốn cho. . ." Vu Tinh vẫn chưa nói hết đã bị Bạch Lăng đẩy một cái, Vu Tinh vẫn cảm thấy bất bình, nhao nhao muốn thử tiếp tục nói, Bạch Lăng không biết làm sao bấm cô luôn.

"Chúc Cố, hôm nay làm phiền rồi ạ, thật ra thì không có việc gì, tự chúng con có thể giải quyết, bây giờ không còn sớm nữa, con nên đi về trước." Bạch Lăng nói xong có chút khó khăn nhìn sắc trời sắp tối, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Vu Tinh cũng đứng lên theo, không biết hơi sức từ đâu tới, kéo Bạch Lăng lại, vén tay áo lên, dấu vết tím bầm liền lộ ra ngoài: "Dượng xem đi, cô ấy bị đánh đến thế này còn muốn tự giải quyết, cô ấy có thể giải quyết như thế nào, đi về còn không phải là chịu một trận đòn dữ dội!"

Chung quy là con gái nên Cố Đống cũng không tiện nhìn kỹ, ánh mắt chỉ nhanh chóng quét qua, nhưng những vết kia rõ ràng tồn tại, không phải giả. Một cô gái mảnh mai, trên người nhiều vết thương như vậy, dù mạnh mẽ như Cố Đống nhìn cũng không khỏi hoảng sợ.

"Chuyện gì xảy ra?" Cố Đống thấy bộ dáng Bạch Lăng cắn môi đỏ mắt thì đã nghĩ đến chuyện này không đơn giản như vậy, bằng vào hai cô gái đơn thuần, ra đời không lâu thì hoàn toàn không có cách nào giải quyết: "Bạch Lăng, con cũng không cần gấp, ngồi xuống từ từ nói, những vết thương kia là chuyện gì xảy ra?"

Lúc bắt đầu Bạch Lăng vẫn cúi đầu không nói tiếng nào, nhưng lại sợ Vu Tinh ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ, cũng không biết Cố Đống nghe rồi có thể tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Cô tự biết không phải là người nhà họ Cố, ngoại trừ cùng Cố Trường Tân thì đến nay không có quan hệ thân mật với người khác, nhà họ Cố Gia đối với cô mà nói chính là một gia tộc cao cao tại thượng, nhà họ Cố không thể làm gì cho cô. Chỉ là bất luận là Cố Trường Tân hay là Vu Tinh đều nói, Cố Đống là một người có tinh thần trọng nghĩa mười phần, nếu nghe Vu Tinh kể phóng đại lên thì có lẽ thật sự sẽ quả quyết bắt tay vào làm việc này rồi.

Có Cố Đống giúp một tay thì xác thực rất tốt, nhưng Vu Thanh Trừng sẽ nhìn cô như thế nào? Bạch Lăng hiểu, bà vẫn luôn không thích cô, nếu như mà biết cô có một người cha không chịu nổi trong nhà thì sự không thích có thể cũng sẽ thăng cấp thành ghét hoặc là chán ghét.

Nghĩ đến những điều này, Bạch Lăng vẫn tình nguyện tự nói tất cả mọi chuyện ra. Cho nên, cô dùng sức ngăn Vu Tinh lại, tự cô kể lại. Từ đầu tới cuối Cố Đống đều duy trì vẻ mặt cau mày, sau khi Bạch Lăng nói xong thì có chút lo lắng nhìn ông, thấy anh trầm tư cũng đành phải ngậm miệng không nói lời nào.

"Bạch Lăng. . . Quan hệ của con và Cố Trường Tân thế nào thì nó đã thẳng thắn với chú rồi." Cố Đống suy tư chốc lát, vừa mở miệng là một câu nói như vậy, Bạch Lăng nhất thời đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Con biết ạ."

"Nhà chúng ta co hai đứa con trai, đứa lớn thì bởi vì khi còn bé theo chú trải qua cuộc sống trong quân đội một khoảng thời gian, tự tay nuôi dạy lớn lên, làm việc cũng tương đối trầm ổn, cũng không để cho chú bận tâm. Năm Cố Trường Tân được sinh ra, chú lên phía Bắc, nó còn quá nhỏ nên ở lại bên cạnh mẹ nó cùng ông bà nội, từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, đã làm nhiều chuyện làm chú lo lắng. Nhưng bởi vì con, lần đầu tiên chú nhìn thấy con trai chú cũng là có một người đàn ông có trách nhiệm. Bất kỳ tình huống nào, chú đều hi vọng Cố Trường Tân trở thành một người đàn ông đĩnh đạc, có thành tựu, con hiểu cảm nhận của một người cha không?" Cố Trường Tân thấy Bạch Lăng vẫn luôn cúi đầu thì cũng không biết cô hiểu lời của ông hay không nên dừng lại hỏi xuống.

Bạch Lăng nghe ông hỏi mình thì vội vàng gật đầu.

"Con là một cô gái rất tốt, đối với chuyện Cố Trường Tân muốn đi cùng với con, chú cảm thấy ánh mắt của nó không tệ." Lần đầu tiên Cố Đống cười cười, thái độ không phải quá nghiêm khắc, lại tiếp tục nói: "Nhưng làm người nhà họ Cố, yếu đuối không phải là chuyện tốt. Chú hiểu con còn nhỏ, còn cần rèn luyện nhiều một chút thì lá gan mới có thể lớn. Lúc Cố Trường Tân trở về đơn vị cũng nhờ chú quan tâm đến con, cho nên chuyện này chú sẽ giúp con xử lý ổn thỏa. Chỉ là chú hi vọng sau này con có thể kiên cường hơn, gặp những chuyện tương tự thì không chỉ là trốn tránh rồi lau vết thương rơi nước mắt, biết không?"

Ba của Bạch Lăng không phải là một người xứng đáng, đối với cô phần nhiều là đánh chửi gào thét, chưa từng dạy dỗ khuyên bảo cô bao giờ? Lúc này, giọng nói của Cố Đống trầm thấp nói đến những đạo lý này, chân thành như vậy nên hốc mắt cô liền nóng lên: "Cám ơn chú Cố, con biết rồi."

"Cô bé, vừa mới nói phải kiên cường, tại sao lại khóc nhè rồi?" Cố Đống cười cười, sau đó đổi đề tài: "Hai con về nhà trước, chú đến nhà Bạch Lăng một chuyến, nếu như dì hai con hỏi cũng đừng nói đến những chuyện này."

"Vâng, con hiểu." Vu Tinh thấy Cố Đống thật sự tham gia giải quyết chuyện này thì thở phào một cái, kéo Bạch Lăng vui vẻ bước ra ngoài.

Cố Trường Tân đang hưng phấn nằm ở trên bàn viết thư, vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Bạch Lăng là anh không ngăn được nở nụ cười. Năm nay cô mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành, lần sau đi về có lẽ đã có thể đến nhà cô nói chuyện sau này rồi. Nhớ tới lần đó, gương mặt cô đỏ ửng, nói với anh định lập gia đình, anh đã cảm thấy trái tim ấm áp.

Cố Trường Tân nhấc bút lên, viết tình trạng gần đây của anh, mặc dù huấn luyện rất khổ, nhưng đối với cô, anh luôn luôn tốt khoe xấu che. Huống chi, anh có lòng tin ở bản lĩnh của Đường Bằng Trình trong trung đội, anh tin chắc vai của anh có thể che chắn mọi mưa gió, để cho Bông nhài nhỏ mà anh yêu mến nhất lẳng lặng nở rộ, vui vẻ một chút, hạnh phúc, mãi mãi. . .

"Cố Trường Tân, viết thư cho vợ cậu đấy à?" Có người nhìn nụ cười trên mặt anh trêu ghẹo nói.

Anh cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nhỏ giọng cười, sau đó lại múa bút thành văn.

Lòng anh đầy vui vẻ tưởng tượng thấy tương lai, lại không biết cô đang ở nhà gặp đau khổ, cuối cùng còn kinh động ba của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.