Từ ngày Bạch Lăng trở lại nhà họ Bạch rồi về nhà họ Cố thì thật sự không tiếp tục trở lại cái địa phương kinơi đó nữa. Ánh mắt nguội lạnh của Bạch Chí Thanh nhìn cô còn có thể đạo mạo hãnh diện tự xưng là tất cả đều vì cô, cô chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một sự chán ghét. Vết sẹo bị mở ra một lần lại một lần, mỗi lầ, cô sẽ đau đớn khó chịu, đè lại đôi tay người khởi xướng tràn đầy tội ác đó.
Có lúc cô cũng sẽ rất nhớ nhung mẹ và em trai, mỗi lúc như vậy thì cô đều sẽ nghĩ cách đến nhà bà ngoại, để bà ngoại giúp nhắn cho mẹ hẹn thời gian gặp mặt. Trong thời gian này, Bạch Lăng sống ở nhà họ Cố muốn biết tốt hơn ở nhà họ Bạch gia bao nhiêu lần. Trước đó, dù sao Vu Thanh Trừng đối với cô cũng hơi lạnh nhạt, cô cũng hiểu, cô là một người ngoài thì không thể cầu nhận được nhiều hơn, một bữa no ấm cũng đã đủ rồi. Sau đó sống cùng đã lâu, Vu Thanh Trừng dần dần ôn hòa thân thiết với cô hơn, thỉnh thoảng gặp một hai chuyện cũng sẽ trưng cầu ý kiến của cô.
Tất cả đều diễn ra đâu vào đấy, cho đến một ngày kia, cả nhà họ Cố giống như bị kinh động, hốt hoản, vội vàng. Lúc Bạch Lăng vẫn còn ở trường học thì chỉ thấy Vu Tinh vội vã chạy tới cửa phòng học gọi cô. Cô thấy khuôn mặt cô ấy gấp gáp, không biết thế nào là đã cảm thấy hoảng hốt đến khó hít thở. Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại mới chạy ra ngoài.
"Bây giờ mình phải về trước, lát nữa mình để tài xế trực tiếp tới đón cậu, được không?" Trên trán Vu Tinh tất cả đều là mồ hôi, dáng vẻ thở hổn hển, vừa nhìn chính là cuống quít chạy tới.
"Có thể, mình chờ một lát rồi về cũng được." Bạch Lăng gật đầu một cái, lại có chút lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh mình trở lại, hình như bị thương, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, dì hai gọi mình đến bệnh viện xem một chút." Vu Tinh không muốn nói nhiều như vậy, chỉ lo tiết kiệm được thời gian nên đơn giản nói chuyện ra một lần. Cô đang chuẩn bị xoay người rời đi mới phát hiện, Bạch Lăng trước mặt đã thay đổi sắc mặt. Đang bối rối nhưng cô cũng ý thức được lúc nãy cô nói có chút không ổn, lúc này mới ổn định trái tim treo ngược, an ủi cô: "Chỉ là vết thương nhỏ nên. . . Trước hết cậu đừng gấp gáp, mình đi xem rồi hẵn nói."
"Mình cùng đi với cậu." Bạch Lăng cũng không cần biết nhiều như vậy, trực tiếp trở về phòng học thu dọn một tý, kéo Vu Tinh đi.
Ở cửa sớm đã có tài xế nhà họ Cố đang chờ, nhìn thấy Bạch Lăng thì đầu tiên là sững sờ, sau đó mới gật đầu cười cười. Bạch Lăng ngồi trên xe, tâm tình vẫn luôn có chút không tập, Vu Tinh cũng lo lắng giống vậy, ngày thường luôn là hai cô bé ríu rít, lúc này ngồi ngay ngắn cũng không có ai nói chuyện.
"Hai người các con yên tâm đi, thủ trưởng đã ở bệnh viện, nói là không có chuyện gì." Có thể tài xế cảm giác được hai người căng thẳng lo lắng nên nói như vậy.
"Rốt cuộc anh ấy sao thế ạ?" Có mấy lời Bạch Lăng không tiện hỏi, chỉ có thể do chuyện hỏi.
"Cụ thể chú cũng không rõ, chỉ nghe nói là bị thương, thủ trưởng để chú tới đón các con đến bệnh viện trước sau đó sẽ đi đón phu nhân." Tài xế kia nhìn kính chiếu hậu, có thâm ý khác nhìn thoáng qua Bạch Lăng. Người phía sau chống lại tầm mắt của ông, trong lòng giật mình, cuống quít dời mắt đi.
Để cho cô đến bệnh viện trước Vu Thanh Trừng, là ý của Cố Trường Tân sao?
Lúc xe lái vào bệnh viện quân đội, Bạch Lăng chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cũng không thể động đậy. Cô chưa từng nghĩ tới, Cố Trường Tân lại gặp mặt cô ở chỗ này, haylà dùng thân phận của một người bị thương. Mạnh mẽ như vậy, lợi hại như vậy, tại sao lại bị thương? Bị thương ở đâu trên người? Rất nghiêm trọng sao?
Những vấn đề liên tiếp liều lĩnh trong đầu của cô, hỗn độn, hốt hoảng khác thường.
"Chúng ta đi lên trước. . ." Vu Tinh đẩy Bạch Lăng cứng ngắc ngồi ở ghế sau xe: "Dượng hai để chúng ta tới bệnh viện trước dì hai, đoán chừng là muốn cho cậu gặp anh ấy trước, nắm bắt thời gian ở cùng đi."
Bạch Lăng hít sâu một hơi, kiềm chế lo lắng trong lòng, xuống xe. Dọc theo đường đi đều có người mặc quân trang cùng áo khoác trắng dài đi qua, sắc mặt bọn họ lạnh lẽo, không có nhiều vẻ mặt. Trên hành lang, không biết Bạch Lăng lấy dũng khí từ đâu tới, thế nhưng toát ra một ý nghĩ.
Nếu như Cố Trường Tân thật sự bị thương tổn tới mức nhất định. . . Dù nửa đời sau không thể tự lo liệu thì cô cũng muốn ở bên cạnh anh. Không xa không rời, đây là báo đáp tốt nhất cô có thể làm cho tình yêu của anh hai năm qua!
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là Cố Đống ngồi ở bên giường cùng Cố Trường Tân trò chuyện với nhau, thấy cô đi vào thì hai người cũng ăn ý ngừng lại. Cố Đống đứng lên, để Bạch Lăng qua ngồi, ông đưa Vu Tinh ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Lăng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đỏ vành mắt. Cố Trường Tân nằm ở trên giường, sắc mặt có chút không tốt lắm, không giống với yếu ớt trên khuôn mặt anh tuấn những ngày qua. Bạch Lăng thấy anh người gầy đi rất nhiều, gương mặt góc cạnh càng rõ ràng, hiện tại lại nằm trong bệnh viện, cũng nhịn không được nữa, cắn mu bàn tay khóc. Cố Trường Tân thấy cô khóc cũng gấp, tay không truyền nước biển đưa về phía cô, lòng bàn tay mở ra, tư thế mời.
"Ngoan, đừng khóc, tới đây anh ôm, lau lắm rồi cũng chưa gặp mặt."
Cố Trường Tân trước sau đều là một giọng cưng chiều, Bạch Lăng nghe thấy thì máu cả người đều đông lại trong nháy mắt, sợ toàn thân bị cuốn sạch. Cô lảo đảo tiến lên, nhào vào trong ngực của anh, nghe anh kêu đau một tiến, lại đưa tay lên mặt của anh. Trên tay truyền đến cảm giác tiếp xúc của da, cùng với nhiệt độ của anh, lúc này cô mới dám xác nhận là anh còn sống sờ sờ ở trước mặt mình rồi.
"Anh làm em sợ muốn chết!" Bạch Lăng lau nước mắt trên đồng phục bệnh nhân của anh: "Vu Tinh nói anh bị thương, em sắp bị hù dọa đến chết mất!"
"Nói bậy!" Cố Trường Tân trách nhẹ một tiếng, nghiêng đầu khẽ hôn lên trán của cô, an ủi: "Anh không thể có chuyện, trên người bị trúng đạn, không có sao. . ."
"Ở đâu?" Bạch Lăng nghe anh nói trúng đạn, vội vàng chống người lên, khẩn trương hỏi anh: "Em xem một chút. . ."
"Xịt——" Cố Trường Tân đau đến hít một hơi, vẻ mặt khổ sở nói: "Em đè lên vết thương của anh rồi."
Bạch Lăng luống cuống tay chân dời tay chống lên ngực anh, cúi đầu kiểm tra vết thương, miệng không ngừng xin lỗi: "Có đau hay không? Thật xin lỗi, em không cố ý, em. . ."
"Anh biết." Cố Trường Tân cười cười, một tay ôm eo của cô, kéo cô lại, xấu xa nói: "Bồi thường, hôn một cái đi."
Bạch Lăng còn chưa kịp phản ứng thì môi của anh đã rơi xuống. Cánh môi của cô bị anh thoải mái ngậm lấy, từ từ mút vào. Cô lo lắng mình lại đụng phải vết thương của anh, ngẩn người không dám nhúc nhích. Cố Trường Tân lại cười khẽ, đầu lưỡi chen lên phía trước cạy rang của cô. Lưỡi của anh xâm chiếm vào miệng của cô, lướt qua hàm rang cô.
Đợi đến khi anh buông cô ra thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ đến muốn rỉ ra máu. Cố Trường Tân thấy bộ dáng của cô thì cảm thấy đáng yêu vô cùng, chỉ muốn kéo tới hung hăng hôn, rồi lại không đành lòng, cô giống như một cô búp bê, dùng lực hơi lớn chạm vào thì anh cũng cảm thấy đau lòng.
Hai người nói thao thao bất tuyệt một lát đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Lòng Bạch Lăng hoảng sợ, vội vàng cầm một quả táo trên tủ giả bộ gọt. Vu Thanh Trừng vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, nhìn thấy Bạch Lăng, sửng sốt một lát, lại đặt ánh mắt ân cần lên người Cố Trường Tân.
"Sao lại bị thương?" Vu Thanh Trừng đã đỏ mắt, đứng ở bên giường, có chút oán trách hỏi Cố Trường Tân.
"Con không sao, vết thương nhỏ mà thôi, bây giờ cũng không có sao. . . Mẹ, mẹ không cần quá lo lắng, cho con ăn miếng táo đi." Cố Trường Tân liếc mắt nhìn Bạch Lăng, cười đối nói với Thanh Trừng,
Vu Thanh Trừng duỗi tay ra sau lung, cầm một quả táo đã gọt vỏ trong tay, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chắc là Bạch Lăng. Vu Thanh Trừng cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại nói không ra. Vừa vặn lúc đó Vu Tinh gõ cửa đi vào, đi sau lag mấy bác sĩ, Vu Thanh Trừng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên hỏi bác sĩ về tình hình.
Người càng nhiều, Bạch Lăng bị đẩy ra khỏi đám người, lẻ loi đứng ở bên cạnh tủ đầu giường. Cô vốn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ lạnh nhạt, lỗ tai cũng nhạy bén nghe bác sĩ nói, đột nhiên tay ấm lên, cô hoảng sợ hất tay trên tay mình ra theo bản năng, lại cảm thấy đốt ngón tay hơi đau. Cô mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng miết ngón tay của cô, khẽ dùng lực, ánh mắt chuyển động, đôi mắt có nụ cười an ủi, cô cười khẽ, len lén để tay vào chăn véo anh một cái rồi rút ra ngoài, như không có việc gì thu tay của mình, động tác vừa xong thì chỉ thấy nụ cười trên mặt Cố Trường Tân càng đậm hơn.
"Tối nay con muốn ăn gì, mẹ mang tới cho con. . ." Vu Thanh Trừng nói chuyện với bác sĩ xong thì vén vén góc chăn cho Cố Trường Tân, dịu dàng nói.
"Mẹ. . ." Cố Trường Tân như không nhịn được nói: "Sao có thể phiền phức như vậy? Con trực tiếp ăn ở bệnh viện là được."
"Một mình con ở bệnh viện thì ăn thế nào? Mẹ chỉ ở nhà nên tới chăm sóc con."
"Ban ngày mẹ đi làm rất mệt mỏi, hay là thôi đi." Cố Trường Tân trầm ngâm một lát rồi nói, "Để cho họ tới chăm sóc con là được rồi, dù sao thì giúp gọi một ít cơm thôi, kêu bác sĩ hoặc y tá, không phải là chuyện gì khó."
"Haizz, bây giờ muộn rồi có làm gì đâu, anh, để Bạch Lăng chăm sóc anh có được hay không?" Làm sao Vu Tinh có thể không hiểu ý Cố Trường Tân, đương nhiên bây giờ là một xướng một họa phối hợp.
Vu Thanh Trừng thấy quả thật ngày thường Bạch Lăng làm việc trầm ổn cẩn thận hơn Vu Tinh thì cũng đồng ý. Bạch Lăng đứng ở đó, gật đầu một cái, gương mặt không tự chủ đỏ lên, cúi đầu, có chút ngượng ngùng hé môi cười.
Bạch Lăng để Vu Tinh về trường học xin nghỉ giúp, cô ở bệnh viện cùng với Cố Trường Tân. Hơn nửa năm không gặp, cô cảm thấy anh khác với trước kia, mặc dù nhìn đôi mắt anh nhìn cô vẫn sáng lạ thường, nhưng anh chỉ là đơn thuần nằm ở nơi đó, cả người tản ra hơi thở cũng khác với trước đây, anh bây giờ trầm ổn, không làm bất kỳ động tác nào cũng không thể che được sự mạnh mẽ lộ ra.
"Bông nhài nhỏ. . ." Cố Trường Tân đặt ly nước trong tay xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: "Em nhìn anh như vậy mười phút rồi. . ."
"Hả. . ." Bạch Lăng chớp ánh mắt, gương mặt đỏ ứng, hai mắt vụt sáng lên, nói: "Em cảm thấy anh không giống trước kia nữa."
"Không giống ở đâu?"
"Em cũng không nói được, chính là cảm thấy bây giờ anh làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng." Ánh sáng trên người của anh, dù là Bạch Lăng thân mật vô gian thiết như vậy cũng bị ép trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn lâu.
"Vậy em còn nhìn chằm chằm anh lâu như vậy?" Cố Trường Tân vừa cười vừa duỗi tay về phía cô: "Đến đây đi. . ."
Bạch Lăng rút cái ly trong tay của anh, ngồi ở bên giường, ai ngờ cô vừa mới ngồi vào chỗ thì anh đã ôm hông của cô, vừa dùng lực thì cô bị kéo vào trong vòng tay ấm áp của anh. Cô kêu lên, dùng tay gỡ tay anh ôm eo cô ra, thế nhưng anh lại bắt được, thuận thế luồn năm ngón tay vào giữa kẽ tay cô, mười ngón tay quấn quít, thân mật ngọt ngào.
"Trên người anh có thương tích. . ." Bạch Lăng không tự chủ đỏ mặt, đầu nhỏ nhẹ nhàng đụng vào đầu của anh.
"Anh biết. . . Không có gì đáng ngại. . ." Lời vừa dứt là môi của anh đã rơi xuống, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại của cô, mỗi lần chạm vào thì nói một câu tâm tình: "Bảo bối, anh rất nhớ em. . . Ôi, em có biết anh nằm mơ cũng nhìn thấy em ở trước mặt anh hay không, ở trong lòng em. . . Cô bé ngoan. . ."
Bạch Lăng bị anh hôn đến thân thể tê dại, mềm nhũn ngồi trong lòng anh, nghe lời tâm tình cực nóng của anh, trong lòng khẽ động, khẽ nghiêng người, giơ tay ôm cổ của anh, trực tiếp hôn lên. Cô ít khi chủ động, lần này cũng dung cảm lớn đến lạ kỳ, học dáng vẻ lúc trước của anh, sợ hãi đưa lưỡi ra liếm liếm. Cố Trường Tân càng thêm hưng phấn, hết sức phối hợp, tự động há miệng ra, lưỡi của cô lập tức trơn tru đi vào, khẽ chạm vào anh.
Cố Trường Tân đặt tay trên eo cô càng lúc càng gấp, giống như muốn cầm lấy eo nhỏ của cô. Bạch Lăng ưm một tiếng, thế nhưng tràn ra một tiếng rên rỉ. Cố Trường Tân đã sớm nhịn rất lâu, lại muốn cô đã trưởng thành, nhớ tới cam kết lúc trước với cô, bây giờ lại sinh ra sự liều lĩnh, lật người đè cô ở trên giường.
Bạch Lăng bị đầu lưỡi anh hôn đến chóng mặt, căn bản không ý thức tình cảnh bây giờ của mình, gương mặt đỏ hồng, hai mắt nhắm lại, tóc dài vốn buộc chẳng biết bị mở ra lúc nào, rơi ở ra giường màu trắng của bệnh viện, trắng đen nổi bật càng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ.
Cố Trường Tân hôn cô, một tay xẹt qua cổ của cô từ từ xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở trước ngực của cô, cầm nơi đẫy đà. Bạch Lăng chỉ cảm thấy trước ngực sung tấy khó nhịn, ý thức không biết mơ hồ đến địa phươnơing nào, đôi mắt mờ mịt, giọng gần như nũng nịu: "Cố Trường Tân. . . Ừm. . . Em thật khó chịu. . . Anh đừng . . . Khó chịu. . ."
"Cô bé ngoan. . . Anh muốn em, có được hay không?" Cố Trường Tân thấy cô dáng vẻ động tình quyến rũ như vậy thì nơi nào đó trên thân thể cứng hơn rồi, anh cũng khó chịu được: "Cô bé ngoan, anh cũng vậy rất khó chịu. . . Cho anh có được hay không? Hả? Có được hay không?"
Bạch Lăng chỉ có một người bạn trai, mà Cố Trường Tân che chở đủ điều, đáy lòng cô đã sớm có suy nghĩ muốn cùng với anh cả đời. Bây giờ, cô hiểu, có một số việc thật sự sắp xảy ra, mặc dù ngượng ngùng, nhưng cũng không bài xích, thậm chí trong lòng có chút mừng rỡ —— cũng may, là anh.
"Cố Trường Tân. . ." Bạch Lăng chỉ cảm thấy miệng của anh lại dời đến trước ngực mình, cách lớp áo, lưỡi của anh, răng anh đều tận tình mút. Đùa với đỉnh này, làm cho cô run rẩy một hồi, mà tay của anh càng thêm đáng ghét, trực tiếp gỡ váy ra, thâm nhập cấm địa con gái.
"Hả?"
"Em không sợ. . . Là anh, em không sợ. . ."
"Cô bé ngoan, tin tưởng anh, anh sẽ không để em bị tổn thương." Cố Trường Tân thấy cô đồng ý thì mừng như điên, càng ra sức lấy lòng cô. Bởi vì tay của anh cầm súng thời gian dài nên có vài vết chai, cọ sát trên da thịt mềm mại của cô tạo ra chút cảm giác thô ráp, Bạch Lăng lại chỉ cảm thấy nhanh quá. Cảm giác càng nhanh đánh úp về phía cô.
Đột nhiên tay của anh rút khỏi thân thể của cô, Bạch Lăng ngượng ngùng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy dòng nước nóng trong thân thể chảy theo ngón tay anh ra, bên trong đột nhiên trống rỗng. Chất lỏng lành lạnh dính ở bên ngoài cô, dinh dính, rất không thoải mái. Cố Trường Tân chống thân thể lên cẩn thận nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khẽ chu miệng nhỏ, hô hấp có chút dồn dập, trong lòng anh căng thẳng, đưa tay vào trong quần đồng phục bệnh nhân, cử động trên mình mấy cái, lúc này mới nắm tay của cô.
Bạch Lăng thấy cả buổi anh không cử động thì có chút nghi ngờ mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt anh tuấn của anh càng đến càng gần, cả người giống như là nằm ở trên người cô, môi của anh dính vào tai của cô, thổi hơi nóng vào trong tai cô, kích thích được cô run lên.
"Cô bé ngoan, giúp anh cởi quần ra. . ."
"Hả?" Bạch Lăng nghe thấy thì bị dọa sợ đến sững sờ, không nhúc nhích: "Anh. . . Tự anh. . ."
"Anh bị thương. . ." Chỉ một câu đã làm Bạch Lăng thua trận, ngoan ngoãn cởi quần của anh.
Cố Trường Tân nhẹ nhàng cười một tiếng, bóp hông của cô, hạ người xuống. Đầu mút nho nhỏ mảnh mai căng ra, không chút do dự tiến quân thần tốc. Cực hạn, đây là từ duy nhất trong đầu Cố Trường Tân có thể nghĩ tới, cô ấy nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, nơi đó lại nóng. Linh hồn anh chỉ muốn chết ở bên trong cô. Sức hấp dẫn trí mạng làm anh bị kích thích.
Bạch Lăng đau đến chỉ muốn ngất đi, cô vẫn luôn có thể chịu đựng đau đớn, thế nhưng một lần này, cô cảm giác cô yếu đuối hơn trước rất nhiều, cho nên đau đến khóc, bắt lấy vai anh nức nở. Lòng anh đau đến tột đỉnh, lại không biết dỗ dành cô thế nào, không thể làm gì khác hơn là rút ra, liên tiếp hôn lên nước mắt của cô, nhỏ giọng lặp lại: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta không làm nữa, là anh không tốt, cô bé ngoan, đừng khóc. . ."
Bạch Lăng được anh dỗ dành thì cũng không biết uất ức từ đâu tới, hung hăng bóp vai tạo thành vết đỏ. Anh cảm thấy trên vai hơi đau, ngực càng đau hơn, nhưng cũng không để ý, chỉ ôm thật chặt cô dỗ dành. Bạch Lăng nức nở một lúc lâu mới dần dần chậm lại, lẳng lặng nằm tựa vào trong ngực anh một lát, trên giường bệnh một người chật hẹp, thân thể hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau, hợp đến chẳng còn chút không khí nào lọt vào.
"Cho em nhìn vết thương một chút đi, lúc nãy có đụng hay không?" Lát sau Bạch Lăng mới nhớ tới chuyện chính.
"Không có sao. . ." Cố Trường Tân nhàn nhạt trả lời, lại nghiêng đầu hôn trán của cô, đau lòng nói: "Bây giờ còn đau không?"
"Anh cho em xem vết thương đi." Bạch Lăng đỏ mặt trốn tránh vấn đề của anh, giùng giằng đứng dậy liếc mắt nhìn, lúc này mới phát hiện băng gạc trước ngực anh sớm đã bị máu nhuộm đỏ, thật hù dọa người nhìn.
"Sao anh không nói với em." Bạch Lăng vội vàng ngồi dậy, lộ tấm lưng trắng như tuyết: "Em đi gọi bác sỹ tới xem một chút."
Cố Trường Tân liếc mắt nhìn cô. Tấm lung trần, ánh mắt buồn bã, lôi cô nằm xuống, dùng chăn đắp kín lại: "Không quan trọng, bây giờ cũng mười hai giờ, bác sĩ đã sớm nghỉ ngơi, anh ở bộ đội cũng thường bị thương, nghiêm trọng hơn vầy cũng có, chút vết thương thế này không coi là lớn."
Giọng của anh nhàn nhạt, trong lòng Bạch Lăng cũng khó chịu, rốt cuộc anh đã trải qua những gì? Cả ngực đều là máu, thế nhưng anh lại hời hợt nói không có sao, trước kia từng có vết thương nghiêm trọng hơn, đó là vết thương nặng tới đâu?
"Anh nói cho em biết lần tại sao lại bị thương chứ?"