Trong hai ngày sau đó, Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng đi dạo chơi ở những cảnh đẹp trong thành phố, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới Vu Tinh. Mặc dù Bạch Lăng hiểu chuyện nhưng rốt cuộc thì tính trẻ con hơi lớn, chơi vui vẻ cũng liền quên chuyện này. Đợi đến trước đêm trở về, Cố Trường Tân nói ngày mai đưa cô đến trạm xe lửa để tụ họp với Vu Tinh thì cô mới nhớ tới cam kết ngày đó.
"Hả? Làm thế nào đây? Bây giờ chắc Vu Tinh oán giận em lắm, ngày mai khẳng định sẽ tranh cãi với em." Vu Tinh ngồi ở trên ghế rầu rỉ cắn móng tay.
"Em đừng để ý đến con bé, nó tùy tiện càu nhàu mấy câu thì yên tĩnh thôi, tính tình nó vốn như vậy, từ nhỏ bị người trong nhà chiều hư mà thôi." Cố Trường Tân bận rộn giúp thu xếp đồ, cũng không ngẩng đầu, chỉ an ủi cô: "Được rồi, tới đây một chút đi. . ."
Bạch Lăng vẫn cảm thấy sợ sợ trong lòng, đi tới, vẫn còn đang bị vây trong suy nghĩ tự trách. Cố Trường Tân thấy thế thì tùy tiện tuột mái tóc dài của cô ra. Bạch Lăng cũng lười để ý đến anh, chỉ có chút uể oải ngồi ở mép giường. Cố Trường Tân hiểu tâm trạng của cô không tốt lắm, không trêu chọc cô nữa, chỉ tay vào từng món đồ trong ba lô rồi nói cho cô nghe: "Cái này có thể để lâu một chút, về rồi muốn ăn thì ăn, không còn thì lần sau anh sẽ mua về cho em. . . Đồ ngọt ít ăn hơn, dễ hư răng. . ."
Bạch Lăng ngẩng đầu nhìn anh, bây giờ gương mặt cương nghị đang ở dưới ánh đèn có vẻ cả người anh cũng mạnh mẽ hơn, Cố Trường Tân như vậy thì Bạch Lăng càng si mê, ngày càng trưởng thanh, thì ra bé trai năm đó thiếu chút nữa dọa cô khóc lớn lên lại trầm ổn như vậy. Đột nhiên cảm thấy không muốn rời đi, lỗ mũi Bạch Lăng hơi ê ẩm, giống đứa trẻ mà dùng sức ôm lấy eo Cố Trường Tân.
"Sao thế?" Cố Trường Tân sợ hết hồn, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến bẩn, vừa nóng nảy vừa đau lòng vịn vào đầu vai của cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, sau này thường tới đây chơi là được, khóc cái gì?"
Giọng nói của anh càng dịu dàng tỉ mỉ như vậy thì cô càng thấy đau lòng, ôm anh khóc chừng nửa giờ mới nghẹn ngào dừng lại. Tay của anh đặt trên lưng của cô để giúp thuận khí, bây giờ thấy cô không khóc nữa thì kéo người ngồi xuống, lại cúi đầu quở trách đôi câu, lúc này hai người mới nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, quả nhiên Vu Tinh vẫn giận đến giậm chân, vừa nhìn thấy Bạch Lăng liền đỏ mắt oán giận nói: "Mình cho rằng anh mình là một tên lường gạt, không ngờ cậu cũng thích gạt mình!"
Nhất thời Bạch Lăng bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, có chút luống cuống nhìn Cố Trường Tân sau lưng. Trong tay người phía sau giơ túi trong tay lên, cũng không vội giải vây, chỉ cô cài câu không quan trọng trước, đến khi tức giận của cô giảm bớt mới hỏi tới chuyện quan trọng một chút: "Chú hai em đâu?"
"Em để ông ấy đưa em đến trạm xe rồi đi, không phải sợ ông ấy nhìn thấy hai người đó sao."
"Người kia là ai vậy?" Cố Trường Tân chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh Vu Tinh lúc trước hỏi.
"À, thư ký của chú hai em, chú hai có chút lo lắng nên để cho anh ấy đến đưa em lên xe lửa."
"Ừ, vậy được rồi, bây giờ cũng nên vào trạm đi, trên đường hai người chú ý an toàn, biết không?" Cố Trường Tân ngẩng đầu nhìn vách ngăn ở đại sảnh nói: "Trên xe lửa vốn có nhiều người, loại người nào cũng có, đường của hai người các em dài hơn tưởng tượng, người khác nói gì thì cũng không nên dễ dàng tin tưởng. . ."
"Haizz, biết biết rồi, anh có phiền hay không, chú hai mới nói rồi, lại tới anh!" Vu Tinh không nhịn được cắt đứt lời Cố Trường Tân, có chút khinh thường bĩu môi.
"Anh không phải nói cho em nghe, em cho rằng ai cũng cũng giống em, cả ngày giống khỉ trên cây, bọn buôn người cũng sẽ không coi trọng em!" Cố Trường Tân liếc mắt, kéo Bạch Lăng đến một bên, lạnh lùng nói chuyện.
"Em biết ngay! Em không phải em gái của anh, trong lòng anh chỉ chứa một mình Tiểu Lăng." Vu Tinh làm bộ uất ức, nức nở nói.
"Anh từng nói trong lòng anh không chứa một mình cô ấy khi nào?" Cố Trường Tân xoay người đi vài bước, ngồi xuống ghế dài, mắt híp lại, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
Anh chưa bao giờ nói lời tâm tình thẳng thắn như vậy trước mặt người ngoài. Hiện tại ngay trước mặt Vu Tinh, anh lại lớn tiếng nói ra. Trừ việc Bạch Lăng cảm động vì anh thâm tình, hơn nữa chính là xấu hổ. Người xung quanh tới lui rất nhiều, giọng của Cố Trường Tân cũng không lớn, cho nên căn bản là không có mấy người đi đường nghe, nhưng Bạch Lăng đỏ mặt nhìn quanh, lại cảm thấy giống như tất cả mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Cứ nghĩ như vậy nên càng không dám ngẩng đầu.
Vu Tinh cười chế nhạo, lại mè nheo đến bên cạnh Cố Trường Tân, thần bí nói: "Hai người không hôn nữa à?"
Cố Trường Tân mở mắt ra lườm cô một cái, không để ý tới nữa, chỉ gọi Bạch Lăng tới đây ngồi. Cô hơi nhăn, đi tới ngồi xuống, cùng Cố Trường Tân kéo ra khoảng cách một chút, cúi đầu nghịch ngón tay, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh cũng biết cô xấu hổ, kêu hai lần thấy cô không để ý tới thì cũng đi theo cô.
"Mặt của cậu đỏ kìa?" Vu Tinh cười hì hì nhìn Bạch Lăng: "Đôi môi cũng đỏ như vậy, không phải là hôn thật đó chứ?"
Bạch Lăng nghe vậy thì tay run một cái, ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn lướt qua thái độ của Cố Trường Tân, thấy anh hài hước nhìn cô thì nhất thời không dám thở mạnh, cúi đầu xuống, cẩn thận hô hấp. Vu Tinh thấy sắc mặt hai người mập mờ thì dĩ nhiên cũng biết như vậy có ý nghĩa gì.
Hơn phân nửa người nhà họ Vu đều du học từ nước ngoài về, vì vậy, sự giáo dục đời sau của nhà họ Vu cũng ảnh hưởng theo kiểu mẫu của phương Tây. Vu Tinh lại là con gái duy nhất của nhà họ Vu nên dĩ nhiên sự giáo dục cũng hết sức thả lỏng. Cho nên, tính tình Vu Tinh cũng không giống những cô con gái nhà khác, hơi tùy ý, ít gò bó, nhiệt tình hoạt bát, điển hình là kết quả của quá trình giáo dục ở phương Tây. Mà Bạch Lăng lại hoàn toàn khác biệt, trong nhà theo phương thức giáo dục truyền thống, Bạch Chí Thanh càng tin vào định luật lớn "con gái không tài mới là đức" và "có roi vọt mới nên người", cho nên nuôi dưỡng cô thành tính tình hiện nay, nhát gan, kín kẽ, ngượng ngùng. Bạch Lăng sao có thể là đối thủ của Vu Tinh? Cho nên mỗi lần gặp phải mấy lời đùa giỡn, cô vẫn thảm bại.
"Ơ, cô nhóc này đỏ mặt. . ." Vu Tinh chớp mắt một cái, chạy mau đến chỗ trống bên cạnh Bạch Lăng ngồi xuống, kéo tay của cô, ghé vào bên tai cô hỏi: "Hai người hôn thật à? Rốt cuộc hôn thế nào?"
Bạch Lăng nghe được cây này thì sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng trong nháy mắt, trong lòng âm thầm oán trách, Vu Tinh này, sao trực tiếp như vậy, cũng không ngượng ngùng! Cô có chút khó khăn quay đầu cầu cứu Cố Trường Tân, người sau lung ho hai tiếng, thấy hai mắt bốc lửa của cô nhìn mình lom lom thì mới khom người nói: "Vu Tinh, giao cho em một nhiệm vụ, mỗi lần hoàn thành thì tới anh lãnh tiền!"
Quả nhiên sau khi Vu Tinh nghe thấy thì lực chú ý bị dời đi, rất vui vẻ chạy tới hỏi là nhiệm vụ gì. Bạch Lăng cũng tò mò, quay đầu nghi ngờ nhìn anh.
"Lần sau đưa Bạch Lăng tới chơi. . . Số tiền cụ thể giống như buổi tối lần đó trốn ra!"
"Vậy đi, vậy đi!" Bạch Lăng cười hì hì đồng ý.
Lúc hai người trở lại thành phố J thì vừa vặn là ngày giao thừa. Vu Tinh được người trong nhà đón về, Bạch Lăng tránh bị người nhà họ Cố phát hiện nên khéo léo từ chối Vu Tinh yêu cầu muốn đưa cô, một mình trở về nhà. Lúc về đến nhà là đúng mười một giờ trưa, hang xóm đã bắt đầu nấu cơm, nhưng nhà mình cô đơn vắng ngắt, không có ai. Bạch Lăng thở dài một tiếng, để ba lô xuống, bắt đầu lấy gạo nấu cơm.
Sau khi làm xong thì sắp xếp lại sạp trái cây. Bạch Chí Thanh thấy Bạch Lăng trở lại, không ngừng hỏi làm gia sư được bao nhiêu tiền, Bạch Lăng chỉ đành phải nói cho qua là tạm thời Vu Tinh gấp trở về nên nói là sau này sẽ thanh toán tiền lương. Bạch Chí Thanh nghe xong thì chỉ lầm bầm đôi câu rồi không tiếp tục nhiều lời.
Cả buổi chiều Bạch Lăng đều đứng ở sạp, giúp thu tiền, bổ sung tiền lẻ... Đến lúc bảy giờ tối, Bạch Chí Thanh thúc giục cô trở về, tuy nói tối nay là đêm ba mươi giao thừa, nói không chừng còn có thể buôn bán, cho nên vợ chồng nhà họ Bạch cũng không thể từ bỏ, chỉ đành phải để Bạch Lăng trở về nấu cơm.
Bạch Lăng thu dọn xong bát đũa buổi trưa xách theo đi về nhà, vừa rời khỏi sạp trái cây không bao lâu thì một người đâm đầu đi tới ngăn cản cô. Cô cau mày, nghiêng người vòng qua người đó, đối phương cũng không thuận theo bước chân cô, vẫn ngăn ở trước mặt cô. Như thế thì Bạch Lăng mới ý thức được có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn cô gái kia.
"Cô tên là Bạch Lăng?"
"Ừ."
"Cô có quan hệ thế nào với Vu Tinh?"
"Cùng trường."
"À. . ." Đối phương kéo dài âm điệu, sau đó lại cười chế nhạo, trong giọng nói có chút khinh thường: "Tôi còn tưởng rằng bạn gái của Cố Trường Tân là một nhân vật tài giỏi gì. . . Thì ra là nhà bán trái cây!"
Bạch Lăng nghe cô ta nói câu đó thì đầu tiên là giật mình, rồi sau đó chuyển thành tức giận: "Bạn học này, mặc kệ nói thế nào, dù gia thế tôi không giàu có thì cũng sẽ không làm phiền cô chuyện gì chứ?"
"Chắc là sẽ không làm phiền tôi rồi, chỉ là. . . Hắc hắc. . . Nhà họ Cố có thể coi trọng cô sao?" Điền Tiểu Tiểu mặc một cái áo khoác màu hồng, kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt rơi vào trên người của Bạch Lăng, thái độ cực kỳ khinh bỉ, "Chỉ bằng cô sao? Giống như quá không tự lượng sức đấy nhỉ?"
Bạch Lăng tức giận, lại bị cô ta chọt trúng nhược điểm, cắn chặt môi, một câu phản bác cũng không nói được. Điền Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ của cô thì càng hài lòng, trước khi đi còn khẽ đẩy cô một cái, ngẩng đầu như một con Khổng Tước kiêu ngạo rời đi.
Bạch Lăng bị đẩy phải lảo đảo mấy bước, sửng sốt một lát rồi lại nghĩ tới những lời Cố Trường Tân nói ở khách sạn ngày đó thì móng tay đâm lòng bàn tay, ép nước mắt vào. Thành phố J không có tuyết, đến mùa đông cũng chỉ có gió lớn thổi mà thôi. Vào lúc này, Bạch Lăng đang đứng ở đầu gió, gió lạnh thổi vào mặt giống như dao găm cắt da. Bạch Lăng cảm thấy hai chân hơi tê, cô đứng giậm chân nhẹ nhàng tại chỗ, lại mở to hai mắt mới tiếp tục đi tới.
"Cố Trường Tân, anh xem, anh không ở bên cạnh em thì nhiều người tìm em làm phiền đây này." Bạch Lăng vừa đi vừa cười, trong miệng còn không ngừng nói thầm.
Đêm đông sớm tối, lại là đêm ba mươi, người trên đường rất ít, trong tay Bạch Lăng đang cầm mấy cái bát, từ từ đi về phía trước, trong lòng không phải là không có oán trách, nhưng cô tin tưởng, một ngày nào đó người kia sẽ vì cô mà xây lên một tòa thành, nơi đó sẽ chắc chắn không có bất kỳ ai có thể tổn thương cô.
Có yêu, nên không sợ. . .