-Ba mẹ, hai người ra ngoài sao?~Nó từ phòng ngủ bước ra thì thấy ba mẹ nó đang chuẩn bị ra ngoài.
-Uk!Con dậy rồi sao?~Thấy nó dậy sớm hơn mọi ngày nên ba nó có chút ngạc nhiên.
-Vâng!~Nó vừa nói vừa đi cà nhắc lại ghế sofa.
-Con bị sao vậy???~Thấy nó đi đứng như vậy mẹ nó lo lắng.
-Dạ không có gì mẹ, con đi chơi thôi ạ!~Nó vừa gãi đầu vừa trả lời mẹ, vốn là nó tập chơi để khi nào trêu Thiên.
-Con gái con lứa gì mà tính tình như con trai.~Mẹ nó mắng yêu nó.
-Có gì đâu mẹ.À! Không phải ba mẹ nói có việc cần ra ngoài sao? Muộn rồi đó ba mẹ!~Nó đánh trống lãng.
-Uk!Ba mẹ đi đây!Đồ ăn mẹ để trong tủ lạnh, khi nào đói thì lấy ra hâm nóng lại rồi ăn.~Mẹ nó dặn dò.
-Dạ, ba mẹ đi may mắn.~ nó tiễn ba mẹ đến cửa rồi tiến lại phòng bếp kiếm gì đó bỏ bụng.
King Koong Nó vừa ngồi xuống ghế thì có tiếng chuông cửa.Mới sáng sớm ra anh đã gõ cửa rồi?Thật là bực mình! Nó vừa đi mở cửa vừa lẫm bẫm.
-Hello! Em yêu...buổi sáng vui vẻ.~Là Thiên Tỉ.
-...~Nghe được câu chào hỏi hết sức thân thiện của cậu, mặt nó tối sầm lại.
-Sao thế em yêu? Em không khỏe à?~Thấy mặt nó biến dạng, không hiểu sao Thiên lại muốn chọc nó thêm.
-ANH CÓ BỊ THẦN KINH KHÔNG??? MỚI SÁNG SỚM...~Nó hét lên với cậu.
-À!À!Được rồi không giỡn nữa, em bình tĩnh!~Nó hung dữ hơn so với cậu tưởng tượng.
-Hư...~Nó không nói gì nữa, trực tiếp bước vào nhà. Thiên thấy vậy thì cũng bước theo.
-Anh qua đây có việc gì không???~Vừa ngồi xuống ghế nó đã hỏi cậu.
-Thế nào???Em không chào đón anh sao?~Cậu vừa nói vừa làm vẻ mặt buồn bã.
-Gớm! Đi thẳng vào vấn đề đi.~Nó nghiêm nghị.
-Được rồi. Chuyện là hôm nay ba mẹ em bận cả ngày nên nhờ anh dẫn em đi tham quan thành phố.~Cậu nói với nó.
-GÌ CHỨ??? TÔI MÀ PHẢI CẦN ANH DẪN ĐI THAM QUAN THÀNH PHỐ SAO?~Lần thứ hai trong ngày nó nổi giận với cậu.
-Chứ sao???Em là con gái, lại mới đến đây. Tất nhiên là cần có một hướng dẫn viên du lịch rồi.~Cậu vừa nói vừa làm ra vẻ mình chính xác.
-Thôi! Khỏi đi, hôm qua anh hại tôi suýt chút nữa là gãy chân rồi mà giờ anh chưa vừa lòng à?~Nó nói với vẻ hờn dỗi.
-Thôi mà! Em đừng giận anh nữa, anh xin lỗi! Hay là hôm nay anh đưa em đi công viên A chơi để chuộc lỗi nhé.~Cậu ra sức năn nỉ, dụ dỗ để nó đồng ý ra ngoài với câu.
-Thôi khỏi...hôm nay tôi lười, muốn ở nhà.
-Anh năn nỉ em đó, đi với anh đi! Lần này thôi!~ Cậu ra sức thuyết phục.
-Sao anh cứ muốn ép tôi đi ra ngoài thế?~Nó cảm thấy bực mình.
-À!Là vì...là vì...~Cậu ấp úng.
-Vì sao???
-Vì hôm nay có một bạn gái cùng lớp rủ anh đi chơi.~Cậu khó chịu nói.
-Thì mắc mớ gì đến việc anh lôi tôi ra ngoài.~Nó khó hiểu.
-Thì tại...tại cô bạn ấy thích anh...nhưng anh không thích cô ta!~Cậu mệt mỏi nói.
-À!!!Hiểu!Ý anh muốn biến tôi thành bia đỡ đạn chứ gì???~Nó trợn mắt.
-Không phải...Chỉ là có em thì cô ta sẽ cách xa anh hơn thôi.~Cậu giải thích cho nó bớt hiểu nhầm.
-Mệt anh quá...thế sao từ đầu anh không từ chối thẳng cô ta luôn đi!
-Haizz...từ chối được thì đã tốt...ả là Tiểu Tuyết_con cưng của người có vốn đầu tư lớn nhất vào công ty anh đấy!Cậu ngán ngẩm.
-Thế thì liên quan gì chứ?
-Sao không liên quan.Anh mà từ chối cô ta, đồng nghĩa với việc không riêng gì anh mà cả nhóm TFBOYS mất tiền đầu tư đấy!~*Đúng là ông trời trêu người. T/g: ông trời không trêu người đâu, trêu anh thôi! Thiên:Biến t/g giày? giày?*
-Thì kệ mấy anh... liên quan gì đến tôi!~Nó chán nản.
-Giúp anh lần này thôi....đi mà.
Ban đầu nó cũng định không đi nhưng anh cứ năn nỉ nó mãi, nên nó cũng miễn cưỡng làm mỹ nhân cứu anh hùng.
9.00 AM...CÔNG VIÊN A.
-Anh chị có bị điên không???Trời nóng thế này mà hẹn nhau đi công viên.~Nó than vãn.
-Anh xin lỗi!!!Giúp anh lần này thôi! Anh năn nỉ đấy.~Cậu cũng thấy áy náy với nó, nhưng biết làm sao được, cậu chỉ biết mình nó là con gái.
-Thiên Tỉ!!!~Từ đằng xa một cô gái với mái tóc xoăn, mặt mũi thì tô son trét phấn chạy lại.
-Thôi xong!Tai họa bắt đầu!~Cậu thì thầm.
-Thiên Tỉ!Anh đợi em có lâu không???Ủa ai đây?~Tiểu Tuyết mỉm cười với cậu, nhưng khi nhìn thấy nó thì mặt lại tối sầm lại, làm nó nổi hết da gà.
-À! Giới thiệu với em đây là Hoàng Nhi_bạn gái anh!~Cậu vừa dứt lời thì phía sau truyền lại cơn đau nhói, là nó véo câu. Cậu biết điều nên vội vàng chỉnh lại câu từ:~À!Không phải, chỉ là bạn BÌNH THƯỜNG thôi.~Cậu nhấn mạnh hai từ Bình thường để nó bỏ tay ra.
-Chào chị! Em là Hoàng Nhi, rất hân hạnh làm quen với chị.~Nó cố gắng hết sức để nở một nụ cười đúng nghĩa.
-Ừ!Chào em!Chị là Tiểu Tuyết, vợ tương lai của Thiên Tỉ!~Ả cũng cố gắng vui vẻ, mặc dù trong lòng đang rất khó chịu vì lời nói của Thiên Tỉ, đồng thời, ba chữ 'vợ tương lai' cũng nói một cách rất tự nhiên như là đúng rồi vậy.
-Vợ tương lai sao??? Cậu đùa à?~ Cậu hoảng hốt. *t/g: sợ gì vậy??? Thiên: biến nhanh.*
-Cậu...Chắc cậu ấy mắc cỡ đó em. Thôi mình vào trong chơi đi em.~Hơi mất mặt nhưng ả cũng gượng cười rồi chuyển chủ đề.
Nó và ả bước vào công viên, nhưng mắt nó cứ trợn lên nhìn Thiên Tỉ.Cậu thì chẳng biết làm gì ngoài việc chấp tay bái lạy trời đất.