Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh tạo một đường cong bán nguyệt trên cánh môi thần của mình. Anh kéo cô đi về phía khu rừng sau trường. Cô không ý kiến gì chỉ nắm chặt bàn tay anh giao phó cho anh. Cô biết người con gái lúc nãy chính là Liên Mạc Thuyền, con gái độc nhất của Liên gia được mệnh danh là fan cuồng của anh, lần này là lần tỏ tình thứ n của cô ta. Cô ta rất được lòng mọi người bởi khuôn mặt xinh đẹp và cách nói năng rất lấy lòng. Mọi người con trai nào hầu như đều thèm khát người như cô ta.
- Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa mau đưa hộp cơm đây_ Anh kéo cô đến một nơi khoảng đất trống nhỏ nhô lên, nhìn xuống dưới chính là ngôi trường của họ đang học, bao bọc xung quanh là cây cối um tùm. Nói xong anh tự nhiên ngồi xuống đất, cô nhanh chóng lấy hộp cơm và đôi đũa nhỏ cho anh.
- Cô ấy....
-Thế giới này ngoài em ra anh đều thấy họ không phải là phụ nữ mà anh không có hứng thú với đàn ông_ Anh bình thản chặn lời nói của cô rồi đưa vào miệng một miếng salad, ánh mắt lười biếng ngước lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
Cô bị nhìn cũng cảm thấy ngại liền quay đi ho nhẹ một cái rồi quay mặt lại định đấu mắt với anh thì trong khoang miệng cô đã có vị ngọt của dâu tây bởi anh bón cho cô. Cái vị ngọt này không hề chảy xuống dạ dày để tiêu hóa mà chảy vào trong tim để cất giữ. Anh là người bạn trai rất rất tốt đối với cô, trong mắt mọi người anh là cục băng lạnh biết di chuyển nhưng họ lại không hề biết rằng khi được ở cạnh người mình thực sự thích thì anh lại như một cơn gió mùa hạ rất ấm áp.
- Xùy, anh không thích họ nhưng họ lại muốn anh kinh khủng ấy. Em chỉ muốn mang anh làm đồ bỏ túi để không bị người khác dòm ngó.....THIÊN LÀ CỦA TÔIIIIIIIIII_ Cô hét lên như xả được nỗi bực tức rồi lại phồng mang trợn má đe dọa, hai tay dứ dứ hình nắm đấm:
- Anh mà thử có tiểu tam xem em có thủ tiêu 2 người không hừ!!!
- Em mà thử có tiểu tam xem anh có mang tên đó về cắt ....... rồi mang đi đun nhừ lên rồi mang cho chó ăn không???
- ..................
Cô cạn ngôn nhìn khuôn mặt hờ hững của anh như là anh chưa từng nói một câu gì quá đáng vậy. Mà có điều gì không đúng ở đây, rõ ràng lúc nãy anh còn đau dạ dày cơ mà sao bây giờ bình thường thế nhỉ. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa chết rồi, bị lừa một vố đau, quá đau rồi. Tức vậy nhưng cô nào dám động chạm vào đại ma vương trước mặt.
- Em....nhớ anh rất nhiều. Có ngày không được gặp anh lần nào, anh đi sớm về muộn, em.....có cảm giác mình bị bỏ rơi_ Cô cúi đầu nói nhỏ. Phía người kia thì im lặng chỉ nghe thấy tiếng hàm răng anh đang thực thi nhiệm vụ ăn uống, cô vừa thẹn vừa ngại lại tức khí quay người đi vào phía khu rừng.
Được mấy bước thì lưng cô bỗng có hơi ấm, cả người bị vây trong vòng tay của anh. Cả hai người đều im lặng,khoảng cách này làm cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Trái tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ như ngàn lời nói dấu kín chẳng cần bộc lộ mà chỉ cần cảm nhận. Cô xoay người gục mặt vào vòm ngực anh, nước mắt tràn bờ mi, chẳng hiểu sao nữa nhưng cô cảm nhận được hơi ấm của anh, được vòng tay quen thuộc này thì bỗng chẳng thể kìm chế cảm xúc khiến nó bộc phát mãnh liệt. Những người đang yêu giây trước còn cười nói nhưng giây sau lại buột khóc nức nở, có người giỏi điều khiển cảm xúc bên người thương để họ không phải lo lắng nhưng cô không thể. Anh tạo cho cô một thói quen, khi dậy phải thấy khuôn mặt của anh,đi học phải có anh cầm tay, cái thói quen này tạo ra nỗi nhớ khi chẳng có anh ở bên.
- Em xin lỗi, em quá trẻ con rồi
- Đừng như vậy, anh xin lỗi vì trong thời gian bận rộn đã để quên anh trong thói quen anh tạo ra, xin lỗi vì không thể như cặp đôi khác vui chơi thoải mái hay hẹn hò vui vẻ, dành cho nhau nhiều thời gian. Cái anh có thể cho em là trái tim mang tình yêu mãi mãi thuộc về em_ Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô nói, trong giọng nói của anh có nhớ nhung, có sót sa, có thâm tình sâu đậm. Hố tình giăng bẫy và hai người đang thực sự chìm đắm vào nó.
~~~~~~~
Trên tay cô là một cốc sữa tươi chủ ý mang lên cho anh. Anh chắc phải mệt mỏi cả tuần nay rồi.
Cạch.
Cô đang định mở cửa phòng anh thì lại thấy tiếng nói phát ra từ phòng bên cạnh tức là phòng của Ả. Cô liền có chút hoài nghi tiến lại gần cánh cửa. Cánh cửa không đóng mà chỉ khép hờ, cô liền tựa lưng vào cánh cửa đưa mắt nhìn động tĩnh bên trong.
- Anh xin lỗi, dạo này anh quá quan tâm đến công việc nên quên mất em, em phải tự chăm sóc mình nhé_ Anh đứng ngoài ban công cùng Ả, Ả nằm trong vòng tay của anh khẽ mỉm cười.Rèm cửa bung lên trong gió, Cô không thể phủ nhận bức tranh ấy quá đẹp, người con gái đó khoác trên người chiếc áo khoác dài màu nâu của nam, người con gái đó ngả đầu vào vai người nam, nam nhân tuy chỉ là cái bóng nhưng lại nhìn thấy rõ sự chững chạc qua bờ vai rộng.
Cô nhếch miệng cười, phải chăng ả ta đã bắt đầu khai chiến với cô? Ả nghĩ cô không đủ thông minh mà hoài nghi anh? Màn diễn này tuy có hơi tác động đến cô nhưng cô tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho mình.
Kẹtttttttttt
Cô đẩy nhẹ cửa rồi giả vờ quay lưng chạy đi, chỉ là cô muốn đặt dấu chấm kết cho một kịch bản Ả mất công viết lên.
Anh nhanh chóng quay người thấy bóng lưng của cô dời đi trong lòng không tránh khỏi hoảng hốt.
- Anh đi đi, em nghĩ cô ấy hiểu lầm chúng ta rồi_ Ả nhẹ đẩy anh ra miệng cười nhưng tay lại nắm chặt thành nắm đấm.
Lời nói của Ả còn chưa dứt anh đã lao đi như một cơn gió khỏi phòng.
Anh khẩn trương chạy xuống nhà.
- mọi người thấy Tử Di đâu không?
- Vừa chạy ra ngoài rồi, em hỏi đi đâu cũng không trả lời_ Mạn Ngọc nhíu mày nói.
Anh lại nhanh chân chạy theo cô. Lao ra ngoài đường anh thấy bóng dáng cô đang lê từng bước nặng nề trên con đường chập choạng ánh sáng màu vàng yếu ớt phát ra từ những cây đèn đường. Hơi thở gấp gáp của anh ổn định dần, ấn đường nhíu chặt đã giãn ra, anh im lặng đi theo sau cô.
Cô đi hết con đường này đến con đường khác, chợt rẽ hướng vào công viên. Cô ngồi thẫn thờ trên băng ghế trong công viên. Vì thiếu ánh sáng anh chỉ nhìn thấy một chút đường nét của khuôn mặt cô. Ánh mắt cô không hề có tiêu cự nào, khóe mắt hơi đỏ. Ấn đường nhíu lại, đôi môi mím chặt. Một cơn gió bỗng thổi đến khiến anh sót sa, cô hơi gầy mà ăn mặc lại mỏng , cô đang ngồi như cái xác không hồn.
- Tử Di_ Anh bước đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi tay nắm chặt lấy hai tay buông thõng của cô, anh nâng khuôn mặt nhìn thẳng mắt cô.
- ............
Cô không trả lời.
- Tử Di, anh sai rồi. Anh thực sự chỉ coi tiểu Y là em gái, cô ấy bị bệnh tim từ nhỏ nên thể trạng hơi yếu ớt, anh là anh trai nên cũng có phần trách nhiệm chăm sóc cô ấy. Anh sai vì không biết giữ khoảng cách với cô ấy khiến em buồn, anh hứa không có lần sau._ Mặc cô không nói lời nào anh vẫn thao thao bất tuyệt.
- .............
Tròng mắt cô dần có tiêu cự, cô chớp mắt vài cái. Bỗng hơi ấm ùa vào lồng ngực khiến anh có chút bất ngờ, là cô ôm anh. Tuy vậy nhưng cô vẫn không nói lời nào. Thời gian như ngưng đọng cho đến khi.....
- Này, làm cái gì đấy hả_ Một ông già nua bụng phệ dùng đèn pin chiếu thẳng vào cô và anh gằn giọng truy hỏi, bước chân ông giồn dập đến gần.
Anh giật mình thấy cô không có ý định chạy đi liền vòng tay xuống chân cô bế cô chạy đi. Ông già bụng phệ la hét một hồi rồi không đuổi theo nữa.
- Để em xuống_ Cô gục đầu vào vai anh thì thầm. Anh ngừng chân lại nhẹ đặt chân cô xuống đất.
Cô đứng thẳng người lùi vài bước chân rồi nhìn thẳng vào mắt ......mỉm cười.
- Em biết, em sai vì không tin anh, không tin tình yêu của hai chúng mình, tha lỗi cho em nhé_ Cô chìa bàn tay ra trước mặt anh.
Anh cười tươi cầm lấy bàn tay cô kéo cô vào lòng rồi bước đi. Cô cười....có lẽ Ả ta không biết, cô không những không trúng kế của ả mà còn kéo gần hơn khoảng cách hai người, thêm chút gia vị mặn ngọt vào tình yêu của anh và cô.
pass 1 CÔ WIN!!!!!!