(Cô ấy kéo tôi, rõ ràng đã say đến mức không phân biệt được tôi là ai, nhưng lại nhất định bắt tôi phải nói cùng cô ấy “Cố Khinh Châu là tên biến thái”, tôi không thuận theo, cô ấy oa một tiếng khóc lên, nói tôi không yêu cô ấy. Đồ ngốc, anh không yêu em lúc nào hả? Chẳng qua, thấy cô ấy uống say, tôi sẽ không tính toán với cô ấy. Quyết định ngày mai lại bắt cô ấy làm thêm một bản báo cáo thí nghiệm, ai bảo cô ấy gọi tôi là tên biến thái cơ.)
Cố Khinh Châu vất vả lôi kéo mang Lệ Tử Xuyến lên lầu, vừa dùng chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên con sâu rượu lại gắt gao bám lấy khung cửa không chịu buông.
“Tôi không về! Tôi còn muốn chơi!”
Cố Khinh Châu nhíu mày: “Em có biết đã mấy giờ rồi không? Uống đến như vậy, em còn muốn đi chơi chỗ nào?”
Bây giờ Lệ Tử Xuyến nào còn tâm trí để nói chuyện? Người khác nói cái gì đều không đúng, cô chính là muốn ăn vạ.
“Tôi làm sao? Tôi không say! Tôi muốn đi tìm Thiên Thiên, tìm Phương Giản, [bad word]! Chúng ta không say không về!” Nói rồi làm động tác cạn ly.
Nghe cô bắt đầu nói mê sảng, mặt Cố Khinh Châu càng đen hơn: “Đi vào trước đã, tôi tìm rượu cho em uống.”
“Thật sao?” Lệ Tử Xuyến nghe được chữ rượu, tinh thần liền tỉnh táo. Chẳng qua sợ người đàn ông này lừa cô, tiến lên níu lấy lồng ngực áo sơ mi của anh, nhón chân lên nhìn chằm chằm vào mắt anh, kiểm tra xem anh có nói dối hay không.
Hô hấp của cô nóng rực, thân thể dán chặt lấy anh, hơi rượu nhàn nhạt tràn ngập chung quanh hai người.
Cố Khinh Châu tròn mắt, dứt khoát nhìn lại, đôi mắt của cô giống như ngọc, tuy đang say nên có vẻ hơi ngốc, từng sợi lông mi rõ ràng, cong dài vểnh lên.
Không biết có phải cô hết sức lực hay không nên buông tay, ngón tay đâm đâm vào ngực anh uy hiếp: “Anh nói lời thì phải giữ lời, nếu không cho tôi uống rượu thì chính là đồ khốn!”
Cố Khinh Châu vừa muốn đáp lại, lại thấy cô tức giận nói, “Cũng là một dạng giống tên biến thái Cố Khinh Châu làm người ta chán ghét!”
“...”
Khóe miệng “biến thái” co giật, đã hết kiên nhẫn, rõ ràng đã đến giới hạn không thể nhịn được nữa. Đột nhiên anh gỡ tay Lệ Tử Xuyến đang bám trên khung cửa ra, một tay khiêng cô lên vai, đồng thời dùng chân đá cửa phòng, ngăn tiếng hét chói tai của cô trong một phòng khác.
Lệ Tử Xuyến bị đặt lên giường, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, sau đó, vũ trụ nhỏ của cô nhất thời bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt.
“Tên lừa đảo! Rượu đâu!”
“Không có rượu.” Cố Khinh Châu vừa nói vừa đi ra ngoài, nghe nói người sau khi uống say sẽ có rất nhiều loại phản ứng, nhưng Lệ Tử Xuyến hết lần này đến lần khác vẫn là trạng thái không khiến người ta bớt lo lắng.
Cô không cam lòng yếu thế, chạy tới muốn mở cửa rời đi, nhưng tay còn chưa chạm vào chốt cửa, bỗng dưng bên hông đã bị xiết chặt. Sức lực của đối phương không cho phép chống cự, dễ như trở bàn tay ném cô lên giường.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mệt mỏi ngồi xuống, mà hô hấp của đối phương thì vẫn bình thường.
Bất tri bất giác chú ý tới vẻ mặt không thiện cảm của anh, Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình không chỉ bị lừa, mà còn bị sỉ nhục, cực kỳ thê thảm.
Thế là, cô chuẩn bị động tác muốn khóc, đôi môi mím lại một chỗ...
“Các người đều là đồ quá đáng! Lừa gạt! Người xấu không cho tôi uống rượu! Bắc Bắc là người xấu, Đào Nhiên là người xấu, Cố Khinh Châu là người xấu, các người đều là người xấu!”
Cô uống đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, lúc này chuẩn bị khóc, vành mắt cũng đỏ lên, giống như một con thỏ.
Cố Khinh Châu đứng tại chỗ tiếp tục im lặng, tựa như không có lời nào để nói, lại tựa như đang tức giận. Nhìn cô khóc nức nở, biết rõ là cô đang say rượu nên giở chứng, thế nhưng...
“Tôi đi lấy rượu cho em, em, em đừng khóc.” Anh bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp.
Nghe vậy, tay Lệ Tử Xuyến đang che mắt liền tách ra một khe nhỏ, âm thanh mang theo giọng mũi rất buồn cười: “Thật không?”
“Thật.” Thấy cô không khóc nữa, ánh mắt của anh liền dịu đi rất nhiều.
Cố Khinh Châu không uống rượu, chỗ này của anh cũng không có rượu.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho cô uống rượu tiếp.
Pha xong một chén nước mật ong, anh mang tâm trạng thấp thỏm trở về phòng ngủ, chuẩn bị một ngàn biện pháp để ứng phó với kẻ điên đang say rượu như cô.
Đẩy cửa ra, chiếc đèn bàn bên giường ánh lên ánh sáng hiền hòa, rèm cửa chưa kéo lên hết, bối cảnh là màn đêm được tô điểm bởi một ngôi sao sáng chói, ánh sáng lấp lánh tinh khiết xuyên qua bệ cửa sổ chậm rãi chảy vào trong phòng, tinh tế vẽ lại vẻ mặt yên tĩnh đang ngủ say của cô.
Cô giữ chặt áo nằm trên giường ngủ say, giường của anh không rộng, mà cô cũng chỉ chiếm một góc nhỏ, chỉ có tóc dài không an phận là xõa lung tung trên giường.
Một giây trước vẫn còn sinh khí dồi dào, là một con sâu rượu khiến anh phải nhức đầu, lúc này lại ngủ đến hết sức vô tội.
Cố Khinh Châu để cái cốc sang một bên, một đêm này số lần anh thở dài đã vượt xa cả tuần. Mà cô, vẫn luôn là kẻ cầm đầu khiến lòng anh xao động.
Lệ Tử Xuyến vẫn mặc áo khoác, vải áo khoác vừa dày vừa cứng, sợ cô ngủ không được thoải mái, Cố Khinh Châu thận trọng giúp cô cởi ra. Trong lúc đó ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt cô, luôn đề phòng sợ mình không cẩn thận sẽ quấy rầy đến cô.
Trong lúc vô tình đầu ngón tay nhẹ nhàng sượt qua làn da cô, Cố Khinh Châu cảm thấy cả người cô lạnh băng.
Điều hòa trong phòng đã hỏng từ đầu tuần, anh ngủ rất ít, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, không có thời gian gọi sửa chữa.
Lệ Tử Xuyến bệnh nặng vừa mới khỏi, lại uống rượu, cứ ngủ một đêm như thế sợ rằng sẽ cảm lạnh.
Nửa đêm mười hai rưỡi, trên hành lang vang lên tiếng đập cửa.
Một lát sau, thầy giáo Lưu ở bên cạnh mở cửa ra, nhìn thấy Cố Khinh Châu đứng bên ngoài, cũng không nhịn được sững sờ một chút.
“Tiểu Cố?”
“Xin lỗi, cho hỏi...” Nửa đêm quầy rầy giấc ngủ của người khác, đây vẫn là lần đầu tiên anh làm chuyện này, vẻ mặt có nửa phần không được tự nhiên: “Thầy có thừa cái chăn điện nào không?”
Thầy giáo Lưu đối với vị hậu bối mới tới này có ấn tượng rất tốt, không chỉ có học lực tốt, mà làm người cũng không kiêu căng, tính tình bình tĩnh chững chạc. Từ lúc khai giảng học kỳ mới, hai người liền trở thành hàng xóm, đây cũng là lần đầu tiên Cố Khinh Châu có việc nhờ vả.
Coi như không có thì ông cũng sẽ nghĩ biện pháp để biến ra một cái đưa cho anh.
Thầy giáo Lưu cực kỳ nhiệt tình: “Có có, tôi sẽ đi lấy cho cậu.”
Từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn điện mà lúc trước trường học đưa cho, giống như dâng vật quý cho Cố Khinh Châu, thầy giáo Lưu cười híp mắt nói: “Tiểu Cố à, cậu mượn thì cứ dùng thoải mái, không cần trả cho tôi đâu. Còn nữa, về sau nếu thiếu cái gì thì cứ trực tiếp tới tìm tôi!”
Cố Khinh Châu không giỏi để ứng phó với loại tình cảnh này, lúng túng nói tiếng cảm ơn, sau đó dưới cái nhìn yêu mến của thầy giáo Lưu trở lại phòng của mình.
Cố gắng không kinh động đến Lệ Tử Xuyến, Cố Khinh Châu trải chăn điện ra, cắm điện vào, đến khi nhiệt độ đã ấm lên thì liền đắp cho cô.
Rượu khiến cô ngủ rất say, dính vào giường, Lệ Tử Xuyến theo bản năng lầm bầm vài câu, ôm lấy một cái gối khác của anh, cuộn mình lại thành một đống nhỏ, dư vị của ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng bao trùm cô, khiến lông mi rủ xuống tạo thành hai hàng bóng mờ, khóe miệng ngọt ngào nhếch lên, chìm vào giấc mộng.
Cố Khinh Châu chăm chú nhìn cô, ngón tay nhẹ vuốt lên hai má cô, cuối cùng đến bờ môi cô thì chần chừ, lưu luyến vuốt ve.
Nhớ lúc nãy cô còn thất lễ, anh không khỏi bật cười, thấp giọng: “Đồ khùng.”
Cho dù ở trong mộng vẫn còn mắng anh.
***
Sáng hôm sau, Lệ Tử Xuyến bị một mùi thơm làm cho tỉnh giấc.
Mỗi khi con sâu ngủ và con sâu thèm ăn cùng xuất hiện, còn sâu thèm ăn luôn luôn thắng.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, chiếc chăn từ bả vai trượt xuống bên hông, nháy mắt bị lạnh đến rùng mình, bỗng nhiên cô tỉnh táo không ít.
Lệ Tử Xuyến rất không quen thuộc với bố cục của gian phòng này, không có vật trang trí dư thừa, ngoại trừ một cái giường và một cái tủ đầu giường thì cũng không có trang hoàng nhiều lắm. A, còn có một chồng sách tham khảo ở góc bệ cửa sổ.
Rèm cửa là màu trắng, ga giường cũng giống như vậy, không chỗ nào không tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, xa cách.
Hiển nhiên, đây không phải phòng của cô.
Chịu đựng cái lạnh để rời giường, cuối cùng vẫn run run dùng chăn bao lấy mình, thật lạ là nhiệt độ ở phòng ngủ thấp như vậy, ai có thể ở chỗ này chứ?
Mở cửa phòng ngủ ra, hương thơm càng rõ, dường như là Lệ Tử Xuyến lần theo mùi thơm đó để đi vào phòng ăn.
Bàn vuông trong phòng ăn bày một đĩa nhỏ hỗn hợp vỏ đậu đông lạnh, màu sắc óng ánh trong suốt, có thể thấy rõ đậu đỏ ở bên trong, cô đến gần, thậm chí còn gửi thấy mùi quýt nhàn nhạt.
Mỗi lần cô say rượu, lúc tỉnh lại đều không muốn ăn gì, nhưng hôm nay là ngoại lệ, vừa nhìn thấy màu sắc long lanh nhẹ nhàng khoan khoái, Lệ Tử Xuyến cũng không nhịn được mà đầy khẩu vị.
Lúc cô đang chảy nước miếng với lớp vỏ đậu đông lạnh, Cố Khinh Châu chạy tới phía sau cô, cô lại không hề phát giác.
“Vỏ đậu đông lạnh ăn cùng cháo hải sản, sẽ rất tốt cho dạ dày.”
Âm thanh quen thuộc này lập tức khiến Lệ Tử Xuyến cứng đờ.
Cố Khinh Châu không nhanh không chậm đặt chén cháo trong tay lên bàn, ánh mắt không chút cảm xúc đảo qua toàn thân cồng kềnh của cô.
Ý thức được cách ăn mặc buồn cười của mình, Lệ Tử Xuyến xấu hổ không biết có nên để chăn xuống hay không, nhưng lại sợ bỏ xuống thì quá lạnh, chỉ có thể giằng co như thế. Biết đây là phòng ký túc xá của Cố Khinh Châu, phản ứng đầu tiên của cô không phải xấu hổ, mà chính là bừng tỉnh hiểu ra, bởi vì cũng chỉ có anh mới có thể sống ở cái chỗ lạnh băng như này.
“Đây là cái gì vậy, thơm quá!” Lực chú ý của cô rất nhanh bị hấp dẫn bởi thứ trong chén.
“Bàn chải đánh răng và khăn mặt đều ở trong phòng vệ sinh, đi đánh răng, sau đó qua ăn đồ ăn sáng.”
“A.”
Bởi vì quá đói, Lệ Tử Xuyến dùng hai phút cấp tốc giải quyết vấn đề đánh răng rửa mặt, lúc trở lại phòng ăn, Cố Khinh Châu đã thanh thản ngồi vào chỗ, không nhanh không chậm ăn cháo.
Về vấn đề ăn cơm, lòng háo thắng của Lệ Tử Xuyến lại rất mạnh, chỉ sợ thiếu thức ăn, vội vàng ngồi xuống, cũng không thèm chào hỏi, cau mày thổi cho nguội, rồi xúc một thìa lớn cho vào trong miệng.
“A!!” Lệ Tử Xuyến trừng to mắt, sau khi nuốt xuống liền cảm thán: “Ngon quá ngon quá, ăn quá ngon rồi!”
Cảm thán xong, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Cố Khinh Châu không biết từ lúc nào đã buông cái thìa xuống, say sưa thưởng thức vẻ bối rối của cô.
Được rồi, cô thừa nhận mỗi khi ăn được đồ ăn ngon, sự rụt rè mà cô thường giả bộ sẽ biến mất trong nháy mắt.
“Bạn học Cố, cháo này là anh làm sao?”
Cái khác cô không dám nói, nhưng trong giới học thuật, so tài nghệ nấu ăn, cô nhất định là số một, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được kỳ phùng địch thủ.
Cố Khinh Châu gật gật đầu, đôi môi so với người bình thường mỏng hơn rất nhiều, hơi nhếch lên một chút: “Em thích sao?”
“Đâu chỉ là thích, quả thực là bát cháo ngon nhất mà tôi từng được ăn.” Cô không giữ lại chút khen ngợi nào: “Thật là nhìn không ra, bạn học Cố, anh không chỉ có năng lực chuyên ngành vô cùng tốt, mà còn là bậc thầy trong nấu nướng.”
Mỹ thực khiến cô quên mất, thậm chí còn xưng anh xưng em vỗ vỗ lên bả vai Cố Khinh Châu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt đó, trong mắt anh như có ánh sáng đang cuộn trào, trong suốt lấp lánh.
Đợi đến lúc Lệ Tử Xuyến muốn nhìn kỹ lại, người đàn ông lại khôi phục bộ dạng chững chạc đàng hoàng thường ngày, hỏi cô: “Lúc nào thì em mới giao báo cáo cho tôi?”
“...” Lệ Tử Xuyến quệt miệng: “Bạn học Cố, danh hiệu vua mất hứng để cho anh ngồi thật là vô cùng xứng đáng.”
Anh không trả lời, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, đuôi mắt đuôi mày rất lâu cũng chưa từng xuất hiện sự thoải mái.
Lệ Tử Xuyến khó hiểu tự trách mình tại sao lại ở một đêm ở chỗ Cố Khinh Châu, hỏi anh, Cố Khinh Châu lời ít ý nhiều thuật lại chuyện tối qua một lần, cô bừng tỉnh.
“Này, tôi không làm chuyện gì khác người chứ?” Cô biết rõ mình sau khi uống say khó coi như thế nào, thế là lo lắng hỏi anh.
“Không có.”
Lệ Tử Xuyến nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chỉ là la hét như điên, cộng thêm mắng tôi mà thôi.”
“...” Cô muốn uống rượu, say rồi thì không cần đối mặt với anh nữa.
Quá, quá là mất thể diện mà!
“Đào Nhiên là ai?” Bỗng nhiên, anh nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì?” Vừa rồi cô quá mức đắm chìm giữa sự mất mặt và khổ sở, không nghe rõ anh nói cái gì.
“Đào Nhiên là ai?” Anh ngẩng đầu, ánh mắt gợn sóng nhìn chăm chú vào mắt cô: “Tối hôm qua em uống say đã kêu lên cái tên này.”
Lệ Tử Xuyến cũng có chút kinh ngạc, lúc cô uống say lại nhắc tới Đào Nhiên?
“A, anh ta chỉ là...”
Lời đến khóe miệng, đột nhiên đầu Lệ Tử Xuyến lại lóe lên ánh sáng.
Cái khác cô không dám nói, nhưng ngoại trừ nấu nướng, về tài năng diễn xuất, cô nói thứ nhất thì không ai dám nói thứ hai.
Cô nháy mắt mấy cái, chưa đến một phút nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.
“Đào Nhiên là bạn trai cũ của tôi.”
***
Jinnn: Lịch post từ giờ là thứ 2 và thứ 5, mong các bạn tks và cmt để ủng hộ động lực cho editor nhé!