Lệ Tử Xuyến trốn không được, vẻ mặt cầu xin đi tới: “Học vấn của con không giỏi, thầy để con đi là sai lầm lớn đó.”
Ông lão Trương khinh bỉ nhìn cô, nói: “Cho con đi là để chăm sóc Tiểu Cố, cũng không phải để con đi thẩm vấn, thầy cũng không phải già đến mức lú lẫn, giao nhiều tiền cho con như vậy, nếu thế thì còn không bằng thầy trực tiếp ném tiền xuống sông, ít ra còn có thể nghe thấy tiếng rơi xuống.”
Ông lão Trương thực sự hao tổn rất nhiều tinh lực cho cô, bọn Đàm Thiên Thiên đã sớm vụng trộm vui vẻ, Lệ Tử Xuyến nhỏ giọng lầu bầu vài câu biểu thị bất mãn.
“Quyết định như vậy đi, thứ hai tuần sau con cùng Tiểu Cố lên máy bay, tranh thủ đừng để thầy phải dùng biện pháp mạnh, nếu không thầy sẽ để con học lại một năm đó.” Ông lão Trương giải quyết dứt khoát.
Lệ Tử Xuyến không tình nguyện nhìn về phía Cố Khinh Châu, vừa vặn Cố Khinh Châu cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người va vào nhau trên không trung, cô lập tức dời đi.
Thứ hai, Lệ Tử Xuyến bước từng chậm rãi trên đường xuất ngoại.
Mấy lần xuất ngoại trước, cô đều lấy cớ để khỏi đi. Cô không thích nhất là đi họp, quả thực là ngột ngạt phí hết cả thời gian.
Sau khi máy bay cất canh, Cố Khinh Châu lấy tài liệu tiến hành ban đầu ra để đọc, Lệ Tử Xuyến thì lấy tai nghe ra chơi game.
Chơi chán trò chơi thì liền xem phim Mỹ, không xem được phim Mỹ thì dứt khoát cầm quyển tạp chí lên đọc.
Cô ở bên cạnh nhích tới nhích lui, không có một phút nhàn rỗi, Cố Khinh Châu thở dài một tiếng, để sách xuống bên cạnh tài liệu: “Nếu em khó chịu thì ngủ một lúc đi, còn rất lâu chúng ta mới đến.”
“Cũng biết là phải ở trên máy bay rất lâu nữa, cho nên làm gì cũng không có sức lực.” Cô ỉu xìu nói.
“Vậy em muốn làm gì mới có sức lực?”
Lệ Tử Xuyến nghĩ một lúc, bỗng nhiên hào hứng: “Bạn học Cố, anh lợi hại như vậy, không bằng tôi kiểm tra anh một chút?”
Cố Khinh Châu biết, nếu cô không đạt được mục đích, mười mấy tiếng nữa anh cũng đừng nghĩ sẽ sống yên ổn.
Thế là, khép tài liệu lại, nói: “Hỏi đi.”
“Tôi hỏi anh câu gì anh phải trả lời luôn nhé.” Trong mắt Lệ Tử Xuyến lấp lánh ánh sáng, hỏi: “Một cô nàng béo ngã bệnh, sợ nhất người đến thăm bệnh nói gì?”
Quả nhiên, Cố Khinh Châu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Cô lại béo sao?”
“Sai!” Trong mắt cô mang theo một tia nghịch ngợm, nói: “Là ‘hãy bảo trọng’!”
“...”
“Nào nào nào, câu thứ hai.” Cô đầy hào hứng: “Có hai người rơi xuống sông, có một người bị ngất, vậy người còn tỉnh sẽ phải gọi gì?”
Cố Khinh Châu nhướng mày, dường như là bị làm khó, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Người còn tỉnh?”
“Lại sai! Ha ha!” Lệ Tử Xuyến cười đắc ý nói, “Đương nhiên là kêu cứu mạng! Đồ ngốc!”
“...” Cố Khinh Châu đỡ trán.
Lệ Tử Xuyến thấy cô có thể mà người tài giỏi như anh lại không trả lời được nên có chút mừng rỡ, tiếp theo lại hỏi rất nhiều câu, mà Cố Khinh Châu lại sai đến 60% khiến cô rất đắc ý.
Có lẽ chơi quá vui, nên chưa kiên trì được bao lâu, Lệ Tử Xuyến dựa vào ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cố Khinh Châu nhỏ giọng gọi nhân viên tới, muốn lấy một cái chăn lông, giúp Lệ Tử Xuyến đẩy ghế xuống, đắp chăn lông lên người cô.
Hiển nhiên, việc anh thua khiến cô rất vui vẻ, trong lúc ngủ khóe miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn.
Ánh mắt Cố Khinh Châu dừng lại thật lâu, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một lúc rồi...