Căn hộ nằm ở tầng 8 trong chung cư, có diện tích khá rộng, hai phòng ngủ một nhà bếp, một phòng khách và tolet. Lấy màu chủ đạo là vàng kem tạo nên cảm giác ấm áp. Tinh Nghiên chau mày nhìn quanh, vừa nãy cả căn nhà còn từa lưa mở dầu, bây giờ đã sạch loáng như vậy, vừa nhìn thì đã biết tiểu ma quái đã cầu cứu người nào.
“Tiểu Diệc!”- Ngồi xuống sofa, cô mệt mỏi xoa xoa mi tâm, không có tiếng trả lời, cô không vui chau mày: “Thiên Diệc! Con ra đây cho mẹ.”
Sau cánh cửa nhỏ, một cái đầu ló ra, gương mặt trắng nõn, làn da mỏng như có thể búng ra sữa, hai mắt cậu bé đen lóng đọng nước như sắp khóc, cậu bé có vẻ không cam lòng bước tới trước mặt Tinh Nghiên, khẽ gọi: “Mẹ... con dọn nhà rồi, mẹ đừng giận nữa.”
Tinh Nghiên chau mày: “Là ai phụ con?”
“Là chú...”- Thiên Diệc uất ức phồng má. Mẹ thật lợi hại nha, vừa nhìn đã biết cậu nhờ cứu binh rồi. Cũng may là Thiên Diệc cậu thông minh lanh lẹ, chứ nếu không thì giờ này mông đã nở hoa rồi. Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Quốc Hưng bước vào, hai tay xách hai túi rau quả to. Vừa nhìn ánh mắt đáng thương của Thiên Diệc thì mỉm cười, giải vây: “Tiểu Diệc, con vào phòng đi.”
“Dạ!”- Thiên Diệc nháy mắt cảm tạ với anh sau đó lật đật chạy vào phòng.
“Anh lúc nào cũng bao dung nó như vậy, sẽ dạy hư con em mất.”- Tinh Nghiên không vui. Quốc Hưng thở dài, khi nãy đang ở công ti anh nhận được điện thoại, Thiên Diệc nức nở cầu cứu, anh liền chạy ngay đến cùng thằng bé dọn dẹp.
“Em đừng có khắc khe với nó quá, Tiểu Diệc rất ngoan, nó chỉ muốn nấu cơm cho em ăn thôi.”
Nghe Quốc Hưng nói, trong lòng cô cũng ấm lên phần nào, đưa mắt nhìn xuống hai bao đồ ăn, cô áy náy: “Cũng phải phiền anh ra tay rồi...”
“Khờ quá!”- Quốc Hưng mỉm cười nói rồi xách đồ vào nhà bếp. Tinh Nghiên thở dài nhìn mớ thư để trên bàn, cô mở ra xem, đều là thư đòi nợ, tiền điện nước khí gas, cái gì cũng ập đến một lúc, cô lại trong quá trình thử việc chưa được lãnh lương. Mà tiểu Diệc lại không chịu được cảnh mất điện lại không có nước xài... Đưa mắt nhìn vào nhà bếp, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu nhưng nhanh chóng bị cô phủi bỏ, thời gian qua anh đã giúp mẹ con cô nhiều rồi, không thể mặt dày hỏi mượn tiền được. Làm sao đây... Cứ suy nghĩ là chứng đau đầu lại kéo đến, Tinh Nghiên mở ngăn tủ lấy một lọ thuốc bác sĩ kê ra uống, thuốc vừa đưa đến miệng đã bị một bàn tay chặn lại.
“Lại dùng thuốc?” Tinh Nghiên gật đầu. Quốc Hưng thở dài, không cản cô lại, anh buông tay ra để Tinh Nghiên uống thuốc rồi nói: “Chứng đau đầu của em ngày càng nặng, ngày mai em nên đến bệnh viện...”
“Em không đi...”- Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện sắc mặt Tinh Nghiên đã tái mét. Thấy cô bướng bỉnh như vậy, anh cũng không biết nói gì hơn. Sau bữa cơm, Thiên Diệc nằng nặc đòi ra công viên dạo, Tinh Nghiên và Quốc Hưng đành y lệnh mà dẫn tiểu ma quái này đi. Ngồi một góc nhìn hai chú cháu đằng xa đang nô đùa cạnh vòi phun nước, Tinh Nghiên cũng không nhịn được mà dịu dàng mỉm cười.
“Lousia, qua đây chơi đi...”- Quốc Hưng kéo Thiên Diệc đến trước mặt cô. Anh bây giờ cười rất thoải mái, vẻ mặt anh tuấn làm nhiều thiếu nữ xung quanh phải ngắm nhìn, chỉ tiếc họ đều nghĩ: Người đàn ông này có gia đình rồi.
“Mẹ ơi, ra đây chơi...”
“Ngoan, mẹ không khỏe, con ra chơi với chú đi.”- Tinh Nghiên lấy khăn giấy lau mấy giọt nước trên mặt thằng nhóc: “Đừng lại gần vòi phun nước nữa, hơi nước sẽ làm cảm lạnh đấy.”
Thiên Diệc ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ.”- rồi cậu quay qua Quốc Hưng: “Chú dẫn cháu đi chơi cầu trượt đi!”
“Lại đi nữa hả? Tha cho chú đi mà...”- Quốc Hưng khổ sở bị thằng nhóc cố chấp lôi đi, nhưng ngoài miệng là thế nhưng lúc đùa cùng Thiên Diệc phía xa, trông bộ dáng hưng phấn của anh thì chả nhìn ra là đang bị ép buộc.
Bên kia đường, một khách sạn sang trọng dành cho người có tiền. Căn phòng tổng phóng ở tầng 18,một người đàn ông trầm tư đứng trước cửa sổ sát đất... Hữu Quân bước vào, cầm trong tay mớ tài liệu, báo cáo: “Lão đại, tài liệu ngài cần đã có rồi, lô đất cạnh sân bay thuộc sở hữu của Trịnh Thị, nghe nói sang năm sẽ đấu giá.”
Anh quay lại, thần sắc có vẻ mệt mỏi, không nói gì, chỉ ngồi xuống sofa im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Chi nhánh mới thuộc lĩnh vực khác với chuyên ngành của chúng ta, cậu thu xếp nhân viên đầy đủ đi. Còn việc vị trí, tôi sẽ bàn lại với cậu ấy sau.”
Cậu ấy trong lời anh nói là Trịnh Vỹ Thần, chủ tịch đương nhiệm của Trịnh Thị, năm ngoái đã tham gia đấu thầu một hạng mục của “Quách Diệp” sau đó cả hai bên hợp tác, rồi trở nên thân thiết. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kha Hân được một cô người làm khoảng 17 tuổi vịn tay dắt vào. Thiên Kỳ ra hiệu cho Hữu Quân ra ngoài rồi dìu Kha Hân ngồi cạnh anh: “Kha Hân, cả ngày hôm nay đi mua sắm sao rồi?”
“Em không thấy đường nên chọn bừa một cái, không biết có vừa ý anh không nữa.”- Kha Hân mỉm cười dịu dàng. Waly-cô nhóc thân cận bên cạnh Kha Hân nhanh chóng đưa túi đồ tới, Kha Hân định lấy chiếc váy ra thì Thiên Kỳ nói:
“Không vấn đề, em cứ lựa đại là được.”
“Em biết anh là lão đại lớn như vậy mà cùng em đi mua sắm thì sẽ không hay...”
“Anh không có ý đó.”
“Được rồi, Thiên Kỳ, anh xem xem bộ váy...” Chuông điện thoại của anh reo lên, Thiên Kỳ đi ra một góc khuất nghe điện thoại. Kha Hân có chút mất tự nhiên nhưng cô không thể hiện nhiều, cô đưa túi đồ cho Waly đi cất rồi cùng cô nhóc rời đi. Lúc Thiên Kỳ nghe xong điện thoại quay lại đã không thấy cô đâu.
Party Se Leon là một bữa tiệc thương mại bình thường, mỗi năm một lần, cuối tiệc thường có một trò chơi cho những người đam mê tốc độ, đua xe giật giải Se Leon trị giá tới năm triệu USD. Tinh Nghiên phải cảm thán một câu trước mấy trò bày vẻ của người có tiền. Bây giờ cô đứng phía sau quầy pha chế, bàn tay đang loay hoay làm ra những ly nước đặc biệt, có điều không ai biết cô thật sự đang quan sát xung quanh.
“Biết rồi! Gửi sơ đồ khu vực qua cho tôi.”-
Tinh Nghiên lẩm bẩm, không phải cô khùng mà tự nói chuyện một mình, cô đang nói qua tai nghe. Phụng Cơ chắc giờ đang ở một góc nào đó chỉ đạo công việc. Cô hứa giúp Phụng Cơ lấy một món đồ được đấu giá tối nay. Thật ra nếu không phải kẹt tiền cô cũng không cần làm đạo chích như vậy, mấy năm nay rửa tay gác kiếm đã lâu, giờ không biết chân tay con linh hoạt không nữa. Một cô gái mang nét đẹp á đông, mái tóc dài được búi cao lên để lộ xương quai xanh tinh tế, nét đẹp như đóa hoa Cẩm Tú lạnh lùng mà không chói mắt đã đánh thức biết bao trái tim của biết bao chàng lãng tử si tình ở đây.
Trong góc, một người đàn ông mặt cau mày có ngồi trên sofa, bên cạnh anh ta là mỹ nữ xinh đẹp gợi tình không ngần ngại dùng cơ thể tuyệt mỹ của mình để quyến rũ, thế như anh ta vẫn chả vui lên chút nào. Phía sau, một người đánh mạnh vào vai Trịnh Vỹ Thần một cái, khiến anh ta chửi thầm một câu, rồi quay lại phóng tia lạnh về phía anh. Thiên Kỳ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Vỹ Thần, Waly cũng dìu Kha Hân ngồi cạnh anh, cô bận một bộ váy màu lam nhẹ nhàng, mái tóc ngắn dìu dàng thanh lịch hệt như tiên nữ thoát tục.
“Trịnh nhị thiếu gia, là ai làm cậu mặt cau mày có như vậy thế?”- Tự dưng khi không bị liếc một cái làm anh của hiểu mô tê gì. Trịnh Vỹ Thần quay sang anh: “Thiên Kỳ, còn bao nhiêu phút nữa mới đến giờ khai tiệc?”
Thiên Kỳ giơ tay xem đồng hồ rồi nói:
“Khoảng nửa tiếng.”- Nói rồi anh quay qua Kha Hân ngồi bên cạnh: “Em ngồi đây, anh đi lấy cho ít nước.” “
Thiên Kỳ...”- Kha Hân trước giờ không quen với mấy chỗ đông người, vả lại mắt cô không nhìn thấy nên thiếu cảm giác an toàn. Thiên Kỳ nhẹ giọng: “Ngồi đây đi, cậu ta không dám ăn hiếp em đâu.”
Kha Hân miễn cưỡng gật đầu, anh quay đi về phía quầy pha chế, Trịnh Vỹ Thần phía sau bạo gan phang một câu: “Ăn thì tôi no rồi, nhưng hiếp thì tôi không chắc đâu.”
Thiên Kỳ làm như không nghe thấy. Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn Kha Hân thấy vẻ mặt cô có vẻ hơi mất tự nhiên, còn nghĩ rằng lời nói của mình làm cô sợ, liền mỉm cười lấy thiện cảm: “Kha Hân phải không? Cứ tự nhiên đi, tôi không dám ăn thịt cô đâu.”
“Không phải... tôi...”- Kha Hân ngày càng đỏ mặt, cô giơ tay tìm kiếm Waly rồi nói nhỏ vào tai cô một câu, cô nhóc mỉm cười rồi dẫn Kha Hân đi về phía tolet. Trịnh Vỹ Thần ngơ ngác, người gì tế nhị giữ ta. Ở phía bên này, Thiên Kỳ từng bước đi tới quầy pha chế...