“Là vài kẻ xuất hiện không đúng lúc, đã bị chúng tôi khống chế rồi. Phải rồi Lousia, cô có cách nào qua đây không?”
Tinh Nghiên nhìn quanh một vòng, tia laser thường là những tia sáng chòng chéo, đây lại là loại thiết bị xịn nên hoàn toàn vô hình, nếu không cẩn thận đụng trúng thì chuông báo động sẽ đủ để cả tiểu khu này nghe thấy.
Vì vậy để mọi việc suôn sẻ, Tinh Nghiên đã đeo sẵn một chiếc kính hình vuông, cô nâng kính một cái tiện tai ấn cái công tắc trên đó. Ngay lặp tức, những tia sáng xanh đỏ hiện ra trước mắt cô, Tinh Nghiên lặp tức cúi thấp người sau đó là lộn nhào vài cái, thuần thục như không hề có trọng lực của trái đất, động tác nhẹ nhàng tựa như không hề dùng một chút sức, nhanh chóng đi tới chỗ chiếc bình một cách an toàn. Tuy nhiên cô không lặp tức đi tới chổ cổ vật mà là đi tới chỗ Kha Hân đang bị trói ngồi dưới đất sau đó nhíu mày suy tư một lúc, kỳ lạ, sao Tinh Nghiên còn cảm thấy xung quanh có một ánh mắt đang nhìn mình, hai cô gái dưới đất không phải, đám thuộc hạ của Phụng Cơ cũng không phải, vậy còn ai trong phòng trưng bày?
Tinh Nghiên giơ tay lấy mảnh vải bịt miệng của Kha Hân ra, cô ta sợ hãi muốn hét lên thì thì Tinh Nghiên “suỵt” nhẹ một tiếng: “Đừng có la, cô mà lên tiếng... là chết đó.”
Kha Hân im bặt, một phần vì sợ, một phần vì phát hiện ra người phụ nữ này không đơn giản, tuy cô không nhìn thấy nhưng giọng nói nghe hơi lành lạnh này cũng đủ vừa khiến người khác say mê lại vừa dọa người ta sợ hãi. Tinh Nghiên quay người, đi về phía bình cổ đang được đặt ở vị trí trung tâm, chợt bước chân khựng lại, Tinh Nghiên đột ngột nâng cao cảnh giác, sắc bén nhìn xung quanh: “Là ai?”
Đám người đàn ông kia không hiểu gì nhìn nhau, bọn họ đến đây từ sớm, sao lại có người mà không hay cho được?
“Lousia, chuyện gì vậy?”
“Đi một vòng xem thử đi, tôi cảm nhận được ngoài hai người kia còn có người nữa.”
Ánh mắt Thiên Kỳ lóe lên vài tia ngạc nhiên, không một tiếng động nấp sau bức tường, không hiểu vì sao anh lại muốn quan sát xem cô gái Lousia kia thật sự là ai. Mấy người đó hơi ngập ngừng nhưng cũng miễn cưỡng đi một vòng sau đó quay lại nhìn cô lắc đầu. Tinh Nghiên mím môi, tiếp tục điều chỉnh hệ thống bảo vệ cổ vật nhưng được giây lát, cô vẫn cảm nhận được có người quan sát mình, trước giờ giác quan này của cô chưa hề sai. Chết tiệt, là tên nào dám xỉ nhục khả năng của cô vậy hả?
“Rốt cuộc là ai?”- Vừa nói, đôi tay cô nhanh nhẹn phóng một phi đao nhỏ về phía bức rèm kia, nhưng chẳng thấy động tĩnh. Ngay lúc đám người kia nghĩ rẳng cô gái này bị thần kinh thì tất cả bàng hoàng khi nhìn thấy máu nhỏ xuống nền gạch cẩm thạch. Tinh Nghiên bước nhanh tới, vén bức rèm bằng ngọc kia ra, ngay tức khắc cô liền sững sờ.
Vô cùng kinh hỷ, cứ thế bất động .
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh, bấy lâu nay vẫn như một loại dược độc hành hạ trí nhớ của cô, anh ta đang trước mặt cô đây. Vẫn là gương mặt tuấn mỹ đó, vẫn là vẻ lãnh ngạo khó gần đó, nhưng sao ánh mắt anh nhìn cô xa lạ thế? À phải rồi, cô quên chuyện trên báo đã đăng, anh đã mất đi trí nhớ, làm gì nhớ cô nữa? Cánh tay Thiên Kỳ bị phi đao sắc bén đâm trúng, nhưng cơn đau dường như không ảnh hưởng đến một xúc cảm xa lạ nào đó dần nảy nở trong trí nhớ anh. Cô gái này, sao lại dùng ánh mắt xúc động đó nhìn anh? Bộ dáng có đau lòng, có bi ai lại cố tình che dấu bằng một chút lạnh nhạt của cô làm anh... không đành lòng.
“Tay của anh...”- Không trong kiểm soát, cô ngập ngừng nói ra ba chữ, nhưng khi nói rồi thì lại vô cùng hối hận. Nhưng cánh tay bị chính cô làm chảy máu nhiều thế kia...
“Thiên Kỳ... cứu em với...”- Kha Hân ngồi dưới đất, nức nở gọi, cô ta như gặp được cứu tinh òa khóc gọi. Tinh Nghiên không nhìn Kha Hân, ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng ngay cả ánh mắt anh cũng không đặt vào cô, trực tiếp bước qua cô đi về phía cô gái kia. Khoảnh khắc đó... Tinh Nghiên có thể nghe rõ trái tim mình vỡ vụn. Thiên Kỳ ngồi xuống, cố gắng nâng cánh tay bị thương mở dây cho Kha Hân. Động tác có chút khó khăn vì bị thương, đám đàn ông kia thấy vậy thì một người bước lên tức giận:
“Muốn làm gì?”
“Cởi trói.”- Thiên Kỳ không nhìn bọn họ, chậm rãi gỡ dây ra, lớp dây rất chặt, sao bọn họ lại có thể cột hai cô gái mạnh khỏe như vậy một cách cẩn thận như vậy?
“Mày nghĩ mày là ai?”
“Mày nghĩ mày là ai?”- Thiên Kỳ nâng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã ta, nhấn mạnh từng chữ: “Mà dám đụng vào người bên cạnh tao?”
“Mày...”- Gã ta tức giận nhưng nhận ra người này chắc cũng không phải kẻ đơn giản, ở đây dù gì bây giờ cũng do Lausia điều khiển, nghĩ vậy lão ta quay qua cô:
“Lousia, nó...”
Tinh Nghiên giơ tay chặn lời nói của gã lại, cô đưa mắt nhìn về phía Thiên Kỳ đang cố gắng giải cứu cho cô gái mù đó, nhìn tay anh đang chảy máu không ngừng, quan trọng hơn là nhìn thấy anh bảo vệ cô ta. Không ai nhận ra, những tia sáng trong mắt cô phút chốc đã nhuốm màu bi thương. Tinh Nghiên phất tay ra hiệu cho đám người kia, bọn họ ngập ngừng nhưng cũng nghe lời cô qua phụ Thiên Kỳ cởi trói.
Sau khi thoát khỏi sợi dây, Kha Hân bật khóc ôm chầm lấy Thiên Kỳ, nức nở: “Anh Thiên Kỳ, em sợ quá...”
“Không sao.”- Thiên Kỳ vỗ nhẹ lên lưng Kha Hân, anh hướng ánh mắt về bóng dáng mỹ lệ đang phía xa, càng lúc cảm giác trong anh càng phức tạp. Là vì sao? Tinh Nghiên không muốn phân tán ánh mắt của mình. Cô bước tới bên cái kệ để cổ vật, cô thao tác tay xâm nhập hệ thống an ninh, thành công mở khóa được tủ, sau khi lấy được cổ vật, cô lại nghĩ tới làm sao để đưa cái đám người kia qua khỏi mấy cái tia laser này. Lúc này, phía sau có giọng nói.
“Muốn rời khỏi đây?” Tinh Nghiên ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. Thiên Kỳ dìu Kha Hân đứng lên, nói:
“Tôi có lối ra, nếu không ngại sự giúp đỡ, tôi có thể giúp cô.”
Tên côn đồ khi nãy bước lên, nhắc nhở: “Lousia, cẩn thận trúng kế.”
Thiên Kỳ mặc kệ gã ta, nhìn cô nói: “Bây giờ chúng ta trên một chiếc thuyền, cô bị bắt thì chúng tôi cũng không khỏi vạ lây. Hơn nữa cô có thể dễ dàng vượt qua mấy tia laser này, nhưng còn bọn họ? Tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ.”
Không cần quan tâm người khác làm gì, trước tiên đặc lợi ích của mình lên trên, quả đúng là cách làm việc của Thiên Kỳ. Nhưng Tinh Nghiên không biết, thật ra anh không muốn cô gái này bị tóm, anh cảm thấy người con gái trước mắt... là của anh.
Tinh Nghiên chần chừ một lát, sau một phút, cả cô và anh đều không hẹn mà nhìn ra phía cửa. Mấy người khác không nghe được, nhưng với khả năng được đặc huấn, cô và anh hoàn toàn nhận ra có người đang bước đến gần đây.
“Bây giờ không đi, sẽ không kịp.”- Thiên Kỳ quay sang nhìn cô.
“Thiên Kỳ, em sợ quá...”- Nghe được ý tứ của anh, Kha Hân ôm lấy cánh tay anh hối thúc. Cô sợ cái cảm giác bị đem ra làm nhục như lúc trước...
“Đi thôi.”- Tinh Nghiên quay sang đám người phía sau nói.
“Nhưng...”
“Yên tâm, Quách Diệp chủ tịch không phải là loại tiểu nhân.”- Tinh Nghiên buông ra một câu, rồi cô quay sang, gương mặt thật sự trấn tĩnh, bây giờ cô và anh y như người xa lạ: “Quách Diệp chủ tịch, dẫn đường.”
Nét khen ngợi trên gương mặt anh tuấn của Thiên Kỳ lại tăng lên vài phần. Anh xoay người dẫn đầu, còn lại theo sau. Không nói không biết thì ra phòng trưng bày của Se Leon lại còn có một lối vào bí mật khác, đi theo Thiên Kỳ ra khỏi phòng trưng bày một cách dễ dàng, cô liền quay sang đám người kia nói họ đi trước để tránh gây chú ý. Cô quay sang Thiên Kỳ, anh vẫn đang nhìn cô, Tinh Nghiên hơi mất tự nhiên lấy ra một lọ thuốc rồi đi đến trước mặt anh: “Vũ khí của tôi là loại được đặc chế, hàm lượng chì trong đó khá cao, đây là thuốc đặc trị, sẽ hiệu nghiệm hơn mấy loại thường, xin lỗi vì khiến anh bị thương còn nữa, cảm ơn.”
Thiên Kỳ nhận lấy lọ thuốc cô đưa, rồi nhìn lại phi đao vẫn còn ghim trên cánh tay mình, bất giác cười khổ hỏi: “Có cần lấy lại không?”
Tinh Nghiên không hề suy nghĩ trả lời: “Không cần, nếu bây giờ lấy nó ra thì vết thương sẽ chảy rất nhiều máu.”
Quách Diệp Thiên Kỳ nhìn lên vết thương của mình, sau đó nói: “Không sao.”
Một câu nói không đầu không đuôi thành công làm Tinh Nghiên ngỡ ngàng, đương lúc cô không biết trả lời thế nào thì bên cạnh phát ra âm thanh mềm mỏng: “Thiên Kỳ, anh quen người này hả? Xin chào, tôi là Kha Hân.”
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đưa ra trước mặt, Tinh Nghiên do dự một lúc rồi bắt tay cô ta: “Chào, tôi là Lousia.”
Đúng vậy, cô bây giờ là Lousia, là người hoàn toàn không quen biết với Thiên Kỳ.
“Kha Hân, ổn chứ? Waly, đưa cô ấy ra xe đi.”- Thấy sắc mặt tái mét của Kha Hân, Thiên Kỳ quay qua nói với Waly cũng đang vô cùng sợ hãi phía sau, cô bé bước lên dìu tay Kha Hân, cô ta níu chặt cánh tay Thiên Kỳ y như sợ người nào giật mất:
“Thiên Kỳ, em, em không dám đi một mình, anh đi với em đi...”
Tinh Nghiên nhìn đi chổ khác, vào lúc này tai nghe bên tai rung lên, cô giật mình ấn nút kết nối, bên kia Phụng Cơ tức giận:
“Tinh Nghiên , sao cô dám ngắt kết nối hả? Phải để tín hiệu liên lạc để có gì tôi biết đường mà đi hốt xác về chứ.”
“Vớ vẩn.”- Tinh Nghiên nghiến răng khẽ mắng, sau đó quay qua nhìn Thiên Kỳ phát hiện anh cũng đang nhìn mình thì thu hồi tầm mắt, quay người rời đi.
“Thiên Kỳ, anh sao vậy? Đi thôi.”- Kha Hân lay lay cánh tay anh, sao anh cứ đứng đây mãi vậy? Kha Hân không nhìn được nên cứ nghĩ Tinh Nghiên còn ở đây, cô ta mỉm cười: “Tạm biệt Lousia.”
Thiên Kỳ khẽ nhíu mày, nét mặt kín đáo không thể hiện suy nghĩ gì nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô. Anh quay sang Kha Hân: “Em ra xe đợi anh.”
Kha Hân chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã đi mất, Waly nhìn Thiên Kỳ đi theo Lousia thì chật lưỡi nói: “Sao lão đại lại gấp gáp vậy nhỉ?”