Anh mở cánh cửa ra vốn nghĩ muốn chạy như điên rời đi, nhưng sau khi cửa mở bước chân anh lại bị giữ chặt không thể rời bước.
“Nhu Nhu!”
Anh ngồi xổm xuống đem cô ôm lấy, bước vào phòng cô ngay lúc anh đem cô để
vào trên chiếc giường mềm mại hốc mắt cô lại chảy ra một giọt lệ.. .
“Nhu Nhu!”
Anh tưởng rằng cô đã tỉnh, nhưng sau đó anh mới phát giác là không phải.
Anh lau đi dòng nước mắt chảy trên má cô, cô bởi vì bi thương quá độ mà
khóc ở trong mộng, mà sự đau khổ của cô là do anh mang đến , là anh ích
kỷ nên mới đem thống khổ đưa đến cho cô, là anh không để ý đến cảm thụ
của cô, chính tay anh đem cô đẩy vào vực sâu tội lỗi.
Tay anh nắm lấy tay cô, anh vì sự bất lực trước mắt và yêu đến đau khổ không lối thoát mà rơi lệ…
Nước mắt rơi xuống gương mặt cô, khiến cô bừng tỉnh.
“Thư Duy!”
Anh xoay người muốn né ra, mà cô lại nhanh hơn ôm lấy anh.
“Đừng… Đừng không để ý tới em.. . ” Cô khóc.
“Đã khuya rồi, em ngủ đi.” Anh cắn môi, đè nén đau đớn trong lòng.
“Tại sao trốn tránh em? Tại sao lại tổn thương em?” Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ hỏi.
“Anh không có.” Anh vô lực đáp lại.
“Anh có!” Cô tố cáo.
“Nhu Nhu, thanh tỉnh chút, chúng ta… Không có khả năng! ” Anh gầm nhẹ, tâm như bị xé rách đau đớn.
Không khí phảng phất làm anh hít thở không thông rồi dường như lặng im, hồi lâu sau lại vang lên tiếng cô đáp:
“Không có gì là không có khả năng… Chỉ có chúng ta có dám hay không thôi! “
“Nhu Nhu!” Anh hoảng sợ mà quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô.
Cô cho lại anh một nụ cười, sau đó cô bất ngờ không cho anh kịp phòng ngự
mà tiếp cận môi anh, cô mới lạ mà vuốt ve anh, vội vàng mà nghĩ muốn
biểu đạt ý nghĩ trong giờ phút này của bản thân.
Cảm giác mềm
mại ngọt ngào cuốn đi tất cả giác quan của anh, làm cho toàn thân anh
không chịu được mà run lên, từ trên người cô truyền đến mùi thơm của
thiếu nữ, tình cảm như nụ hoa chưa hé nở giống như ma chú phảng phất
giải phóng sự giam cầm trong ý chí của anh, làm cho anh từ bị động
chuyển sang chủ động.
Anh hôn lên mi mắt cô, má cô, rồi đến phần cổ mảnh khảnh… rồi từ từ đi xuống.
Động tác anh càng lúc càng kịch liệt, nhu cầu càng lúc càng như lửa nóng,
anh không ngừng mà cần tác, tùy ý mà cướp đoạt, tình dục một khi bị thức tỉnh sẽ giống như cơn sóng điên cuồng mãnh liệt không gì có thể cản
trở.
Đây là ma chú mang theo tội ác,khi giải phóng rồi cũng giống như bọn họ đã bị phán tù chung thân vậy.
Nụ hôn của anh cực nóng, mê say điên cuồng hơn nữa.
Anh bắt buộc mà tách ra môi cô, đầu lưỡi dò xét đi vào, cuốn lấy, hút đi
ngọt ngào của cô, anh cắn nuốt môi cô cùng với ý chí của cả hai.. .
Còn cô thì cam tâm tình nguyện bị anh làm cho tan rã…
Cô đưa hai tay cắm vào tóc anh, ôm anh càng chặt hơn nữa, tựa hồ như chỉ
có như vậy cô mới có thể tiêu tan đi lửa nóng xa lạ từ thân thể mình,
cùng với tất cả mọi vấn đề phiền lòng.
Bây giờ cô, cái gì cũng không muốn nghĩ, muốn hỏi tới.. .
Cô chỉ thầm nghĩ muốn anh!
“Thư Duy, mang em rời đi, đến một nơi không ai nhận ra chúng ta, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu lại. ” Cô nói, thanh âm từ sự cuồng dã, nóng
cháy khát vọng mà căng thẳng, đôi mắt như hai luồng hỏa thêu đốt, mang
theo vô hạn chờ mong nhìn anh.
Anh nhìn lại cô ——
Đi đâu?
Sự thật tàn khốc như nước đá hung hăng mà dập tắt nhiệt tình của anh, khắp thế giới này, có nơi nào có thể cho phép tình cảm như vậy của bọn họ
chứ?
Nhìn quần áo không chỉnh tề của cô, anh hoảng sợ ——
Vừa mới rồi rốt cuộc anh đã làm cái gì?
Xoay người, anh nắm chặt cánh tay của cô, giọng nức nở nói:
“Nhu Nhu, rời đi anh, có lẽ anh sẽ rời đi.”
“Không… ” Cô liều chết mà giãy dụa.
“Hãy nghe anh nói, sẽ qua đi , nhất định sẽ qua đi. Năm đó ba mẹ rời đi,
chúng ta cũng giống nhau vậy khó quên, nhưng chỉ cần cho chúng ta thời
gian để.. . Quên… mọi thứ sẽ qua đi, đoạn tình không nên có này.. . Rồi
sẽ qua đi.. . “
“Tại sao không được? Tại sao muốn quên? Em không cần người khác nói như thế nào, em có thể cái gì cũng không quan tâm ! ” Cô khóc rống, nước mắt chảy xuống gương mặt, rơi xuống trên đôi tay
đang nắm chặt lấy nhau, hung hăng mà đốt cháy tâm anh.
“Nhưng anh không thể. ” Anh xoay lưng qua, gian nan nói.
Anh cắn phá môi mình, để cho chất lỏng ấm áp chảy vào yết hầu, ấm áp, tanh tanh. . .
Đó là máu mà anh và cô cùng chảy trong người!
Anh có năng lực gì có thể kháng cự loại thiên mệnh này chứ?
“Thư Duy. Đừng như vậy! Đừng quay đầu đi, đừng không để ý tới em, em sợ! ”
Cô khóc, không ngừng mà cầu khẩn làm lòng người tan vỡ.
“Nhu
Nhu, lý trí một chút! Làm như vậy vốn là không đúng,anh không thể hại
em! Anh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!” Anh cơ hồ như tự nhủ , khóe môi ứa máu, đỏ đến làm cho người ta sợ hãi.
“Tại sao? Cự tuyệt em, là không thương tổn em sao?” Cô lớn tiếng kêu lên, ánh mắt có chút cuồng loạn.
Anh nghe tiếng cô mà quay đầu lại, nhưng nhìn lại anh chỉ thấy ánh mắt cô hoảng loạn.
“Nhu Nhu, em hãy nghe anh nói.”
Anh nghĩ muốn tới gần cô, nhưng cô lại không ngừng thối lui, phảng phất như anh đứng ở trước mắt cô chỉ như một người xa lạ.
“Nếu như anh thật sự có thể cao thượng thần thánh như vậy, thì anh không nên hôn em, hôn em thì đừng buông em ra, vì như vậy sẽ phá hủy em, anh
không biết sao?” Ngữ khí của cô dị thường lạnh lẽo, không kích động như
vừa rồi, nhưng vẻ mặt cô xa lạ lại làm anh sợ hãi hơn.
“Nhu Nhu, tha thứ anh, anh không tự kìm hãm được… ” Anh thống khổ mà tự trách,
muốn tiến tới ôm cô, nhưng lại chỉ thấy cô lui ra phía sau vài bước, ánh mắt tràn ngập căm hận.
“Tha thứ?! ” Cô ngửa đầu cười to, lệ dọc theo khuôn mặt chảy xuống.
“Nhu Nhu!” Anh hoảng sợ muốn ôm lấy cô, nhưng lại phát giác toàn thân cô đang run lên.
“Rời đi!” Cô đột nhiên nói.
“Cái gì?” Anh hỏi lại, nghe không rõ cô vừa nói gì.
Cô thoát khỏi tay anh, sau đó chậm rãi lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt,
mãi cho đến khi lưng chạm đến góc tường, cô mới quỳ xuống.
Cô gắt gao co lại thân thể, đem chính mình ôm thật chặt thật chặt, trong miệng không ngừng ;ập lại:
“Rời đi, rời đi, rời đi!”
“Nhu Nhu… “
Anh lại muốn nói gì, nhưng cô không cho anh cơ hội.
“Tôi nói rời đi! Anh không phải luôn luôn đau tôi sao, mọi việc đều muốn tốt cho tôi sao? Mà anh cho rằng nguyên nhân do anh nhất thời không tự kìm
hãm được, tạo thành rung động cho tôi, tôi rất nhanh là có thể ‘ quên
’—— chỉ cần anh rời đi tôi, hoặc là tôi rời đi anh, nên vấn đề gì cũng
không có rồi sao? Như vậy bây giờ anh còn ở chỗ này làm cái gì? Tiếp tục cái ‘không thể tự kìm hãm được ’ của anh sao? Rời đi, tôi nói rời đi!
Biến xa xa khỏi tôi ! “Cô cố gạt đi nước mắt, nhưng nước mắt cứ rơi
xuống.
Nước mắt của cô làm anh kinh hoảng, đau khổ của cô là do
anh tự tay mang đến, do sự bạc nhược yếu kém trong ý chí của anh khiến
cô rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, giờ phút này anh thầm nghĩ muốn
đem gắt gao mà ôm vào trong lòng, hôn lên nỗi đau của cô, hôn lên nước
mắt của cô, mặc kệ đạo đức, mặc kệ dư luận, anh nguyện vì cô mà trầm
luân…
Song, anh cái gì cũng không có làm, mà chỉ trầm mặc nắm chặt nắm tay, yên lặng để cô phát tiết tâm tình.
Anh không thể phạm lại sai lầm, nhìn tình trạng trước mắt đã làm cho anh
không biết phải làm gì, thật không rõ mấy ngày qua, anh đến tột cùng đã
làm những gì?
Xoay người, một vật đồ sứ hình Kitty hướng anh bay vụt đến, “Loảng xoảng lang” một tiếng ở trước mặt anh rơi vỡ vụn.
“Đi ra ngoài!” Cô vùi đầu giữa hai gối, liều mạng mà lau nước mắt, nhưng
một lần một lần xóa đi cũng không thể xóa hết. Nước mắt cứ cố chấp chảy
trên khuôn mặt cô.
Cái trán anh nóng rực ẩm ướt, chất lỏng chảy
xuống mắt, trước mắt anh mơ hồ, không thể suy nghĩ gì, rốt cuộc anh thấy không rõ bộ dáng của cô nữa.. . Đầu có chút bất tỉnh, bước chân có chút hư nhuyễn…
“Xin lỗi.” Anh khó khăn nói ra, quay đầu nghĩ muốn
rời đi, anh không muốn lại làm cho cô thương tâm nữa, nhưng, cái trán
mới đụng vào cánh cửa đã đem cánh cửa trắng nhiễm thành một mảnh đỏ sẫm…
“Anh đi, đi đi.. . Thư Duy!”
Sau tiếng rống cô ngẩng đầu khoảnh khắc ấy trong nháy mắt như dừng lại, cô
kinh hoàng nhìn máu của Thư Duy đang chảy ra trước mắt mình.. .
“A… “
Cô như điên như cuồng khiếu, vì anh trốn tránh gây cho cô bi thương, nan
kham, phẫn nộ, thế cho nên bây giờ khi mắt cô thấy anh bị thương mà sinh ra kinh hoàng, sợ hãi, thất thố, tất cả đều phát tiết đi ra, như sóng
trào không thể vãn hồi.
Anh chạy đến bên cô, gắt gao mà ôm toàn thân đang run rẩy của cô, trong miệng không ngừng an ủi.
“Đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì, thật sự không có việc gì… “
Bịch!
Cánh cửa thoáng cái bị đụng phải, tất cả mọi người trong Diệp gia đều chạy
tới sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hách, cho đến khi có
người mở miệng hô ——
“Đừng ngẩn người nữa, mau gọi xe cấp cứu! “
Một câu nói thức tỉnh mọi người, thoáng cái toàn bộ người trong phòng bận rộn cả lên.
Thư Duy được đưa đi, bọn người hầu cũng rời đi, nhân tiện ngay cả Phúc tẩu
người luôn luôn thương yêu Diệp Uyển Nhu cũng không phát giác sự tồn tại của cô.. .
Cô cũng lẳng lặng như vậy.. . Lẳng lặng mà ngồi yên.. .
Một mái tóc dài đến thắt lưng ướt sũng mà bao lấy dáng vẽ hoàn mỹ, đôi môi
xinh đẹp vốn hé mở là trở thành một nụ cười khuynh thành, giữa màng
sương mông lung có thể trông thấy đó là một cô gái cực kỳ ngọt ngào.
Cô gái giống như thiên sứ, ở trong lồng kiếng thủy tinh bày ra dáng vẻ
không tỳ vết, nồng đậm lông mi khép lại giống như hải dương thăm thẳm,
chói lọi đến bức người, sóng mũi như điêu khắc cùng đôi môi phấn
hồng,đôi môi linh hoạt đỏ thắm vốn đang mở miệng cười mà khẽ nhếch, bọt
nước ở trong tay cô mà phát sáng, cô giơ cao cánh tay,để lộ ra kiều dồn
mê người.
Bọt nước thành chuỗi, thành chuỗi hình thành ngăn cách tầm nhìn cũng như tạo thành lá chắn tốt nhất để nhìn trộm cô gái, cảnh
sắc loáng thoáng tươi đẹp, có thể đốt lên tâm hỏa của bất luận kẻ nào.. .
Ngón trỏ của Diệp Thư Duy nhẹ vỗ về lên màn hình 40 tấc thật lớn, trong màn
hình là hình ảnh cô gái duy mỹ mà chân thật ngây ngô cùng mềm mại, mỗi
một đường cong, mỗi một một hình ảnh, đều tươi sáng mà đem tất cả vẻ đẹp của cô gai triển lộ không bỏ sót một chút gì.
Đầu ngón tay vừa
chạm đến, cô gái giống như chân thật hiện ra ở trước mắt ah mà duy diệu
duy tiếu, anh rung động, đầu ngón tay di chuyển xuống, xuyên thấu qua
xúc cảm rất nhỏ, càng thêm làm cho tâm thần anh nhộn nhạo.
“Thư Duy, anh khỏe chưa?” Cánh cửa đột nhiên mở ra, Giai Hân bước vào quan tâm hỏi.
Diệp Thư Duy vội vàng lấy một tấm khăn đỏ che lại màn hình, nhưng lại không
kịp đem nó thu hồi, vì vậy anh vội vàng mà lấy thân thể ngăn cản tầm
mắt, cũng khắc chế tâm tình khẩn trương của mình.
“Tốt hơn nhiều rồi, sớm không sao rồi.” Tiếng nói anh nghe tới vẫn có chút cực lực khắc chế mà bối rối cùng thô ách.
“Vẫn nên chú ý nhiều, nếu không như thế nào ứng phó hành trình kế tiếp?”
Giai Hân đem hoa quả đặt ở trên bàn, mỉm cười mà đến gần anh, cũng không phát giác khác thường của anh.
Thư Duy có chút áy náy mà nhìn cô, có chút chuyện anh nên sớm một chút nói cho cô ta biết, miễn cho cô ta ngày sau sinh hối hận.
“Giai Hân, cô biết tôi.. . “
“Cái gì cũng đừng nói!” Giai Hân rất nhanh mà chặn lại, lấy tay che môi anh, không cho anh đem lời nói ra khỏi miệng. ( Bear: hồ ly lửa mưu mô )
Cô ngưng thần nhìn thẳng anh, một lúc lâu sau mới hé ra nụ cười má lúm đồng tiền, xoay người bắt đầu rửa sạch hoa quả.
Một lát sau, cô ta mở miệng nói:
“Gả cho anh, là lựa chọn của em. Là tốt, là xấu, em điều sẽ gánh chịu.. . ” Nói lời này cô ta còn làm ra vẻ có chút nghẹn ngào, hốc mắt có chút
phiếm hồng.
Trừng mắt nhìn lên, cô ta ra vẻ mạnh mẽ đem nước mắt cấp lui trở về, rồi lại thay một bộ mặt hào hiệp bất cần, quay đầu cười ngọt ngào nói:
“Không phải người ta hay nói hôn nhân là đánh
cuộc sao? Chưa đánh thì người nào biết em nhất định thua chứ! ” ( Bear:
hồ ly tinh ngươi thua thảm rồi )
“Giai Hân… “
“Đừng
nói!” Cô vội vàng ngăn lời anh nói.”Anh muốn nói gì em đã biết rõ, nhưng em đã nói rồi, em có thể chờ. Huống hồ chúng ta cũng biết nhau lâu rồi, hôn nhân chỉ là hình thức, nó cấu không thành thương tổn. “
Như thế nào có thể cấu không thành thương tổn chứ?
Lúc Giai Hân ở bệnh viện đưa ra đề nghị giả kết hôn, anh chỉ ích kỷ lo lắng xem đây là một biện pháp giải cứu, lúc ấy trong đầu anh chỉ suy nghĩ
đến Nhu Nhu, chỉ cần có thể làm cho Nhu Nhu không thương tổn, coi như là hy sinh hạnh phúc cả đời anh, anh cũng sẽ không hối tiếc, cho nên anh
vui vẻ mà tiếp nhận đề nghị của Giai Hân.
Nhưng khi anh chú ý
tới khuôn mặt vui sướng của Giai Hân,lúc ấy anh mới ý thức được anh vừa
vô tâm làm tổn thương một cô gái khác.
Anh tinh tường biết, chờ
mong của Giai Hân, cả đời anh cũng cho không nổi, bởi vì tâm anh đã
đầy,không còn chổ để dung nạp một phần tình cảm nào khác nữa, ngay đến
thay thế.. . Lại càng thêm không có khả năng!
Giai Hân đem hoa
quả bưng đến trước mặt Diệp Thư Duy, nhưng Thư Duy lại vô ý khoát tay
đánh đổ, cũng thuận thế làm rớt ra tấm khăn đỏ.
Hình ảnh chân
dung thật lớn hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt Giai Hân, cô ta nín thở thật
lâu, nhìn không chuyển mắt mà chăm chú vào mỗi một một đường nét trên
màn ảnh.. . Hình ảnh một cô gái đang tắm rửa!
Nửa thân trần thân thể mềm mại được tận lực che lấp,nhưng lưu lại rất nhiều sự tưởng tượng cho người xem, màn ảnh lưu lại tất cả phong phái tình cảm, để lộ ra
thắm thiết khát vọng, không hề che lấp ——
Đây là một tác phẩm tả thực, không phải tùy tiện là có thể chụp ra hiệu quả như vậy, nếu không phải từ đáy lòng yêu sâu nhất say đắm nhất, thì làm sao có thể thể hiện ra tình cảm như vậy trong tấm hình!
“Chính là nó ——Tác phẩm thần bí tả chân người ta đồn đãi sao?” Hai mắt cô ta vẫn như trước nhìn chăm chú hình ảnh.
Anh lấy trầm mặc thay câu trả lời.
Cô ta vội vàng thu thập tâm tình bối rối, cố gắng trấn tĩnh mà cười hỏi:
“Lúc nào cũng chụp cho em một bức như vậy đi?”
Diệp Thư Duy như trước không nói gì.
Hốc mắt cô ta không chịu thua kém mà phiếm hồng, hít vào một hơi, rồi lại
lấy khẩu khí nhẹ nhàng cười nói: “Em có thể lộ ra trọn vẹn nha! Sẽ so
với tấm này chân thật hơn nữa. Như thế nào? Có hứng thú chứ?”
“Tôi không có ý định chụp chân dung. “
“Như vậy đây là cái gì?” Cô ta chỉ vào tấm ảnh.
“Đừng chạm vào cô ấy! ” Anh quát, anh tức giận mà đẩy ra tay cô ta, sau đó lấy thân thể ngăn cản.
Hành động kịch liệt của anh đả thương lấy tự tin mà thật vất vả cô ta mới
thành lập được, làm cô ta nan kham đến xấu hổ vô cùng. Cắn đôi môi đỏ
thắm cô ta khó có thể nuốt xuống phần cảm giác thất bại, cuối cùng rốt
cục cô ta cũng không nhịn được mà rống lên.
“Thư Duy, tỉnh lại
đi! Cô ấy cả đời này cũng không thuộc về anh, đời này có thể cùng anh,
chỉ có em. Thử tiếp nạp em, được không?” Rống giận rồi sau lại trở thành cầu xin, đây là bi ai của cô ta!
“Giai Hân, tôi làm không được, tôi thật sự làm không được… Xin lỗi!” Diệp Thư Duy cúi đầu xuống, không có dũng khí đối mặt một phần cảm tình chân thành.
“Anh có thể,
anh nhất định có thể! Em có thể chờ, một năm, hai năm, ba năm, bốn năm,
năm năm… Thậm chí cả đời em cũng ở bên anh, em cũng có thể chờ… ” Cô
tiến lên ôm trụ anh, khóc ngã vào trong lòng anh.
“Giai Hân, cô
hà tất?” Thật sự là đáng chết, ôm cô gái đang khóc trước mắt, nhưng
trong lòng anh lại nhớ tới một dung nhan đang khóc khác.
“Em yêu anh, từ rất lâu, rất lâu trước kia rồi, chỉ vì đôi mắt anh chưa từng
dừng lại nơi em thôi. ” Cô lôi kéo ống tay áo anh, nhìn đôi mắt vô thần
của anh —— tại sao? Tại sao anh không nhìn cô ta?
“Tôi không
đáng để cô làm như vậy, hôn kỳ… Hủy bỏ đi!” Làm người vốn là không nên
ích kỷ, có phải không? Nếu vô lực, cũng không nên kéo người khác cùng
xuống nước.
“Không, em không chấp nhận. ” Cô ta bề bộn lui ra
phía sau từng bước, trấn an mà nói: “Em không bức anh, không bức anh
nữa, đừng hủy bỏ hôn ước được không?”
Vừa nói, cô vừa ôm trụ
anh, “Thư Duy, đừng nói với em tàn khốc như vậy, trên đời này trừ em ra, không còn ai có thể giúp anh giải quyết chuyện này, chỉ có em có thể
thông cảm cho anh, chờ anh, anh hiểu rõ mà, có phải hay không?”
Sau đó, cô ta đột nhiên kiễng mũi chân tiếp cận môi anh.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng ở ngoài cửa phòng đúng là Diệp Uyển Nhu.
Cô điều chỉnh khuôn mặt tái nhợt dọa người, chân giống như không chạm đất, cả người có vẻ nhẹ phiêu phiêu, tất cả hết thảy điều như không chân
thực, trước mắt cô đôi nam nữ đang ôm nhau kia giống như một màn trong
TV, cực kỳ xa lạ.
Tâm, ở trong phút chốc vô cùng đau đớn, cô
giật mình sửng sốt sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mà nỉ non: ” Hôn ước
gì? Các người muốn kết hôn sao?”
Giai Hân nhất thời sửng sốt,
giống như cầu cứu nhìn về phía Diệp Thư Duy, hai tay cô ta không tự giác mà gắt gao bóp trụ cánh tay anh, cô ta rất sợ anh sẽ hối hôn.
Trong phòng nhất thời như chìm vào khoảng không lặng im không tiếng động, sau một lúc lâu, Thư Duy nói: “Đúng vậy! Nhu Nhu, em sẽ có chị dâu rồi.”
Cô như bị sốc, sau đó lẩm bẩm nói: “Chị dâu… “
Cô im lặng, nhưng trong lòng lại đau càng thêm lợi hại. Giờ phút này nhìn
cô, giống như là một gốc cây nhỏ bị gió mạnh thổi cuốn đi, suy yếu mà bi thương.
Xuất kỳ bất ý mà, cô tiến tới, cực hữu lễ mà cúi đầu
chào Giai Hân, sau đó xoay người rời đi. Hết thảy giống như là một kịch
bản, động tác cứng ngắc làm cho người ta xem ra vừa buồn cười vừa đau
lòng.
Cô đang bay lên cung trăng du ngoạn sao? Sao mà cả người lại quá nhẹ như vậy, trong óc trống rỗng.
“Chị dâu”? Cô có chị dâu, Thư Duy vừa mới nói như vậy sao?
Đột ngột, ở chỗ rẽ bồn hoa cô ngã ngồi xuống.