Tình Chi Luyến

Chương 8: Chương 8




Có phải người ta hay nói, trầm luân vốn là một chuyện cực đơn giản hay không?

Nhưng tại sao cô lại có cảm giác tội ác như vậy chứ?

Cô nhắm mắt lại tận lực khiến chính mình say mê, cô cố gắng ảo tưởng tay người đang ở trên người cô di chuyển là thuộc về Thư Duy.. . Nhưng cô vẫn cứ như trước cảm thấy ác tâm, trong bụng bốc lên cảm giác làm cô cực không thoải mái, hình như có một cỗ chất lỏng chua xót chực chờ muốn tuôn ra yết hầu.

Không nhịn được nữa, cô đẩy hắn ra, nôn khan.. .

Nam nhân kia lại từ phía sau ôm lấy cô, tiếp tục cướp đoạt, hắn ở trên thân thể mê người của cô đặt những nụ hôn, tiện đà hắn còn phát ra những tiếng thở dốc thỏa mãn.

Đối với hắn đây là một trò chơi, nếu cô đã đáp ứng, hắn cũng không có lý do gì lâm trận thối lui, nhưng cô bây giờ thật sự hối hận rồi, cô thầm nghĩ muốn chạy trốn…

“Đừng đùa nữa, tôi phải đi về rồi!” Cô dùng lực đẩy người đàn ông đang tựa vào trên người mình ra.

“Cô đang đùa tôi sao?” Người đàn ông hôn càng thêm dồn dập, tay hắn càng dùng sức hơn.

“Tôi không nói chơi, tôi nghiêm túc!” Cô bắt đầu giãy dụa, ý thức sợ hãi rốt cục đã trở về trong tâm trí.

“Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối, mày nghĩ rằng tao có thể cho mày muốn chơi thì chơi không muốn chơi thì không chơi sao? Bây giờ tùy vào mày nói sao?”

“Ba” một tiếng, quần áo của cô bị người đàn ông vô tình xé rách, cô không nhịn được kêu sợ hãi, hô to.. .

“Không… Cứu mạng A! Xin anh thả tôi ra.. . Xin anh.. . ” Cô liều chết kéo quần áo bảo vệ trước ngực.

Nhưng giãy dụa của cô càng dẫn phát lên thú tính nguyên thủy đàn ông, con ngươi hắn cháy lên ngọn lửa, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười ám muội, châm chọc hỏi: “Đây là trò chơi mới sao? Bây giờ người tuổi trẻ cũng thích chơi loại này sao?”

“Không!” Cô điên cuồng mà quơ hai tay, nhằm ngăn cản sự xâm lược của người đàn ông.

“Tôi thật sự hối hận rồi, xin anh thả tôi ra! Xin anh.. . ” Vừa nói, cô vừa xoay người muốn chạy trốn khỏi gian phòng này.

Người đàn ông nắm lấy tóc cô, cười lạnh nói: “Hối hận? Mẹ kiếp, mày đang diễn trò sao, làm như tao bắt buộc mày vậy, mới vừa rồi là ai ngỏ lời trước ,mày cho tao là kẻ ngu sao! “

Vừa nói, người đàn ông còn dương tay xé lấy áo cô,quần áo sớm đã rách nát bây giờ lại bị mất một mảng vải.

Đang lúc dằn co, chợt có tiếng chuông cửa vang lên.

Cô kinh hỉ mà mãnh lực đập cửa, hướng ra ngoài tri hô cầu cứu.

Người đàn ông chửi thầm trong miệng một câu,sau đó lấy tay ngăn chặn đầu Diệp Uyển Nhu, sau đó lướt qua người cô tiến lên che cánh cửa.

Phục vụ khách sạn ngoài cửa đứng cùng với giám đốc, bọn họ hữu lễ mà hỏi:

“Xin hỏi, có gì cần phục vụ không ạ? Mới vừa rồi có người nói nghe được âm thanh cầu cứu, không biết… “

Ánh mắt giám đốc quan sát tình hình bên trong phòng.

“Cứu mạng… ” Diệp Uyển Nhu giãy dụa mà hô cứu.

“Này… “

Giám đốc nghi hoặc nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đứng che trước cửa, sau đó cúi người xuống hỏi Diệp Uyển Nhu đang cố nhô đầu ra thật vất vả:

“Xin hỏi vị tiểu thư này có việc gì ạ?”

“Cứu tôi, van anh cứu tôi! “

“Ách… Tiên sinh… ” Giám đốc làm khó mà nhìn về phía người đàn ông.

Đây là một khách sạn tương đối có danh tiếng, người đàn ông đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ở loại địa phương này gây chuyện, hắn có chút bực mình nói: “Không có việc gì, một trò chơi thôi, chỉ là nữ diễn viên nửa đường muốn bỏ ngang thôi, có phải như vậy hay không? Em gái! “

Diệp Uyển Nhu vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, tôi không muốn chơi nữa, có thể phiền các anh hộ tống tôi về nhà không?” Cô cầu xin trợ giúp nhìn về phía giám đốc khách sạn.

Giám đốc cẩn thận nhìn về phía người đàn ông kia, người này thì thần thái tự nhiên mà phất tay.

“Nếu tiểu thư phải đi về, tôi đương nhiên không thể cố lưu người lại. “

“Nếu như vậy, tôi trước hết hộ tống vị tiểu thư này trở về, xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.” Giám đốc khách sạn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Uyển Nhu đang quần áo xốc xếch, sau đó khom người làm một động tác xin mời.

Diệp Uyển Nhu chật vật mà lôi kéo quần áo đi theo giám đốc ra ngoài, sau đó nhân viên phục vụ rất nhanh mang đến một cái khăn tắm cho Diệp Uyển Nhu phủ thêm bên ngoài.

Diệp Uyển Nhu cảm kích hốc mắt ẩm ướt, may là tránh được một kiếp…

Thật sự là tự làm bậy không thể sống!

Giám đốc nhìn nhân viên phục vụ cười, sau đó quay đầu hướng Diệp Uyển Nhu hỏi:

“Tiểu thư, chuẩn bị đi đâu?”

“Về nhà!”

“Thư Duy, hôn sự của chúng ta không thể kéo dài nữa, kéo dài nữa sẽ càng tạo thành tổn thương lớn hơn với Uyển Nhu. ” Giai Hân cực lực khuyên bảo.

“Để tôi suy nghĩ thêm đã.. . “

“Anh muốn nghĩ cái gì đây? Còn chờ đợi cái gì nữa, cô ấy vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của anh thôi, đây là sự thật không thể sửa đổi, trì hoãn sẽ chỉ làm chuyện diễn biến càng hỏng bét.” Cô ta ngồi xổm xuống chạm vào đầu gối anh, chân thành nói: “Nếu như anh có thể nhanh một chút yên ổn, như vậy cô ấy sẽ bởi vậy mà chết tâm, thời gian lâu, cái gì đều sẽ lãng quên, cô ấy có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường. Nói không chừng qua hai năm nữa, chúng ta còn có thể tổ chức đám cưới cho cô ấy nữa, đem cô ấy gả ra ngoài, đây mới là hạnh phúc của cô ấy, anh hiểu chưa?”

Theo như lời nói của Giai Hân, anh đã không dưới trăm lần tự thuyết phục chính mình, nhưng một khi nghĩ đến Uyển Nhu sẽ bởi vậy mà thừa nhận thống khổ, anh liền không thể hạ quyết tâm.

Bắt đầu từ đêm đó, Uyển Nhu đã lánh anh một tuần rồi, anh cảm giác như một phần thân thể bị hút ra đau đớn, khiến cho anh thống khổ.

Anh hiểu rõ hôm nay anh chỉ là kéo dài hơi tàn mà sống sót, giống như là một khối băng không có suy nghĩ.

Kết hôn, cũng bất quá là một hình thức, một loại hình thức bầy ra cho bên ngoại xem, nó cũng không thể đại biểu cho cái gì.

Thứ Giai Hân muốn, anh cho không nổi, khi kết hôn cũng chỉ là hại cô ta thôi, anh có thể lại thương tổn một người vô tội nữa sao?

“Làm như vậy, đối với cô cũng không có lợi ích gì. ” Anh nhìn chằm chằm cô ta.

“Em nói rồi, em không quan tâm! “

“Tôi không thể thương tổn cô. “

“Em.. . “

Bịch!

Diệp Uyển Nhu tóc tai bù xù ẩm ướt, thân thể được vây trong một cái khăn tắm ẩm ướt màu trắng, chân trần đứng ở trước cửa, bọt nước tí tách nhiễu xuống, ở dưới chân cô tạo thành một vũng nước nhỏ.

“Bên ngoài đang mưa. ” Đôi mắt cô hỗn loạn vô thần, nhìn về phía hai người đang có vẻ kinh ngạc trong phòng, cô cắn môi nhẹ giọng nói.

Lúc Diệp Thư Duy ngẩng đầu lên chứng kiến thấy bộ dạng Diệp Uyển Nhu chật vật, anh rít gào mà vọt nhanh đến bên cô sau đó gắt gao ôm lấy cô.

“Chuyện gì xảy ra? chuyện gì hả?”

Cô mặc anh ôm, ngoan ngoãn nhu thuận mà tựa vào vai anh, toàn thân không nhịn được run rẩy, thì thào lẩm bẩm: “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi… Mình đã về nhà rồi… Nơi này rất ấm áp… Mình không lạnh nữa rồi… “

Diệp Thư Duy vội vàng mà giựt lấy khăn tắm của cô, anh vốn thầm nghĩ vì cô kéo ra cái khăn tắm ướt sũng, nhưng trong nháy mắt mở ra khăn tắm, hai đầu gối anh run lên, cơ hồ như muốn khuỵu xuống.

Anh cơ hồ không thể tin được hai mắt mình, sợ hãi nhất thời ở bốn phương tám hướng kéo tới, tâm anh giống như bị người ta hung hăng cào xé, thật sâu mà đau đớn.

“Người nào? Là ai? Nói cho anh biết, hắn là ai vậy?”

Diệp Uyển Nhu xấu hổ lui thân thể, cắn môi lắc đầu, hai tay nắm thật chặt cánh tay anh, cô sợ hãi anh thịnh nộ.

Trời mới biết, giờ phút này anh có bao nhiêu phẫn nộ, anh hận không thể lập tức đi làm thịt cái tên dám can đảm khinh bạc cô, nhưng đáng hận,anh cái gì cũng không thể làm mà chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể đang phát run của cô.

Hốc mắt Giai Hân phiếm hồng đến gần cô,cô ta vỗ nhẹ vai cô như an ủi. ( Bear: không thể chịu dc cái ng giả tạo này )

“Đã khuya rồi, chị cùng em trở về phòng ngủ được không?”

Cô giống như bị kim đâm thoáng nhảy dựng lên, tránh ra bàn tay thiện ý của Giai Hân, né tránh đến sau lưng Thư Duy, cô gắt gao lôi kéo áo sơ mi của Thư Duy, toàn thân phát run kịch liệt hơn.

“Không muốn, không muốn.. . “

Thư Duy quay người lại gắt gao ôm lấy Uyển Nhu, đưa lưng về phía Giai Hân nói: “Giai Hân, cô đi về trước đi!”

“Nhưng mà… ” Cô ta lại muốn nói gì, nhưng lập tức thông minh mà câm miệng.”Được rồi, em đi về trước. Chuyện vừa rồi em nói anh nên nghĩ kĩ, cái gì mới tốt cho cô ấy, anh so với em hiểu rõ hơn mà phải không?”

Thư Duy gật đầu, anh tựa đầu vào đỉnh đầu Diệp Uyển Nhu không nói.

Giai Hân hít sâu một hơi sau đó quay đầu rời đi.

Hơi nước nổi lên thật sâu trong hốc mắt, cô đến tột cùng có thể xem như không có việc gì sao. . . “

Yêu một người, thật sự là khổ A!

Thư Duy sau khi Giai Hân rời đi mới hôn nhẹ lên mái tóc ướt của Diệp Uyển Nhu, đau lòng không thôi mà hỏi tới: “Nhu Nhu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Cô cắn môi, khóc hô: “Thư Duy, cứu em… Cứu em… “

“Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi… Không sao… Đã không có việc gì rồi… ” Anh không ngừng trấn an cô, hôn lên môi cô.

“Thư Duy, đừng rời khỏi em, xin anh.. . ” Cô khóc, đứt quãng mà nói: “Em đã thử, em thật sự thử, em tưởng rằng chỉ cần để cho người đàn ông khác có em, em sẽ không còn muốn anh nữa.. . Em tưởng rằng đàn ông ai cũng đều như nhau.. . Sai lầm rồi, không giống nhau.. . Thật sự không giống nhau.. . Em thấy thật khó chịu, xấu xa, dơ bẩn, sợ hãi, nga! Thư Duy, em không muốn ai ngoài anh chạm vào em.. . Không muốn! “

Do cô vụng về tự thuật, nhưng anh cũng đã nghe ra mấu chốt, đột nhiên anh có cảm giác lạnh như băng tận xương,máu toàn thân trong nháy mắt đều đóng băng cả.

Chậm rãi, ngực anh bị cô nắm chặt đến trầy xướt, cảm giác tê dại gọi trở về ý thức của anh, sắc mặt anh xanh mét sau đó như biến thành tro tàn mà trắng bệch, thân thể có chút lung lay muốn ngã.

Điên một chút, anh muốn sửa sang lại tâm tình một lần nữa.

“Nhu Nhu, em không thể ngốc như vậy, anh kết hôn là vì lo cho tương lai em, em có hiểu chưa?” Anh thống khổ mà nói, mặt biến hình vặn vẹo.

“Tại sao chúng ta yêu nhau mà không thể gần nhau? Em không hiểu… “

“Bởi vì chúng ta vốn là anh em ruột! ” Anh vô lực rống lên, sau đó như sa sút tinh thần mà ngã ngồi bên mép giường, đầu vô lực mà vùi vào giữa hai tay.

Bây giờ thần thái anh không hề sáng láng, không hề hăng hái, cả người nhìn qua tiều tụy đến làm lòng người đau.

“Thư Duy, rời đi nơi này, đến một nơi không người nào nhận thức chúng ta đi.” Cô lần nữa đề nghị, hai mắt tỏa sáng mà nhìn anh. “Không ai biết hoàn cảnh của chúng ta, không ai hỏi tới quan hệ của chúng ta, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu lại.. . Có phải hay không?”

“Anh không thể để cho em sống một cuộc sống núp lén như vậy, dư luận vô tình, em sẽ chịu không được.. . ” Thư Duy thà rằng đau khổ một mình, cũng phải bảo vệ cô.

“Có hay không có dư luận em cũng không chết được, giá trị sinh tồn của em chỉ ở việc anh có tồn tại hay không, có thuộc về em hay không thôi, đã không có anh làm bạn, em thà rằng… Chết! Chết rồi, thì còn cần gì quan tâm dư luận nữa?” Cô ngước lên khuôn mặt đẫm nước mắt, bỏ xuống thông điệp cuối cùng của mình.

Diệp Thư Duy như chạm vào điện cao thế,anh mạnh mẽ sửng sốt, trong lòng lại một trận kịch liệt đau.

Anh ngẩng đầu nhìn chăm chú cô, nhìn vào đôi mắt kiên quyết kia , anh nhìn thấy sự nhu nhược và khiếp đảm, cùng với xấu hổ khó tả của bản thân, làm cho anh cơ hồ không để ý mà buột miệng ra, đáp ứng cô cùng nhau trầm luân…

Cô hiểu rõ ràng thống khổ giãy dụa của anh,anh đều chỉ là vì cô mà bận tâm.

Thấy anh một lúc lâu không nói và phát hiện mâu thuẫn cùng vẻ lo lắng trên mặt anh, cô còn nói thêm:

“Em không tin số mệnh là gì, nếu như nguyên nhân chúng ta thống khổ cũng không do chúng ta tự chủ, chúng ta còn sống vì ai? Em nghĩ rằng trời an bài muốn chúng ta so với tử vong còn thống khổ hơn, nếu như chúng ta phải chờ tới khi lâm chung mới phát hiện cả đời này chỉ được sắm vai bi kịch, như vậy sao bây giờ không bắt đầu chiến đấu?”

Tâm anh kịch liệt rung động, nội tâm anh như ở giữa hai thế lực mà giãy dụa.

Sau đó, hình như giữa sương mù anh đột nhiên thấy xuất hiện một ngọn đèn sáng, anh đem luồng ý thức đạo đức một chút một chút mà đốt thành tro tàn, khiến cho đại não anh tràn ra một ý nghĩ.

Trong trời đất này nhất thời chỉ còn lại anh cùng với Diệp Uyển Nhu, một người đàn ông và một người phụ nữ… Mà anh muốn người phụ nữ này.

Đáp ứng mang cô cùng nhau đi xa, chân trời góc biển cùng cô lưu lãng.. .

Gật đầu! Đáp ứng cô! Một giọng nói vô hình mãnh lực mà thúc giục anh.

“Thư Duy, dẫn em đi đi! Chân trời góc biển, em nguyện cùng anh.. . “

Rồi đột nhiên, anh nâng lên gò má của cô, đem đôi môi nóng bỏng của mình nhanh chóng khóa trụ lấy đôi môi ẩm ướt đang run rẩy của cô, anh đem cả người cô gắt gao ôm vào trong ngực.

Nụ hôn này sâu như vậy, trầm như vậy, nóng rực như vậy, bá đạo mà xúc phạm

Tất cả cố kỵ cùng cấm kị tất cả đều dứt bỏ hết, bọn họ bây giờ chỉ chìm đắm trong nhu tình và triền miên lẫn nhau, cho dù tình diễm mênh mông mãnh liệt nóng cháy bao phủ cả hai người bọn họ…

“Đi thôi! Cho dù phải vì thế mà vạn kiếp bất phục, anh cũng không buông tay em ra.. . ” Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô, vẻ mặt anh ôn nhu làm cho trong mắt cô lại tràn ngập nước mắt.”Sau này em có hối hận không?”

“Sẽ không.” Cô mãnh liệt mà lắc đầu.

Sau đó, vì chứng thật quyết tâm của mình, cô ôm lấy cổ anh, tiếp cận môi anh, lấy nụ hôn mà toàn tâm biểu đạt tình yêu của mình.

Anh vốn đang muốn nói gì, nhưng giờ phút này trong đầu anh chỉ còn ý niệm về nụ hôn của cô trong đầu.

Khi cô nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi dò xét đi vào, anh chẳng những phát ra âm thanh than nhẹ mà còn lập tức cởi xuống khăn tắm trên người cô, và nghiền nát quần áo đã rách đến không chịu nỗi của cô.

Cô đã bị anh khống chế mà mạnh mẽ kéo đến, cùng nhau lăn lên trên giường.

Thư Duy bắt đầu lấy thân mình đè lên người cô, hôn lên toàn thân mỗi một tấc da thịt, thẳng đến khi đổi lấy lời cầu xin tha thứ của cô.

Môi anh rơi vào gương mặt cô, hôn tới khi cô chỉ còn cảm giác vui sướng và một chút đau đớn mà tràn ra nước mắt, tâm tình hai người giờ đây có chút sầu bi.

Nếu như đây là số mệnh của hai người, vậy thì hãy để cho hai người bọn họ cùng nhau trầm luân đi!

Không còn ai có thể cứu họ được nữa, ở trong tội ác khôn cùng, bọn họ đạt được lần đầu buông lỏng.

Nếu như tình yêu là một cuộc chiến, như vậy thì toàn bộ thế giới là mặt trận lớn, trong đó có người cười vui, cũng có người khóc; có người cười vui mà sống tiếp, cũng có người khóc mà chết đi.

Không sao cả, cái gì cũng không sao cả!

Có được lẫn nhau, tổng so với cô độc mà chết đi thì tốt hơn nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.