Từ Huệ, Chu Kính Niên nhớ rõ đời trước lần cuối cùng gặp cô là vào ngày giỗ của Phương Tranh.
Từ Huệ thích Phương Tranh, đây là chuyện không thể nghi ngờ cũng là chuyện đời trước Chu Kính Niên đã biết. Chu Kính Niên biết Từ Huệ rất ghét mình nhưng anh cũng đối với Từ Huệ như vậy, thử hỏi ai có thể vui vẻ ở chung với tình địch đâu. Đời trước sau khi thi đại học anh liền trở về Tứ Cửu Thành cũng cùng Phương Tranh tách ra, lúc gặp lại Phương Tranh thì Phương Tranh đã có đứa con trai là Phương Đậu Đậu, mà Từ Huệ là mẹ nuôi của nó.
Kiếp trước Chu Kính Niên không ngừng truy vấn Phương Tranh về chuyện ai là mẹ của Đậu Đậu nhưng Phương Tranh không chịu nói, Từ Huệ cũng cự tuyệt không nói cho anh biết.
Khi đó tuy rằng anh và Phương Tranh ở bên nhau nhưng quan hệ vẫn luôn ở vào trạng thái căng thẳng, Phương Tranh không tín nhiệm anh mà anh đối với tình yêu của Phương Tranh cũng lo được lo mất, không có cảm giác an toàn.
Nhưng kiếp trước Từ Huệ trợ giúp Phương Tranh rất nhiều, Chu Kính Niên không thích cô cũng sẽ không làm cô khó xử.
Từ Huệ cười, chào hỏi Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên bất động thanh sắc mà nhận lời chào hỏi của cô. Thấy cô âm thầm quan sát để ý mình cũng không quan tâm.
Hết giờ nghỉ ngơi Phương Tranh muốn tiếp tục làm việc, Chu Kính Niên ngăn cản cậu đang chuẩn bị đội cái đầu búp bê, nói: “Tôi thế cậu trong chốc lát, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
Phương Tranh kiên định mà cự tuyệt, Chu Kính Niên là người bạn tốt nhưng làm bạn cũng không thể lúc nào cũng nhận ý tốt của đối phương được.
Phương Tranh đi rồi, Từ Huệ cười rồi cũng đội cái đầu búp bê của cô tiếp tục làm việc, để lại Chu Kính Niên một mình ngồi ở bên cạnh bồn nhìn Phương Tranh ở nơi xa.
Trong tay anh cầm chai nước Phương Tranh vừa uống xong, Chu Kính Niên vặn nắp ra nhìn một chút, cân nhắc trong chốc lát nhìn chỗ Phương Tranh vừa chạm qua, sau đó cẩn thận mà uống một ngụm.
Uống xong nhịn không được cười nhẹ một tiếng, anh cảm thấy lúc này mình rất giống một tên biến thái.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Chu Kính Niên quản không được tâm tư của mình lại tiếp tục uống thêm mấy ngụm nữa.
Cứ cách hai giờ Phương Tranh lại được nghỉ ngơi một lần, mỗi lần được nghĩ ngơi Từ Huệ cũng sẽ chạy lại đây. Bởi vì không học chung trường, hơn nữa Phương Tranh làm thêm ở chỗ này mới quen với cô nên hai người cũng không có cái gì để nói, đề tài tất nhiên thiếu, nói nhiều nhất là về chuyện học tập. Không giống như với Chu Kính Niên trừ bỏ học tập, bọn họ còn có nhiều chuyện khác có thể thảo luận.
Chu Kính Niên biết điểm này cho nên chỉ cần không đề cập tới chuyện học tập là có thể đem Từ Huệ bài trừ ra khỏi vòng luẩn quẩn giữa hai người họ.
Vì thế Phương Tranh cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay Chu Kính Niên gặp chuyện gì làm anh cao hứng sao? Hôm nay sao lại nói rất nhiều.
Sau khi công việc kết thúc, Phương Tranh tạm biệt Từ Huệ ngồi lên xe đạp của Chu Kính Niên đi về.
Còn đứng một chỗ rốt cuộc Từ Huệ cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang, cô là người có cảm xúc rất mẫn cảm, tuy rằng một buổi trưa chỉ tiếp xúc có nửa giờ nhưng cô cảm thấy Chu Kính Niên đối với cô có địch ý. Cô cũng không hiểu là vì sao? Bọn họ mới lần đầu gặp nhau thôi mà.
Chủ nhật buổi tối trước khi ra về Phương Tranh nhắc nhở Chu Kính Niên ngày mai thứ hai có nghi thức chào cờ chớ quên mặc đồng phục.
Bọn họ đi học thì trung tuần tháng chín sẽ mặc đồng phục mùa thu, mùa đông thì lại mặc đồng phục giành cho mùa đông. Chu Kính Niên làm học sinh chuyển trường, thứ năm mới bắt đầu mặc đồng phục.
Hiện giờ đồng phục không giống như sau này theo phong cách tây là tây trang váy ngắn, hiện giờ thống nhất là kiểu dáng áo khoác và đùi quần, dùng màu hồng và màu trắng hoặc màu lam và màu trắng hoặc là cực kỳ khoa trương là màu hồng trắng đen là màu chủ đạo, tóm lại là xấu bọn học sinh không thích mặc một loại quần áo như vậy.
Nhưng lúc buổi sáng Phương Tranh thấy bộ dáng Chu Kính Niên mặc đồng phục hai mắt cũng sáng lên. Người ta đều nói người dựa vào quần áo nhưng mặc dù đồng phục xanh trắng bình thường Chu Kính Niên mặc trên người cũng không thua trang phục thời thượng.
Đi đến trường học phải qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, buổi sáng chỉ có xe buýt và người đi làm sớm còn lại đều là học sinh. Hai học sinh đẹp trai mặc đồng phục ở bên cạnh xe bus chờ đèn xanh nhìn rất là đẹp mắt, không thể nghi ngờ hấp dẫn rất nhiều người chú ý tới bọn họ. Tới trường học, dọc đường đi vào lớp những bạn học đi ngang qua cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
Sau nghi thức chào cờ một tin như sét đánh giữa trời quang trực tiếp bổ trên đầu Chu Kính Niên. Chỗ ngồi trong lớp học mỗi tuần thay phiên đổi một lần theo thứ tự mà đảo ngược lại.
Chu Kính Niên đã quên chuyện này tuy nói anh một người ngồi hai chỗ nhưng vẫn phải theo quy củ, anh đang ngồi cuối lớp thì được đổi lên đầu bàn mà đếm ngược thì Phương Tranh lại ngồi ở bàn cuối cùng.
Một người ngồi ở dãy bàn đầu một người ngồi ở cuối lớp.
Chu Kính Niên không muốn cách xa Phương Tranh như vậy nhưng là đây là quy củ. Mọi người ở lớp đều chuyển chỗ anh không tình nguyện cũng phải dọn dẹp tập vở đi đến phía trước.
Ngồi ở đây thì Chu Kính Niên không có cách nào vừa ngẩn đầu là có thể nhìn thấy lưng của Phương Tranh. Chờ đến khi không chịu đựng được hết một tiết Chu Kính Niên mới nhìn thấy một bạn học ở phía sau đang soi gương, anh mới giật mình, lập tức chạy tới căn tin trường học mua một cái gương nhỏ. Anh đem gương này để chính giữa hai chồng sách vở điều chỉnh vị trí, sau đó Phương Tranh liền xuất hiện ở trong gương. Tuy rằng thoạt nhìn quá xa, chính giữa còn cách rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của Phương Tranh nhưng tốt xấu gì cũng an ủi anh đến cuối tuần.
Lúc trước khi ngồi học Chu Kính Niên thường dùng bút chọc vào lưng Phương Tranh một chút, hai người ngẫu nhiên còn sẽ lặng lẽ giao lưu vài câu, cho nên đối với việc Chu Kính Niên dọn đến phía trước Phương Tranh cũng cảm thấy không thích ứng, thậm chí cũng cảm thấy mất mát.
Lúc nghỉ giữa giờ Trần Án đi ra ngoài hành lang chơi, Chu Kính Niên liền chạy đến phía sau ngồi xuống bên cạnh Phương Tranh.
Chu Kính Niên cảm thấy cho dù ngồi ở trong phòng học, nhưng chỉ cần nhìn không thấy Phương Tranh anh sẽ thấy khoảng cách quá xa, anh không thể khống chế chỉ nghĩ đến Phương Tranh. Nhưng lời này không thể nói với Phương Tranh, chỉ có thể lôi kéo Phương Tranh thảo luận bài tập nghe Phương Tranh nói chuyện với mình.
Cảm xúc của Chu Kính Niên không tốt Phương Tranh cảm giác được nên thu hồi tâm tình mất mát của mình quan tâm hỏi: “Sao thấy cậu không cao hứng?”
Chu Kính Niên cúi đầu làm bài: “Tôi không muốn ngồi ở phía trước.”
Phương Tranh lý giải gật đầu nói: “Đây là quy định ở dưới mí mắt của giáo viên không thể làm trái luật được.”
Cậu không hiểu hết ý của Chu Kính Niên nói, Chu Kính Niên chỉ có thể nói trắng ra: “Không muốn cách xa cậu, nếu chúng ta ngồi cùng bàn thì tốt rồi.”
Thanh âm của anh rầu rĩ, mang theo chút oán giận không có bình tĩnh trầm ổn như mọi khi thoạt nghe cũng hơi trẻ con, nhưng mà Phương Tranh nghe thấy lại mềm lòng còn có chút cao hứng, không tự giác mà thanh âm lại trở nên mềm mại: “Chuyện này thì không có biện pháp chúng ta có thể sau khi hết tiết học cậu tới tìm tôi hoặc là tôi đến phía trước tìm cậu.”
Chu Kính Niên gật đầu, nhưng tinh thần cũng không thoải mái. Thì ra chỉ cần cách xa Phương Tranh một chút đối với anh đả kích thật sự rất lớn.
Phương Tranh biết Chu Kính Niên không muốn xa mình, tuy cao hứng nhưng trong lòng cậu vẫn cho rằng Chu Kính Niên không thân với các bạn học khác nên đối với cậu rất ỷ lại.
Trong một ngày không phải lúc nào Trần Án cũng rời khỏi chỗ ngồi ra ngoài chơi, lúc đầu thì Phương Tranh chạy đến phía trước ngồi bên cạnh Chu Kính Niên, nhưng ngồi được vài lần thì Chu Kính Niên luôn trước một bước tới tìm cậu, nếu gặp Trần Án còn ở chỗ ngồi Chu Kính Niên phải cùng Phương Tranh ngồi chung một cái ghế.
Đối với việc này Chu Kính Niên rất vừa lòng.
Trần Án nhìn hai người cứ dính với nhau bèn nói: “Hai cậu sao lại cứ dính với nhau thế, giống như Lưu Lị Lị và Đường Khải vậy.”
Lưu Lị Lị và Đường Khải là một đôi trong lớp học gạt giáo viên trộm yêu đương. Phương Tranh vừa nghe, đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên.
Chu Kính Niên chỉ ngồi nửa bên ghế Phương Tranh đột nhiên đứng dậy làm anh thiếu chút nữa té xuống đất. Trần Án nói anh cũng nghe lại không nghĩ tới Phương Tranh phản ứng lớn như vậy. Việc này cũng ở trong vòng dự kiến của anh. Đời trước, Phương Tranh đối quan hệ của bọn họ cũng có thái độ không muốn cho những người khác biết đến.
Sau khi Phương Tranh nhảy dựng lên mới cảm giác mình phản ứng quá độ. Cậu cũng không biết tại sao khi nghe Trần Án nói đáy lòng bỗng nhiên lại hoảng loạn lên. Cậu cúi đầu lén nhìn Trần Án và Chu Kính Niên vì động tác này của cậu mà cũng sững sờ đứng không nhúc nhích.
Đặc biệt là Chu Kính Niên, khi đối phương nhìn cậu trong mắt đầy vẻ thâm trầm.
“Tôi……” Phương Tranh muốn nói cái gì đó cậu cũng làm bộ như không có việc gì nhưng khi mở miệng lại thấy quá gian nan. Nhưng khi cậu mới vừa mở miệng đã bị Chu Kính Niên kéo qua trực tiếp ngồi ở trên người anh.
Bị Chu Kính Niên ôm còn chưa lấy lại tinh thần mặt của Phương Tranh lại dán vào mặt anh. Anh nhìn Trần Án nói: “Cậu nhìn xem chúng tôi như vậy tuyệt đối là trời sinh một đôi, có phải so với mấy cặp tình nhân bình thường còn xứng đôi hơn không?.”
Trần Án ngẩn người, rồi sau đó cười ầm lên, chỉ vào Chu Kính Niên và Phương Tranh hỏi: “Vậy hai cậu ai là vợ vậy?”
“Tôi nha.” Chu Kính Niên nói, sau đó như con chim nhỏ nép vào người Phương Tranh đem đầu để trên vai cậu.
Trần Án lại cười lớn hơn, bạn học bình thường nghiêm túc đột nhiên làm chuyện quái như vậy cảm thấy rất khôi hài. Tiếng cười của cậu ta làm các bạn học khác đều nhìn lại đây. Đối với tư thế Chu Kính Niên và Phương Tranh ôm nhau không ai cảm thấy không đúng. Trong mắt bọn họ nam sinh nói giỡn quậy phá so với chuyện này quá phận hơn nhiều.
Những năm về trước không giống như bây giờ chưa có khái niệm về gay, bọn họ hiểu biết về đồng tính gần như không có, rất nhiều người cũng không biết trên thế giới này trừ bỏ đàn ông ghép đôi với phụ nữ mà đàn ông cùng đàn ông, phụ nữ nhân cùng phụ nữ cũng có thể.
Đồng tính luyến ái, rất nhiều người đều còn chưa có tiếp xúc qua cũng như chưa có khái niệm.
Còn đang giãy giụa Phương Tranh bỗng nhiên an tĩnh lại nhìn Trần Án cười không ngừng lại cảm giác được trọng lượng trên vai và Chu Kính Niên nhẹ nhàng chậm chạp hô hấp, bất giác phía sau lưng cậu chảy mồ hôi lạnh.
Tiếng chuông vào tiết học vang lên, Chu Kính Niên buông Phương Tranh ra vỗ vỗ bờ vai của cậu, không nói gì mà về chỗ ngồi của mình.
Khi vào học Chu Kính Niên thông qua chiếc gương nhỏ quan sát Phương Tranh rõ ràng nhìn thấy tinh thần Phương Tranh không tốt.
Giữa trưa, hai người giống như bình thường cùng nhau đi đến căn tin ăn cơm.
Chu Kính Niên phát giác Phương Tranh không thích hợp nên hỏi Phương Tranh: “Buổi sáng cậu làm sao vậy? Cậu đột nhiên nhảy dựng lên hại tôi thiếu chút nữa ngã xuống.”
Phương Tranh miễn cưỡng mà cười cười: “Ngại quá lúc ấy chân bị chuột rút.”
Chu Kính Niên vẫn khó hiểu nhíu nhíu mi, nhưng sau đó làm như tin lời nói có lệ của cậu không hỏi gì nữa mà thúc giục cậu ăn cơm.
Phương Tranh ăn cơm cũng như bình thường không có gì biến hóa, nhưng đáy mắt nồng đậm nghi ngờ hoang mang, ngẫu nhiên nhìn lên ánh mắt như suy tư lướt nhanh qua mặt Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên làm như không biết mà trong đáy lòng lại vạn phần sung sướng.
Phương Tranh rốt cuộc đã thông suốt.