Chu Kính Niên bị người ngăn chặn.
Người thích anh tên là Giang Kỳ Kỳ, đúng là trưởng bộ môn tiếng Anh của lớp là người viết thư tình cho anh.
Chu Kính Niên nhận được thư tình hai ngày vẫn chưa cho cô đáp án cô mất kiên nhẫn thừa dịp giữa trưa trong phòng học không có ai cùng chị em tốt của mình tới tìm người.
Giang Kỳ Kỳ e lệ nhìn về phía Phương Tranh: “Phương Tranh, tôi có chút việc muốn nói với Chu Kính Niên.”
Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh sờ sờ cái mũi rất thức thời muốn đi, vội vàng giữ chặt cậu lại. Anh bám lấy vai Phương Tranh nhìn Giang Kỳ Kỳ gọn gàng dứt khoát nói: “Phong thư tình kia tôi không đọc đã ném đi. Về sau cô cũng không cần viết mấy thứ này cho tôi.”
Chu Kính Niên nói chuyện gọn gàng dứt khoát, tuổi dậy thì tính cách mẫn cảm mất mặt mũi như cô gái nào chịu nổi. Giang Kỳ Kỳ gia thế tốt thành tích tốt, lớn lên cũng cũng không tệ lắm, tính tình tất nhiên cũng cao ngạo bị người không khách khí cự tuyệt như vậy trong lúc nhất thời nước mắt cũng trào ra.
Cô bạn của Giang Kỳ Kỳ hỏi: “Là bởi vì cậu đã có cô gái mình thích sao?”
“Không có.” Chu Kính Niên lắc đầu, anh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có thích một người.”
Anh nói nghe rất mâu thuẫn, lúc không có lúc lại có người yêu, nhưng những người khác không phát giác có cái gì không đúng, trọng điểm ở câu nói phía sau kia.
Giang Kỳ Kỳ cắn môi, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cô ấy xinh đẹp hơn tôi sao?”
Biểu tình của Chu Kính Niên vốn dĩ lạnh lùng bây giờ lại hòa hoãn một chút, anh quay đầu nhìn thoáng qua Phương Tranh, Phương Tranh bị anh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, còn không hiểu được: cậu muốn nói thì cứ nói, nhìn tôi làm gì, ánh mắt sủng nịch kia là như thế nào?
Chu Kính Niên quay đầu, trên mặt có một chút ý cười mà nói: “Đúng vậy, người đó đẹp hơn, thành tích cũng giỏi hơn cô, hoạt bát đáng yêu, rất nỗ lực, cũng rất thiện lương.”
Phương Tranh nghe thế nào cũng thấy không thích hợp.
Sắc mặt Giang Kỳ Kỳ trắng nhợt, chỉ cảm thấy người trong miệng anh như tiên nữ trên trời còn mình thì bị ví như hạt bụi. Giang Kỳ Kỳ không cam lòng vừa thẹn lại vừa giận, biểu tình nhu hòa trên mặt chói mắt vô cùng, vẻ mặt vốn đẹp cũng trở nên xấu xí thậm chí càng thêm xấu xí hơn.
Giang Kỳ Kỳ nhìn bên cạnh thấy Phương Tranh bị níu kéo không đi được thì rất hận trừng mắt nhìn hai người bụm mặt thương tâm chạy đi.
Chị em tốt của cô cũng trừng mắt nhìn bọn họ rồi vội vội vàng vàng chạy theo sau an ủi.
Mắt thấy người đi rồi, Phương Tranh đẩy Chu Kính Niên ra, nói: “Cậu nói chuyện cũng nên uyển chuyển một chút đi.”
Phương Tranh đi vào trong phòng học nhịn không được vặn vẹo bã vai vừa mới bị Chu Kính Niên giữ chặt cậu có cảm giác nơi đó giống như bị nướng vậy nóng vô cùng.
“Cô ta nên sớm đoán trước.” Chu Kính Niên bước nhanh theo sau, tay vừa nhấc lên đã để xuống vai cậu.
“Cậu không có xương cốt hả?” Phương Tranh tránh ra một chút, nhưng thấy tránh không được chỉ có thể tùy ý để Chu Kính Niên ôm vai của mình đi trở về chỗ ngồi.
“Cậu nói cậu có thích một cô gái, còn không nghĩ tới theo đuổi cô ta sao?” Nghĩ nghĩ, Phương Tranh vẫn nhịn không được hỏi, nhưng cậu càng muốn hỏi vẻ mặt sủng nịnh vừa rồi của cậu là có ý tứ gì?
Chu Kính Niên chống cằm, nhìn Phương Tranh nói: “Người đó còn không biết tôi thích.”
Phương Tranh tưởng tượng không ra cảnh Chu Kính Niên yêu đương với một cô gái thì như thế nào, nhưng mà có thể khẳng định người có thể làm Chu Kính Niên thích ít nhất dung mạo tuyệt đối không tầm thường.
Đều ở cùng một lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tới lúc vào tiết học Giang Kỳ Kỳ với đôi mắt đỏ hồng từ bên ngoài đi vào, lúc đi qua bên cạnh bàn của hai người còn “Hừ” một tiếng.
Kỳ thật thổ lộ bị cự gì đó nguyên nhân thương tâm là vì lòng tự trọng bị người tổn thương. Tuổi này tình yêu tới cũng nhanh đi cũng mau, một khắc trước còn thích đến không chịu được, nói không chừng giây tiếp theo liền “Vì yêu sinh hận”.
Cuối tháng mười, thứ năm thứ sáu là hai ngày thi tháng, thi xong thì được nghỉ ngơi. Đối với Chu Kính Niên và Phương Tranh mà nói thì thời gian chỉ đỡ gấp gáp hơn mà thôi.
Sau khi thi xong thành tích cũng được công bố, thành tích toàn khối sẽ được thông báo đánh thành bảng điểm phát đến lớp học, thành tích của học sinh tăng hay giảm vừa xem là biết ngay. Bảng thành tích trước hết đến tay Trương Thiên Thiên, cô cường điệu nhìn học sinh mình quan tâm nhất là Phương Tranh, nhìn thấy cậu vẫn như cũ ổn định ở vị trí thứ ba toàn trường vừa lòng gật gật đầu, lại lần nữa nhìn tên mấy học sinh đứng đầu khối cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở tên Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên lúc chuyển trường đến đây là nhờ quan hệ. Dựa theo thành tích của anh muốn tới học trường này là không có khả năng, tuy rằng chuyển trường tới đây gần một tháng luôn đi theo Phương Tranh vùi đầu học tập vô cùng nỗ lực nhưng nói thật Trương Thiên Thiên đối với thành tích thi lần này của anh không có kỳ vọng lớn, chỉ mong anh không kéo thấp thành tích bình quân của lớp là được rồi, lại không nghĩ rằng học sinh này thi đứng thứ mười toàn khối, đứng trong top một trăm toàn trường.
“Các học sinh của cô học không tồi nha.” Có giáo viên lớp khác lại đây nhìn nhìn, cuối cùng chua ngoa mà nói.
Lúc trước Chu Kính Niên chuyển trường còn chưa có chọn lớp các giáo viên khác đều không muốn nhận là Liễu Phong da mặt dày gọi điện thoại cho cô hơn nữa Chu Kính Niên cũng nói rõ muốn tới ban nhất, cô mới đáp ứng.
Vạn lần không nghĩ tới đây là một con hắc mã, cứ tiếp tục nỗ lực như vậy sẽ là một hạt giống tốt để đào tạo vào trường đại học danh tiếng.
******
Tháng 11, lá vàng rụng càng nhiều mọi người ăn mặc cũng dần dần trở nên dầy hơn.
Chu Kính Niên rất nhiều lần đưa Phương Tranh về ở trên đường thường gặp Phương Hạo Nhiên cũng vội vàng trở về nhà, thậm chí còn có khi đi qua tiệm Internet vừa vặn nhìn thấy hắn từ bên trong đi ra.
Chu Kính Niên đem việc này nói với Phương Tranh.
Phương Hạo Nhiên ghét Phương Tranh, Phương Tranh tất nhiên cũng không thích hắn, nghe vậy nhíu mày nói: “Ai biết hắn làm gì, mỗi ngày trở về còn trễ hơn tôi.”
Hai vợ chồng Phương Lương Bân đi làm về mệt, hơn nữa bọn họ đã có thói quen Phương Tranh khi về nhà làm ra động tĩnh rất nhỏ. Phương Hạo Nhiên thừa dịp hai vợ chồng ngủ lại đi ra ngoài, sau đó luôn cùng Phương Tranh chân trước chân sau trở về, nên đã lâu hai vợ chồng cũng không phát hiện con trai mình khác thường.
Nói quan hệ của Phương Tranh và Phương Hạo Nhiên là kẻ thù cùng dưới mái hiên cũng không quá, cho nên tuy rằng biết Phương Hạo Nhiên không thích hợp, Phương Tranh lại không có ý nhắc nhở hai vợ chồng chú thím, bằng không cuối cùng ngược lại bị cho là không yên phận.
Trung tuần tháng 11 trường học sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu thời gian là ba ngày. Là phần tử học tập số một của lớp, lại có khoảng thời gian trước chân bị thương còn chưa hồi phục tốt, nhân viên phụ trách đăng ký các các hạng mục thi đấu và các bạn học đều tự giác mà không có tìm Phương Tranh bảo cậu tham gia. Chu Kính Niên khuôn mặt lạnh lùng khí thế quá đủ, có hai bạn học bị anh ép sát vách tường những người khác cũng không dám tìm anh.
“Hai ngươi cũng thật là đoàn kết thật là liền tâm.” Bị bắt tham gia chạy đường trường Trần Án chỉ vào hai người tức giận nói.
Phương Tranh cười hì hì vỗ vai của cậu ta: “Được nha, sứ mạng làm vẻ vang cho lớp giao cho bạn học Trần của chúng ta!”
Chu Kính Niên cũng mặt vô biểu tình mà chụp vai cổ vũ: “Cố lên.”
Sau đó hai người kề vai sát cánh mà đi WC xả nước để lại Trần Án ngồi đó khóc không ra nước mắt.
Đại hội thể thao của trường thì người dự thi có rất nhiều chuyện để làm, nhưng Chu Kính Niên và Phương Tranh trừ bỏ lễ khai mạc và nghi lễ bế mạc yêu cầu phải tham gia thì những lúc khác hoàn toàn có thể tự do hoạt động, cũng không khác gì được nghỉ.
Ban ngày thì phải cố gắng để đuổi kịp chương trình học, buổi tối phải làm thêm đến khuya mới có thể trở về nhà nên ba ngày này đối với hai người trôi qua tương đối nhẹ nhàng.
Buổi chiều trong lúc trường học vang lên khúc quân hành cổ vũ vận động viên Chu Kính Niên và Phương Tranh ở phòng học đọc sách thảo luận đề bài, ngẫu nhiên các bạn học cùng lớp sẽ trở về dạo một vòng, nhìn thấy hai người vùi đầu khổ học tuy rằng bọn họ đã quen, nhưng vẫn vô lực mỉa mai: “i phục you!” Có người nhìn về phía hai người so ngón tay cái, vẻ mặt không biết nói sao rồi rời đi.
Buổi chiều tan học, Chu Kính Niên lấy xe, cùng Phương Tranh đi ra khỏi cổng trường.
Trước cổng trường rộn ràng nhốn nháo bỗng nhiên vụt tới một người thiếu niên thanh tú với vẻ mặt kích động nhìn thấy Chu Kính Niên, thân mật kêu: “Kính Niên!”
Chu Kính Niên đang nói chuyện với Phương Tranh nhìn thấy người này bỗng nhiên xuất hiện trên mặt ý cười không rõ ràng cũng hoàn toàn biến mất.
“Sao cậu lại tới đây?” Anh nhìn Ứng Thành, biểu tình lãnh đạm.
“Em gọi điện thoại cho anh không được chỉ có thể đến trường học tìm anh nói cho rõ ràng.” Ứng Thành vội vàng giải thích: “Kính Niên những hình ảnh đó là giả, là có người hãm hại em. Anh không nói một tiếng mà ra đi, anh không biết làm như vậy là em sẽ rất thương tâm sao?”
Chu Kính Niên không dao động, anh kéo Phương Tranh suýt nữa bị khác xe đụng vào nhìn Ứng Thành nói: “Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.” Anh nhìn trái phải xung quanh chỉ một chỗ: “Đi đến nơi đó.”
Anh đem xe giao cho Phương Tranh, nói: “Cậu ở bên đây chờ tôi trong chốc lát, năm phút đồng hồ là xong.”
Phương Tranh gật đầu, đẩy xe đi đến một chỗ ít người ngồi chờ.
Chu Kính Niên đi nhanh đến chỗ trống trải, Ứng Thành vội vàng đuổi kịp nhưng vẫn nhịn không được quay đầu lại dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Phương Tranh.
Ở vị trí cách xa trường học xác định khi hai người nói chuyện sẽ không bị người khác nghe thấy, Chu Kính Niên nhìn về phía Ứng Thành, lạnh lùng nói: “Nói đi, tôi nghe.”
Khuôn mặt Ứng Thành cứng lại, hắn kéo tay Chu Kính Niên, lại bị anh né tránh. Lúc này anh nhìn hắn ánh mắt chán ghét, lạnh băng, không kiên nhẫn, rất nhiều cảm xúc, lại cô đơn không có như ngày xưa đa tình sủng nịch.
Trong lòng Ứng Thành xưa nay chưa từng hoảng loạn, hắn biết mặc kệ hắn giải thích như thế nào đối phương cũng sẽ không tin. Huống chi, những hình ảnh bản thân dâm loạn chính là sự thật. Những lời giải thích hắn đã chuẩn bị tốt tính nói ra cũng chỉ làm hắn càng thêm buồn cười. Nhưng mà hắn biết không quản hắn lén lút làm bậy bao nhiêu nhưng người hắn thích nhất vẫn là Chu Kính Niên, hắn nghĩ anh chỉ nhất thời bị quỷ ám chứ Chu Kính Niên không phải lúc nào cũng đối với hắn rất nhân nhượng sao?
Hắn không muốn mất Chu Kính Niên, ăn nói khép nép: “Kính Niên em sai rồi, anh cho một cơ hội, em thật sự sai rồi! Anh tha thứ cho em lần này em thề về sau không bao giờ đi ra ngoài làm bậy!”
Hắn lần nữa kéo Chu Kính Niên lại thậm chí không màng ánh mắt của người khác nhìn sang bên này mà muốn ôm lấy Chu Kính Niên.
Nhưng Chu Kính Niên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cho hắn một ánh mắt lãnh đạm đủ để hắn đông cứng tại chỗ không thể động đậy.
“Cậu nói xong rồi?” Chu Kính Niên nói: “Vậy đến lượt tôi nói. Lúc thân thể và tinh thần của cậu ngoại tình cậu cũng đã chuẩn bị gánh vác kết quả này. Tôi hy vọng lúc tôi trở về Tứ Cửu Thành những người chung quanh chúng ta đã biết rõ ràng chúng ta đã thật sự chia tay không cần cho người khác ảo giác chúng ta còn ở bên nhau. Không cần tiêu phí tên của tôi, cậu hẳn là biết hậu quả khi làm tôi tức giận. Cuối cùng, cách xa tôi một chút.”