Tháng 11, dòng điện thoại do Chu Kính Niên sáng lập lấy tên là “Tân sinh” bắt đầu xuất hiện tạo ra một sức hút rất lớn. Công ty sản xuất điện thoại di động là do Chu Kính Niên và Phương Tranh đồng bỏ vốn thành lập, lấy họ của hai người kết hợp lại đặt tên là “Phương Chu”, “Tân sinh” chính là một nhãn hàng mới do công ty Phương Chu sản xuất.
Trước đây, “Tân sinh” đã tung ra một video quảng bá sản phẩm, bất kể là vẻ ngoài dùng thép sản xuất máy bay làm vỏ điện thoại, hay là rất nhiều công năng ứng dụng mới đều rất cao cấp, đã hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Bây giờ mọi người vẫn sử dụng điện thoại di động với bàn phím cứng nhắc sự ra đời của điện thoại di động sang quý như “Tân sinh” tương đương mở ra một sáng chế mới ở thị trường quốc nội.
Lúc này lưu lượng trang web đã gia tăng mấy lần, Chu Kính Niên đem video mới này tung ra, làm mức độ nổi tiếng của điện thoại này tăng rất cao, mọi người chia sẽ và thảo luận rất nhiều làm cho điện thoại “Tân sinh” càng thêm nóng.
Đầu tháng mười hai “Tân sinh” tiến hành mở cuộc họp báo.
Trong cuộc họp báo Chu Kính Niên và Phương Tranh đều ẩn thân phía sau màn, để cho thuộc hạ đứng ở trước đài.
Cùng lúc đó, Chu Kính Niên cũng tập trung thu mua cổ phần của Lưu Hồng. Người của Chu Kính Niên nhiều lần tiếp xúc với luật sư Lưu Hồng biết được Lưu Hồng hy vọng nhờ quan hệ để giảm bớt hình phạt, điều này cần không ít tiền tài, tài chính cá nhân của lão đã bị đóng băng chỉ có thể đặt hy vọng ở cổ phần của mình trong công ty.
Tập đoàn Chu thị hiển nhiên cũng không thả lỏng Lưu Hồng khi lão vừa bị bắt giam, đồng dạng cũng quan tâm cổ phần trên tay lão. Nhưng không như lúc trước, hiện giờ nguyên khí Chu thị đã bị đại thương, vụ công ty kiến trúc và chuyện của Quý Sính Đình hình tượng tập đoàn Chu thị đã chịu ảnh hưởng, tiếp theo lại vì vụ Lưu Hồng hợp tác với Ứng Hãn Hải dùng ma túy khống chế các diễn viên, các khách sạn của Chu thị chứa chấp những người hút độc phẩm, các nhân viên có liên quan cũng bị truy cứu trách nhiệm hình sự nên tổn thất cũng không nhỏ.
Liên tiếp đả kích đã làm cho vốn lưu động của Chu thị không thể cứu vãn khó khăn này, không có cách cùng Chu Kính Niên tranh cao thấp.
Nhân dịp tết Nguyên Đán “Tân sinh” chính thức được đem bán.
Chu Kính Niên cũng từ Tứ Cửu Thành bay trở về Lệ Thành.
Hơn hai tháng nay, mỗi tuần Chu Kính Niên sẽ bay trở về Lệ Thành ở hai ngày, hôm nay lúc anh về đến nhà vừa vào phòng khách đã nghe tiếng khóc của Đậu Đậu.
Chu Kính Niên vô cùng nóng ruột anh hỏi: “Làm sao vậy sao con lại khóc?”
Trong nhà rất là ấm áp, phòng khách cũng trải thảm thật dày, An An cùng Đậu Đậu đang nằm ở trên thảm, Phương Tranh ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm một quyển sách.
Chu Kính Niên đi qua phát hiện Đậu Đậu chỉ gào khan, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phương Tranh đem ngón trỏ của mình đưa cho anh xem, trên ngón tay có hai dấu răng nhỏ hồng hồng. Phương Tranh nói: “Con trai của anh muốn cắn người, sức lực còn không nhỏ.”
An An và Đậu Đậu đã sáu tháng, tháng trước hai đứa bé đã bắt đầu mọc răng, bởi vì ngứa lợi nên hai đứa nhỏ tính tình táo bạo thật sự. Phương Tranh phải mua dụng cụ để hai đứa con cắn. An An thông thường sẽ rất ngoan, thành thành thật thật mà cắn dụng cụ nghiến răng của mình. Đậu Đậu lại không ngoan như vậy nhất định bắt lấy tay của ba ba bỏ vào trong miệng cắn, không cho nó cắn thì nó liền khóc.
Chu Kính Niên giúp Phương Tranh xoa xoa ngón tay, ngồi xổm xuống ôm Đậu Đậu, Đậu Đậu giương cái miệng nhỏ tìm ngón tay của Chu Kính Niên làm cho cánh tay anh đầy nước miếng.
“Chờ ba ba đi rửa tay đã.” Chu Kính Niên ôm Đậu Đậu đứng lên, vào toilet rữa tay tỉ mỉ, lúc này mới cong ngón tay đưa vào miệng con trai.
Đậu Đậu gấp không chờ nổi mà ngậm vào ra sức cắn. Sức lực của nó rất lớn làm Chu Kính Niên cũng cảm thấy đau. Đậu Đậu có lẽ rất ngứa răng cắn ngón tay đến toàn bộ quai hàm đều phát run, có lẽ là có ngón tay để nó nghiến răng nên nó cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu nhìn ba ba của mình “Hì hì” cười hai tiếng, lại bắt đầu chuyên tâm nghiến răng.
Lúc trước Chu Kính Niên chưa về Tứ Cửu Thành làm việc, trong nhà anh là người ôm hai đứa con nhiều nhất, hiện tại thời gian tuy rằng giảm bớt nhưng rõ ràng hai đứa con vẫn thân thiết với anh hơn. Anh ôm Đậu Đậu một lần nữa ngồi trở lại thảm, đổi ngón tay cho nó cắn.
An An nằm một bên nhìn thấy ba ba cũng không chơi nữa, lăn lộn muốn ngồi dậy, đôi mắt ngập nước mà nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, giang hai tay muốn Chu Kính Niên ôm nó.
Chu Kính Niên bị ánh mắt ngây thơ nhu hòa của con gái nhìn làm cho lòng muốn nhũn ra, chỉ hận không đem toàn bộ mọi thứ tốt nhất thế giới cho con chỉ để dụ nó cười một cái. Anh dùng tay khác ôm con gái để ngồi trên đùi ở trên mặt nó hôn hôn.
Phương Tranh xếp bằng ngồi bên cạnh, xem hai đứa con làm nũng với Chu Kính Niên, cong môi cười cười. Tuy nói hai đứa nhỏ đều là do cậu sinh nhưng có nhiều lúc cậu bị hai đứa con khóc nháo cũng sẽ mất kiên nhẫn. Chu Kính Niên thì bất đồng, có đôi khi anh vì hai đứa con khóc lâu mà nhíu mày, cũng không phải anh tức giận mà là đau lòng sợ con bị đau cổ họng, anh luôn kiên nhẫn mà dỗ dành hai con.
Đậu Đậu bám riết không tha mà cắn ngón tay của ba ba mình, mặt trên ấn đầy dấu răng, Phương Tranh nhìn thấy ôm lấy Đậu Đậu nói: “Đừng quá chìu chuộng nó.”
Đậu Đậu há mồm muốn gào, Phương Tranh trừng mắt nhìn nó Đậu Đậu liền mếu máo tội nghiệp mà nhìn về phía Chu Kính Niên, thấy Chu Kính Niên cũng không để ý tới nó lúc này mới lúng túng, lấy tay cầm cái nghiến răng của mình miễn cưỡng mà nhét vào trong miệng.
“Bà ngoại đâu?” Chu Kính Niên hỏi, trong nhà rất yên tĩnh hai bảo mẫu cũng không có ở nhà.
Phương Tranh nói: “Cùng với các dì đi ra ngoài mua đồ ăn rồi.”
An An và Đậu Đậu bắt đầu tăng thêm các cử ăn, mỗi ngày mua đồ ăn mua hoa quả đều là bảo mẫu và bà ngoại cùng nhau đi ra ngoài chọn lựa rất kỹ càng.
“Chuyện cổ phần thế nào rồi?” Phương Tranh hỏi.
“Sẽ nhanh kết thúc thôi.” Chu Kính Niên nói: “Lưu Hồng mới vừa nhả ra.”
Lưu Hồng vừa bị bắt, Chu Kính Niên và mọi người trong Chu thị cũng luôn theo dõi lão, một ít thế lực đối địch với Chu thị cũng nhìn chằm chằm, vọng tưởng nương theo chuyện Lưu Hồng bị bắt có thể cắn Chu thị một ngụm thịt. Chỉ là khi chuyện Lưu Hồng mới vừa bùng nổ đột nhiên muốn thu mua cổ phần của lão cần phải có một số tiền thật lớn, bọn họ không giống như Chu Kính Niên đã sớm có chuẩn bị, muốn bọn họ ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được nhiều vốn lưu động như vậy rất là miễn cưỡng, hơn nữa sau lưng Chu Kính Niên còn có một trang web phát triển không ngừng và một “Tân sinh” tiềm lực rất lớn, so sánh với mọi người thì Chu Kính Niên có ưu thế lớn nhất.
Đang nói, bà ngoại và mọi người đã trở về, biết cuối tuần nào Chu Kính Niên cũng phải về nhà, bà ngoại mua nguyên liệu nấu ăn cũng rất nhiều.
Lúc này thời gian cũng đến giữa trưa, Chu Kính Niên và Phương Tranh giao hai đứa nhỏ cho bảo mẫu và bà ngoại, còn mình trở về phòng thay đổi quần áo, sau đó cùng Phương Tranh vào phòng bếp.
Phương Tranh cầm quả táo gọt vỏ để chút nữa làm món táo bột cho hai đứa con, bình thường những việc này là do hai bảo mẫu làm, nhưng chỉ cần Chu Kính Niên ở nhà những việc như thế này anh đều ôm lấy mà làm, thật là một người cha thương con vô cùng.
Chu Kính Niên đeo tạp dề, sợi dây nút thắt của tạp dề rơi xuống vừa lúc đụng vào mông của anh, theo động tác xắt rau của anh mà không ngừng đong đưa làm cho Phương Tranh trong lòng ngứa ngáy. Phương Tranh nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài, thấy ngoài phòng bếp không có ai liền đi đến lém lỉnh lấy tay sờ soạng cái mông của anh một phen.
Chu Kính Niên đang xắt rau dừng tay lại một chút, quay đầu lại nhìn Phương Tranh, nói: “Đừng kiếm chuyện.”
Phương Tranh vô lại mà cười một cái, không lùi mà cứ tiến tới, cậu dán sát vào Chu Kính Niên đang đứng, phi thường ác liệt mà dùng phần hông ở cọ cọ vào mông của Chu Kính Niên mấy cái.
Lúc Phương Tranh mang thai sau đó còn phải có thời gian khôi phục, Chu Kính Niên hơn một năm không có sinh hoạt vợ chồng đúng là nghẹn đến mức lợi hại, mà chờ đến khi thân thể Phương Tranh hoàn toàn tốt hai người lại cách xa hai nơi, một tuần mới gần gũi một ngày nên cũng không thể thỏa mãn. Bị Phương Tranh trêu chọc, Chu Kính Niên có cảm giác sức nóng toàn thân đều tập trận xuống bụng. Anh trở tay ôm Phương Tranh, bóp mông cậu bóp mấy cái, sau đó trở người kéo Phương Tranh ra phía trước, ở trên môi cậu nặng nề mà hôn một cái, nói: “Chờ đến buổi tối anh sẽ thu thập em.”
Phương Tranh liếm liếm chỗ môi vừa bị hôn ánh mắt vẫn khiêu khích có ý là xem ai sợ ai.
Ánh mắt của Chu Kính Niên thật sâu, trong cơ thể nhiệt khí vẫn không tan, anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn Phương Tranh, sau đó mở nước lạnh, dùng nước lạnh mà vỗ vỗ trên mặt.
Phòng bếp là chỗ quan trọng, trong nhà còn có người, Phương Tranh cũng không dám chơi đùa ra lửa, vừa lúc có một bảo mẫu vào đây lấy bình sữa Phương Tranh thuận thế liền thu liễm.
Chờ đến buổi tối, lúc Phương Tranh chuẩn bị tắm rửa Chu Kính Niên lập tức mở cửa đi theo vào. Quả nhiên anh nói là làm, đem Phương Tranh ấn ở trong phòng tắm nhẹ nhàng thu thập hai lần, trở lại trên giường nghỉ ngơi trong chốc lại lần nữa bắt đầu một vòng thát phạt mới.
Phương Tranh nằm ở trên giường bị Chu Kính Niên không ngừng đỉnh lộng, tiếng nói cũng khàn khàn, đứt quãng: “Anh…… Có phải anh uống thuốc hay không?”
Chu Kính Niên nghe xong, ánh mắt trầm xuống, eo hông lại hung hăng dùng sức đâm mạnh liên tiếp vài cái khiến cho giọng nói của Phương Tranh cũng thay đổi.
Lúc trước chuyện giường chiếu động tác của Chu Kính Niên rất là ôn nhu, đêm nay rốt cuộc không nhịn nữa vì phải đáp lại sự nghi ngờ của Phương Tranh cho rằng mình dùng thuốc, những tư thế trước kia chưa từng chơi qua đều dùng hết, làm Phương Tranh phải bày ra các tư thế cảm thấy rất thẹn, làm đến Phương Tranh rốt cuộc chịu không nổi, lúc này mới bỏ qua.
Một hồi hồ nháo này giằng co thật lâu, chờ đến khi thay đổi khăn trải giường đi ngủ thời gian đã đến rạng sáng năm giờ.
Đến hừng đông, hai người còn ngủ rất say. An An và Đậu Đậu tỉnh ngủ quậy phá muốn ba ba, bà ngoại phải tới gõ cửa.
Chu Kính Niên đem hai đứa con ôm vào để hai đứa con nằm giữa mình và Phương Tranh, một nhà bốn người đắp chăn tiếp tục ngủ.
Cũng may hai đứa nhỏ này cũng rất ngoan, chỉ cần ăn no ngủ no sẽ không khóc nháo, giống như con rùa đen nằm ở trên giường không phản ứng.
Hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, An An và Đậu Đậu cũng đói bụng, ê ê a a mà lăn lộn.
Sau đó hai đứa bé được các ba ba hôn vào mặt mỗi đứa một nụ hôn.
Lúc ăn cơm Chu Kính Niên không thấy Liễu Phong ở nhà, hỏi bà ngoại: “Cậu còn chưa có trở về?”
“Còn ở tỉnh J đó.” Bà ngoại cười nói: “Cậu con và Lý Đông cùng nhau đầu tư vào một hạng mục tiến vào giai đoạn kết thúc, có chút bận rộn nói mấy ngày nữa mới có thể trở về.”
Chu Kính Niên nhìn bà ngoại trên mặt tươi cười, cảm thấy có thể bà đã biết cái gì. Lần trước đãi tiệc trăm ngày của các bảo bối ông cậu của mình chỉ mời một mình Lý Đông tới, từ trong hành động của hai người, Chu Kính Niên đã nhìn ra một chút khác thường, anh suy tư gật đầu, trong lòng phỏng chừng chuyện tốt của ông cậu nhà mình có khả năng sẽ tới gần.