Chu Kính Niên dẫm thật sự mạnh thậm chí còn nghiền thêm mấy cái.
Giang Miễn đau đến kêu to, nhưng sau khi hai người té ngã các bạn học khác đều nhanh chóng vây quanh, hoàn cảnh hỗn loạn cho nên Giang Miễn không thấy rõ là ai dẫm hắn.
Chu Kính Niên nhéo nhéo cổ chân Phương Tranh, Phương Tranh lập tức nhịn đau mà hút khí, sắc mặt trở nên trắng bệch hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Sắc mặt của Chu Kính Niên trầm xuống, anh ngồi xổm ở trước mặt Phương Tranh nói: “Đi lên, tôi dẫn cậu đi bác sĩ.”
Hai thầy giáo thể dục cũng chạy lại thúc giục bọn họ mang hai người bị thương đi đến phòng y tế.
Phương Tranh thử đứng lên, phát hiện cổ chân rất đau, lúc này cũng không thể miễn cưỡng, cậu được bọn Trần Án trợ giúp trèo lên lưng Chu Kính Niên.
Chu Kính Niên lại nói với Trần Án: “Cậu giúp chúng tôi xin nghỉ phép.”
Sau đó anh cõng Phương Tranh trực tiếp chạy về phía cổng trường.
Nhưng vì không giấy xin nghỉ phép bảo vệ ở cửa không cho bọn họ đi ra ngoài.
“Trường học không phải có phòng y tế sao, đi nơi đó khám là được rồi.” Phương Tranh nói.
“Không được.” Chu Kính Niên trực tiếp phủ định, bác sĩ ở trường học không đáng tin cậy. Chu Kính Niên nhớ rõ đời trước Phương Tranh có bệnh đau dạ dày trên người không mang thuốc bèn đi đến phòng y tế xin thuốc, kết quả uống xong bệnh càng nghiêm trọng hơn đi bệnh viện vô nước biển mấy ngày mới bớt.
Cuối cùng bảo vệ nhìn nhìn cổ chân Phương Tranh đã sưng lên, chứng minh bọn họ không phải nói dối trốn học, bảo vệ lại gọi điện thoại vào văn phòng giáo viên, mới cho bọn họ đi ra ngoài.
Chu Kính Niên muốn mang Phương Tranh đến bệnh viện nhưng Phương Tranh không muốn, gần trường học có phòng khám, một ít học sinh ở ký túc xá xa nhà nếu cảm mạo phát sốt đều đi đến chỗ đó khám bệnh. Cậu chỉ đường kêu Chu Kính Niên dẫn cậu đến nơi đó.
Chu Kính Niên mím môi, chỉ chần chờ một chút rồi đi theo đường mà Phương Tranh đã chỉ. Hiện tại anh ở trong mắt Phương Tranh chỉ là một người bạn cùng lớp quan hệ tương đối thân mật, không có quyền thay cậu quyết định bất luận cái gì.
Tới phòng khám, thầy thuốc nhìn cổ chân nói không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày chân không dùng sức là được, nếu thật sự không yên tâm có thể đi bệnh viện chụp X quang.
Chu Kính Niên nhìn về phía Phương Tranh, thấy cậu vừa nghe bác sĩ nói không thành vấn đề thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy thuốc rồi thanh toán tiền, nhưng chân mày vẫn luôn nhíu lại.
Chu Kính Niên biết Phương Tranh không đi bệnh viện là vì tiếc tiền, lúc này nhíu mày là bởi vì buổi tối cậu còn muốn đi làm. Mỗi ngày cậu phải dùng hơn một giờ để chạy bộ, hiện tại chân bị thương, đi học đi làm đều là vấn đề khó khăn.
Ra khỏi phòng khám, Chu Kính Niên vẫn như cũ cõng Phương Tranh.
Phương Tranh vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Phiền toái cậu đưa tôi vào siêu thị nhỏ bên kia đi, tôi gọi cho đồng nghiệp ở quán bar.”
Chu Kính Niên không đi mà xoay đầu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Phương Tranh giải thích: “Tôi nhờ hắn chút nữa lái xe tới đón tôi đi làm.”
Chu Kính Niên nhấc chân đi, nói: “Đợi lát nữa tôi đưa cậu đi.”
Phương Tranh ngượng ngùng nói: “Quá phiền toái cậu”
“Không phiền toái, cậu là bạn của tôi.” Chu Kính Niên nói.
Giọng nói của anh nhàn nhạt dường như không chút để ý, như là thuận miệng nói ra, lại mang theo ma lực trấn an làm Phương Tranh vì sinh hoạt và công việc mấy ngày sau này bị nhiễu loạn mà bực bội bất an bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
Bạn bè, ở trong cuộc sống bươn chải của Phương Tranh, khi giới thiệu người bên cạnh thường là: “Đây là giáo viên của tôi, đây là bạn học của tôi, đây là đồng nghiệp của tôi ”, chỉ duy nhất không có câu “Đây là bạn của tôi”.
Bạn bè hai tiếng này thật là một từ ngữ kỳ diệu. Những lời này của Chu Kính Niên làm Phương Tranh cảm thấy sung sướng lại có chút chua xót.
Chu Kính Niên cõng Phương Tranh trở về trường học trước khi tiết học thứ tư bắt đầu.
Bạn học quen với Phương Tranh cũng tới quan tâm hỏi thăm một chút.
Chu Kính Niên trở về chỗ ngồi, gửi tin nhắn cho Ôn Dương, nhờ y giúp đỡ mua giùm một chiếc xe đạp, sau khi tan học đưa đến cổng trường.
Sau khi tan học Chu Kính Niên đỡ Phương Tranh đi tới cổng trường nhìn thấy Ôn Dương đang đứng chờ ở chỗ đó.
Ôn Dương lái xe tới, y cũng không hỏi Chu Kính Niên muốn mua xe đạp làm gì, đem xe đạp từ cốp xe lấy ra, nói: “Chu thiếu, đây là xe đạp mà cậu cần.”
Chu Kính Niên gật gật đầu: “Cám ơn.”
“Chu thiếu khách khí.” Ôn Dương cười nói, y nhìn thoáng qua Phương Tranh đang đứng bên cạnh, đối phương lễ phép chào y rồi mỉm cười. Ôn Dương chỉ cảm thấy cậu trai này có chút quen mắt, ánh mắt ngừng lại khoảng hai giây trên gương mặt tuấn tú của đối phương, nghĩ đến những lời đồn thổi ở Cửu Thành trong lòng đã hiểu rõ.
Chu Kính Niên dựng xe đạp, đem cặp sách để vào giỏ xe ở phía trước, sau đó đỡ Phương Tranh ngồi ở phía sau, nói tạm biệt với Ôn Dương rồi chở Phương Tranh đi.
Tới Bóng Đêm các đồng nghiệp nhìn thấy Phương Tranh bị đau chân, đi mà cứ cà nhắc cà nhắc đều kêu cậu xin nghỉ mấy ngày. Phương Tranh cảm ơn mọi người quan tâm nhưng vẫn không tính toán xin nghỉ, cậu tìm quản lý quán bar xem có thể tạm thời điều cậu làm ở hậu cần mấy ngày hay không.
Phương Tranh làm ở đây cũng khá lâu và cũng rất được việc, quản lý cũng không đành lòng làm khó một học sinh đang đi làm thêm, nên nói không có việc gì, để cậu làm việc ở quầy bar mấy ngày, cũng không cần phải di chuyển nhiều. Chẳng qua cậu sẽ không đi mời rượu, cho nên tiền lương cơ bản giảm phân nửa.
Như vậy cũng đã rất tốt rồi, Phương Tranh cao hứng mà tỏ vẻ không thành vấn đề.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Chu Kính Niên dìu Phương Tranh đi thay quần áo.
Chu Kính Niên dựa lưng vào vách tường đứng ở bên ngoài phòng thay đồ, Phương Tranh thì ở bên trong thay quần áo. Giọng nói của Phương Tranh từ bên trong truyền đến: “Hôm nay thật cám ơn cậu còn cố ý kêu người đem xe đạp lại đây. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, cậu cũng về nhà đi.”
Chu Kính Niên nói: “Hôm nay giáo viên toán học cho mấy bài tập về nhà tôi xem không hiểu.”
Phương Tranh mặc xong áo sau đó bắt đầu cởi quần, nghe vậy nghi hoặc mà “A” một tiếng.
Chu Kính Niên nhàn nhạt nói: “Trường lúc trước tôi học chương trình học khác với nơi này, thành tích học của tôi cũng không phải tốt. Đến nơi đây tính toán sẽ mời gia sư dạy kèm, nhưng nghe Trần Án nói thành tích của cậu luôn luôn đứng đầu. Cậu xem như vậy được không? Mấy ngày nay tôi sẽ phụ trách đưa cậu đi học đi làm, cậu giúp tôi ôn tập, chỉ cho tôi những bài tập khó.”
Mời gia sư là giả, nhưng những lời này của Chu Kính Niên cũng có một phần là thật. Lệ Thành có chương trình dạy học rất khác với Tứ Cửu Thành, hai bên dạy học trình độ cũng không giống nhau. Mấy chục năm nay Chu Kính Niên mỗi ngày xem đều là các loại hợp đồng, kiến thức thời cấp ba gì đó cũng nhớ không rõ, không nỗ lực ôn tập đúng là theo không kịp.
Phương Tranh thay xong quần áo, cà nhắc mà đỡ tường đi ra, cười nói: “Không cần như vậy, chúng ta là bạn ngồi bàn trước bàn sau, về sau cậu có cái gì không hiểu hỏi tôi là được rồi.”
Chu Kính Niên đỡ cậu, lắc đầu: “Không tốt, thời gian cậu quá quý, như vậy tôi rất áy náy.”
Cấp ba không phải là giáo dục chín năm bắt buộc, người nhà Phương Tranh không cho cậu tiếp tục đi học trường học cũng vô pháp cưỡng chế. Giáo viên trong trường học nghe nói cậu làm thêm ở quán bar vốn không đồng ý, Phương Tranh mấy phen cam đoan mới được cho phép. Tình huống của cậu ở trong trường học quá đặc thù, cho nên ngày thường bạn học cũng rất ít khi hẹn cậu tham gia hoạt động, nhưng mọi người lo lắng cậu không sinh hoạt tập thể sẽ không dung nhập với lớp lại lo lắng tùy tiện đưa ra yêu cầu sinh hoạt sẽ quấy nhiễu công việc của cậu. Dần dà, các bạn trong lớp đều biết, trừ phi những việc quan trọng bằng không sẽ không yêu cầu Phương Tranh tham gia hoạt động gì.
Phương Tranh trang thủ kiếm tiền đóng học phí, còn có thể duy trì thành tích học tập mỗi học kỳ đều lấy học bổng, đầu óc cậu thông minh là một chuyện nhưng tan học trong tay cậu không rời sách giáo khoa cũng là một chuyện. Bằng không có tiền đóng học phí thành tích lại rối tinh rối mù, nên Phương Tranh luôn nỗ lực để sinh hoạt hoàn toàn không lẫn lộn đầu đuôi, cậu sẽ không để tình huống này phát sinh ở trên người mình. Cho nên mỗi ngày trừ bỏ ngủ, mỗi thời mỗi khắc Phương Tranh đều rất bận rộn. Nói thời gian của cậu rất quý, cũng là đúng.
Phương Tranh suy nghĩ một chút, nhớ tới những lời buổi chiều của anh nói “Cậu là bạn của tôi” những lời này để lại dư vị rất sâu trong cậu, cuối cùng cậu gật đầu: “Được rồi, cứ theo như lời cậu nói.”
Hai người đi về phía trước, giống như mọi lần Phương Tranh lấy sách giáo khoa ra làm bài tập, chẳng qua hôm nay thêm một Chu Kính Niên. Dáng vẻ hai người đều rất đẹp eo nhỏ chân dài ngồi ở chỗ kia, cho dù vùi đầu học bài cũng là một góc phong cảnh không tồi. Mấy cô gái phục vụ ở quán bar tuổi còn trẻ nhưng lá gan rất lớn, cũng không đi quấy rầy bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm kích động đến đỏ mặt tim đập nhanh.
Phương Tranh mở ra sách giáo khoa, đang giảng bài cho Chu Kính Niên thì một cậu phục vụ bưng khay đi qua, cười nhạt nói: “Thật xem nơi này là nhà của mình luôn.”
Chu Kính Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương Tranh cũng nhìn người nọ liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, nói: “Đừng để ý đến hắn, để tôi giảng bài tiếp cho cậu ……”
Sau khi học bài xong, quán bar chỉ có rải rác mấy người khách, Chu Kính Niên không muốn Phương Tranh để bụng đói đi làm, đi đến tiệm cơm gần quán bar mua hai hộp thức ăn đem về giải quyết cơm chiều.
Anh suy xét đến khả năng kinh tế của Phương Tranh mua thức ăn đều chọn những món không quá mắc, lúc ăn cơm Phương Tranh còn hướng Chu Kính Niên đưa ngón tay cái, nói anh chọn đồ ăn đều những món cậu thích.
Vào lúc ban đêm, Phương Tranh ở quầy bar làm việc, Chu Kính Niên cũng gọi một ly nước trái cây chiếm một vị trí. Phương Tranh đi hai lần WC, đều là Chu Kính Niên đỡ cậu đi, đương nhiên anh uống nước trái cây quá nhiều cũng có nhu cầu phải giải quyết. Lúc này bởi vì thời gian quá muộn, Phương Tranh cũng do dự, rất nhiều lần muốn mở miệng kêu Chu Kính Niên mau về nhà, không cần thiết thức đêm với cậu.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không có mở miệng.
Anh uống xong một ly nước trái cây, Phương Tranh lại đem lên một ly nữa: “Mời cậu uống.”
Chu Kính Niên cười khẽ: “Tôi cảm thấy sau này tôi sẽ không thể nào uống loại nước trái cây này nữa.”
Phương Tranh ha ha cười một tiếng: “Lần sau cho đổi cái khác cho cậu, cố đợi một chút tôi sắp được về.”
Trong lúc Phương Tranh vội vàng làm việc, Chu Kính Niên hỏi Tiểu Trương ca vừa lúc đứng ở bên cạnh anh: “Tiểu Trương ca, hắn tên là gì?”
Tiểu trương ca là một bartender, hiện tại khách đã ít dần, hắn cũng mới rảnh rỗi một chút. Chu Kính Niên ở quầy bar ngồi cả đêm lăn lộn cũng coi như quen biết.
Tiểu Trương ca nhìn theo tầm mắt của Chu Kính Niên, trả lời: “À, đó là Tạ Khánh.” Nói xong, hắn lại ghé sát vào Chu Kính Niên nói nhỏ: “Hắn và Phương Tranh vẫn luôn có mâu thuẫn, cậu không biết quán bar của chúng tôi mấy ngày hôm trước sảy ra chút chuyện, Phương Tranh bị Tạ Khánh chơi xấu một phen, thiếu chút nữa xảy ra chuyện.”