Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 113: Q.16 - Chương 113: Chỉ mảnh treo chuông (2).






Tại sao cũng thấy không rõ lắm, chỉ là cảm thấy âm thanh có người nói chuyện như là từ chân trời thì thào truyền vào trong ý thức.

- Tại sao lại sốt cao không lùi? Chứng viêm của hắn hẳn là đã bị khống chế rồi được mới đúng.

- Tiểu thư, tại sao người lại tới đây nữa?

- Tình huống của hắn thế nào?

- Này…. Ngày hôm qua đã chết, nhưng mà hiện tại xem ra, hắn có lực lượng sinh mạng cực kỳ tràn đầy, đổi thành bất luận kẻ nào, bị trọng thương như vậy, cho dù là có mười cái mạng cũng không đủ để chết. Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn không hề hạ xuống . Rất kỳ quái, tìm không thấy nguyên nhân. Chỉ có điều, tiểu thư, ngươi xác định muốn cứu hắn? Đã kiểm tra qua nhìn hắn mang theo trên người gì đó, hắn hẳn là người Ngân Minh.

Cô gái kia phát ra một tiếng hô kinh ngạc:

- Không thể nào? Thật sự không phải hải tặc?

- Đã xác nhận nhiều lần, hẳn là không phải hải tặc.

- Nhưng mà dựa vào vệ tinh của chúng ta ghi lại, đánh rơi hắn chính là phi cơ tuần tra của Ngân Minh.

Giọng cô gái này nhỏ đi, nhưng vẫn giống như tiếng sét đánh vào.

Nháy mắt sơng mù mông lung đã tán đi, ý thức của Vương Tranh từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nhưng mà thân thể vẫn không thể nhúc nhích, ngay cả ánh mắt đều không mở ra được.

Âm thanh ở bốn phía, càng tường tận truyền vào trong tai. Tiếng hít thở, tiếng bước chân, âm thanh máy móc kêu tít tít, đúng rồi, không thể động, laà bởi vì hiện tại hắn ở trong phòng chữa bệnh.

Vài tiếng bước chân rời khỏi phòng, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, trừ âm thanh máy móc, rốt cuộc không nghe được gì khác.

Im lặng… Yên tĩnh..

Thân thể không thể động, đầu óc hoạt động nhanh hơn so với bình thường.

Khuôn mặt tươi cười của Ina từ trong óc xẹt qua, như sao băng, xinh đẹp đến như vậy, lại ngắn ngủi.

Ánh lửa, phi thuyền nổ mạnh, cảnh tượng ngay lúc đó không ngừng diễn lại ở trong đầu.

Vì sao trên toàn bộ chiến thuyền phi thuyền vận chuyển cũng chỉ có một mình hắn ? Vì sao hai gã điều khiển viên khóa phòng điều khiển không chịu đi ra?

Rất rõ ràng, phi cơ tập kích máy bay vận tải, là chờ ở đó, mục tiêu là hắn.

Nhưng mà…vì sao…?

“Ầm Ầm”

Toàn bộ phòng đều như là chấn động, máy theo dõi điện não lại không có phản ứng gì, nhảy lên, dụng cụ đặt trên mặt bàn ở một bên đều lăng không bay lên.

Vương Tranh cũng không phải tượng gỗ hay thần phật!

Một trận thống khổ kịch liệt từ ngực dâng mạnh lên!

- Cảnh báo, cảnh báo, năng lượng siêu hạn tràn ra, khởi động trình tự khẩn cấp.

Đột nhiên vang lên âm thanh Cục Than Đen, Vương Tranh mạnh mẽ chấn động, lại lâm vào trong bóng tối vô hạn.

Cảnh trong mơ, một cảnh trong mơ đầy đen tối.

Ai muốn đối phó chính mình?

Là đối thủ IG bị mình đánh bại?

Không có khả năng!

Coi bản thân mình trở thành kẻ địch tuyệt đối không ít, nhưng mà những người này, một người so với một người càng kiêu ngạo hơn, cho dù là thua, cũng chỉ là tạm thời không như ý, phục hồi tinh thần lại, lại là lỗ mũi hướng lên trời, tự tin lão tử vẫn là đệ nhất thiên hạ , nhưng mà hiện tại tạm thời không phải, tương lai khẳng định sẽ có loại này.

Người như thế đều có một bệnh chung, bọn họ khinh thường dùng loại thủ đoạn tập kích thấp kém này, Vương Tranh tồn tại, chỉ biết kích thích bọn họ càng trở nên mạnh thêm.

Ngân Hà lớn như vậy, gặp được một chút thất bại nho nhỏ liền chơi trò thủ đoạn, cứ tiếp tụcnhư vậy , thiên tài cũng chỉ có thể biến thành phế vật.

Trừ bọn họ, còn có ai hy vọng hắn vĩnh viễn biến mất trên thế giới này?

Hoàng thất Aslan.

Một đáp án không muốn nghĩ đến, vẫn vọt ra từtrong óc, giống như dã thú thoát chuồng, ý thức Vương Tranh tru lên một trận u ám.

Nhưng mà nghĩ tới Ina tràn đầy nước mắt, bỗng nhiên Vương Tranh bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện mà mình đã đoán trước hay sao. Đây là sự thật, đế quốc Aslan tuyệt đối không cho phép, đừng nói yêu đương, cho dù là chút chuyện xấu, cũng không cho phép có một chút khả năng.

Ý thức của Vương Tranh lâm vào trong suy nghĩ trầm trọng, dần dần, ngủ say rơi vào trong bóng tối, thân thể nặng nề, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.

……

Ở một con thuyền khác trở lại hệ Mặt Trời, trên phi thuyền, những người khác đều cùng một chỗ, đám người Mông Ngao cũng không biết có chuyện gì, dọc theo đường đi đều không có lộ mặt.

Mông Ngao cũng không có cách nào, kỳ thật khi nhìn thấy công chúa biểu hiện liền đoán được muốn gặp chuyện không may, may mắn phản ứng của Aslan còn không tính rất kịch liệt. Nhưng mà nói yêu cầu tách hai người ra, đồng thời không cho phép tiếp tục gặp mặt, vì thế, công chúa bị đưa đến Atlantis, nói là học tập, tương đương với giam lỏng, quân đội vì lấy lòng Aslan da mặt cũng không cần.

Chẳng qua ba người Mông Ngao đi theo cố gắng nói vào, mới đáp ứng đưa Vương Tranh đến hành tinh Titan Dida hai năm, nơi đó mặc dù có chút đặc biệt. Nhưng mà đối với Vương Tranh mà nói có lẽ là chuyện tốt, bình tĩnh bình tĩnh, đối mặt sự thật có thể càng đỡ hơn, bọn họ thật sự không đành lòng nhìn một nhân tài như vậy ngã xuống, về phần chuyện khác, Vương Tranh phải vượt qua cửa ải tâm lý của chính hắn, thế giới này có phân chia giai cấp.

- Mệt nha, Vương Tranh đãi ngộ sẽ không giống nhau, còn có chuyên cơ.

- Còn phải nói, ngươi cũng không nhìn xem Vương Tranh là ai, đó chính là ông vua không ngai của chúng ta, trâu bò nhất!

Trương Sơn cười nói, mọi người đều bị phân phối nhiệm vụ, Trương Sơn phải ở hạm đội liên bang hệ Mặt Trời thực tiễn hai năm, nghĩ đến mấy nữ quan quân xinh đẹp trong đồng phục, Trương Sơn liền mừng rỡ cười toe tóe.

Tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, Lear vẫn im lặng. Có thể là không thích nghe, một mình đi ra ngoài. Mọi người cũng không để ý đến, La mập mạp lập tức theo đi ra ngoài.

- Đại ca, kỳ thật ngươi đừng để ý bọn họ nói như thế nào, đều là một ít dân quê mùa chưa thấy qua quen mặt.

La Phi vuốt mông ngựa nói, nếu không phải Vương Tranh, Lear mới là phong cảnh vô hạn.

Lear hơi hơi lắc đầu:

- Kỳ thật, đôi khi Vương Tranh tên nhóc này cũng đủ thú vị, con người thật sự rất nhỏ bé, giống như một giọt nước cũng khát vọng tới gần mặt trời, nháy mắt đã bị bốc hơi rồi.

La Phi nghe được Lear ca ngợi lại cười không nổi. Trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì làm thời điểm Lear ca ngợi một người, thì người kia đã không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.

- Đại ca, ngươi là nói..

Lear vỗ vỗ bả vai La Phi:

- Ta là , Vương Tranh không tệ, hiểu được?

La Phi ngơ ngác gật gật đầu, lời ngầm là người chết đều là tốt nhất.

Khó trách gần đây Lear vẫn rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

Nhìn ra vũ trụ xa xôi, trên khóe miệng Lear nở ra một nụ cườiý cười mơ hồ, hoặc như là trào phúng, nếu không phải đắc tội Aslan, thì làm sao có cơ hội như vậy, đáng tiếc a, vẫn không có phân ra thắng bại, hệ Mặt Trời nhất định thuộc riêng một người.

Lear King!

….

Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là tỉnh lại hai lần.

Lần tỉnh lại này, Vương Tranh lại nghe được giọng nữ dễ nghe kia, lần này chỉ có một mình nàng.

Nói liên miên cằn nhằn lại nói liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.