Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Chiến Thần Minh Ước​




Toàn thân Vương Tranh cũng tê dại, bởi vì tâm tình bị ảnh hưởng nên cậu nhanh chóng hiểu cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm.

Tiếng kêu rên vang lên liên tuông bất tận...

Rốt cuộc Vương Tranh cũng hiểu, cái gọi là thiên tài hoàn toàn chỉ là lừa bịp. Không biết sao mà cậu cứ ngu ngốc như vậy chứ. Chỉ cần buông mấy lời đường mật thì cậu đã mắc lừa rồi.

Vương Tranh muốn rời khỏi, nhưng mà Cốt Đầu nói là trừ khi hoàn thành, nếu không thì không thể rời đi.

Vương Tranh muốn ngừng huấn luyện, Cốt Đầu nói là đối với những chiến sĩ lười biếng, hắn có một trăm lẻ tám kiểu đánh thức chiến ý của đối phương. Vừa biết hạng mục lần này thì ngay cả nghĩ Vương Tranh cũng không muốn nghĩ nữa, huống chi là nếm thử.

Vương Tranh chỉ tốn nửa tháng đã quen thuộc với Mai Hoa Cột này, chính cậu cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Chỉ có thể giải thích là tiềm lực của con người thực lớn.

Vương Tranh cũng rất muốn biết thứ đồ chơi này có quan hệ gì tới siêu cấp chiến sĩ? Lẽ nào ở đế quốc Lan Đặc đó, chỉ cần có thể nhảy nhảy như thế là có thể trở thành siêu cấp chiến sĩ sao?

Không nói đến cái khác, chỉ cần nói đến khiêu vũ thì sau này Vương Tranh không cần phải buồn phiền nữa rồi.

Tiềm lực của con người là vô hạn, Vương Tranh nhanh chóng hiểu được cái gọi là chứng sợ độ cao, chứng sợ sự dày đặc, chứng sợ vũ khí cũng có thể vượt qua được. Nửa tháng sau cậu bắt đầu khiêu khích Cốt Đầu, đây cũng chính là niềm vui thú duy nhất của cậu.

- Hôm nay có trò chơi gì mới mẻ hơn không? Cái gì là con sên, con rệp hay là lão mẫu của nó thì ca ca cũng không sợ!

Vương Tranh nhanh nhẹn lao đến Mai Hoa Cột, vẫn không quên quay đầu lại giơ ngón tay giữa với Cốt Đầu.

Nhưng mà chờ đợi Vương Tranh phía trước không phải là một cái gì đó ghê tởm, buồn nôn mà là một người con gái trần như nhộng tuyệt đẹp, làn da trắng noãn, mềm mại, thuần khiết, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan, một đôi mắt to ngân ngấn nước...

- A

Bạn học Vương lần nữa phát ra tiếng rên la, ca là trẻ vị thành niên nha!

Cốt Đầu! Ngươi dám chạm đến điểm giới hạn của ta!!!

Cốt Đầu đứng ở một bên dường như cười rất vui vẻ, đương nhiên là điện từ hai tay của hắn giật rất thoải mái, nếu như thất bại sẽ bị trừng phạt!

Bạn học Vương dùng thời gian nữa tháng cuối cùng cũng hiểu, sắc tức là không, không tức là sắc, mỹ nữ đó cũng là một bộ xương.

Vốn tưởng rằng kỳ huấn luyện ở Mai Hoa Cột chấm dứt thì kết quả sắp xếp tổ hợp sẽ biến hóa. Trước mặt hắn đều là bắt đẩu cọc, sau lưng hắn đều là tam tinh cọc, biến đổi rồi lại biến đổi, tưởng rằng rất đơn giản nhưng rốt cuộc Vương Tranh phải mất hơn năm tháng mới luyện xong thứ này.

Chiến thuật quấy rối liên tiếp xuất hiện, Cốt Đầu biến thành đàn đàn rắn độc; đao phong trận; đống tử thi; ổ dòi bọ; còn có một số thứ chưa bao giờ nghe đến, dù sao thì bất cứ thứ nào có thể làm ảnh hưởng tâm tình, khiến Vương Tranh buồn nôn đều có đủ cả.

Niềm vui thú duy nhất của Vương Tranh chính là sau khi huấn luyện chấm dứt có thể trốn đến một góc để vẽ vòng tròn, mỗi vòng tròn đều chứa một bộ xương.

Cuối cùng, Vương Tranh đã ở một nơi tựa như địa ngục này được một năm. Quy Nhất Quyết của Vương Tranh cũng được luyện không tệ, tương đối thuần phục. Trong cơ thể Vương Tranh có một luồng khí thể cỡ đầu ngón tay út đang di chuyển. Trước kia khi hắn luyện đến tám đoạn cũng thỉnh thoảng xuất hiện nhưng rất là mỏng manh, mà hiện tại đã không giống như thế nữa.

- Chúc mừng ngài! Kế tiếp tiến hành kỳ huấn luyện thứ ba, đây cũng chính là phần cuối cùng của giai đoạn thứ nhất.

Người máy nói:

Trọn một năm qua, đây là lần đầu tiên Vương Tranh cảm thấy Cốt Đầu đẹp trai đáng yêu như vậy. Cậu ôm cổ Cốt Đầu, nói:

- Cốt Đầu à! Cậu thực sự quá tốt, cuối cùng ca cũng được phóng thích. Thượng Đế nói cho chúng ta biết cuối cùng ta cũng đã được thức tỉnh từ cơn ác mộng rồi, ha ha!

Người máy vẫn không nhúc nhích.

- Kỹ năng đơn giản Kháo Sơn Băng, tôi đến biểu diễn một lần cho ngài xem.

Trong không gian sinh ra một số cột đá, sau đó cốt đầu hạ vai xuống, thân hình gầy còm bỗng nhiên lao tới phía trước nhanh như một tia chớp, đụng vào cột đá.

- Ầm...

Vương Tranh vội vàng vỗ tay.

- Đụng tốt lắm, tiếp tục đi!

Trong lòng Vương Tranh thầm nghĩ, tốt nhất là đụng đến đầu sọ đều vỡ nát, vừa vặn dùng xương cốt để bón đất đai.

- Đây chính là Kháo Sơn Băng, tiếp theo chính là huấn luyện.

- Vậy thì xong rồi.

Vương Tranh đã hình thành thói quen lẩm bẩm một mình, bởi vì có rất nhiều vấn đề Cốt Đầu đều không trả lời được.

Không có buồn tẻ nhất mà chỉ có càng buồn tẻ hơn thôi. Bỗng nhiên Vương Tranh rất nhớ đến Mai Hoa Cột, bởi vì ít nhất thì nó còn có chút biến hóa. Bây giờ, nhiệm vụ mỗi ngày của Vương Tranh chính là không ngừng đụng rồi lại đụng. Cậu rất nghi ngờ là mình có thể bị đụng đến chấn động não không.

Mỗi một kích nhất định phải dùng toàn lực, bởi vì chỉ có dùng toàn lực thì cột mới sáng lên, nếu không thì cái chờ đợi Vương Tranh chính là...

Thời gian trong ngày được phân chia thành ba phần, phần thứ nhất chính là tu luyện Quy Nhất Quyết, phần thứ hai chính là đụng đến ngốc nghếch mà không ai đền mạng, phần thứ ba chính là trợn đôi mắt nhỏ ti hí đến khi to như quả nho. Cái Vương Tranh cần làm chính là nhìn chằm chằm vào một chiếc lá, nghe đâu là nhìn một bức tranh vẽ nào đó, lúc nào nhìn thấy rõ thì lúc đó xem như vượt qua kiểm tra.

Thời gian dần trôi qua, cuộc sống mỗi ngày của Vương Tranh chính là ngồi, đụng, trừng mắt. Cậu cảm thấy hai mắt của mình càng ngày càng lớn, mắt hai mí cũng đã ra đi. Về sau, quả thực là Vương Tranh đã thấy rõ trên lá cây có vẽ một bộ xương, móa!

Lại một năm nữa trôi qua, Vương Tranh đã thành thói quen bắt đầu một ngày mới với trạng thái tinh thần lạc quan nhất. Thế nhưng không gian lại ngoài ý muốn quay lại trạng thái của ngày đầu tiên.

- Chúc mừng ngài! Ngài đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất của đợt huấn luyện, bây giờ ngài có thể rời khỏi.

- Rời khỏi?

Vương Tranh đứng sững sờ một hồi lâu rồi mới thẳng thắn nói, gần như cuộc sống địa ngục hai năm qua đã thành thói quen. Không thể không thừa nhận là cậu đã thích ứng với năng lực mạnh mẽ vô địch đó rồi, hơn nữa... Cũng không biết là do bị thành hạ đã thành thói quen hay không mà cậu đã có chút tình cảm với Cốt Đầu. Tuy rằng hắn tàn nhẫn nghiêm khắc nhưng vẫn rất nghiêm túc.

Tuy nhiên, nếu như có cơ hội rời khỏi thì Vương Tranh tuyệt đối sẽ không có chút do dự.

Sau khi cười như điên một lúc lâu thì Vương Tranh ôm chằm Cốt Đầu một cái.

- Cốt Đầu à! Tuy là cậu rất xấu nhưng lại rất hiền lành, sau này ra sẽ rất nhớ cậu đấy.

- Đợi đến khi ngài tích lũy được năng lượng chiến đấu đầy đủ thì ngài có thể tiến hành giai đoạn huấn luyện thứ hai.

Cốt đầu lẳng lặng nói.

Trong lòng Vương Tranh cười ha hả, cái đầu cậu đấy, quỷ mới trở về, tự cậu mơ giấc mơ mùa thu tươi đẹp đi, ha ha ha ha!

- Gợi ý huấn luyện căn cứ vào kế hoạch bí mật của siếu cấp chiến sĩ. Nếu như trong vòng hai năm mà ngài không cách nào tích trữ đầy đủ năng lượng chiến đấu thì chương trình sẽ tự khởi động hủy bỏ nhân luân.

Cốt Đầu nghiêm túc nói.

- Cái gì? Hủy bỏ, hủy bỏ cái gì, cậu nói lại lần nữa coi...!

Vương Tranh không nhịn được kêu lên.

- Mong đợi đến lần sau của ngài.

Lần đầu tiên, Cốt Đầu biểu lộ một nụ cười cứng nhắc.

Sau đó Vương Tranh cảm giác không gian đang phai nhạt, cả người đang bị ném đi.

- Trời ơi! Cốt Đầu, cậu còn chưa nói cho ca biết cái gì là năng lượng chiến đấu mà!!!

- Cốt Đầu không nên đùa như vậy!

Vương Tranh hét to một tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy.

Vương Tranh mở mắt ra, chính mình vẫn ở trong nhà, toàn bộ phòng như bốc lên một mùi thối xộc lên mũi, dường như có một thứ gì đó đã bị hôi thối tới lên men. Vương Tranh vội vàng mở cửa sổ ra, thiếu chút thì cậu đã bị ngạt thở. Ôi chao! Đây là thứ gì?

Ánh mặt trời a..., trái đất a..., thật là kỳ diệu a... Cậu thật sự đã trở về!

Vương Tranh đứng ngây ngốc một lát rồi nhìn về phía đồng hồ treo trên tường... Sao có thể!!!

Cậu nhớ rõ là cậu đã ở trong hệ thống siêu cấp chiến sĩ ngẩn ngơ hai năm rồi, nhưng thời gian ở đây chỉ mới qua có hai ngày. Bây giờ là khuya chủ nhật, cậu mở ra điện thoại, đúng là không sai, chẳng qua là có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tiểu Tô.

Vương Tranh vỗ vỗ lên mặt của mình, ... Ma Phương đâu rồi?

Không thấy Ma Phương, nếu không phải là cái hộp không kia vẫn đặt ở trên bàn thì Vương Tranh đã hoài nghi tất cả những thứ mình trải qua chỉ là một giấc mộng hay không, một giấc mộng rất dài rất dài.

Đột nhiên Vương Tranh giật nảy mình một cái, ầm......

Vương Tranh bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, lệ tuôn trào, chút nữa là đau đến chết luôn rồi!

Nhưng mà Vương Tranh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, vội vàng đi đến cửa hàng sách của lão Cổ, nhưng trong phòng lại trống không, trên bàn có đặt một cái phong thư.

- Tiểu tử à! Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, khiêm tốn một chút, coi chừng bị bắt đi giải phẩu đó, chúc may mắn. Còn nữa, tiền dự trữ của con ta đã mang đi, coi như là học phí mấy năm nay.

- Tiền dự trữ?

A, giết người không thấy máu nha.... Đó vốn là tiền mua quan tài của bạn học Vương nha... Ý vị này chính là, còn năm tháng mười ngày nữa là bạn học Vương thiên tài của chúng ta sẽ thành niên mà trong túi chỉ còn lại đúng ba trăm đồng bạc thôi!

Nhiêu đây có thể ăn được mấy ngày chứ?

Vương Tranh dùng thời gian mười phút để sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu của mình. Đó chính là cậu còn sống, Ma Phương đã biến thành một hình xâm trên ngực, cả người cậu đã biến đổi không còn như lúc trước. Đây không phải là mộng, còn lão Cổ đó rõ ràng không phải là một lão đầu bình thường!

Ông ta là một lão tặc!

Lại nhẫn tâm ra tay với học sinh nghèo như vậy, đúng là không có thiên lý nha!!!

Tại một nơi cách căn phòng nhỏ vài trăm mét có một người đang lẳng lặng đứng nhìn Vương Tranh gào thét thảm thiết. Lúc này, lão Cổ đã thay đổi hình dáng bên ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn vui vẻ:

- Tiểu tử à! Ta biết là con có năng lực mà, thật hy vọng ta có thể sống thêm vài năm nữa.

Vương Tranh đi khắp cửa hàng sách, muốn tìm xem bên trong còn sót lại đồ ăn gì không, đồ quá hạn cũng không buông tha. Hai chân bận rộn, hiện tại cậu đã nghèo rớt mồng tơi, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm. Cũng may là từ nhỏ cậu đi theo cha đã thành thói quen, dù sao ở thời đại này mà muốn dùng truyền thừa ngàn năm để lừa dối người khác cũng không có dễ dàng như vậy. Thực không biết là mụ mụ đẹp như thế lại nhìn trúng điểm nào của hắn.

Còn về năng lượng chiến đấu?

Người nào trãi qua hai năm huấn luyện như địa ngục như thế mà còn sợ chết chứ?

Tuổi trẻ a..., ánh mặt trời a..., Vương Tranh ta đã trở về rồi!

- Lão đại, lão đại, em còn tưởng anh mất tích rồi chứ!

Nghiêm Tiểu Tô sốt ruột muốn chết, sở dĩ hắn gọi Vương Tranh là lão đại chủ yếu là vì bài tập, kêu riết rồi thành quen. Vương Tranh tuyệt đối là thiên tài làm bài tập, điểm này Nghiêm Tiểu Tô cùng với những bạn học cùng lớp vô cùng bội phục. Nhưng mỗi lần kiểm tra đều là vừa vặn đạt tiêu chuẩn.

- Mất vài cọng lông, vừa mới tỉnh ngủ.

Vương Tranh nghe được giọng nói của Nghiêm Tiểu Tô lần nữa, ở trong lòng Vương Tranh giọng nói này tựa như một nữ thần.

- Khụ khụ, lão đại à! Có một chuyện muốn anh giúp đỡ, năm thiếu một. Em biết là anh không có hứng thú nhưng hôm nay là trận chiến thăng cấp đầu tiên của em, nhịn ba tháng rồi... Vốn đã hẹn trước nhưng cái tên Tạ Vũ Hân lại cho em leo cây, anh nỡ lòng nào bỏ mặt em chứ!

Nghiêm Tiểu Tô nước mắt lưng tròng nói.

Không ngờ Vương Tranh lại sáng khoái nói:

- Không thành vấn đề!

- Lão đại à! Em yêu anh trọn đời!

- Xéo đi! Năm phút, không mười phút nữa anh mày sẽ đến!

Vương Tranh muốn tắm, cậu cảm giác thân thể mình đã thối lắm rồi. Trước kia cậu không có hứng thú, nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy hứng thú, cảm giác mình còn sống thật tốt!

Tiệm Internet Huynh Đệ.

Đây chính là tiệm internet

Đây là cái tiệm Internet đông khách nhất gần trường học, tên cũng đặt rất hay, không có huynh đệ thì không có sự nhiệt huyết, mà không có huynh đệ bạn cũng rất khó lăn lộn ở Chiến Thần Hiệp Ước.

Dù là nhóm bạn có bốn cao thủ, nhưng chỉ cần một một hố đen thì toàn đội sẽ bị chôn vùi.

Một chọi năm?

Đầm rồng hang hổ đấy!

Chiến Thần Minh Ước, gọi tắt là CT, là một trò chơi cơ chiến trong hệ ngân hà, chiến sĩ cơ động đã thành nhân loại trong việc vận dụng những công cụ cùng binh khí phổ biến trong cuộc sống, là sự kết hợp hoàn mỹ nhất giữa sinh vật khoa học kỹ thuật và máy móc khoa học kỹ thuật.

Thông qua kết nối cảm xúc, người làm việc ở trong buồng lái sẽ phản ứng thành động tác cơ giáp, Mà CT thì không có yêu cầu về phương diện này, bắt đầu cực kỳ dễ dàng, thế nhưng muốn trở thành cao thủ thì cần phải có ý thức chiến đấu, kỹ năng cùng kinh nghiệm cực mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.