Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 22: Q.5 - Chương 22




Diệp Tử Tô trắng mắt liếc một cái:

- Ngươi mới biết được à, kỳ thật ta chính là sói bà ngoại.

Vương Tranh cười ha ha:

- Sói bà ngoại mà đáng yêu như vậy ta thật sự muốn có đấy.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, bạn học Vương ăn rất thỏa thích, Diệp Tử Tô cũng rất vui vẻ, trong lòng càng thêm cảm kích Lâm Hồi Âm.

Mở lễ vật của Lâm Hồi Âm ra, có đĩa nhạc được kí tên, mấy tờ áp phích, còn có hai vé, hiển nhiên là vì chuẩn bị cho hai người, như thế này dường như có chút hơi quá chu đáo.

Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô hai mặt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, quá tốt rồi.

- Có lẽ bản thân nàng không tính là gì, hoặc là mọi người ở Aslan đều khách khí như vậy.

Diệp Tử Tô cười nói.

Nghe được Aslan, Vương Tranh hơi sửng người một chút, sau đó khôi phục thái độ bình thường rồi bắt đầu chén sạch thức ăn trên bàn.

Ăn cơm chiều xong, Diệp Tử Tô mời Vương Tranh cùng nhau tản bộ, bạn học Vương trừ huấn luyện ra, thật đúng là thiếu niên năm tốt, trừ chung quanh ở trường học ra thì nhưng nơi khác hắn đều không quen thuộc, kỳ thật Thượng Kinh thật sự rất đẹp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lần đầu tiên nói chuyện về một ít chuyện thích thú thời trung học.

- Không phải đâu, nói như vậy ngươi luôn luôn rình coi ta?

Vương Tranh trêu chọc nói.

Diệp Tử Tô nhẹ nhàng đấm Vương Tranh một chút:

- Cái gì gọi là rình coi, người ta chỉ là cảm thấy ngươi rất tốt mà thôi, ngươi không biết ngươi không giống với người khác sao, đi học thường xuyên ngủ gà ngủ gật, mỗi lần đến cuộc thi đều đạt được điểm không cao không thấp, thuận lợi vượt qua.

Vương Tranh nhức đầu, chậc chậc, những cái này đều là lão Cổ gây ra, hiện tại nghĩ đến lão già mất nết này chắc là sớm có dự mưu, không chừng đang thiếu người khác một số tiền lớn thì phải?

- Chuyện này đều bị ngươi phát hiện, ngươi biết quá nhiều rồi a.

- Vậy ngươi muốn thế nào đây?

Diệp Tử Tô hơi nhẹ nhàng cắn môi nói.

Vương Tranh cười cười, vừa mới chuẩn bị trêu chọc vài câu, từ một ngõ nhỏ bên cạnh lập tức xông ra sáu tên.

- Chậc chậc, người đẹp nhỏ nhắn, múp như súp kờ no, con gà con này thế nào thì bọn anh không biết, nhưng mấy anh rất muốn từ từ nói chuyện với em một chút về cuộc sống.

- Đại ca, còn có lý tưởng nữa, nghe nói mấy bé sinh viên đều thích thứ này.

- Im đi, ta biết, khi nào lên trên giường, ta sẽ từ từ dạy!

- Đại ca, xem tướng đi của cô em này, hẳn vẫn còn thơm ngon, đại ca thật có phúc.

- Hắc hắc, nếu là hàng zin, mỗi người đều có thưởng.

Diệp Tử Tô căng thẳng, khắp nơi trên người của mấy tên này đều là hình xăm, nhìn dáng vẻ chắc chắn là lưu manh, trong tay còn mang theo dao nhỏ, dây xích linh tinh.

Dù sao cũng là học viên của học viện quân sự, Diệp Tử Tô cũng không sợ, thậm chí còn xắn tay áo thủ một tư thế chiến đấu.

- Chậc, cô em này đã luyện qua công phu, là loại đàn ông thích nhất, trong chốc lát bảo đảm hầu hạ cho đến khi em thích mới thôi, tụi bây lên, đập chết bà thằng nhóc con này đi.

Năm tên côn đồ đầu trọc đồng loạt xông lên, Vương Tranh rất bất đắc dĩ ngáp một cái, nháy mắt ra tay, nhẹ nhàng, êm ái, thoáng cái nằm sạch sẽ.

Tổng cộng cũng chỉ có năm đòn mà thôi, năm người liền lăn lộn nằm trên mặt đất, đối với loại người này Vương Tranh không có cảm tình gì cả, xuống tay tự nhiên là đủ mạnh để cấp cho đối phương khắc sâu trí nhớ, không nằm mấy tháng đừng nghĩ đứng lên.

Đại ca là tên trên mặt có một vết sẹo quả thật hoảng sợ, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng

- Thằng nhóc, thân thủ không tệ , dám động anh em ta, ngươi có thể nhanh hơn súng của ta không!

Nói xong sẽ chuẩn bị bóp cò súng, Vương Tranh đã như tia chớp vọt qua, nháy mắt lấy cổ tay cầm súng của đối phương, răng rắc...

Tay bị bẻ gãy.

- Nói đi, là ai kêu ngươi đến.

Vương Tranh ngồi xuống dưới, nhẹ nhàng gõ lên đầu của mặt sẹo.

- Không biết, có bản lĩnh giết chết ta.

Mặt sẹo còn tỏ ra rất kiên cường.

Vương Tranh nhịn không được vui vẻ, nếu không phải Diệp Tử Tô còn ở một bên, hắn có một vạn phương pháp làm cho tên mặt sẹo này mở miệng, những thứ này hắn được Khô Lâu dạy dỗ qua. Loại cao bồi vườn này, ngoài miệng càng hò hét nhưng lá gan lại nhỏ.

- Đánh đánh giết giết rất dọa người nha. Anh bạn nói thử xem nếu ta bẻ gãy hết tay chân của anh bạn, anh bạn còn có thể tiếp tục lăn lộn tại khu vực này sao, hay là giao cho cảnh sát cho tiện, một đám côn đồ lại dám cướp hai sinh viên của học viện quân sự, nhân tài tương lai của quốc gia, hay là chúng ta hai bút cùng vẽ đây?

Đưa lưng về phía Diệp Tử Tô, ánh mắt của Vương Tranh lúc này giống như dã thú, mặt sẹo rùng mình một cái, dường như tên nhóc này đã từng giết người a.

- Đại… đại ca, ta sai rồi, kỳ thật bọn ta chỉ muốn hù dọa hù dọa hai người mà thôi, là có người cho bọn ta 50.000 để cho bọn ta đi tâm sự với ngươi một chút. Chuyện thành công còn có thêm 50.000.

- Là ai thuê các ngươi làm như vậy!

- Ta cũng không biết, đại ca, đại tỷ, là người đại lý giới thiệu.

- Nói như vậy, ngươi cũng không có tác dụng gì?

Vương Tranh cười tủm tỉm vươn tay làm cho mặt sẹo lạnh run một trận, người này thời điểm bẻ gãy xương cốt bọn họ tương đối thoải mái, tên này con mẹ nó quả thật là đã từng lăn lộn ngoài giang hồ rồi.

Mặt sẹo sợ tới mức vội vàng cầu xin tha thứ, điển hình chuyên bắt nạt kẻ yếu.

Vương Tranh có thể cảm giác được tinh thần dao động của mặt sẹo, đây là nói thật, cũng không biết là ai nhìn hắn không vừa mắt như vậy.

Cầm khẩu súng, vỗ vỗ ở trên đầu mặt sẹo:

- Có tay có chân không chịu làm việc đàng hoàng, hoàn lương đi, lần sau còn để cho ta nhìn thấy mấy người cũng các ngươi cò nữa thì không tốt như hôm nay đâu.

Nói xong kéo Diệp Tử Tô cùng nhau rời đi, Diệp Tử Tô thoạt nhìn ôn nhu, nhưng trong xương rất kiên cường, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mà Vương Tranh ở đây nên hoàn toàn không có cơ hội.

Mặt sẹo giãy dụa nhặt lên súng, vừa xem liền hít một hơi khí lạnh, đầu súng bị bẻ cong.

Mẹ kiếp, thời buổi này thật khó lăn lộn a, hiện tại học viên của học viện quân sự đều hung tàn như vậy sao?

Vương Tranh không nói thêm gì, đây chỉ giống như là nhạc đệm nho nhỏ, đưa Diệp Tử Tô về ký túc xá, cũng may Diệp Tử Tô cũng không phải bé gái bình thường, tâm tình còn rất tốt, nhưng mà lại phá đi thời gian lãng mạn của hai ngươi

- Tử Tô, chúc ngủ ngon, gặp mộng đẹp, còn nữa cảm ơn ngươi.

- Vương Tranh, ngủ ngon.

Diệp Tử Tô nhẹ nhàng cắn cắn môi, cuối cũng không nói gì cả, hôm nay nàng đã rất cao hứng rồi.

Làm đại tiểu thư của OMG, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện tự vệ cá nhân, Vương Tranh ra tay rất quyết đoán, ở người bình thường xem ra thậm chí có chút tàn nhẫn, nhưng mà theo Diệp Tử Tô thì đó lại là rất khí phách, trong nháy mắt đã tiêu diệt sạch, dường như ở hắn trên người hắn không có chuyện gì là không làm được.

Thời điểm Vương Tranh nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau, Diệp Tử Tô đều có thể nghe được nhịp tim của bản thân, là kịch liệt cùng hạnh phúc như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.