Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 13: Q.10 - Chương 13: Tinh Anh (2).




Tạ Nhã Đình vội vàng lấy khăn tay ra lau giúp Vương Tranh:

- Xin…Xin lỗi…

Trường hợp quan trọng như vậy. Quần áo lại bị bẩn, tay chân Tạ Nhã Đình cũng là có điểm luống cuống.

Vương Tranh tùy ý khoát tay:

- Không sao, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, trong chốc lát sẽ đi rồi.

Lúc này một trận tiếng động lớn ồn ào vang lên trong đại sảnh. Tiếu Phỉ, Marcos, còn có ba người tuổi trung niên cùng nhau đi vào.

Mười mấy tên học viên ở đây đều đi lên, Tiếu Phỉ cùng Marcos lần này đã làm ra náo động thật lớn, bọn họ xem thường Vương Tranh, nhưng lại rất sùng bái Tiếu Phỉ. Lần đột phá này, làm cho Tiếu Phỉ được xếp dự bị trở thành nhà Vật Lý học lừng danh nhất thế kỷ này, phải biết rằng, chỉ có nhà Vật Lý học mới mới có thể trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất. Cho tới bây giờ, còn không có nghành nào khác có thể thay thế được.

Huống chi Tiếu Phỉ lại tuổi trẻ như thế, quả thật nổi bật có một không hai.

Song song với Tiếu Phỉ, cùng đi với Marcos là ba người có danh vọng cực lớn thuộc các lĩnh vực khác. Hiển nhiên đều rất quen thuộc lẫn nhau, lần nà Tiếu Phỉ cũng có chuẩn bị mà đến, lý luận chuyển thành thực tế, cần các cao thủ hỗ trợ, ví dụ như dựng mô phỏng chuyên nghiệp...

Đến lúc này, một đám thanh niên vừa rồi vẫn còn đang ra vẻ sĩ diện giờ rất khiêm tốn với phong thái khiêm tốn, một đám đều là tỏ ra thành kính.

- Vương Tranh, ta đi qua đây.

Tạ Nhã Đình biết bỏ qua cơ hội này khả năng ngày sau rất khó đụng phải.

Vương Tranh gật gật đầu, với hắn mà nói, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều rất bình thường, chỉ cần không có người nào nhàn rỗi đến tìm hắn gây phiền toái thì tốt rồi.

Tiếu Phỉ nhìn qua, Vương Tranh khoa tay múa chân làm động tác, lại chỉ chỉ bên ngoài, ý nói hắn muốn phánh khỏi đây.

- Giáo sư Đổng, đây chính là Vương Tranh, không phải ngươi muốn làm quen với em ấy sao?

Trung niên họ Đổng ánh mắt hơi giật một cái:

- Ah, thật không, nghe nói rất nhiều lần, ta cũng muốn gặp xem hắn là người xuất sắc như thế nào?

Thấy Tiếu Phỉ ngoắc, Vương Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới.

- Vương Tranh, đây là tiến sĩ Đổng Học Vũ, hiện tại là ngôi sao sáng về mặt Vật Lý không gian.

Tiếu Phỉ hơi hơi nháy mắt một chút.

Vương Tranh bất đắc dĩ a, lại rơi xuống hố rồi, sớm biết như thế thì sẽ không tới, hiện tại hắn vừa nghe mấy chữ ngôi sao sáng liền có chút rùng mình.

- Tên nhóc, nghe Tiếu Phỉ nói, sáng ý đột phá về định vị không gian di động là đến từ em, hơn nữa ở trên đường đến đây lại có ý tưởng mới?

Đổng Học Vũ nói.

- Đều là hai vị thầy giáo dạy tốt, em làm gì có ý tưởng nào?

Vương Tranh cũng không muốn biểu diễn ở đây, bằng không khẳng định sẽ bị một đám người bới lông tìm vết không để yên cho, huống chi vừa thấy tư thế đối phương chính là muốn kiếm chuyện.

- Thưa thầy, bạn học Vương Tranh rất khiêm tốn, hôm trước em cùng bạn học Vương Tranh ngẫu nhiên gặp phải, thì không phải như thế, bạn ấy có rất nhiều ý tưởng đối với lĩnh vực Vật Lý đương đại.

Nikaisi đột nhiên nói, còn lộ ra một nụ cười chân thành nhìn Vương Tranh.

Vương Tranh cũng không nghĩ tới tên nhóc này còn biết chơi người như vậy, ts cả nhà mày chứ cao với chả thủ nha

Lúc này phản bác cũng đã trễ, người khác vào trước là chủ, nói gì thêm cũng chỉ càng khẳng định hắn đang dối trá.

- Ah, Tiếu Phỉ, giọng điệu đệ tử này của ngươi cũng đủ lớn, bao quát toàn giới Vật Lý, ta cũng không dám nói như vậy.

Đổng Học Vũ thản nhiên nói.

Vương Tranh cũng cảm giác được cái gì, gần đây thanh danh lan truyền của Tiếu Phỉ quá lớn, có thể làm cho Đổng Học Vũ cảm thấy có áp lực, người này là đến đòi sĩ diện, thường nghe nói học thuật đấu tranh không thua gì chiến trường, hơn nữa càng biết âm người, hiện tại xem ra thật sự là có điểm như vậy.

- Đổng tiền bối, không chỉ có đương kim giới Vật Lý, toàn bộ giới khoa học đều nhân tài xuất hiện lớp lớp a, ở đây cũng đã có nhiều như vậy.

Vương Tranh cười nói, không hề có chút nổi nóng.

Điểm kỹ xảo nho nhỏ ấy đã muốn chọc giận hắn, cũng quá mức trẻ con.

Còn lại vài giáo sư kỳ thật cũng hiểu được cần chú ý vào bầu không khí như nơi này, cũng không muốn làm chuyện này quá mức.

- Vương Tranh, tuy rằng lấy được một chút thành tích, nhưng vẫn phải khiêm tốn a, nhất là phải giống như các giáo viên của mình, cần phải học tập nhiều hơn.

- Hừ, con đường khoa học này phải có kiến thức vững chắc cùng tính nghiêm cẩn, nhìn xem ngươi, trường hợp chính thức lại quần áo lại không chỉnh tề, người như vậy làm sao có thể là người ham học hỏi được?

Đổng Học Vũ tương đối không khách khí, hắn chẳng những gõ Vương Tranh, cũng là mượn cơ hội này hạ thấp mặt mũi Tiếu Phỉ, ý là nói cho Tiếu Phỉ, tuy rằng ngươi lấy được chút thành tích, nhưng ta mới là người có quyền.

Tạ Nhã Đình bị chen đẩy ở bên ngoài có chút sốt ruột, học Vật Lý nếu đắc tội Đổng Học Vũ, con đường đi về sau chẳng khác nào bị chặt đứt a.

Trên mặt Tiếu Phỉ mỉm cười như trước, cũng không có ý giải vây thay cho đệ tử của mình, bởi vì nàng biết Vương Tranh tên nhóc này kỳ thật rất không dễ chọc, ngươi không chọc giận hắn thì tốt, nếu làm hắn tức giận, thì cũng chẳng thèm quản ngươi là ngôi sao sáng hay cái khỉ khô gì.

Xem độ tuổi của đối phương, bạn học Vương Tranh nhịn, nhưng nếu vẫn châm chọc như thế, vậy thì sẽ không xong rồi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này ở cửa vang lên một giọng nói sang sảng.

- Trò hề chứ so với chả sánh, ngươi là người mẫu sao, ăn mặc dể nhìn có tác dụng rắm gì, có tài mới thực sự mới là vương đạo!

Gail giống như ông lão KFC đi đến, nhanh giống như cơn gió thoáng chốc đi đến trước mặt Vương Tranh, từ trên xuống dưới đánh giá Vương Tranh.

- Lão Mục, ta nói đúng phải không, đã nói tên nhóc này khẳng định là người lần này đoạt giải thưởng cống hiến cao nhất, Vương Tranh, ta đã nói, trừ ngươi ra chỉ sợ cũng không người khác, Tiếu Phỉ, ngươi cô bé này rất không có suy nghĩ!

- Thầy Gail, tại sao ngài lạiđến đây, không phải thầy đã nói?

Tiếu Phỉ cũng lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Miễn, nếu bằng đám này, ta đến để làm gì, nhưng tên nhóc này chính là một chuyện khác, nhóc con ngươi không có lương tâm a, thắng xong bỏ chạy, làm hại ta tra xét tư liệu một ngày mới tìm được ngươi!

Nói xong liền kéo tay của Vương Tranh, như sợ Vương Tranh biến mất.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, đây là đang ca bài gì?

- Gail, ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì, lớn tuổi rồi mà cũng không sợ té ngã sao?

Mục Phùng Xuân thanh âm vang lên.

- Lão Mục, lần này ta thắng ngươi, ta đã nói tên nhóc này nhất định ở đây!

Mục Phùng Xuân xuất hiện, lập tức làm cho các học viên đều kích động, mặc dù Tiếu Phỉ có danh tiếng, nhưng dù sao thời gian còn thiếu, lực ảnh hưởng không đủ. Nếu nói hiện tại ở giới khoa học ai có uy vọng nhất, vài thập niên trước khẳng định là Alan Tuco, hiện tại khẳng định là Mục Phùng Xuân.

- Nhóc con, lòng dạ của ngươi không tốt nha, khi dễ ông lão xong rồi cứ như vậy bỏ đi..

Mục Phùng Xuân cười nọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.