Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 149: Q.16 - Chương 149: Tranh giành trung đội trưởng (2).




Cũng may, Vương Tranh tên nhóc khốn khiếp kia cuối cùng không uổng phí sự chờ mong của hắn! Lại trực tiếp mạnh mẽ kháng cự cho tới bây giờ, nhưng lại dám dựa theo mệnh lệnh đi báo danh, hiện tại cổ thế kia đã bị làm nhạt, đám người này cũng không dám ra tay đối với Vương Tranh đang ở sâu trong bộ đội Ngân Minh. Mà hắn, cũng có thể thoáng bố trí một phen, hắn Mông Ngao cũng không phải là loại đã trúng một côn liền hèn nhát không phản kích!

……

Hành tinh Titan Dida, thành Hạp Cốc.

Quán bar Cáo Lửa.

Vừa thấy tên này, chỉ biết, đây là địa bàn của tiểu đội thứ ba.

Sự thật cũng là người của tiểu đội thứ ba mở quán bar, chỉ có điều người này đã xuất ngũ, lựa chọn định cư ở hành tinh Titan Dida.

Bên trong quán bar là một mảnh khói lượn lờ, trên vách tường là màn hình điện tử thật lớn, đang truyền phát tin tức một trận thi đấu bóng chày, đám người Kinh Long, một bên nhìn trận bóng, một bên hút thuốc uống bia, nơi này là địa phương bọn họ thả lỏng chính mình. Chuyên tâm xem trận bóng, uống cho say mèm, ở trong này, bọn họ không là binh lính gì cả, mà là chính mình.

Trời mới biết nhiệm vụ lần này phải bao lâu mới có khả năng chấm dứt, ít nhất trước mắt xem ra, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hy vọng, đám cặn bã kia đến mạ vàng, vơ vét đủ lý lịch xong đã bắt đầu vận tác, một đám rời đi, còn lại bọn họ đám lính lác không có phương pháp.

- Tay sạch sẽ một chút cho ta, thèm lắm sao, lão tử mời vài cô bé bán bia dễ dàng lắm à?

Một tên to con đầu trọc mang chân sắt rống to về phía vài tên đội viên đang đùa giỡn mấy cô bé bán bia.

Kinh Long cười lớn một tiếng, quay đầu liền mắng ngược đi qua:

- Bà mẹ nó đầu trọc hoa cúc của ngươi ngứa hay sao, người ta mấy cô bé đều không nói chuyện, ngươi đã đỏ mắt, điện thoại gọi vài cô em chuyên nghiệp lại đây không phải được rồi hay sao?

Nhóm cô bé bán bia đều cười ha ha, ỡm ờ bán miệng cười, chào hàng đại lý bia của các nàng, số rượu này các nàng sẽ chia ba chia bốn với quán bar và hãng rượu . Ở thành Hạp Cốc, không có cách kiếm tiền nào tốt hơn cách kiếm từ đám binh lính , nói thật, nếu thật sự có cơ hội, các nàng cũng muốn cùng người lính Ngân Minh kết làm bạn trai bạn gái, ở trong này, có thẻ quân sẽ có ưu đãi là tốt nhất.

Trong tiếng cười, cũng không biết tầm mắt mọi người đi xem bóng chày trên màn hình, hay là xem “quả bóng” của mấy cô bé.

Dù sao, loại bóng này đúng là vừa hấp dẫn lại đẹp mắt.

Lão đầu trọc kêu là Trần Cường, trước kia là thám báo tiểu đội thứ ba, một lần nhiệm vụ, bởi vì ngoài ý muốn, chặt đứt một chân, không cha không mẹ, chỉ có một đám anh em tiểu đội thứ ba cho nên hắn không có lựa chọn về nước làm "Anh hùng". Chuẩn xác mà nói, trở về cũng chỉ là kẻ tàn phế không có người thần, ở trong này gia nhập kế hoạch công dân trên hành tinh Titan Dida, mở quán bar Cáo Lửa này.

Kéo tên cơ bắp, liên tục rót cho mấy chai bia:

- Nghe nói trung đội muốn kiếm đường chạy, Ngân Minh không ai nguyện ý đến thu thập cục diện rối rắm này, Cáo Đỏ có phải có cơ hội hay không ?

Đầu trọc làm một cái thủ thế mạnh hướng về phía trước.

- Làm cái đầu ngươi, chuyện tình cơ mật như vậy, từ chỗ nào nghe tới?

- Cơ mật con bà ngươi, toàn bộ thành Hạp Cốc, ngay cả chút mèo chuột đều nghe nói, ai mà chẳng biết việc này?

- Gần đây Cáo Đỏ đã bị kêu đi nói chuyện vài lần rồi, chỉ là cũng giống Cáo Bạc , sợ là phải cạnh tranh.

- Nghe lão Trác nói, trong đội vừa đến thêm một binh lính học viên? Không thành vấn đề chứ? Cáo Bạc bổ sung mấy tên thuộc hạ mới, đều là vài nhân vật hung ác, loại cứng đầu gai góc thật sự.

- Sợ cọng lông, để cho binh lính học viên đi làm hậu cần, hoặc là làm mồi. Mẹ nó, nói chuyện này để làm gì, xe đến trước núi ắt có đường, có tiểu đội Cáo Đỏ chúng ta, Cáo Bạc cũng đừng suy nghĩ, hắc hắc, dù sao trừ con cáo điên kia ra thì ai cũng không thể lấy chỗ tốt từ chúng ta.

- Đúng vậy, chơi tới bến! Chỉ có điều, vẫn phải cẩn thận Cáo Bạc, tên khốn kia không giống đội trưởng . Thích chơi trò bẩn thỉu, không dễ chọc.

- Phất!

Tên cơ bắp lời nói khá hùng hồn, dù sao có Cáo Đỏ chắn ở phía trước, sợ con chym?

Mọi người đều uống một hơi cạn sạch, uống rượu xong, ngủ luôn ngay tại quán bar, đầu trọc tên Trần Cường về bản lĩnh khác thì không có, vài hũ rượu bí phương tổ truyền, cam đoan ngày hôm sau đứng lên không đau đầu.

Vài người uống say không còn biết gì, đến đầu trọc nơi này tiêu sái, đều là chính mình no rồi cả nhà quỷ độc thân không đói bụng.

Sáng sớm, vài tên thành viên tiểu đội thứ ba từ bên ngoài đuổi tới quán bar, hi hi ha ha đá tỉnh nhóm tửu quỷ chính đang ngủ rất ngon, Cường đầu trọc đã sớm chuẩn bị canh tỉnh rượu, một người uống vào một chén lớn, tinh thần lập tức dâng lên, lúc này, xe trở căn cứ đã chờ ở ngoài cửa.

Một đám người lên xe, hừ hừ khúc nhạc, trò chuyện tin tức cuối tuần ở nơi này, sáng sớm mấy tên tới tìm quán bar, đều là người có gia đình ở trong thành Hạp Cốc, có khi là bà xã đi theo lại đây, có khi là tìm bạn gái cùng muốn di dân ở chung.

Đề tài nói chuyện nhiều nhất đương nhiên là về phụ nữ, trò chuyện thì trò chuyện, mọi người công nhận một việc, phụ nữ của ai đều không lớn bằng Cáo Đỏ.

Cũng chỉ có ở lúc này, mọi người mới dám lấy Cáo Đỏ ra để nói đùa. Trước mặt mặt vách đá dựng đứng không ai dám nói nửa từ, đó là tìm ngược.

Rất nhanh, đoàn người đã trở về căn cứ, thông qua chứng thực ở cửa chính, đến phòng thay quần áo thay quân trang, đã đến thời gian báo danh.

- Đúng rồi, tên cơ bắp, người mới đâu? Cáo Đỏ giao người cho ngươi quản.

- Mẹ kiếp, sớm đã quên, các ngươi đi tập hợp trước, ta đi tìm thử.

Tên cơ bắp vỗ ót, chạy tới khu nghỉ ngơi tiểu đội thứ ba tìm , không thấy được Vương Tranh, hơn nữa xem giường ngủ, dường như hai ngày này cũng không có người dùng qua, Kinh Long ngẩn người, một người mới binh lính học viên, ở dưới sự phòng vệ nghiêm mật Ngân Minh trong căn cứ mặt có thể chạy đi nơi đâu?

Kinh Long nháy mắt, nhìn nhìn đồng hồ, còn 30’ nữa là tới giờ tập hợp , sờ sờ cái gáy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nhớ Vương Tranh là ở kho chứa robot, đểcho hắn tự quen thuộc, đừng nói là tên nhóc kia đang dấu mặt ở chỗ này đi.

Một đường chạy chậm, đi vào kho hàng, quả nhiên cửa chính đã mở ra, lúc này, không có ai lại muốn tới nơi này. Trừ cái tên nhóc kia, hẳn là không có người khác.

Kinh Long có chút căm tức, làm cái gì đây? Kho hàng robot là khu vực quân sự quan trọng, không có nhiệm vụ, tại sao lại có thể ở lâu trong này? Quen thuộc không có nghĩa là để cho hắn ngụ ở bên trong!

Vài bước vọt vào kho hàng. Cơ bắp toàn thân Kinh Long đều đã bạo lên, tính giáo huấn cho tên binh lính học viên người mới một bài học trọn đời khó quên, phải biết rằng, nếu kho hàng robot xảy ra chuyện, hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.