Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 119: Q.16 - Chương 119: Trí giả.




Vương Tranh không chút do dự đáp ứng rồi, dù sao cũng là Lan Lăng yêu cầu, điểm việc nhỏ ấy đều hoàn thành không được, coi như là người sao.

Ngày hôm sau, sáng sớm lão Lan Tượng liền giết đến tới cửa:

- Tên nhóc, theo ta, vừa lúc ta thiếu trợ thủ.

- Ta không cần trở về Ngân Minh sao?

Vương Tranh cố ý nói, đôi khi mấy ông lão sợ tịch mịch, trêu chọc một chút cũng vui vẻ.

- Không nên không nên, làm sao được, thân phận của ngươi còn không có biết rõ ràng, hơn nữa, còn không có trả tiền nha, ngươi có biết trị liệu ngươi tốn bao nhiêu tiền không, đó là tiền riêng của con bé.

Cái đầu của Lan Tượng lắc như trống bỏi.

Về chuyện tình hành tinh Titan, Lan Tượng có hiểu biết nhiều nhất, trí giả là người thấp bé, người dũng cảm là cao to khí phách, trí giả nắm giữ tri thức, người dũng cảm là chiến sĩ trời sinh, vũ khí gì đến trong tay bọn họ, đều có thể phát huy ra mức tốt nhất, bao gồm vũ khí của nhân loại.

Người Dida đã bắt đầu thích ứng nhân loại khoa học kỹ thuật, nhà họ Lan vì người hành tinh Titan Dida thiết kế vũ khí cùng áo giáp cận chiến. Phải biết rằng ở trong này, vũ khí laser không có hiệu quả, khiên năng lượng cũng không có tác dụng, sau khi chiến sĩ của hành tinh Titan Dida trưởng thành có chiều cao khoảng 5-6m, hơn nữa lực lượng thật lớn, sau khi phối hợp thêm vũ khí chuyên môn, lực chiến đấu kinh người.

Lão Lan có địa vị, không chỉ có là vì lý lịch của hắn, còn ở chỗ hắn có thiên phú thiết kế vũ khí.

Nhân loại thích dùng là vũ khí laser nhất, đến hành tinh Titan Dida sẽ không có tác dụng, mà thiết kế vũ khí lạnh nhất là nhằm vào điều kiện thân thể người Dida. Cơ bản đều xuất ra từ bàn tay của lão Lan, mọi người đều nói, Lan Tượng không nói không, "Tượng" cái tên này, Vương Tranh lại hoài nghi đây là chính hắn tự sửa tên, danh hiệu Lan Búa Tạ tuyệt đối không có tốt như Lan Tượng, ít nhất không thành được danh hiệu tông sư.

Thời điểm tông sư Lan Tượng muốn làm nghiên cứu, cho tới bây giờ đều là nhốt Vương Tranh trong một căn phòng nhỏ bên cạnh, nếu không có trà cùng thức ăn còn có TV để xem, có khác gì phòng giam đâu?

Chẳng qua TV là thật sự…. Khó coi!

Quay đi quay lại, cũng chỉ có hai kênh!

Một cái là kênh giải trí Dida, bên trong truyền phát nội dung là ghi hình tiết mục một năm trước của Ngân Minh, hiện tại truyền phát tin tức là thiên tài vấn đáp, một đám được xưng là thiên tài khiêu chiến các loại cửa ải khó khăn. Còn về nội dung, dù sao Vương Tranh nhìn xem một lát thì mặt đã đen lại.

Một cái kênh khác, là kênh nhi đồng, không xem cũng thế, không thể tưởng tượng được cho đến ngày nay còn có địa phương lạc hậu như vậy.

Tắt TV, Vương Tranh uống ngụm trà, tuy rằng không hiểu về thưởng thức trà cũng biết là trà ngon, đậm đà lưu hương, hớp một ngụm đều cảm thấy thoải mái.

Có một số việc, tuy rằng trong đánh tâm nhãn muốn làm nhạt, nhưng dư chấn đánh sâu vào vẫn mãi mãi là không thể không nhìn, có nghi vấn cũng có không cam lòng.

Còn may mắn là Vương Tranh luôn có thể tìm được chút việc để làm cho bản thân hắn, một bên góc tường còn có vài bản giấy nháp, mặt trên viết vài đề toán học, nhưng mà nó…

Vương Tranh từ một bên rút lấy bút, lão Lan giống như rất thích dùng mấy thứ nguyên thủy gì đó, Vương Tranh cũng rất thích khoái cảm khi vung bút, người có chữ viết khó coi khẳng định sẽ không biết, Vương Tranh viết chữ cũng rất đẹp.

Lưu loát, càng viết càng nhanh, cũng càng đắc ý, vẫn là đề khó , liên quan đến nhiều tri thức.

Viết đến một nửa, Vương Tranh nhíu mày, giải không nổi nữa, cái đề này thiếu một cái yếu tố chưa cho, hẳn là không ở trên hai bản giấy nháp này.

Quên đi, khó hiểu.

Tùy tiện ném bản giấy nháp ở trên bàn, đặt lực chú ý ở một giá sách bên trên, nếu muốn hình dung chỉ có hai chữ là sạch sẽ.

Một chút tro bụi đều không có, tiện tay rút ra quyển sách, "Lịch sử phát triển của thiết kế Robot", không ngờ là bản sách cũ có từ hai trăm năm trước, một khi nhìn lại, nội dung là thổi phồng quá mức sự thật, cũng có chút ghi lại đối với người Maya, đáng tiếc là rất ít.

Lại rút ra một quyển sách, "Các bí ẩn trong lịch sử nhân loại", ôm hứng thú với tên sách mở ra vài trang, ối giời, không ngờ là tiểu thuyết, đọc vài trang sách chỉ biết, lão Lan thường xuyên lật xem quyển sách này, được rồi, bên trong là về chiến sĩ Đao Phong thành thần, thứ này căn bản là không phải tiểu thuyết, mà là giống như chuyện xưa trong kinh thánh, dường như mấy quyển sách này đều xuất xứ từ Trái Đất, chẳng lẽ lão nhân này cảm thấy hứng thú đối với Trái Đất?

Lại lấy thêm một quyển, rốt cục thì có quyển sách bình thường, bên trong đa số là những hình ảnh ăn mặc sexy lady , rõ ràng là tạp chí playboy rồi, trang sách còn cũ hơn so với quyển tiểu thuyết kia về chiến sĩ Đao Phong.

Chẳng qua vừa thấy ngày xuất bản, Vương Tranh quyết đoán ném tới một bên , người đẹp năm mươi năm trước, cũng chỉ có ông lão phiền phức kia chịu khó như vậy.

”Két” cửa chính phòng nghiên cứu bị mở ra, lão Lan Tượng miệng lẩm bẩm nói ra xong một chuỗi con số, đột nhiên nhìn thấy Vương Tranh, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại:

- Tại sao ngươi còn ở nơi này!

- Không phải ngươi bảo ta tới?

- À, không có chuyện gì, trở về đi.

Lão Lan phất phất tay, để cho Vương Tranh cút đi.

Bạn học Vương hiển nhiên sẽ không chấp nhặt với ông lão già mà không nên nết này, ném quyển sách về chiến sĩ Đao Phong rồi trở về phòng của hắn.

Phòng là phòng hai người cùng ở, không phải hắn ở một người, còn có một hộ vệ, 40 tuổi, chân thối có thể làm cho tầng ozone lủng một lỗ, không có người nguyện ý cùng hắn ở cùng một phòng.

- Tên nhóc, thối thì nói, mẹ nó, đừng có bịt mũi nghẹn chết.

Vẫn là bgyiuwf rất tốt, miệng mắng hai câu, rồi đi buồng vệ sinh rửa chân, rửa hai lần xà phòng.

Cũng không biết là thật sự tẩy hết mùi thối, hay là lâu mà không nghe thấy mùi thối cũng thói quen, dù sao tránh xa một chút, cũng không có gì không khoẻ, Vương Tranh cười cười, hắn cũng đi vệ sinh cá nhân, rồi lật sách xem để giải rtis.

Hộ vệ La Sẹo tầm bốn mươi tuổi. Đang chụp hình, đang tạo kiểu để tự sướng, miệng kêu tiểu Điềm tâm can bảo bối, vừa nghe chỉ biết là người tình mà không phải vợ cả, điện thoại của hắn cũng không thể liên lạc ra ngoài, nhưng có thể đi phòng vệ tinh truyền hình chụp rồi share cho người nhà xem.

Vương Tranh đang đọc sách, thời điểm nhìn thấy phần hấp dẫn thì Tôn Hân đến đây.

- Có việc?

Tôn Hân hừ một tiếng rồi đi về phia trước:

- Ngày mai sẽ có các bộ lạc trí giả của Dida tiến đến bàn công việc, gặp được ai cũng đừng nói cho bọn họ biết ngươi là người Ngân Minh.

Về quan hệ xem người Dida cùng lớp di dân trước như khá tốt, dù sao không hề thiếu ích lợi chung, nhưng mà đối với các tập đoàn thương mại cùng bộ đội giám sát đặc biệt của Ngân Minh cũng chỉ có cừu hận thấu xương.

Người Dida cũng không dễ dàng tin tưởng người ngoài, việc này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là chủng tộc khác nhau, nhưng một khi bọn hắn có được tín nhiệm với ai đó thì cũng không dễ dàng phản bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.