Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 16: Q.12 - Chương 16: Tuổi trẻ thường dễ xúc động (1).




Ngay tại vị trí cách bọn họ không xa, một người bị đánh máu thịt bị xé rách bay tứ tung, nhưng đối thủ của hắn cũng không muốn bỏ qua, một phát dậm xuống đầu của đối thủ đã ngã xuống đất, răng rớt một đám, toàn bộ đầu óc đều huyết nhục mơ hồ.

Hồi Âm hoảng sợ vội vàng nắm lấy áo Vương Tranh, mới vừa rồi còn hưng phấn lập tức biến mất không thấy.

Cuồng dã nàng cảm thấy rất thú vị, nhưng máu tươi giết chóc chính là một chuyện khác.

- Người nọ đều đã nhận thua tại sao lại còn đánh, sẽ tai nạn chết người.

Lâm Hồi Âm nói.

Vương Tranh dở khóc dở cười, vị công chúa nhỏ này rốt cuộc có thật sự rõ tình huống nơi này hay không, đây là chiến đấu trong lồng, đây là quy tắc của thế giới ngầm, phàm là lên sân đều đã ký hiệp định sống chết.

Ngươi không phải bị giết, chính là giết người, phát tiết, phóng đãng, nơi này tràn ngập cảm xúc phản nghịch, lộ ra một mặt dã tính của nhân loại, có lẽ đến ban ngày, người nơi này sẽ lại mặc lên tây trang giày da, nhưng lúc này bọn họ đều là dã thú.

Vương Tranh có chút hưng phấn, hắn cảm giác rất sâu sắc bầu không khí ở đây, có ý xé ngụy trang, nhưng mà hắn vẫn còn khống chế được cảm xúc.

- Hồi Âm, chúng ta đi thôi.

Vương Tranh vừa quay đầu lại, lại phát hiện Lâm Hồi Âm đã đi tới lồng chiến đấu bên kia , hơn nữa đã đi vào.

Lồng đấu cửa cũng không có đóng, bởi vì không có người đi mở , trừ phi đầu óc toàn bã đậu, nhưng mà có cái cô gái tóc lam lại đi vào rồi.

- Không cần đánh nữa, sẽ tai nạn chết người, hắn đã nhận thua.

Lâm Hồi Âm nói.

Đấu sĩ thân cao hơn hai mét nổi lên một nụ cười lạnh:

- Nhóc con, nơi này không phải địa phương ngươi đến chơi đùa!"

Tùy tay đẩy một cái, xem như Lâm Hồi Âm có vũ đạo trụ cột nhất định, phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị đẩy trúng, tóc giả rơi xuống, lộ ra mái tóc dài màu vàng nhuận óng ả, cả người ngã văng ra ngoài.

Vương Tranh đỡ được Lâm Hồi Âm. Thầm nghĩ, cô bé này thật sự là có thể gây rắc rối, nhưng mà lúc đi ra, lại phát hiện cửa đã bị người bên ngoài đóng lại.

- Bắt đầu một vòng đấu mới, xem xem Răng Nanh của chúng ta làm sao đối phó hai đứa nhóc non mềm từ bên ngoài đến.

- Chỉ cần dùng một nắm đấm mà thôi, ta rất gấp rồi đây.

Mọi người nơi này đều điên cuồng, thậm chí bộ dạng đã vặn vẹo.

Vào đến lồng đấu sẽ chiến đấu, không có người quản ngươi là ai, cũng không có người để ý ngươi là ai.

Răng Nanh một đôi cặp mắt to như mắt trâu nhìn Lâm Hồi Âm, trong ánh mắt tràn ngập dục vọng, giống như là muốn abc xyz Lâm Hồi Âm .

Lâm Hồi Âm nắm quả đấm nhỏ, cố gắng trợn tròn mắt không bị đối phương dọa đổ, nàng là công chúa Aslan, không có gì để sợ.

Nhưng mà thân thể của nàng đang run nhẹ, Vương Tranh biết không được, nhẹ nhàng đe kéo m Lâm Hồi Âm về phía sau.

- Không có việc gì, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nên nhìn.

Chung quanh một trận cuồng tiếu, Vương Tranh tuổi không đến hai mươi, hình thể một khi so với phía đối diện dường như là một người tí hon.

Mà phàm có thể ở trong lồng đấu có được biệt hiệu sẽ không là người mới.

- Tên nhóc, ngươi cùng nàng đều là của ta. Chờ ta xử lý xong ngươi, sẽ từ từ hưởng dụng nàng!

Chung quanh người càng ngày càng nhiều, đều muốn nhìn một chút ai ngu ngốc dám vào lồng đấu như vậy, hơn nữa xem kẻ cơ bắp vật lộn quá nhiều, loại khẩu vị mới mẻ này cũng rất đặc biệt.

Luận kỹ thuật chém giết đám đấu sĩ này có thể sánh bằng rất nhiều chiến sĩ bộ đội đặc chủng, thậm chí đều lợi hại hơn.

Vương Tranh biết, phải tốc chiến tốc thắng.

Răng Nanh một đôi bàn tay to bắt về Vương Tranh , mà lúc này, hắn cảm giác được hơi thở nguy hiểm, dường như là theo bản năng dừng một chút, mà Vương Tranh đã áp sát.

“Ầm”

Đòn Dựa Ngã Núi, một tiếng bạo vang, cả người Răng Nanh bay đi ra ngoài, trực tiếp đánh vào trên lồng sắt phát ra âm thanh loảng xoảng.

Toàn trường sửng sốt, sau đó bộc phát ra tiếng thét chói tai càng cuồng liệt, ai có thể nghĩ đến tên nhóc này là một người có luyện công phu.

Lực lượng một đòn này của Vương Tranh cũng không nhỏ, mà đối phương chỉ ói ra ngụm máu, lại đứng lên.

Răng Nanh xoa xoa máu tươi trên khóe miệng, mặt trở nên vặn vẹo:

- Thằng nhóc con chó chết, thật sự có tài, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết thống khoái!

Nói xong hung hăng đấm đấm vào ngực, phi thường cuồng bạo.

Người này xem ra mười có chín là tiêm thuốc kích thích, người chiến đấu trong lồng trên cơ bản đều có dùng, đối mặt sinh tử, mấy thứ này cũng không tính là cái gì, bằng không một đòn kia đủ để tan rã sức chiến đấu của đối thủ.

Răng Nanh đột nhiên xông thẳng về phía Vương Tranh, một cước đạp thẳng đến, Vương Tranh không có cách nào khác để trốn, bởi vì phía sau hắn còn có Lâm Hồi Âm.

Hơn nữa cũng không cần trốn.

“Bịch”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, một cước này t của Răng Nanh hế nhưng bị chặn! ! !

Nhìn như một chân có thể đá bay tên nhóc, thế nhưng hắn đã chặn một cước này, hơn nữa dưới chân giống như là mọc rễ , lại không lui, nếu lui về phía sau chỉ sợ lực lượng cũng có thể đè chết Loli nhỏ nhắn đáng yêu kia.

Một bàn tay Lâm Hồi Âm vẫn còn cầm lấy áo Vương Tranh, cô bé này còn thông qua khe hở nhìn lén.

Răng Nanh lại càng thêm dữ tợn, tên chó chết tiệt này, lực lượng lớn quá mức, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm trong lồng nói cho hắn, cái đầu của tên nhóc này không lớn, tuyệt đối không phải là tên dễ đối phó.

Bỗng nhiên một tay thò ra phía sau mò một cái, sau đó một hiện lên luồng ánh sáng lạnh, chặt về phía Vương Tranh.

Trên đùi còn có một con dao găm, đây là có điểm phá hư quy củ, hoặc là đều dùng võ khí, hoặc là vật lộn, nhưng ai lại thèm quản chuyện này?

Còn sống mới là đạo lý.

Vương Tranh lựa chọn duy nhất chính là né tránh, nhưng mà hắn cũng không có thể làm như vậy, người chung quanh đều lộ ra vẻ khát máu hưng phấn, nếu hắn không né sẽ bị chặt rớt cánh tay, nếu né con bé giống như thiên tiên kia sẽ bị chém chết, lựa chọn nào làm cho người ta giậm chân giận dữ tiếc nuối, nhưng mà lại vô cùng kích thích.

Vương Tranh không có chút do dự, trực tiếp dùng cánh tay phải cản một dao này.

“Xoạt”

Răng Nanh là muốn dùng một dao đem đối phương cánh tay chặt bỏ đến, không nghĩ tới lại không chặt được, nhưng này một dao này cũng đứt thấy xương.

Vương Tranh mặt không chút thay đổi, giống như người bị chém không phải là hắn, thừa dịp đối phương còn sửng sốt, lại áp sát vào, một tiếng gầm nhẹ, một đòn không hề có chút hoa mỹ chính diện đánh lên ngực đối phương.

Lần này không thể nương tay.

Không có tiếng vang gì, nhưng tròng mắt Răng Nanh lại lồi ra, sau đó Vương Tranh lập tức lui ra, đi đến rìa lồng sắt, hắn cũng không trông cậy vào những người này mở lồng sắt ra, hơn nữa cũng không có thời gian, nói không chuẩn sẽ có ai đó nhận ra Hồi Âm.

- Răng Nanh làm sao vậy, ngày hôm qua có phải là chơi … quá nhiều hay không?

- Tên nhóc này muốn làm gì?

“Rầm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.