Năm giờ chiều là lúc mà Tứ Cửu thành trở nên náo nhiệt nhất.
Những người đi làm thì vội vàng tan tầm, đi đón con rồi đưa con về nhà. Người người đổ xuống đường, giao thông ách tắc hỗn loạn. Những chiếc xe ô tô chen chúc nối đuôi nhau trên cầu, những người lái xe nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy bực dọc bất lực.
Giang Bắc Thần chạy xe thong thả theo dòng người, nhưng anh lại không có vẻ gì là đang mất kiên nhẫn cả.
Bởi vì sao? Bởi vì anh đang định đi đón Sở Hàm tan tầm. Lớn bằng từng này, nhưng đây là chuyện mà anh chưa từng làm bao giờ cho nên trong đầu anh lúc này chỉ toàn là cảm giác háo hức mới lạ có được hay không!!! Cái cảm xúc khi chồng đi đón vợ tan tầm là cảm xúc này có phải hay không?!!
Thậm chí, trên đường đi, anh còn gọi điện cho Chử Mục - người đàn ông đã có gia đình, ra vẻ nghiêm trang hỏi: "Cậu kết hôn lâu như vậy rồi, đã bao giờ đi đón vợ cậu tan tầm chưa?"
Chử Mục lật tài liệu, "Chưa bao giờ, làm sao vậy?"
Giang Bắc Thần bỗng chốc cười đến vô lại, tiếng cười mang theo sự đắc ý, "Bây giờ tớ phải đi đón vợ tớ đây! Tạm biệt!"
Vẻ mặt Chử Mục như thể vừa gặp một tên có đầu óc không bình thường, anh quả quyết cúp điện thoại rồi nhìn đám người đang đợi anh trong phòng họp, thay đổi sắc mặt nói: "Thật xin lỗi, bây giờ có thể bắt đầu rồi."
Nhưng khi ngồi họp, Chử Mục luôn bất giác nhớ tới câu nói kia của Giang Bắc Thần, hình như... Anh đúng là chưa bao giờ....
Anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật thua kém Giang Bắc Thần. Dựa vào cái gì mà một người còn chưa kết hôn như cậu ta lại dám khoe khoang với người đã kết hôn là anh chứ?! Dựa vào cái gì hả?!! Ngay lập tức, anh liếc nhìn đám người trong phòng họp rồi lén lút gửi một tin nhắn.
"Tan tầm anh sẽ tới đón em."
Thư Dĩ An đứng ở bến xe buýt nhìn chằm chằm tin nhắn này, ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, trả lời: "Em đã tan tầm được nửa giờ rồi nha..."
Chử Mục mím môi, thản nhiên gửi tin: "Vậy thì quay lại tăng ca đi, chờ anh đến đón."
Cô nàng họ Thư nào đó nhìn dòng tin nhắn nghiêm túc này đành phải im lặng không nói gì nữa, hai mắt đẫm lệ ngoan ngoãn quay trở lại công ty.
Nếu cô mà biết ông chồng mới cưới được ba tháng của mình chỉ vì muốn phân cao thấp với người khác mới đến đón mình, thì trăm phần trăm là muốn soạn một lá đơn ly hôn.
Giang Bắc Thần vô cùng huênh hoang quay xe một vòng mới dừng lại hẳn trước mặt Sở Hàm. Anh đã đến viện thiết kế vào lúc tan tầm đông người qua lại, lại còn lái một chiếc xe rất gây sự chú ý, hơn nữa còn nghênh ngang xuống xe, không thèm để ý xung quanh bước tới chỗ cô.
Sở Hàm xấu hổ nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng mở cửa ngồi xuống.
"Này! Sao anh không dừng xe ở ven đường! Đừng có... huênh hoang như vậy được không...?"
Giang Bắc Thần nghe vậy nhướng mày, "Như vậy sao được! Em sẽ phải đi..." Anh nhìn quãng đường từ viện thiết kế ra ngoài đường cái, khoa trương huơ tay múa chân, "Xa như vậy nè!"
Sở Hàm có chút quẫn, vùi mặt vào đầu gối, đẩy đẩy anh, "Anh chạy mau đi..."
Dọc đường gặp phải hai cái đèn đỏ nhưng Giang Bắc Thần lại tuân thủ luật lệ giao thông một cách hiếm thấy.
Sở Hàm nhìn xe đang chậm rãi quẹo phải, hơi thắc mắc hỏi, "Về nhà phải đi hướng kia chứ?"
Giang Bắc Thần gõ gõ mấy cái trên vô lăng, rốt cuộc cũng thu lại vẻ mặt không đứng đắn:
"Là về nhà ở đại viện."
Sở Hàm lập tức quay đầu, hai mắt mở to. Cô gần như đã quên mất, đại viện kia chính là nơi mình đã từng sống suốt mười mấy năm, cũng là nơi ở của nhà họ Giang.
"Sao... Hôm nay lại về đó...?"
Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần mà đã phải đối mặt với đại gia đình nhà họ Giang, đối mặt với những người không muốn chấp nhận mình. Cô nên làm thế nào bây giờ đây?
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Giang Bắc Thần biết cô đang sợ cái gì, đang kháng cự điều gì. Một bàn tay của anh tiếp tục cầm lái, một bàn tay lại nắm lấy tay cô, giống như muốn nói tất cả mọi chuyện đều ở trong tầm tay của anh. Trên thực tế thì đúng là như vậy.
Chiều hôm nay, khi anh đang ở trong phòng họp cùng với mấy người quản lý cấp cao thì nhận được điện thoại từ nhà gọi. Kiều Hoàn biết con trai mình không nhận điện thoại của mình nên đã cố ý nhờ bà Trương gọi tới.
Đầu dây bên kia, bà Trương cố gắng khuyên bảo thằng nhóc cứng đầu này, "Ông cụ chuyển lời rằng, hôm nay ba cháu sẽ về nên bảo cháu dẫn nha đầu kia tới cho bọn họ nhìn mặt. Khả năng là đồng ý chấp nhận cô bé này rồi đó."
Giang Bắc Thần nghịch cây bút trong tay, rất đồng khồng ý nói, "Chấp nhận cái gì ạ? Hừ, Sở Hàm ở cùng cháu chứ không ở cùng bọn họ, nói như vậy cũng thật gượng ép."
Bà Trương biết tính tiểu ma vương Giang Bắc Thần này, vội vàng nói thêm vào. "Đúng đúng đúng, nhưng mà người cháu thích cho dù là tiên nữ thì cũng phải gặp ba mẹ chồng chứ? Nghe lời bà, tối nay đưa cô bé đó về đây đi."
Giang Bắc Thần quay bút, ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý. "Vâng, buổi tối cháu sẽ đưa cô ấy về ăn cơm."
Bà Trương có một câu nói rất đúng, cho dù là tiên nữ thì cũng phải gặp mặt ba mẹ chồng, huống chi đó là Sở Hàm, là người mà anh muốn sống cùng cả đời.
Giang Bắc Thần biết bữa cơm hôm nay không khác gì Hồng Môn yến. Thực ra, cho dù thành hay không thành thì anh cũng đã quyết tâm muốn ở bên cô rồi. Nhưng mà anh nghĩ rằng, nếu nhà họ Giang chấp nhận, thì Sở Hàm sẽ cảm thấy được an tâm hơn. Cho nến nếu nhất định phải quay về đại viện một chuyến, chi bằng mượn luôn cơ hội này để nói rõ.
Dọc đường đi, Sở Hàm đều cảm thấy bồn chồn. Cô đã từng hứa với Kiều Hoàn rằng sẽ không bao giờ ở cùng một chỗ với Giang Bắc Thần nữa. Nhưng bây giờ, cô lại được Giang Bắc Thần đưa tới gia đình của anh, gia đình mà thoạt nhìn cao sang không thể với tới. Thật sự là hổ thẹn mà.
Có lẽ là Giang Bắc Thần cũng biết Sở Hàm đang nghĩ gì nên nắm lấy bàn tay cô để cho cô thêm chút động lực, "Anh nói rồi, chỉ cần em đừng lùi bước, có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ xử lý được. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là em không được bỏ cuộc."
Câu này ý là, chỉ cần em ở bên anh thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đè.
Lúc xe quẹo vào cổng, ông cụ Giang đang ở trong hái rau. Kiều Hoàn nhìn thấy xe của Giang Bắc Thần lập tức cảm thấy bất an đứng bật dậy.
"Con gấp cái gì?" Giang Giai Trạch cầm lấy rổ rau vừa hái trong vườn đưa cho bà, "Mang vào phòng bếp rửa sạch đi."
Kiều Hoàn biết đây là ông cụ muốn bà tạm thời tránh đi, bèn nhận lấy đi vào trong nhà.
Giang Bắc Thần dừng xe bên ngoài tòa nhà, rồi dắt người vào trong.
"Ông nội." Hai người đi đến bên cạnh, Giang Bắc Thần hơi nghiêng người, đứng che trước mặt cô.
"Hửm?" Ông cụ cầm chiếc cốc sứ màu trắng in hoa, nhấp một ngụm trà, híp mắt nhìn người đang đứng sau lưng anh, "Thế nào? Còn chưa bước vào cái nhà này mà đã bắt đầu bảo vệ nhau rồi hả?"
Sở Hàm túm chặt góc áo, nhìn ông cụ quắc thước dưới ánh mặt trời, hơi hơi xoay người, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Ông nội."
Ông cụ Giang khẽ gật đầu, bắt đầu quan sát cô bé vừa mới đến.
Hôm nay Sở Hàm mặc một chiếc áo tay lỡ màu trắng rộng rãi, bên dưới là một chiếc quần jeans sáng màu, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, thoạt nhìn không có thay đổi gì mấy so với hình ảnh của cô bé Sở Hàm năm nào. Nhưng khác ở chỗ là, cô đã không còn vẻ kiêu căng ngây ngô của thời niên thiếu nữa, mà trái lại khí chất có vẻ thay đổi khá lớn. Đó là vẻ thản nhiên tĩnh lặng mà chỉ những người đã từng phải trải qua sóng to gió lớn của cuộc đời mới có.
Nhưng ông cụ lại rất vừa lòng.
"Vào nhà đi, ba cháu cũng sắp về rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Giang Giai Trạch chắp tay sau lưng đi vào nhà trước, mặc kệ hai người.
Hôm nay gặp lại Kiều Hoàn, Sở Hàm cảm thấy vô cùng không thoải mái. Kiều Hoàn cũng mang tâm trạng giống như vậy. Nhưng suy cho cùng thì bà là con dâu nhà họ Giang nên làm việc và nói chuyện vẫn không chê vào đâu được. Thấy hai người tiến vào, bà cũng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng bày biện đồ ăn đã chuẩn bị xong ở trong bếp đặt lên bàn.
Sở Hàm có chút sợ hãi quay đầu nhìn Giang Bắc Thần rồi mở miệng, "Dì Kiều, để cháu giúp dì."
Kiều Hoàn vốn đã hạ quyết tâm không thèm để ý đến hai người kia, nhưng khi nghe giọng nói của Sở Hàm lại nhìn thấy cô có vẻ gầy hơn trước rất nhiều thì lại nghĩ bụng: Con bé này cũng thật đáng thương, còn nhỏ như vậy mà đã mất cả cha lẫn mẹ, hơn nữa nó cũng không phải là người có lỗi.
Sắc mặt bà không khỏi dịu lại, "Không cần, cháu ngồi chơi cùng Bắc Thần đi, lát nữa vào dùng cơm."
Nhà họ Giang rất chú trọng bữa ăn. Mặc dù chỉ có năm miệng ăn, nhưng trên bàn cũng bày đủ mười sáu món, chủ yếu là các món ăn của vùng Giang Nam, vừa nhìn đã biết là do Kiều Hoàn tự tay làm. Phụ nữ ở vùng đất Giang Nam có tài nấu nướng rất giống với sự mô tả trong Hồng Lâu Mộng - xa hoa phú quý.
Lúc Giang Chấn Quốc trở về, khi vào cửa nhìn thấy hai người đang đứng cùng nhau liền sửng sốt. Sau đó ông lập tức nhớ tới hôm nọ ông cụ nhà mình đã nhắc đến chuyện này, mặc dù cảm thấy hơi bất mãn nhưng dù sao ông cũng là người hiểu lý lẽ, nên gật đầu một cách ôn hòa với Sở Hàm, "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Từ trước đến giờ trên bàn cơm nhà họ Giang chưa hề quy củ như vậy, mọi người đều có thể nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng hôm nay lại chỉ có tiếng bát đũa va chạm. Bữa tối ông cụ Giang thường ăn rất ít, nên chỉ dùng vài miếng đã đứng dậy đi tới trung tâm văn hóa của đại viện xem đánh cờ rồi.
Giang Bắc Thần âm thầm trợn trừng hai mắt ở trong lòng, nghĩ đến thật là mất hứng mà. Con không đưa người về thì ngày nào mọi người cũng thúc giục, đến lúc đưa người về thì mọi người lại ra vẻ ta đây.
Cho nên anh cũng mặc kệ, chỉ vội vàng cầm đũa gắp thức ăn cho Sở Hàm, thỉnh thoảng lại hỏi han cô một hai câu.
"Em đừng ăn hải sản. Không thì lại bị nổi mẩn."
"Món măng vịt này Kiều phu nhân làm ngon lắm, anh múc cho em nhé."
Nhưng như vậy lại càng làm cho Sở Hàm đứng ngồi không yên, mặt cô cũng sắp úp vào cái bát đến nơi rồi. "Không cần đâu. Thật đó..."
Lúc gần xong bữa cơm tối, Giang Chấn Quốc đặt đôi đũa xuống, ngắt mấy lời ân cần săn sóc của con trai mình, "Giang Bắc Thần, con lên tầng cùng ba. Ba có chuyện muốn nói."
Kiều Hoàn cũng nhẹ nhàng đặt chiếc thìa xuống, "Sở Hàm, dì với cháu ra vườn hoa đi dạo một chút nhé?"