Tầng 33, tòa cao ốc Thế Cần.
"Ngày mai, chín giờ sáng sẽ ký hợp đồng với Ngô tổng của công ty Thân Dương , ba giờ chiều có hội nghị cấp cao thường kỳ, ngân hàng bên kia gọi điện tới hy vọng hạng mục tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác với bọn họ, còn nữa, con trai của Trịnh Ngọc Khôn là Trịnh Khải bên công ty An Đạt vừa mới ký một hợp đồng với Đức Mậu, dường như là đang muốn cạnh tranh căn cứ thực nghiệm với chúng ta trong năm tới.
Thẩm Vi Dịch nhìn lịch trình trong tay rồi báo lại từng việc với người đang ngồi trước bàn ký văn kiện.
"Chuyện mà tôi nói, anh đã điều tra xong chưa?'
"Đã điều tra rồi ạ, tư liệu ở trong này." Trợ lý Thẩm rút ra một túi hồ sơ hơi mỏng từ tập văn kiện đang cầm trên tay, đặt lên bàn.
Người đàn ông vẫn đang cúi đầu ký tên bỗng nhiên buông bút đứng dậy, bước đi thong thả đến bên cửa sổ. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống tạo nên một chiếc bóng nhàn nhạt quanh người anh, khiến cho người ta nhìn không rõ vẻ mặt. Dáng người cao ráo thẳng tắp làm cho người có khí chất bất phàm như Thẩm Vi Dịch cũng không nhịn được mà tán thưởng một phen.
"Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi." Giang Bắc Thần nheo mắt nhìn xuống dòng người đông như mắc cửi bên dưới, chậm rãi nói.
Trên bàn đặt một túi hồ sơ, ở phần họ tên chính giữa đã viết rõ ràng một cái tên: Sở Hàm.
Trong văn phòng bí thư tại tòa nhà Ủy ban thành phố, Trịnh Ngọc Khôn cầm một chồng văn kiện thật dày đặt trước mặt Trịnh Khải.
"Con xem văn kiện này đi, phía bên kia con đã tiến hành tới đâu rồi? Nếu không còn vấn đề gì nữa ba sẽ gửi nó xuống dưới."
Trịnh Khải nhận lấy rồi xem vài tờ, gương mặt u ám bỗng trở nên vui mừng.
"Ba cứ yên tâm đi, hợp đồng với bên Đức Mậu đã ký xong, Sở Hàm cũng đã đồng ý tiếp nhận công trình này. Nhưng mà con hơi không hiểu, tại sao cứ nhất định phải kéo cô ấy vào chuyện này?"
"Dự án này là nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống thành phố, nếu ai có thể tiếp nhận rồi hoàn thành nó thì đúng là được đi đường tắt. Ba cậu ta đang cố gắng vào ban thường vụ, cho nên lần này Giang Bắc Thần nhất định sẽ nhúng tay vào, rõ ràng là bọn họ đang muốn nhằm vào ba đây mà."
"Ba nói... Giang Bắc Thần... cũng muốn dùng cách này ạ?" Trịnh Khải nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy!" Trịnh Ngọc Khôn đập mạnh ly trà xuống bàn, "Cậu ta định vượt mặt con để đấu thầu được dự án này! Nhà họ Giang có quyền thế như vậy, nếu Giang Bắc Thần muốn có được dự án này là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng nếu cậu ta có được nó thì hai chúng ta cũng xong đời, vậy nên cần phải có một viên thuốc an thần. Nếu như kéo con bé nhà họ Sở kia vào chuyện này, thì cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng sẽ âm thầm chịu đựng. Ba đoán hắn sẽ không dám làm ầm ĩ lên đâu. Chúng ta cứ lấy con bé đó làm bùa hộ mệnh đi."
"Giang Bắc Thần và Sở Hàm đã chia tay nhau lâu như vậy rồi, lúc ấy còn xôn xao náo loạn cả thành phố. Cô ấy và nhà bọn họ có mối thù lớn như vậy, cách này có thể dùng được hay sao ạ?"
"Mày thì biết cái gì! Mấy hôm trước Giang Bắc Thần đã sai người đi tìm tư liệu của Sở Hàm, chỉ cần dựa vào chuyện này thì ba có thể khẳng định rằng hai người này, vẫn chưa kết thúc được đâu!"
Trịnh Khải nghe xong cảm thấy hứng thú, mỉm cười khó hiểu rồi đứng dậy từ trên ghế sofa.
"Vậy được rồi, con sẽ chờ tin tốt từ ba. Nhưng mà cứ cố giành lấy đồ của Giang Bắc Thần nhét vào tay con... chỉ sợ rằng ba cũng sẽ không được yên ổn đâu..."
Trịnh Khải ra khỏi cửa, quay đầu cười một cách giễu cợt với Trịnh Ngọc Khôn đang ngồi trước bàn rồi khép lại cánh cửa lớn của văn phòng bí thư Trịnh.
Trịnh Ngọc Khôn và nhà họ Giang đấu với nhau không phải chỉ mới một năm hai năm, mà bắt đầu đấu với ba của Giang Bắc Thần từ rất lâu rồi, mặc dù người nhà họ Trịnh có chí lớn nhưng người nhà họ Giang lại quyền cao chức trọng nên nhà họ Trịnh lúc nào cũng phải chịu lép vế. d13n∞d4n∞l3∞qu1∞d0n Bây giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội để cạnh tranh với Giang Bắc Thần, tất nhiên là Trịnh Ngọc Khôn sẽ không đời nào bỏ qua, cho dù có bị đánh đến vỡ đầu cũng phải để cho con trai mình phân cao thấp.
Nên nói thế nào nhỉ, đúng rồi, là không biết tự lượng sức mình.
Từ trước đến nay, con cháu nhà họ Giang đều không thích giờ cơm tối, bởi vì sao? Bởi vì trong đầu ba mẹ họ luôn có thể nghĩ ra đủ cách để ép bọn họ đi vào khuôn khổ, từ anh cả Giang Đông Minh đến em út Giang Tử Nhiễm, không một ai có thể thoát khỏi cực hình này.
Mà ngày hôm nay đích xác là ngày phải chịu cực hình của Giang Tử Nhiễm.
Cô cháu gái út của nhà họ Giang năm nay cũng đã 19 tuổi, sau khi vượt qua kỳ thi Cao đẳng thì đã theo học ngành Tiếng Đức ở Học viện Ngoại ngữ của thành phố, bởi vì nhỏ tuổi nhất nên các anh chị trong nhà rất cưng chiều cô. Ở trường học, Giang Tử Nhiễm cũng ngang ngược vô pháp vô thiên. Ba mẹ cô cảm thấy nếu con gái mình cứ tiếp tục như vậy thì không được, nên đã bàn bạc với nhau rằng cuối năm nay sẽ đưa nàng sang Anh để học tập rèn luyện. Vì vậy hôm nay mọi người kéo nhau sang nhà ông cụ để xin phép.
"Ông ngoại, ông đành lòng nhìn cháu đi hay sao?" Giang Tử Nhiễm vừa khóc lóc vừa lắc lắc cánh tay ông cụ Giang làm nũng.
Ông cụ vừa xoa đầu vừa cưng chiều gắp một miếng thịt vào bát cháu gái mình, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Giang Tử Nhiễm.
"Ông ngoại cũng không nỡ đâu, nhưng mà sang bên kia, điều kiện học tập rất tốt, để tránh về sau cháu trở thành một cô gái không có công ăn việc làm đàng hoàng."
"Ông ngoại! Cháu nào có như vậy!"
"Nhóc con, cháu nhớ đừng có qua mặt ông nhé, đừng nghĩ rằng sang bên kia là ông sẽ không thể đi kiểm tra cháu được. Bắc Thần, nếu cháu rảnh thì hãy sang thăm nó nhiều một chút."
Ông cụ Giang vừa lên tiếng đã thẳng thừng cắt đứt ngay ý muốn thương lượng một con đường sống của Giang tử Nhiễm.
"Vâng ạ, ông nội cứ yên tâm đi ạ, chỉ cần cháu có thời gian rảnh sẽ sang theo dõi em ấy." Giang Bắc Thần vừa cam đoan với ông cụ vừa quay sang nhìn Giang Tử Nhiễm với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
"Anh cũng bớt đi gây chuyện đi!" Ông cụ lấy chiếc đĩa gõ vào bát của anh.
"Tôi nghe nói gần đây anh đang điều tra Trịnh Ngọc Khôn có phải không? Lại còn tranh giành một dự án nào đó với con trai ông ta, khiến mấy người cấp dưới của ông ta không ai được yên. Tôi cảnh cáo anh, đây là thời điểm quan trọng để ba anh có thể thăng chức, nếu vì anh mà chuyện của ba anh bị lỡ dở. Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu đấy!!!"
"Ông nội à, ông nghe ai nói vậy ạ? Chuyện này không có gì đâu ạ. Cháu với con trai ông ta cạnh tranh công bằng mà, ông cứ yên tâm đi ạ."
"Anh đừng có mà đắc ý. Lần trước tôi có nói với anh về con bé nhà họ Cố, anh thấy thế nào? Tuổi hai đứa cũng hợp nhau đấy. Anh cũng từng này tuổi rồi mà vẫn còn độc thân là không ổn chút nào." Ông cụ Giang lại nhắc lại chuyện cũ, "Bằng tuổi anh, anh cả anh đã có Đô Đô được hai tuổi rồi đấy."
Bây giờ đến lượt Giang Tử Nhiễm vui sướng khi thấy người khác gặp họa rồi.
"Con gái nhà họ Cố ấy ạ? Cố An An phải không ạ?" Giang Bắc Thần khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại người có tên này.
"Ừ, chính là con bé ấy." Mẹ Giang từ trong bếp đi ra gật gật đầu, dáng vẻ đoan trang. "Mới từ Columbia trở về, mẹ gặp rồi, trông rất xinh xắn, ngoan ngoãn."
"Mẹ à, ở trong mắt mẹ thì ai ngoan ngoãn mà chả tốt. Cố An An này con lạ gì, trước kia còn qua lại với anh em nhà họ Trần. Thế nào, mẹ định bắt con dùng lại đồ cũ của người khác ấy ạ?"
"Anh ăn nói cho cẩn thận!" Ông cụ Giang nện cây gậy ba-toong trong tay xuống đất, "Ba anh không có nhà nên anh định bắt nạt mẹ anh đấy à? Cái gì mà đồ cũ hả? Thời đại này có đứa trẻ nào không qua lại với vài ba người chứ. Cái quan trọng là duyên phận."
"Ông nội à, ông đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn tin vào mấy cái này ạ? Cháu với cô ta không có duyên đâu, ông hãy bỏ cái ý định này đi ạ" Giang Bắc Thần từ chối mà không thèm ngẩng mặt lên.
"Mày!" Ông cụ nhất thời bị cháu mình làm cho nghẹn lời.
"Bắc Thần" Mẹ Giang nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, chuẩn bị răn dạy con trai mình.
"Duyên phận hay cảm giác gì đó thì cũng cần phải có thời gian tiếp xúc mới có thể xác định được. Nếu như con vì ai đó hay vì chuyện gì đó mà từ chối gặp gỡ người con gái khác thì mẹ đành phải quyết định giùm con vậy." Trên gương mặt được chăm sóc rất kỹ lưỡng của Kiều Hoàn không có bất cứ biểu cảm nào, thắt lưng bà thẳng tắp, chỉ có điều giọng nói lại vô cùng nghiêm túc. Ngay cả Giang tử Nhiễm đang ngồi bên cạnh cũng không dám ho he một tiếng.
Ông cụ Giang nhìn sắc mặt Giang Bắc Thần tối sầm lại trong nháy mắt, trong lòng cảm thán: Hiểu con, không ai bằng mẹ.