Sở Hàm nhìn mặt trời từ từ nhô lên qua cửa sổ của phòng thẩm vấn. Cô ở trong này đã ba ngày rồi.
Khi vừa đến nơi này, cô đã nói ra những lời mà mình đã sớm chuẩn bị, không lâu sau có người tới đưa cô đến căn phòng này. Phòng không lớn, thậm chí chỉ có một chiếc giường nhỏ để cô nghỉ ngơi. Cứ cách hai giờ sẽ có một nữ cảnh sát mang nước vào cho cô để cô uống thuốc.
Sở Hàm biết rõ, dựa theo trình tự thì hẳn là cô phải được đưa đến trại tạm giam để chờ tòa án thẩm vấn, nhưng cô lại được đưa đến một căn phòng có điều kiện tốt hơn rất nhiều.
Sở Hàm nghĩ, nếu như Giang Bắc Thần có thể tìm được manh mối của vụ án trước khi lập hồ sơ thì việc làm của cô chính là giúp anh kéo dài thời gian. Nếu không thể, thì cô cũng cam tâm tình nguyện vào tù để gánh vác toàn bộ tai ương giúp anh.
Dù thế nào đi nữa thì cô và con cũng không cảm thấy mệt.
Nhưng mà thực sự cô cảm thấy rất áy náy với cục cưng trong bụng. Mặc dù bác sĩ đã kê cho cô một ít thuốc bổ an thai, nhưng một đứa bé phải phát triển trong hoàn cảnh như vậy chung quy cũng là không có lợi. Mỗi buổi tối, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của căn phòng thẩm vấn, Sở Hàm đều nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, thì thào nói chuyện với sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần lên trong cơ thể. Cô hy vọng con mình có thể bình an và khỏe mạnh mà lớn lên.
Đêm hôm đó, sau khi Giang Bắc Thần biết Sở Hàm có thai đã ngẩn người bất động thật lâu, chiếc điện thoại nằm trơ trọi dưới nền đá cẩm thạch sáng loáng vẫn truyền tới tiếng gọi nghi hoặc của Giang Nghi Đồng. Anh không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh cô mang trên mình đứa con của hai người rồi tới nơi đó. Bây giờ, Giang Bắc Thần không chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng cho Sở Hàm mà anh còn cảm thấy thực ân hận. Vào lúc này, dường như bối cảnh gia đình và tiền tài địa vị cũng không thể giúp gì được cho người con gái mà anh yêu thương và cục cưng của hai người.
Ngay đêm đó, anh đã tự mình phóng xe tới nhà Giang Nghi Đồng để hỏi. Giang Nghi Đồng đang ở một căn nhà nhỏ trong tứ hợp viện (*) ở phía Tây thành phố. Đó là căn nhà do tổ tiên của nhà chồng bà, nghe nói là một vị ngự y từ đời Thanh để lại.
Bên ngoài tứ hợp viện có một giàn dây mây được dựng thành một căn lều nhỏ, quanh năm tươi tốt xanh mát. Trong lều có bày một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, bốn phía khắc hoa vô cùng đẹp đẽ. Ngoài ra còn có hai chiếc ghế bành được bày đối xứng nhau, có thể thấy đây là nơi Giang Nghi Đồng và chồng mình thường xuyên ngồi nghỉ.
Giang Nghi Đồng chậm rãi pha một ấm trà, cách làn khói lườn lờ mỏng manh, đôi mắt bà ánh lên vẻ từng trải và thấu hiểu: "Thân thể của nha đầu kia không được tốt lắm. Cô cũng đã nhắc nó là nếu muốn giữ cái thai lại thì phải thật cẩn thận. Sao hả? Cái thai đó là của cháu à?!"
Giang Bắc Thần xoay xoay tách trà sứ bằng men xanh trong tay, ngắm nhìn lá trà lơ lửng trong tách, vẻ mặt ảm đạm trả lời: "Vâng, là của cháu."
Giang Nghi Đồng cười như hiểu ra, bà cũng có thể lý giải tâm tư của Giang Bắc Thần lúc này. "Nha đầu kia đã đến bệnh viện mua một ít thuốc bổ an thai. Cô cũng không dám chắc như vậy có hiệu quả hay không, nhưng ít ra không có gì hại đối với nó. Thằng nhóc này, cô cũng xem như là nhìn cháu lớn lên. Lúc này bị vấp ngã cũng khiến cho cháu nhớ kỹ một chút. Nếu đưa bé này có thể giữ thì đó là phúc của cháu, nếu không giữ được thì là do cháu tạo nghiệp chướng. Tự giải quyết cho tốt đi."
Trên gương mặt tuấn tú khôi ngô của Giang Bắc Thần đã không còn vẻ lạnh lùng thản nhiên như mấy ngày trước. Quả thực đúng như lời Giang Nghi Đồng đã nói, tất cả là do anh đã tạo nghiệt.
______________________________________________________
Người quản lý bên bộ phận dự án bị trục xuất về nước, cũng chính ngày hôm đó, Chử Mục đã tự mình áp giải người về. Giang Bắc Thần dựa vào bên cạnh xe, anh đeo một chiếc kính mắt màu đen, cả người tỏa ra khí lạnh. Chử Mục ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau lôi người kia lên xe rồi lững thững bước đến gần Giang Bắc Thần.
Hai người cực kỳ ăn ý huých nhau một cái, Chử Mục cũng dựa vào xe Giang Bắc Thần. "Thế nào, mấy ngày nay mệt lắm đúng không?"
Giang Bắc Thần cam chịu cười cười tự giễu, "Ai bảo thằng nhãi kia làm việc gọn gàng như vậy chứ. Lần vấp ngã này khiến tớ bị đau không ít."
Chử Mục rút một điếu thuốc ra, đưa cho anh, vô cùng thông cảm gật đầu. "Biết rồi! Tớ cũng nghe nói em gái Sở đã vì cậu mà phải vào trong đó. Tớ nghe cậu chỉ thị đã lập tức đi bắt người. Thằng nhãi này bị người của tớ tìm thấy ở một ngân hàng tại Berlin, lúc đó hắn vừa mới đổi một ngàn vạn tệ thành đồng Euro. Không phải là một số lượng nhỏ có đúng không? Tớ điều tra được tài khoản của người gửi tiền. Cậu đoán xem là ai?"
Giang Bắc Thần ngậm điếu thuốc nhưng chưa vội châm lửa. Anh nghe Chử Mục nói vậy lập tức quay đầu lại nhìn bạn mình, "Trịnh Khải?"
"Còn hơn thế, là bà mẹ đã chết của cậu ta."
Giang Bắc Thần hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm xúc, rồi nói ra những lời mà anh vẫn luôn kìm nén ở trong lòng: "Nói thật, trước kia tớ cứ nghĩ rằng mình và Sở Hàm coi như xong rồi. Cô ấy không buông bỏ được chuyện nhà cô ấy, tớ không buông bỏ được lòng tự trọng của mình. Có lẽ qua vài năm nữa tớ sẽ quên cô ấy. Nhưng kể từ sau khi tớ và cô ấy gặp lại, tớ mới hiểu được rằng, lòng tự trọng hay gì đó chỉ là lừa mình dối người. Yêu chính là yêu, là bất kể đã trôi qua bao nhiêu năm cũng không thể quên được. Chỉ cần nhắm mắt, tớ lại nhớ đến dáng vẻ ngày đó, khi cô ấy cầu hôn tớ trên bãi biển Antaly. Chớp mắt một cái, bọn tớ đã quen biết nhau..." Giang Bắc Thần cúi đầu, cẩn thận tính toán, "Hai mươi hai năm rồi."
Mùa hạ năm ấy, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt là lúc Sở Hàm ba tuổi, Giang Bắc Thần sáu tuổi. Tới nay, Giang Bắc Thần đã hai mươi tám tuổi, vậy là đã hai mươi hai năm trôi qua.
"Đời người có bao nhiêu lần hai mươi hai năm chứ? Thực ra từ đầu tớ cũng không giận cô ấy chuyện sao chép ý tưởng, chỉ là cố tình lạnh nhạt với cô ấy vài ngày. Nhưng mà tớ không ngờ cô ấy lại lẳng lặng làm như vậy, lẳng lặng đi gánh tội thay cho tớ. Rõ ràng cô ấy biết đó là cạm bẫy của Trịnh Khải nhưng vẫn muốn nhảy vào, lại còn nhảy một cách nghiễm nhiên như vậy. Chử Mục, cậu nói xem, đây là do cô ấy yêu tớ hay là do muốn trả nợ ân tình của tớ?"
Chử Mục vân vê điều thuốc, đắn đo mở miệng, "Nếu nói cô ấy không yêu cậu mà chỉ muốn trả nợ ân tình, thì cái ân tình này có vẻ hơi lớn đấy nhỉ. Cậu cũng biết rõ, nếu như bị phán quyết thì sẽ là bao nhiêu năm tù mà. Hiện giờ, việc cấp bách là phải đưa cô ấy ra khỏi đó. Mặc dù Chiến Sính đã có lời rồi nhưng ở những nơi như vậy, đặc biệt là đối với một người phụ nữ, thì càng lâu lại càng nguy hiểm.”
Sao Giang Bắc Thần lại không biết như vậy chứ, "Tớ biết rồi, người cũng đã đưa về rồi. Lần này tớ chưa thể cám ơn cậu được, để lần sau bù nhé!"
"Này!" Chử Mục gọi Giang Bắc Thần đang định lái xe rời đi, "Không có gì là không vượt qua được. Nếu chuyện này quá mức phiền phức thì mấy người chúng ta đến cục cảnh sát đập phá cũng có thể cứu được người ra. Cậu bày ra bộ dáng sầu vân thảm đạm như vậy cho ai xem chứ?"
Giang Bắc Thần bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, tạm biệt người anh em thân thiết từ nhỏ, cũng là người có chừng có mực nhất trong số mấy người bọn họ.
Người quản lý bộ phận dự án cũng chỉ là một kẻ hèn nhát. Giang Bắc Thần còn chưa kịp dùng thủ đoạn gì, anh ta đã sợ đến mức lập tức cúi đầu nhận tội. Anh ta ngồi trên ghế, vừa run lẩy bẩy vừa trình bày lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
"Tôi là nước cờ cuối cùng của Trịnh Khải... Vốn dĩ Trịnh Ngọc Khôn tin tưởng vào Thẩm Vi Dịch ở bên cạnh ngài sẽ là một lợi thế giúp ông ta giành thắng lợi, nhưng ai ngờ lại bị các người cho vào bẫy. Trịnh Khải đã sớm biết Thẩm Vi Dịch không đáng tin, cho nên đã âm thầm tới tìm tôi..." Nói đến đây, người quản lý lại lén lút nhìn Giang Bắc Thần.
Giang Bắc Thần gõ tay theo nhịp lên bản kế hoạch đang bày trên bàn, liếc mắt nhìn lại, "Nói tiếp đi."
"Anh ta hứa sau khi xong chuyện sẽ cho tôi một ngàn vạn, rồi đưa tôi sang bất cứ nước nào mà tôi muốn. Số tiền này cho dù tôi có làm vất vả cả đời cũng không kiếm được, cho nên sau khi suy nghĩ vài ngày tôi đã đồng ý. Bởi vì tôi là người đầu tiên tiếp xúc với những người lập dự án cho nên cũng dễ dáng báo tin cho anh ta nhất. Vì thế, vào buổi chiều ngay sau khi Sở tiểu thư và bên Đông Tường tới, tôi đã phát tán bản kế hoạch ra bên ngoài. Chính vì vậy mà An Đạt đã nộp hồ sơ lên trên trước chúng ta một ngày."
"Vậy làm sao mà anh biết tôi nhất định sẽ dùng bản kế hoạch đã sửa đó?" Giang Bắc Thần suy nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi.
Người quản lý bộ phận dự án đầu đầy mồ hôi, trả lời: "Vốn dĩ tôi cũng cho là ngài sẽ phản đối, nhưng mà chiều hôm đó, khi ngài tới, tôi nhìn thấy thái độ của ngài với Sở tiểu thư... Nên đã cảm thấy nhất định ngài sẽ chọn phương án của cô ấy..."
Giang Bắc Thần cười không nổi, "Thật không nhìn ra anh lại là người nhìn thấu được suy nghĩ của người khác như vậy đấy." Anh không kiên nhẫn phất phất tay với người bảo vệ, nói: "Đưa người tới cục cảnh sát, mang theo cả đoạn ghi âm vừa rồi."
Người vừa đi, Giang Bắc Thần có chút mờ mịt vuốt cằm hỏi Thẩm Vi Dịch: "Tôi biểu hiện... Rõ ràng như vậy hay sao?" Rõ ràng đến mức một người mà một năm mới gặp mặt anh có vài lần cũng có thể đoán ra?
Thẩm Vi Dịch xua tay, "Thứ cho tôi nói thẳng, trong chuyện này, nhất là chuyện lại có liên quan đến Sở Hàm thì chỉ số thông minh của anh, gần như là bằng 0." Sợ Giang Bắc Thần nổi bão, Thẩm Vi Dịch nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Ngay mai tòa án sẽ tiến hành thẩm vấn, ngày vui của Trịnh Khải..."
Giang Bắc Thần híp mắt nhìn sắc trời dần tối, gió lốc trong đôi mắt càng lúc càng mạnh. "Tôi lại rất mong chờ phần trình diễn của anh ta đấy."
__________
Chú thích:
(* - Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. 'Tứ' đại diện 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc; 'hợp' hàm nghĩa bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng thì nó là một hình vuông ngay ngắn.)