Đã cả tháng nay, Giầu như người mất hồn. Sau hôm bị Xuân Nhi đánh một trận thừa sống thiếu chết, chàng nằm liệt giường chiếu. Không có đêm nào là Giầu không gặp ác mộng, các báe sĩ tới chữa bệnh cho Giầu cũng đành bó tay. Người chàng càng ngày càng teo lại. Ông Giám bắt đầu thực sự lo lắng cho thằng con cầu tự độc nhất nối dõi tông đường này.
Sau khi giới Tây Y bó tay, ông Giám nhờ tới các thầy Thuốc Bắc, nhưng các các ông này cũng đành chiu. Còn nước còn tát, ông bắt đầu nghe lời những thuộc hạ chung quanh. Có lẽ đây là hy vọng cuối cùng và lớn lao hơn cả, vì ông cho rằng, bắt ma trừ quỉ là nghề của mấy ông thầy bùa, thầy pháp chứ không phải của bác sĩ hoặc lang y.
Ông lại vừa nghe đám thuộc hạ kể lại chuyện vũ nữ Đỗ Nga bị ma Xuân Nhi tới bắt hồn mấy lần, nhừng không việc gì, vì nàng đã tìm được thầy bùa theo bảo vệ. Giầu cũng đã nói cho ông biết; chĩ vì mê Đỗ Nga mà y giết hại Xuân Nhi, cũng như cháu đích tôn của ông. Tuy giận thằng con ngỗ nghịch, nhưng bây giờ điều cần thiết là phải làm sao chạy chữa cho Giầu.
Ông quyết định tốì nay đích thân đi kiếm Đỗ Nga hỏi cho ra lẽ. ông cũng vừa được thuộc hạ cho biết Đỗ Nga nghỉ việc tại vũ trường cũ, bây giờ đang làm tại Victoria. Một vũ trường nhỏ ở Phú Nhuận.
Đã lâu lắm, có lẽ cũng mười mấy năm rồi, ông không tới vũ trường; mặc dù ông biết thằng em duy nhất đang điều khiển cả một hệ thống làm ăn trong giới vũ trường trá hình. Ông đã khuyên y nhiều lần, nhưng có lẽ tay y đã nhung chàm, làm sao gỡ ra cho được. Với sức học của y, muốn làm giầu chỉ có thể đi con đường đó là mau nhất. Thôi thì cũng là ý trời. Tối nay ông không muốn ồn ào nên lẳng lặng gọi xe Taxi tới vũ trường Victoria một mình, vô một góc tuốt phía trong ngồi nghe nhạc và xem thiên hạ nhẩy.
Vũ trường này thật nhỏ, nhưng cứng quá. Tự nhiên ông có cảm tình với nơi ăn chơi nhỏ bé này. Ánh đèn mờ ảo, với những mầu sắc rất dịu mắt, hồi nào tới giờ ai cũng nói ở nhứng nơi giải trí rẻ tiền này toàn là du đãng và lớp trẻ choi choi tới phá phách. Nhưng sao nơi đây chẳng thấy cậu bé nào, đa số là những người trung niên. Có lẽ ông là khách hàng lớn tuổi nhết. Cô vũ nữ ngồi bên cạnh ông, thấy ông trầm ngâm, hỏi mấy câu không thấy trả lời cũng ngồi yên, nghe nhạc.
Cô ca sĩ đang ca một bản nhạc thực buồn, nàng gục đầu nức nở như khóc trên vai người tình; giọng nàng trầm xuống, thiết tha than khóc cho người yêu đã đành đoạn ra đi. Nàng đang diễn tả cho cuộc tình đổ vỡ trong một ca khúc thật thảm sầu. Cánh tay trắng ngà từ từ đưa lên cao, như muốn níu lại hình bóng người tình bội bạc. Chiếc áo dài thướt tha mầu huyết dụ vẽ nhứng chiếc lá thu rout rơi trên tà áo càng làm eho hình ảnh nàng thêm buồn thảm. Nước mắt nàng dàn dựa và giọng ca thì thào, nức nở.
"Yêu anh môi nồng hôn ấm còn vương"
"Yêu anh vai gầy tóe mai còn thương"
"Mai xa rồi lòng tan nát tơi bời"..
"Mai xa rồi nước mắt nào đầy vơi"
"Thôi xa rồi sao ngllời còn đứng đợi"
"Thôi xa rồi xin người hãy buông lơi."
(Ca khúc "Em Đi" của Đức Huy)
Ánh đèn chớp tắt, quay cuồng tới man dại. Người ca sĩ nghẹn ngào trong khi đèn từ từ mờ dần, mờ dần...
Ông Giám thở dài, tự nhiên bài ca đưa ông về dĩ vãng với mối tình 'đầu cùng mẹ thằng Giầu; thằng bé mồ côi ngay khi lọt lòng mẹ..Hồi đó ông còn nghèo, thật nghèo nên đởi đá lên đá xuống. Ông yêu vợ ông cũng ngay trong một vu trường nho nhỏ như vũ trường này. Bất giác ông đưa tay nắm lấy tay cô vũ nứ ngồi bên cạnh, nàng ngả đầu vô vai ông ngay, thì thào:
"Anh không muốn nhẩy à?"
"Em có thích nhẩy không?"
"Dạ, nếu anh muốn, em xin nhẩy với anh."
Ông Giám đứng dậy, dìu cô vữ nữ ra sàn nhẩy.
"Em tên gì?"
"Dạ, em tên Cúc, hình như anh mới tới đây lần đầu?"
"Phải rồi, anh ít có đi nhẩy lắm; em có biết cô vũ nữ nào tên Đỗ Nga làm ở đây không?"
Cúc hơi ngạc nhiên hỏi:
"Ủa, anh biết tên cô ta sao không biết mặt?"
Ông Giám chưa hiểu ý nàng, hỏi lại:
"Em nói vậy nghĩa là sao?"
Cúc mỉm cười:
"Cô ca sĩ lức nãy là vu nứ Đỗ Nga đó."
Ông Giám ngạc nhiên.
"Vũ nứ mà hát hay vậy sao? Tại sao cô ta không làm ca sĩ?"
"Anh còn lạ gì, ca sĩ đâu có làm ra tiền bằng vũ nữ, hơn nữa cô Đỗ Nga cũng chỉ biết hát dăm ba bản tủ thôi, chứ nhạc lý làm sao bằng các cô ca sĩ được. Bài hát anh vừa nghe là bài ruột của nàng đó, con bé tương tư anh chàng ấy nên nó hát bài này xuất thần như vậy."
"Anh muốn nhẩy với Đỗ Nga đưực không?"
Cúc dụi đầu vô ngực ông Giám nũng nịu.
"Anh nhẩy với Đỗ Nga có sao đâu, để em kêu cô ấy cho anh, nhưng anh không nhẩy với em đêm nay nữa hay sao?"
Ông Giám đã thấy bộ ngực của Cúc ép sát mình ông, hơi thở nàng nóng hổi. Mặc dầu nhan sắc vẫn còn mặn nồng, thân thể đầy đặn, nhưng có lẽ cô vũ nứ này hơi lớn tuổi rồi, bởi vậy không thấy ai kêu nàng nhẩy cả. Ông chợt thấy thương hại, có lẽ ông nghĩ tới hoàn cảnh của vợ mình khi xưa, có khác gì nàng này đâu. Tự nhiên một cảm giác lâng lâng chợt xăm nhập tâm hồn ông. Đèn tắt tối om, chỉ còn lại một ngọn đèn đỏ thật nhỏ treo tuốt trên cao; bóng tối làm ông bạo dạn. Ông từ từ cúi xuống đặt lên môi cô vũ nứ nụ hôn hơn hai mươi năm bỏ quên trong cuộc đời.
Cúc không ngờ ông già đang nhẩy với nàng lại cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn nóng bỏng, nhưng không vội vàng lụp chụp. Nàng không bỏ lỡ cơ hội, kiễng chân lên hứng trọn chiếc hôn đầy ắp ấy. Từ lúc mới tới đến khi chị tài phán kêu nàng ra ngồi với ông già này, đây là ông khách đầu tiên trong đêm nay. Hàng ngày nàng ngồi ngáp gió là chuyện thường; vũ trường đông vũ nữ, cô nào cô ấy lại hơ hớ mười mấy hai mươi; làm sao với tuổi hơn ba mươi này có thể tranh khách với các nàng choi choi đó được. Phải nói hôm nay thực may mắn, Cúc vừa ngồi xuống đã thấy ông già móc tiền mua hết giờ cho nàng đêm nay; có nghĩa là nàng được ngồi với ông cho tới man giờ. Đã lâu lắm không có ai mua giờ cho nàng nhưi vậy; nàng không hiểu có phải ông già này muốn dụ nàng về nhà ngủ đêm nay không, nhưng nếu có đi chãng nứa nàng cũng không từ chối, vì chắc chắn nàng phải có một món tiền kha khá. Cúc đang cần tiền, thật cần.
Nhưng bất chợt Cúc lại nghe ông ta đòi nhẩy với Đỗ Nga làm nàng thất vọng; bởi vậy Cúc mới đùng tới nhứng cách mồi chài sau cùng của nàng để cố giữ ông khách già sộp này lại. Bỗng ông thì thào bên tai Cúc:
"Như vậy em đã bằng lòng chưa?"
Cúc cắn nhẹ vô cổ ông.
"Em muốn anh đưa em về nữa cơ."
Ông Giám ngạc nhiên, hỏi:
"Em dám về với anh hay sao?"
"Anh đã bao hết giờ cho em rồi phải không, còn cái gì em tiếc anh được nữa. Nhưng anh đừng hiểu lầm em nhé; không phải ai em cũng làm như vậy đâu. Gần năm năm rồi, em không về với khách."
Ông Giám khôi hài, hỏi:
"Còn trước năm năm?"
"Có em đi với nhiều người; cho tới khi gặp chồng em là lần sau cùng, cách đây gần năm năm. Nhưng anh ấy vắn số, ngay sau tuần trăng mật."
Ông Giám tính đợi câu trả lời của Cúc xong là cười, nhưng nàng nói xong, ông cười khôngđược. Ông thì thầm:
"Và đêm nay em phá lệ, về với anh à, em không hối hận sao?"
Cúc cười khúc khích, trả lời:
"Không."
"Em có sợ không?"
"Sợ cái gì chứ?"
"Sau năm năm không gần đàn ông?"
Cúc lại cười nho nhỏ.
"Nhưng trước năm năm, không phải là em hiền gì đâu nhé."
Bây giờ thì ông Giám cười được rồi, ông nói:
"Nếu vậy thì được, anh sẽ về với em đêm nay, không phải nhà anh, cũng không phải khách sạn mà là nhà em. Có trở ngại gì không?"
Cúc cười sung sướng:
"Không, em ở một mình thôi. Nhưng căn nhà như ổ chuột, nhỏ lắm; anh có khinh em không?"
"Cái đó không thành vấn đề, nhưng có một điều...
Cúc hơi lo.
"Điều gì hả anh?"
"Em phải làm cho anh một việc."
"Bất cứ điều gì em có thể làm được là em làm ngay."
"Tốt, em biết gì về Đỗ Nga?"
"Anh muốn biết cái gì chứ?"
Nhưng chợt nhớ ra vừa rồi ông già này nghe Đỗ Nga hát làm ông ta cảm động thấy rõ. Vậy mà sau đó lại hỏi Đỗ Nga là ai. Nàng nói:
"Anh cứ hói thực đi, anh biết Đỗ Nga như thế nào, anh cần gì ở cô ta, em nhất định giúp anh."
Ông Giám tần ngần một lúc, bảo nàng:
"Chuyện này rất quan trọng. Em giúp được anh, anh không để em thiệt thòi đâu."
"Chuyện gì vậy anh?"
"Nếu vậy chúng mình về bàn, anh nói em nghe."
Ông Giám ngưng nhẩy, dẫn Cúc về bàn. óng ngẫm nghĩ một lúc, nói:
"Câu chuyện là như thế này, anh có một thằng con. Y cặp với con bể Đỗ Nga, rồi mê cô bé này, bỏ bê con vợ nó, để cho con nhỏ phải chết oan. Không hiểu có phải quả thực vợ nó thành ma thực không, nhưng con anh luôn luôn mê sảng la lên là vợ nó về đòi giết nó, và cho biết cũng phải trả thù Đỗ Nga nữa. Hiện nay con anh chết lên chết xuống, còn con Đỗ Nga vẫn phây phây. Nghe người ta đồn cô bé này có bùa phép gì đó, con ma vợ thằng con anh không hãm hại được. Bởi vậy anh mới tính tới đây hỏi sự tình ra sao. Lúc nãy em ngạc nhiên khi anh hỏi Đỗ Nga mà không biết mặt cô ta là như vậy."
Cúc nghe xong mặt mày hớn hở, nói:
"Như vậy thì anh kiếm đúng người rồi; nhưng câu chuyện anh kể không đúng cho lắm, có thể là anh giấu em, cũng có thể anh không biết."
Ông Giám ngẩn ngllời, hỏi:
"Em cũng biết chuyện của thằng con anh sao?"
Cúc nói:
"Nếu em hỏi câu này đúng thì em biết nhiều lắm, mà phải thú thực những cô vũ nữ già nhiều chuyện như em, ai cũng biết hết. Còn nếu sai, anh cứ kể như em là con nhỏ nhiều chuyện thôi, đừng chấp em tội nghiệp."
Ông Giám nắm tay Cúc kéo vô lòng, nàng cũng cố ngồi thật sát vô ông.
"Em muốn hỏi gì, nói đi."
Cúc nói nho nhỏ, hình như nàng sợ một điều gì:
"Anh có phải là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám không?"
Ông Giám giật mình, nhìn Cúc đăm đăm như cố nhớ xem mình có gặp cô vũ nứ này ở đâu không. Cả mấy chục năm nay ông không lui tới vũ trường thì làm sao một cô vũ nứ ở cái vũ trường nghèo nàn này lại có thể biết ông được ông ngạc nhiên hết sức.
"Tại sao em biết anh?"
Cúc lắc đầu.
"Thực ra em đâu có biết anh là ai, chỉ đoán thôi; vì nghe câu chuyện anh kể về Đỗ Nga và con anh. ông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu, ở vũ trường ai lại không biết, nhất là mối tình tay ba: Xuân Nhi - Nguyễn Văn Giầu - Đỗ Nga. Còn bố ông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám chứ còn ai nữa. Như vậy, anh không là tỷ phú Nguyễn Văn Giám còn là ai."
Ông Giám thở dài.
"Anh lo làm ăn buôn bán, không ló đầu ra ngoài, để thằng con anh làm bậy, bây giờ y bị quả báo cũng đáng. Nhưng vì anh hiếm muộn, có độc nhất một thăng con trai để nối dòng, nếu y chết đi là tuyệt giống, nên phải lo lắng chạy ngược chạy suôi. lo cứu nó thôi."
Hai tay Cúc bợ mặt ông Giám thực âu yếm nói:
"Nếu em cứu được con anh, anh có bằng lòng cho em một đứa con với anh không?"
Ông Giám đang lo lắng cũng phải phì cười vì câu hỏi của Cúc. Ông nói:
"Nếu em có con với anh cũng đủ để anh mang ơn em rồi; chứ nói gì em còn cứu được thằng nghịch tử Giầu nữa."
Nghe ông Giám nói vậy, Cúc cười khúc khích, nói:
"Nếu vậy chúng mình về nhà, em nấu cơm anh ăn rồi sẽ cứu cả cậu Giầu lẫn đẻ con cho anh."
Tự nhiên ông Giám thấy vui vui. Sau bao nhiêu năm chúi mũi vô làm ăn, tôl nay ông có thể vui một đêm cũng không hại gì. Ông cười hỏi Cúc:
"Em muốn anh ở với em bao lâu thì có thể cứu được thằng nghịch tử Giầu, ở bao lâu nữa thì cho anh thêm được một đứa con?"
Cúc nhí nhảnh, hát nho nhỏ:
"Chỉ cần một đêm nay nữa thôi, mai chúng ta mỗi người một nơi."
Ông Giám cười ha hả, ông thấy mình trẻ ra thực rồi.
Vít đầu Cúc lại ông hôn lên môi nàng đắm đuối, hai người quện lấy nhau trong bóng tối lờ mờ của vũ trường. Bàn tay Cúc lần vô trong quần áo ông, rà lên những bắp thịt nhão nhoẹt vì tuổi già nhưng bắt đầu nóng lên. Nàng thủ thỉ:
"Chúng mình về nghe anh."
Ông Giám gật đầu nhe nhẹ, sửa lại quần áo, theo Cúc ra ngoài, gọi xe Taxi về nhà. Nhà nàng ngay cạnh nhà thờ Gia Định. Đúng như lời nàng nói, căn nhà nhỏ như cái ổ chim, tuy nhiên sạch sẽ và rất gọn gàng. Phía trong là nhà bếp và buồng tắm, phía ngoài là phòng ngủ và cũng là phòng khách luôn. Nhà tuy vách tường nhưng mái lợp tôn, nhứng tấm tôn mỏng có nhiều vết hoen ố, chắc chắn đây không phải là loại tôn tết rồi. óng mỉm cười, tự nghĩ: Con nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám lại có thể thụ thai ở căn nhà như thế này được hay sao.
Cúc thấy ông cười, hỏi:
"Bộ anh cười em ăn ở bê bối quá phải không?".
Ông Giám ôm Cúc vô lòng, nơi đây ông không còn sợ ai dòm ngó nữa, ông cười lớn hơn một cách thích thú:
"Nếu đêm nay em thụ thai. Trang sử nhà họ Nguyễn phải lật qua một chương mới.".
Cúc nhí nhảnh:
"Và em sẽ là người viết trang sử đó."
Ông Giám lại cười ha hả, luồn một tay vô áo Cúc; nàng ép sát vô ông, cắn lên vai ông thực mạnh. óng Giám vẫn cười và bàn tay càng lần xâu vô trong hơh nữa. Cúc với tay tắt đèn, nàng kéo ông nằm xuống chiếc đi văng bên cạnh. Lần lên áo, cởi từng chiếc nút, nhẹ nhàng kéo ra sau, Cúc còn khéo léo đạp tuột xuống đất cả giầy và vớ của hai người. Chưa bao giờ ông Giám thấy thoải mái như hôm nay; ông vùng lên hăm hở như đứa con trai mới lớn, bước vào tình yêu.
Đã lâu, Cúc không gần đàn ông ở vũ trường nàng bị chê già; ngoài đời Cúc không phải là hạng gái gọi nên cứ lập lững gần năm năm trời. Hôm nay mới gặp ông Giám, nhà tỷ phú lừng danh trong giới thương trường Saigon. Cúc còn mong mỏi.gì hơn nứa. Nàng vặn vẹo, mơn chớn, đẩy đưa run rẩy bước vào cuộc vui trong khoái lạc tuyệt vời nàng dùng tất cả kinh nghiệm tình ái có được áp dụng vào trận chiến, nàng không tiếc một chút công sức nào để phục vụ ông Giám nhứng ngón đòn tuyệt vời mà ông Giám đã quên đi từ lâu...
Mồ hôi ông Giám đã vã ra; hơi thở hổn hển, ông không ngờ hôm nay ông khoẻ một cách lạ lùng. Ông sung sướng nghe được cả tiếng rên rỉ của Cúc.
"Anh... anh... á... á... anh, anh ơi.."
Không biết ông nằm vật lên mình Cúc lúc nào, ngủ ngon lành cho tới sáng. Khi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời đã lọt qua khe cửa. Cúc nãm bên cạnh vuốt ve. Thấy ông thức, nàng cười tươi như hoa, thủ thỉ:
"Anh dử như con cọp ấy, có biết không."
"Em có sợ không?"
Cúc cười khúc khích:
"Sợ"
Chĩ nghe một tiếng "Sợ" đơn sơ mà ông Giám thấy khoẻ khoắn làm sao, hình như mặc cảm tuổi già của ông được ve vuốt cùng tột. Ông cười ha hả, quay ngang ôm lấy Cúc hôn lên mí mắt nàng. Cúc thủ thỉ:
"Anh à, nhiệm vụ đầu tiên em đã làm xong rồi. Còn chuyện thứ nhì phải thanh toán trong ngày hôm nay."
Ông Giám ngơ ngác, mỉm cười hỏi:
"Nhiệm vụ gì em phải làm mà có thứ nhất thứ nhì nghe ghê vậy?"
"Anh quên rồi sao?"
"Anh có biết cái gì đâu mà quên."
Cúc lại cười khúc khích:
"Chuyện thứ nhất là em hứa cho anh một đứa con, em đã làm xong rồi. Chuyện thứ hai là cứu đứa con anh, em sẽ phải làm xong trong sáng hôm nay."
Ông Giám thích chí cười ha hả, ghì chặt lấy Cúc, hai thân thể trần truồng quện lấy nhau, lùng bùng trong chiếc mền mỏng...
"Hay... hay lắm, em rất biết giữ lời hứa. Anh cũng ước gì tối qua em đã thụ thai. Nhưng chuyện đó hạ hồi phân giải. Còn bây giờ nói anh nghe, làm sao cứu được thằng nghịch tử Giầu cho anh?"
Cúc gác một chân lên mình ông, nàng kéo hẳn mặt ông quay về phía nàng, nhìn sâu trong mắt, từ từ nói:
"Đúng như anh nói, con nhỏ Đỗ Nga đã kiếm được một thầy bùa để theo bảo vệ nó. Sự thực thì thằng nhỏ này không phải là thầy bà gì, y chĩ là đệ tử của một môn phái Thần Võ trong xóm y ở. Chính y cũng chẳng biết gì về thuật trử tà bắt ma cả; nhưng vì nhờ khi nhập môn, sư phụ y có cho một ông Phật làm bằng nanh heo rừng, lúc nào y cũng đeo trên cổ. Vì ở gần nhà Đỗ Nga, nên khi con ma Xuân Nhi tới bắt hồn con Đỗ Nga, bà mẹ la cầu cứu, thàng nhỏ này mới chạy qua tò mò coi chuyện gì. Ai ngờchính sự tò mò cón nít của y đã cứu con Đỗ Nga thoát chết, vì ông Phật bằng nanh heo của y phát ra một đạo hào quang đánh bay con ma Xuân Nhi, nên nó phải chạy trốn..."
Nó một hơi đài, Cúc ngưng lại thở. Ông Giám nóng ruột hỏi tới:
"Em có biết thằng nhỏ ấy là đệ tử của ông pháp sư nào không?".
Cúc mỉm cười.
"Không phải pháp sư đâu anh, để em nói hết cho anh nghe."
Cúc hằng hắng, lấy giọng, nói tiếp:
"Điểm khoái nhất là chính con Đỗ Nga cũng không biết sư phụ thằng nhóc con này là ai. Mặc dầu nhà ông ta ở ngay trong hẻm nó, thằng bé hỉ mũi chưa sạch, nhưng lại tinh ranh như ma. Khị nó biết chính ông phật bằng nanh heo rừng của nó cứu con Đỗ Nga, bèn bịa chuyện nói là thầy nó ở mãi trên núi nọ núi kia, lâu lâu mới ghé qua đây thôi. Thế là nó đã tìm cách leo lên giường với con Nga, con nhỏ cần nó nên đành chịu. Nhưng cô nàng cũng chẳng vừa gì. Lấy chiếc xe Honda bắt thàng nhỏ chở đi làm, sai bảo như đầy tớ; nhưng thằng bé lại chịu như vậy. Với y, miễn sao tối tối được ngủ với con nhỏ là mãn nguyện rồi."
Thấy Cúc dõng dài quá, ông Giám nóng ruột hỏi:
"Em có biết nhà ông thầy nó không?"
Cúc mỉm cười, nàng biết lòng ông Giám đang nóng như lửa.
"Biết chứ anh, em sẽ dẫn anh tới đó; nhưng để em kể hết chuyện anh nghe, bây giờ còn sớm lắm, tới đó không ai tiếp mình đâu."
"Nhưng em có quen ông thầy đó không?"
"Ông Trưởng Môn là Thượng Sư San thì không quen thân lắm, chỉ gặp được ông ta có một lần thôi. Ông ấy nay.. đây mai đó, khó gặp lắm. Nhưng học trò của ông ta là thầy Mạnh với em là chỗ thân tình.
"Mình có cách nào gặp ông Thượng Sư đó được không?"
"Em nghĩ cũng không khó đâu, nhưng eũng còn phải coi xem mình có duyên với ông ta không đã, ông này ky tiếp mấy loại người như tụi em lắm. Nhưng anh đừng coi thường thầy Mạnh, ổng lại chính là con của sư phụ ông. Thượng Sư San đó."
Ông Giám ngạc nhiên, hỏi:
"Sao lạ vậy, cha không truyền chức Trưởng Môn cho con mà lại trao cho người ngoài." Cúc làm ra vẻ thành thạo:
"Anh không biết đâu, môn phái này kỳ lạ lắm; nhất là tài phép của ông Thượng Sư San có khi còn cao hơn sư phụ ông ta nữa."
"Cái đó thì kỳ cục thực, làm sao trò lại hơn cả thầy được,
"Em nghe thầy Mạnh nói, trong môn phái có những phép tắc chỉ có nhứng trai gái đồng trinh mới tập được, còn những người lập gia đình rồi hoặc đã bậy bạ trai gái tập không thành. Ông Thượng Sư San theo thầy từ hồi nhỏ, nên ông ta luyện thành nhiều bửu bốì mà chính sư phụ ông ta biết mà không luyện được; còn con cái sư phụ của ông Thượllg Sư San... hì hì..."
Nói tới đây Cúc cười hì hì. óng Giám hỏi:
"Con cái ông ta làm sao?"
"Em không biết nhiều, nhưng tụi bạn nói cả mấy người con ôngta ngoài vụtrừtàbắt mathì chĩ thích luyện ba cái phép cua gái thôi; bởi vậy ông nào cũng năm bẩy bà. Và lạ lùng lắm; cả đám ở chung nhà mà lúc nào cũng vui vẻ như Tết mới hay chứ."
Ông Giám cười thích chí.
"Nếu vậy nhất định em phải dẫn anh ra mắt ông thầy Mạnh đó mới được. Còn Ông Thượng Sư Trưởng Môn, thủng thẳng mình tính sau."
Cúc thọc tay vô nách ông Giám làm ông nhẩy nhổm lên, dảy dành đạeh. Ông cười ha hả thật sảng khoái.
"Cho anh chết luôn. Đàn ông, ông nào eũng giống ông nấy, nhưng đâu có được bao tăm hơi chứ."
Hai người rỡn với nhau một hồi rồi sửa soạn ra phố. Mặt trời đã lên thực cao, Cúc gọi Taxi lên Saigon ăn sáng; ăn song lại kêu Taxi đi thẳng qua Thị Nghè tới nhâ thầy Mạnh.
Xe Taxi chĩ có thể đậu được ởngoài hẻm, vì con đường đết vô xóm thực nhỏ. Ông Giám cho Taxi đậu chờ ởngoài, theo Cúc đi bộ vô trong hẻm.
Vừa đi được một khúe, con nít trong xóm chạy theo ngay. Chứng thấy người lạ, ăn mặc lịch sự là tò mò. Cúc nhìn đám trẻ, nói:
"Thằng nhóc cứu con Đỗ Nga mấy tháng trước cũng là một trong những đứa này. Bây giờ nó kháe hẳn; đi xe Honđa, chở vũ nứ dạo phố nữa."
Ông Giám nhìn đám trẻ cười; ông nghĩ tới thời thơ ấu mà lòng lâng lâng buồn.
Bỗngtrong đám trẻ lẽo đẽo theo sau hai người, có mộtcon bé đem dủi gọi lớn:
"Chị Cúc."
Cúc quay lại, nhận ra nó ngay, hỏi:
"ủa, bé Tư, ba em có nhà không?"
"Dạ có, chị vô tìm ba em hả?"
"Ừ."
"Để em chạy trước cho bố em hay nhé."
Nói xong con nhỏ cắm đầu chạy vượt lên trên, không để ý gì tới Cúc đang kêu nó không cần thiết phải làm vậy. Đi qua vài dẫy nhà đã tới khu đất trống, ngllời ta gọi Khu Nghĩa Địa, họ băng ngang qua đây, đi hết cuối con đường mới tới nhà thầy Mạnh.
Ông Giám và Cúc chưa đi hết Khu Nghĩa Địa đã thấy thầy Mạnh lơn tơn nám tay bé Tư ra tận nơi đón. Cúc vội vàng chắp tay chào:
"Dạ, chào thầy."
"Chào cô Cúc, con bé Tư nó kêu tôi cô tới chơi nên vội vàng la dón."
"Dạ, con nói Bé Tư thủng thẳng để con tới nhưng nó không nghe, chạy trước, làm phiền thầy rồi."
Thầy Mạnh mĩm cười xoa đầu bé Tư, nói:
"Con bé lý lắt, nhưng cũng được việc."
Có lé thấy đã đến lúc phải giới thiệu ông Giám, Cúc nói"
"Thưa thầy, con tới nhờ thầy giúp giùm một việc cho ông anh họ con đây."
Bây giờ thầy Mạnh mới nhìn lên, ngó thẳng vô mặt ông Giám cười cười.
"Ai chứ thân nhân của cô Cúc muốn tôi làm gì lại không được." lúc ấy cũng vừa tới sân nhà, thầy Mạnh nói tiếp: "Để mời ông với cô Cúc vô nhà uống ly nước đã,
thủng thẳng nói chuyện nhé."
Ông Giám chắp tay xá xá, nói:
"Dạ, cám ơn thầy."
Khi thấy mọi người vô nhà rồi, đám con nít theo sau cũng từ từ tản nát, chúng lại tiếp tục cuộc chơi bỏ dở trên đường phố.trong con xóm nghèo nàn này. Trong phòng khách, thầy Mạnh rót nước mời khách; ông Giám để ý không thấy bà vợ nào của ông thầy này ra tiếp khách, từ đầu tới cuốli Mở cửa, kéo ghế, rót nước, mời khách ngồi cũng độc một mình ônglàm lấy. Ngay cả đám trẻ con cũng không thấy đứa nào nứa, có lẽ tụi nó ra ngoàl dường chơi hết rồi.
"Mời ông với cô Cúc dùng nước."
"Dạ, dạ, cám ơn thầy."
Ông Giám uống cạn ly trà, hằng hắng giọng, nói:
"Chẳng giấu gì thầy, nghe em Cúe nói thầypháp thuật cao cừờng về trừ tà bắt ma. Hôm nay tôi tới đây xin thầy giúp dùm đứa con tôi, nó bị một con ma làm sống dở, chết dở, làm tôi thật là khổ tâm."
Thầy Mạnh cười hì hì:
"Ồ, có chuyện đó thực sao. Ma quĩ lộnghàng thời buổi này cũng hiếm hoi lắm. Nhất là ở thành phố to lớn này chúng ít dám xuất hiện; cái vụ này ông để tôi lo cho."
Cúc nói vô.
"Dạ, trăm sự nhờ thầy."
Thầy Mạnh nhìn ông Giám hỏi:
"Vậy ông có thể nói tôi nghe sơ qua cậu nhỏ ở nhà bị nó hành ra sao không. Phải thú thực, nhiều trường hợp đau ốn bệnh hoạn gì đó, cứ tưởng ma hành, chạy tới thầy bà như chúng tôi cũng vô ích thôi."
óng Giám nói ngay:
"Tôi chạytới thầyhôm nay, phải thúthực là hết thuốc chứa rồi, chứ không phải là mê tín di đoan gì đâu. Thầy tây, thầy ta đều bó tay hết; cuối cùng họ kết luận thằng nhỏ điên, nên loạn thần kinh, thật là vô lý."
"Như vậy theo ông thì lý do như thếnào và ma quỉ ra sao."
Ông Giám từtừ kể lại mọi diễn tiến sựviệc, tuy nhiên ông giấu hẳn việc giết người của Giầu mà chĩ nói Xuân Nhi bị oan ức mà chết nên thành ma về trả thù thôi.
Thầy Mạnh nghe xong chép miệng:
"Tội nghiệp, tội nghiệp, đểtôi giúp cho. Ngày mai ông đem cơn ông tới đây tôi coi thế nào."
Cúc nói:
"Thưa thầy, con của anh con ốm yếu lắm. Nếu thầy thương giúp dùm, xin giúp cho trót, chúng con đem xe tới rước thầy tới nhà được không ạ?"
Thầy mạnh đưa tay gãi đầu, cười cười..
"Quả thực cũng có đôi khi tôi ra ngoài, nhưng mấy hôm nay Thượng Sư Trưởng Môn đi Thái Lan luyện con Thiên Linh Cái bên đó, không biết bao giờ mới về, nên bỏ nhà đi xa sợ không tiện."
Ông Giám nghe nói tới Thiên Linh Cái giật mình; hồi nào tới giờ ông đọc sách rất nhiều về loại ma con này. Người có bản lãnh luyện được thứ này không phải tay tầm thường. Ông không ngờ trong xóm lao động nghèo hèn này lại có người có bản lãnh cao như vậy thực hay sao? óng chưa kịp nói gì, Cúc đã lên tiếng:
"Dạ, con biết mời thầy đi khỏi đây thực bất tiện, nhưng nếu thầy cố giúp dùm một chuyến, thế nào cũng xin tạ ơn thầy xứng đáng mà; hơn nứa con cũng đã lở hứa với ông anh họ con đây là thế nào thầy cũng thương con mà lo lắng cho con ảnh. Ra ngoài vài giờ có gì nhiều đâu phải không thầy."
Ông Giám lo nhìn vô thầy Mạnh, không để ý con mắt đưa tình của Cúc khi nói. Nhưng thầy Mạnh đã bắt được ánh mắt ướt át mời mọc đó, cũng như nhứng lời Cúc nói đều ẩn ý hai nghĩa mà ehỉ có người trong cuộc mới hiểu được; người thầy hơi nóng lên, gật gừ.
"Thôi thì cũng đành chiều cô Cúc một lần. Nếu Thượng Sư Trưởng Môn về biết chuyện phiền trách cững đành chiu tội, chứ người khác các vàng tôi cũng không
dám nhận.
Cúc mừng rỡ chắp tay xá lia lịa.
"Con đội ơn thầy, con đội ơn thầy, để con xin gửi thầy chút tiền nhang đèn..." vừa nói Cúc vừa đưa mắt nhìn ông Giám. Hiểu ý nàng, ông lật đật móc túi đưa cho Cúc một mớ bạc, không biết là bao nhiêu. Cả Cúc lẫn thầy Mạnh cùng giật ưùnh tưởng ông đưa lộn Cúc cầm tiền ngần ngừ. Hiểu ý nàng, ông Giám nói ngay. "Chỉ có chút đỉnh gọi là lễ ra mắt, sau này thếnào tôi cũng còn phải đền ơn thầy nhiều hơn nứa. Sự thực thì tính mạng cháu còn đáng giá ngàn vàng kìa, chứ bây nhiêu có là bao đâu, xin thầy nhận cho."
Thầy Mạnh bỗng nhìn lên nóc nhà, một vài tia nắng lọt qua lỗ hổng chiếu vô nhà, ông đã chắp vá nhiều lần nhưng không thếnào khá hơn được, những miếng tôn cũ lỗ lớn lỗ nhỏ nhiều như tổ ong làm khổ cả nhà khi trời đổ mưa. Ngay cả bàn thờ tổ cũng còn bị dột nói gì tới những nơi khác. Hồi thân phụ ông còn sống, học trò đầy nhà, hễ cứ có chuyện gì họ đều lo lắng đầy đủ cả. Cho tới đời ông, nơi này hoang tàn quá. Ông Thượng Sư Trưởng Môn cũng nghèo, lại nay đây mai đó; phải nói cũng chỉ tại mấy bà vợ ông ăn xài nhiều quá, không trách ai được. Hôm nay Cúc mang món này tới cho ông quả là lộc Tổ; chắc chắn ông phải tận tình lo lắng cho ông khách giầu có này rồi. Từhồi nào tới giờ Cúc thỉnh thoảng cũng giúp đỡ ông chút đỉnh, nhưng ông còn lạ gì nhứng cô vũ nữ già như Cúc làm sao khá được, chĩ bấy nhiêu cũng là nhiều rồi. Món tiền đưa trước hôm nay của ông khách này sẽ giúp ông chẳng nhứng thay được mái tôn, trả nợ nần lăng nhăng~và còn có thể đủ để xây thêm cái bệ luyện Thiên Linh Cái nữa; món bửu bối mà ông hằng mơ ước từ lâu trong cuộc đời làm thầy của ông.
Thầy Mạnh cầm tiền đút nhanh vô túi, xoa hai tay vô nhau suýt soa.
"Ông làm như vậy kỳ quá, không biết tôi có giúp gì được ông không, rồi tiền bạc này lở tiêu hết biết lấy gì trả lại cho ông chứ."
Ông Giám cười cởi mở.
"Thầy nhận cho là quí rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thầy. Miễn là thầy thựe tâm giúp đỡ là chúng tôi đội ơn thầy rồi. Còn nói dại, nếu cháu vắn số, chẳng qua cũng tại ý trời."
Thầy Mạnh cũng cười cầu tài.
"Ông nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng ông tin tôi đi dù tài hèn sức mọn, tôi cũng sẽ xả thân vì cảm tình của ông và cô Cúc đây. Không những phải cứu cậu nhà cho bằng được mà còn không để cho con yêu nữ đó sống mà đi đầu thai nữa."
Ông Giám đứng dậy cúi đầu, chắp tay xá xá thầy Mạnh, nói:
"Dạ, được như vậy chúng tôi xin qui y dưới chân Tổ nghiệp suốt đời, lo lắng cho môn phái."
Thầy Mạnh mừng rỡ.
"Cứ như thế được rồi. Để khỏi phiền tới ông và cô Cúc đây sáng sớm mai tôi đón xe Taxi tới nhà ông cũng được."
Cúc lụp chụp nói:
"Dà... dạ... đâu có được thầy. Hay là để sáng mai, con tới đây cùng đi với thầy tới nhà anh con, vì thầy đâu có biết nhà anh ấy."
Thầy Mạnh đồng ý ngay.
"Như vậy cũng được, bây giờ tôi phải ra chợ mua ít đồ cúng tế và tối nay luyện phép đặng ngày mai sử dụng chứ."
Cả Cúc và ông Giám cùng đứng dậy, cáo từ ra về. Thầy Mạnh đưa hai người qua khỏi khu đất nghĩa địa mới trở lại Trước khi chia tay, Cúc ghề sát tai thầy mạnh nói nho nhỏ:
"Tối nay đi làm về con muốn ghé thầy, có nhiều chuyện phải nói lắm; gặp thầy ở đâu tiện?"
"Thì eô tới nhà tôi đi.".
"Vô xóm tối quá, con sợ không dám đâu."
Thầy Mạnh ngần ngừ một lúc, nói:
"Nêú vậy tôi chờ cô ở quán cà phê cạnh chợ Thi Nghè đi mấy giờ?"
"Để con nghĩ làm một bữa tới sơm sớm cũng được, khoảng tám giờ tối đi."
"Như vậy được rồi."
Nói xong ông mới chợt nghĩ ra; nếu cô ta nghỉ làm một bứa, tới đây sơm sớm một chút thì còn sợ tội cái gì nữa mà mình phải ra mãi tận chợ Thị Nghè đón chứ.
Nhưng đã nói rồi, ông không muốn nói lại nữa. Bỗng ông nhớ tới ánh mắt eủa Cúc lúc nãy, bất giác mỉm cười khoái trí, lòng lânglâng. Ông có cả thẩy bốn bà vợ, nhưng có bà nào trắng trẻo, đầy đặn được như Cúc đâu... Khi hai người đi rồi, thầy Mạnh trở về lấy xấp tiền ra đếm; ông muốn nín thở vì từ ngày làm thầy tới giờ, chưa bao giờ được cầm số tiền lớn như thế này. Số tiền này không phải như ông nghĩ; có thể sửa mái tôn mà còn có thể mua luôn căn nhà nhưthếnày nứa cũng được. Trong đầu ông bao nhiêu thứ phải thanh toán không còn là mối bận tâm nữa. Ông cất tiền xong, thủng thẳng ra chợ mua ít đồ cúng tế và một ông phật bằng nanh heo thực lớn, sửa soạn cho ngày mai.
Trời đã về chiều, thầy Mạnh eững đã sửa soạn xong mọi thứ cần dùng cho ngày mai. Ông biết là tối nay ra chợ gặp Cúc sẽ không còn thì giờ luyện phép nữa, bởi vậy ông đấ làm hết sức cho xong trước khi ra chợ đón Cúc. Mấy hôm nay trời thực oi ả, những áng mây đen bay thực thấp mà không thế nào mưa được, làm cho không khí ngộp ngạt hơn. Ông ngồi trong nhà nhìn ra sân, ngôi mộ của thân phụ ông được ông Thượng Sư Trưởng Môn cho chôn ngay trong sân trước cửa nhà, làm cho khu đất này trở nên thánh địa của môn phái. Thân phụ ông là Trưởng Môn đời thứ 17, rồi truyền chức Trưởng Môn cho Thượng Sư San là Trưởng Môn đời thứ 18. Hồi đó ông còn nhỏ không biết gì nhiều; nhưng cũng nhớ trướe khi chết, cha ông có trăn trối trăm sự phải nhờ tới Thượng Sư San, cũng là sư phụ ông và anh ông nữa.
Sau này ông thắc mắc, không hiểu tại sao cha ông lại không truyền chức cho anh ông mà lại truyền chức cho người ngoài. Mặc dù ông Thượng Sư Trưởng Môn hiện tại rất tốt với ông, nhưng nhiều khi cũng rết khắt khe, nhất là cái vụ trai gái của ông làm ôngThượng Sư Trưởng Môn không hài lòng và hay cằn nhằn hoài. Nhưng ông tự nghĩ; môn phái có bùa yêu, ngải nói để làm gì chứ. Không để mê hoặc đàn bà con gái thì để làm cái gì nữa; như vậy các đệ tử đã dầy công luyện tập được, lại không cho sài sao. Cũng vì vậy mặc dù cho ông Trượng Sư Trưởng Môn có cằn nhằn nhiều lần, ông vẫn lén lút dùng như thường.
Tối nay gặp Cúc nhất định phải làm cho con nhỏ này mê một bữa. Vừa tiện vừa lợi, nếu không có Cúc làm sao có cái môl ông nhà giầu này mà có tiền trấn giứ thánh địa cơ chứ, nếu tổ nghiệp ở trên trời có linh thiêng cũng phù hộ ông lấy Cúc chứ có tội lỗi gì đâu. Qui luật của man phái là cấm không được pháhạnh phúc gia cang của người khác, chứ đâu có cấm tán gái chưa chồng, và hơn nữa cũng chẳng có cái điều nào cấm lấy nhiều vợ, hoặc có nhiều nhân tình cả. Ông đã có bốn bà vợ, dù có thêm một mạng nữa cũng có sao đâu.
Bất giác ông thọc tay vô túi, mân mê chai dầu thơm tình yêu, mỉm cười một mình.
Chẳng mấy ehốc đã gần tới giờ hẹn với Cúc. Thầy Mạnh với cái nón dạ, đội lên đầu, thủng thẳng thả bộ ra chợ Thị Nghè. Vừa tới quán cà phê chỗ hẹn, ông ngạc
nhiên thấy Cúc đã ngồi đó từ hồi nào rồi. Nàng thấy ông vội vàng trả tiền cà phê, vồn vã nắm tay ông kéo ra ngoài, kêu xe Taxi lên Saigon ngay.
Cúc nói:
"Con muốn kiến chỗ thanh tịnh nói ehuyện với thầy cho dễ dàng một chút; ngoài đường, ngoài xá khó lòng, người ta dòm ngó kỳ cực lắm."
"Cô Cúc muốn đi đâu?"
"Con định mời thầy về nhà con."
"Ở đâu lặng."
"Thưa thầy, nói là nhà chứthực.la đây chỉ là một căn phòng con mướn từhồi nào tới giờ, ở trong một dẫy nhà cạnh bến xe, gần Chợ Bến Thành."
"Bộ cô Cúc ở ngay đó à?"
"Dạ"
Cúc nói dối ngọt sớt, thực ra nàng chĩ mới mướn căn phòng này trưa nay. Cúc đã dặn ông quản lý là nếu có ai hỏi, cứ nói nàng ở đây cả nãm rồi. Cúc cũng đã giúi vô tay ông mấy trăm bạc eho vụ. này. Lẽ dĩ nhiên lão già bỗng dưng được tiền làm gì không khoái.
Nàng đã có cả một chương trình hành động ngoạn mục; chắc ehắn phen này phải đoạt ít nhất một phần gia tài nhà tỷ phú lừng danh Saigon này. Nếu không muốn
nói là có thể ắm trọn gia sản kếch sù kia không chừng. Đưa thầy Mạnh lên phòng, nàng đóng cửa lại cẩn thận, nói:
"Nhà con chật hẹp, thầy đừng chê nhé."
"Bộ cô Cúc ở cái phòng nhỏ này thôi à?"
"Dạ"
"Rồi ăn uống ở đâu?"
"Thưa con ãn đầu đường xó chợ; chứ có một mình, bếp nước gì cho mệt."
Thầy Mạnh ngồi xuống giường, ông nhìn quanh và có cảm tưởng như đây là phòng ngử ở khách Bạn chứ không phải là nhà một cô vũ nứ được. Cúc ngồi xuống bên cạnh ông, nàng vừa ngửi thấy mùi thơm quen quen, Cúc biết ngay là cái gì rồi; như vậy càng hay, màn kịch này khỏi phải rào đón lâu lắc nữa.
Thầy Mạnh làm bộ đập nhẹ vô vai Cúc nói:
"Sống thế này khoẻ quá rồi còn gì nứa mà than."
Cúc biết thầy Mạnh đang thử bùa phép; nàng còn lạ gì sức dầu thơm ái tình, niệm chú, đập nhẹ vô mình nạn nhân là có chuyện ngay. Nàng nắm lấy tay thầy Mạnh, chớp mắt lia lịa như chlu phép, ngả đầu vô vai thầy ngay.
"Cúc đinh đưa tôi lên đây nói chuyện gì đó."
Cái chuyện mà Cúc đinh nói không phải bàng miệng. Nàng muốn có một đứa con ngay trong khoảng thời gian này. Bốn bà vợ thầy Mạnh, bà nào cũng có ba bốn đứa con, như vậy thì giống thầy tốt quá rồi còn gì; nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám làm gì được như vậy. Một điều thích thú nhất là Cúc còn biết máu thầy Mạnh và máu nhà tỷ phú Giám cùng một loại nứa mới tuyệt vời. Có trời mới khám phá ra âm mưu của nàng.
Bây giờ chỉ còn cách nào dụ cho thầy Mạnh cứu công tử Giầu cho khoẻ mạnh. Bắt nhốt con ma Xuân Nhi lại, khi nàng gần sanh đẻ thì cho công tử Giầu về với ông bà sớm chừng nào hay chừng đó. Nhứng chuyện này ai Cúc không giám chắc, chứ thầy Mạnh mà ra tay có trời mới cản nổi.
"Thầy à..."
Vừa nói Cúc vừa rà một tay lên ngưc thầy Mạnh.
"Cúc muốn nói cái gì?"
"Cúc muốn thầy giúp ông anh Cúc bắt con ma Xuân Nhi nhốt lại đừng cho nó lộng hành được không hả thầy?"
Thầy Mạnh nắm lấy tay Cúc, thì thào:
"Nhất định là phải nhốt con yêu nứ đó lại rồi, đâu có để nó lộng hành như vậy được."
"Thầy tử tế với Cúc quá hà, Cúc phải đền ơn thầy cái gì đây?
Bộ ngực núi lửa cửa Cúc đã ép sát mình thầy Mạnh, hơi thở nàng rồn rập. Thầy Mạnh còn thấy nàng run rẩy và đùi nàng cũng đã gác cả lên chân thầy rồi. Thầy không ngờ chai dầu thơm này mới luyện mà có công hiệu mạnh ghê hồn như vậy. Thầy nghĩ có lẽ Cúc yếu bóng vía nên bùa vô thựe mau. Tuy nhiên phải để thử lại, nếu có trục trặc gì mất mặt thầy bà hết.
Thầy Mạnh làm bộ để một tay lên đùi Cúc, làm như vô tình rồi một lúc lâu không thấy nàng nói năng gì mới giám xoa nhè nhẹ lần mò lên trên. Khi tay thầy đã để trên bụng nàng rồi, thầy hơi cúi xuống nhìn xâu vô mắt Cúc; hai con ngươi nàng đờ đẫn. Muốn cho chắc ăn, thầy niệm chú một lần nữa, thổi nhè nhẹ vô mặt nàng, Lần này quả thực Cúc hơi rùng mình, ưỡn hẳn người lên. Thầy Mạnh
mạnh dạn thọc hẳn bàn tay qua lưng quần nàng. Cúc rên lên:
"Thầy ơi..."
Cả hai cùng ngả xuống giường, quần áo rơi rớt xuống đất thật gọn gàng. Bóng tối tràn đầy căn phòng, Cúc không ngờ Thầy Mạnh trông ốm yếu mà lại khoẻ như vậy, chẳng bù với nhà tỷ phú Giám đêm qưa chĩ làm nàng run rẩy lên rồi ông ta bỏ cuộc. Bây giờ Cúc đã căng cứng da thịt, bủn rủn chân tay, thần trí quay euồng, thân thể vặn vẹo mà thầy Mạnh vẫn hùng hục như trâu điên mới ghê hồn.
Nàng không còn rên rĩ được nứa, miệng há hốc ra, mắt nhắm nghiền, hơi thở rồn rập, có lúc như muốn đứt hơi, và sau cùng đã lim đi trong giấc ngủ đầy hoan lạc...