Lôi Dương về đến nhà, nằm trên chiếc giường đã từng cùng Đồng Đồng triền
miên vô số lần, trong lòng không khỏi nhớ lại hình ảnh kia. Thằng đàn
ông kia đè trên người Đồng Đồng, hai cơ thể dây dưa qua lại!
Ga
giường dường như còn lưu lại hương thơm của Đồng Đồng , lại cũng tựa hồ
lưu lại mùi vị kích tình dây dưa của một thằng đàn ông khác.
Trong đầu anh toàn là hình dáng dịu dàng của cô, dáng vẻ tất bật trong chiếc
sơ mi của anh, nụ cười của cô, giọng nói dễ nghe của cô, tâm Lôi Dương
chợt trở nên phẫn nộ bi ai.
Anh bật dậy tức giận lột ga trải giường ra vứt xuống đất.
Nhìn căn phòng rộng lớn trống rỗng, dường như mỗi một góc đều có bóng dáng màu trắng của cô, đều có hơi thở của cô!
Anh nhìn chiếc ga giường nằm dưới đất kia, bàn tay vần vò mái tóc, nhớ tới
cảnh tượng thân thiết của Đồng Đồng với người đàn ông dưới mưa kia.
Anh đã từng điều tra qua Hạo Nam là ai, người đàn ông dưới mưa kia không
phải ai khác, chính là Hạo Nam mà Đồng Đồng luôn miệng nỉ non, người đàn ông cô yêu.
Đáng chết , anh đang ghen sao? Ghen vì cái cô gái không chung thủy kia?
Không! Nhất định là anh đang tức giận, nhưng phải giải thích như thế nào về
chuyện anh không khống chế nổi bản thân mình khi nhìn thấy cô ta chạy
vào màn mữa, tâm anh không khỏi bị chấn động. Anh tự nhủ mình không cần
đi, không cần quan tâm đến cô gái đáng chết kia, cuối cùng vẫn nhịn
không được lái xe đuổi theo ra ngoài.
Có điều lại nhìn thấy cô ta lên xe của một người đàn ông khác, còn có cả cái cảnh tượng qua qua lại lại kia nữa!
Tim anh giống như bị lửa thiêu đốt, có loại đau đớn cùng lửa giận! có điều
cảm giác mãnh liệt hơn chính là tâm anh đột nhiên trống rỗng mà chính
anh không muốn thừa nhận! Đồng Đồng đi cũng mang theo trái tim anh đi.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa làm trái tim anh đau buồn, cũng làm đau buồn trái tim của cô gái tên Đồng Đồng kia.
Hy vọng, hết cơn mưa trời lại sáng.
……
Đồng Đồng đem tình yêu lặng lẽ của cô dành cho Lôi Dương che giấu, chỉ mỉm cười như thường lệ với người nhà.
Trước mặt người nhà cô tất cả vẫn diễn ra như bình thường, tuy nhiên người
nhà cô cũng đa nghi hỏi, có điều nhìn thấy Đồng Đồng im lặng cũng đành
thôi, không nhắc lại gợi Đồng Đồng đến chuyện không vui kia.
Có
điều đêm đêm nằm một mình đáy lòng cô chợt cảm nên cô đơn tịch mịch, chỉ có ban đêm cô mới có dũng khí khóc thầm, trút ra những đau đớn tích tụ
trong lòng.
Để giúp mình bình tĩnh trở lại, cô tìm một công việc
làm người trông trẻ, cô thích trẻ con, ngây thơ đáng yêu, vô lo vô nghĩ. Nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu này, lòng của cô cũng vui vẻ hơn một
chút.
Đồng Đồng cùng bọn trẻ vui tươi chơi đùa, ít nhất giờ khắc
này cô có thể quên đi phiền muộn, quên đi người đàn ông đã hiểu lầm
không tin cô kia!
Cô thiếu chút nữa đã bị cưỡng hiếp, thế mà anh lại bảo cô cút ngay!
Anh đã xé rách trái tim cô!
Lôi Dương lại một lần không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng của Đồng Đồng,
qua hàng rào của nhà trẻ anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của
cô. Anh ghét nhất là khuôn mặt tươi cười kia!
Không có anh, quả nhiên cô vẫn sống tốt, có lẽ cô ta ngay từ đầu đã vô tình!
Anh tức giận phóng xe đi.
Đồng Đồng dường như cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén nhìn cô, quay đầu
lại chỉ nhìn thấy bóng một chiếc xe quen thuộc lao đi. Là anh sao, Đồng
Đồng lắc đầu cười nhẹ!
Sẽ không phải là anh!
……
Tan học xong, bọn trẻ được bố mẹ đến đón, Đồng Đồng cũng ra về.
Đồng Đồng dắt xe, vừa mới ra khỏi cửa chợt phát hiện có một chiếc xe đi theo cô.
Đồng Đồng có chút kỳ lạ quay đầu lại, thấy 2 người đàn ông đeo kính râm bước xuống từ trên xe, bọn chúng chợt giữ chặt lấy tay cô, đạp đổ chiếc xe
đạp của cô.
” Các người làm gì, buông tôi ra!” Đồng Đồng giãy dụa muốn thoát khỏi 2 gã đàn ông đang kẹp chặt lấy cô nhưng vô ích, cô vẫn
bị tống lên chiếc xe kia.
Xe đạp đổ xuống đất, bàn đạp vẫn quay vô vọng.
Đồng Đồng hô to, “cứu”, chợt cảm giác trên cổ bị đánh, cô dần mất đi ý thức!
Cô bị trói, đây là ý thức cuối cùng của cô!
……
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng xong quay lại công ty vùi đầu vào công việc,
như vậy anh sẽ không có thời gian nhớ tới cô gái đáng chết kia. Lúc này
điện thoại anh vang lên.
Đầu kia truyền đến một giọng nói xa lạ khó chịu.
” Anh là Lôi Dương à?”
Lôi Dương không hài lòng nói:” Là tôi, có việc gì!”
” Hừ, cô gái của anh ở trong tay tôi, không biết anh có muốn nhìn thấy cô ta nữa không!” Người nọ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói .
Lôi Dương ngả ra phía sau ghế, thản nhiên nói:” Cô gái của tôi rất nhiều, không biết ông định nói cô nào”
Người nọ tiếp lời nói:” Vị hôn thê của anh, một cô gái tên Hân Đồng, xem ra cô ta đối với anh cũng không quan trọng.”
Lôi Dương giống như bị điểm trúng tử huyệt, lạnh giọng nói:” Ông có biết ông đang nói cái gì không?”
” Sao, Lôi đại chủ tịch không tin cô ta đang ở trong tay tôi à?” tiếp đến là tiếng người nọ hét to nói:” Này, nói với người đàn ông của cô đi,
bảo anh ta mang tiền đến chuộc cô, nếu không cô chết sẽ rất khó coi
đấy.”
Lôi Dương không hề nghe thấy gì, đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, tâm can anh lại bị đè nặng.
” Này, nói chuyện đi, con ranh này!” Điện thoại đầu kia truyền đến một
tiếng quát to. Tiếp theo là một tiếng ‘bốp’, tựa như tiếng người bị
đánh.