Tình Cờ

Chương 20: Chương 20




Lôi Dương tức giận ngồi trong văn phòng, ánh mắt lạnh lùng vô cùng khó chịu, môi mím chặt, trên người có một lực sát thương vô hình, không cần nói cũng như cảnh cáo người xung quanh, đừng gần, lại gần giết không tha!

Ngoài văn phòng chủ tịch mấy nhân viên nam nữ tụ tập đứng gần nhau bàn luận xôn xao.

” Đại Trương, cậu lá gan lớn cậu vào đi!” Một đám nhân viên nữ lắc lắc tay áo Đại Trương.

Đại Trương toát mồ hôi lạnh nói với đám nhân viên nữ:” Tiểu Lưu, cậu đi đi, tớ còn mẹ già con nhỏ!”

Một nhân viên nữ khác nhỏ giọng nói:” Đại Trương, cậu không phải đàn ông !”

Đại Trương lùi về phía sau nói:” Tớ không phải đàn ông? Chủ tịch chúng ta mới là đàn ông kìa. Tiểu Lưu cậu đang có thai, chủ tịch chắc chắn không dám đả động cậu đâu, cậu đi đi!” (đọc đến đoạn này mà mém sặc ^^)

” Đại Trương cậu xấu xa quá! Lỡ như tớ có mệnh hệ gì, chồng tớ nhất định sẽ giết cậu.” Tiểu Lưu trừng mắt lườm Đại Trương một cái.

Đại Trương đang định bước lùi lại thì lại bị Tiểu Lưu đẩy lên.

Cuối cùng Tiểu Lưu bất đắc dĩ nói:” Thôi được rồi, đừng có xẹp cái mặt như thế nữa, tớ đi!”

Đại Trương nghe thấy thế mắt sáng trưng như đèn pha.

Tiểu Lưu và cô gái đứng cạnh liếc nhìn nhau sau đó giơ tay gõ cửa.

Sau đó không chờ Lôi Dương bên trong lên tiếng đã mở cửa ra, cô gái đứng cạnh chớp cơ hội đẩy Tiểu Trương vào văn phòng chủ tịch, hai cô gái hoàn thành gian kế thích thú vỗ tay, chúc mừng Tiểu Trương thay mọi người hy sinh đẹp luôn!

Đại Trương thầm mắng mấy cô gái không có đạo nghĩa kia, run run rẩy cầm giấy tờ trong tay đặt trước mặt Lôi Dương , đổ mồ hôi đầm đìa nói:” Chủ tịch…….”

“Biến ra ngoài!” Lôi Dương lấy giấy tờ trên bàn ném về phía Đại Trương.

Đại Trương cuống quít chạy ra ngoài, đóng cửa lại, để Lôi Dương đang nổi giận ở bên trong.

Đại Trương vỗ vỗ ngực, định thần lại nói:” Vừa rồi ai đẩy tôi vào !”

Tốt xấu gì anh cũng là cấp trên của bọn họ, thế mà bọn họ dám đẩy anh vào làm vật hy sinh!

Hai cô gái gian xảo cười thầm về chỗ mình ngồi, Đại Trương cũng về văn phòng của mình.

Lúc tan ca, nhân viên công ty lần lượt ra về, riêng Lôi Dương vẫn ngồi trong văn phòng.

Lôi Dương dùng thang máy riêng đi xuống tầng, nhìn thấy Vu Quyên đứng ở cửa thang máy, dáng đứng gợi cảm, nhìn thấy anh rất vui vẻ nói:” Chủ tịch, hôm nay em tới đó được không!”

Lôi Dương lạnh lùng nhìn Vu Quyên, không lên tiếng đi thẳng về phía bãi đỗ xe, vu quyên có chút không cam lòng tâm gọi:” Lôi!”

Lôi Dương đứng bên cạnh xe, không hài lòng nói:” Nhớ rõ bổn phận của cô đi!”

Vu Quyên ngơ ngác đứng đó, không dám mở miệng, trơ mắt nhìn Lôi Dương vào xe biến mất trong tầm mắt cô.

……

Lôi Dương cố gắng làm mình bình tĩnh lại, anh lái xe về tới biệt thự, cất xe xong vào nhà.

Ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát, anh có chút bấn loạn, dường như anh lại giống như hai năm trước, vội vội vàng vàng làm xong việc sớm, trong lòng chờ mong bóng dáng màu trắng trong nhà sẽ làm món gì cho anh ăn , sau đó lại nằm ở sô pha chờ anh về, sau đó dịu dàng hỏi anh một tiếng, “A Dương, anh về rồi à!”

Lôi Dương hoảng hốt, trong lòng anh không khỏi nghĩ, cô làm cái gì ăn vậy , có phải vẫn dáng vẻ uyển chuyển mềm mại ấy, có phải vẫn mặc áo sơ mi trắng của anh không?

Anh chậm rãi đi vào phòng ăn, nhìn trên bàn đặt rất nhiều đồ ăn, còn có bóng dáng Đồng Đồng bận rộn trong phòng bếp, cô tựa hồ vĩnh viễn không hề biết mệt.

Lôi Dương hoảng hốt tỉnh lại từ tâm trí, ánh mắt mơ màng của anh chợt trở nên lạnh lẽo.

Không! Hiện tại đã không phải hai năm trước, anh không hề còn vì cô mà làm tất cả, không còn lưu luyến mọi thứ của cô, cô chỉ là đồ chơi của anh, bạn cùng giường hoặc tình han, cô không còn là cô gái trong lòng anh nhớ nhung nữa!

Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương, cô cười nói:” A Dương, đi rửa tay rồi ăn cơm!”

Lôi Dương lạnh mặt không nói một câu,vừa nhìn Đồng Đồng vừa đi đến trước bàn ăn, bưng đồ ăn trên bàn lên đổ vào thùng rác, giống như sáng nay vứt đồ ăn cô đi mua vậy.

Đồng Đồng vội bắt lấy tay Lôi Dương , nhưng Lôi Dương rất cao, cánh tay lại khỏe, cô ngăn cản anh không được, cô ôm lấy cánh tay bưng đồ ăn của anh, nhưng anh vẫn thản nhiên chuyển sang tay kia vứt đi.

Đồng Đồng như đang vuốt đuôi hổ, lại chụp lấy tay Lôi Dương muốn giữ lại mấy món ăn này.

Ném hết xuống đất thì cô ăn cái gì, cô không muốn bị đói nha!

Đồng Đồng dùng ánh mắt đáng thương nhìn đống đồ ăn bị Lôi Dương vứt dưới đất, tức giận buông tay Lôi Dương ra, thân thể bực tức đứng đó.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng bé nhỏ đáng thương, mở miệng nói:” Lời tôi nói cô vĩnh viễn không nhớ kĩ phải không!”

Đồng Đồng cúi đầu, không nhìn mặt Lôi Dương , mắt anh, lông mày anh, bởi vì cô biết, những chỗ đó ngoài sự lạnh lùng ra thì chẳng có gì hết.

Cô cúi đầu nghe Lôi Dương chỉ trích, giống như một đứa trẻ làm sai cúi đầu nghe người lớn phát biểu!

Lôi Dương giật cà vạt ra, lớn tiếng nói:” Chuẩn bị nước đi, tôi muốn tắm!”

Đồng Đồng nhịn không được nói:” Nhưng anh chả phải không cho em làm chuyện vô vị sao, chuyện này cũng vô vị mà!”

Lôi Dương trừng mắt, tay nâng lên như định cốc đầu Đồng Đồng, Đồng Đồng chạy vội nói:” Em đi chuẩn bị nước!”

Đồng Đồng nhận lệnh vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm, cô ngồi bên cạnh bồn tắm thử nước, cố nén giận nói: “Tính tình của anh càng ngày càng hư, động một tí đã bốc hỏa huơ huơ nắm tay, kiểu gì cũng chóng già cho xem!”

” Cô nói cái gì đấy!” giọng nói của Lôi Dương đột nhiên vang tới từ phía sau.

Đồng Đồng giật mình‘ bùm!’ rơi vào trong bồn tắm.

Lôi Dương nhìn Đồng Đồng rơi vào bồn tắm, cơ thể anh run rẩy vài cái, không biết có phải muốn cười mà cố nhịn hay không.

Đồng Đồng ngóc đầu dậy từ trong bồn tắm, nước làm ướt quần áo của cô, còn có tóc, bọt nước rơi xuống từ tóc cô, cô cuống quít định trèo ra ngoài, Lôi Dương tiến gần đến vào trong bồn tắm.

Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương chợt chột dạ, một người to lớn như vậy ở cùng cô trong phòng tắm, cô đỏ bừng mặt, vội vàng muốn ra khỏi cái nơi mờ ám này, đang xoay người thì eo cô lại bị cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương túm chặt lấy, Đồng Đồng giờ phút này không khỏi ngượng ngùng.

Thân thể của cô cứng đờ, tùy ý Lôi Dương ôm cô vào lồng ngực bóng loáng rắn chắc của anh.

Vòng ôm cô quen thuộc , rất nóng mà rộng lớn, Đồng Đồng chỉ cảm thấy đầu lưỡi khô, tâm trạng thấp thỏm.

Lôi Dương kéo người cô lại làm cho hai người đối diện với nhau, Đồng Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Dương , cúi đầu mặt đỏ bừng.

Nếu lúc này cô ngẩng đầu lên nhất định có thể nhìn thấy trong mắt Lôi Dương không hề là sự vô tình mà là dục vọng nồng đậm .

” Cởi quần áo ra!” giọng nói có chút hổn hển của Lôi Dương ra lệnh cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng thấy Lôi Dương nói chợt bối rối, lắp bắp nói:” Cởi…… Cởi quần áo?”

” Muốn tôi giúp cô cởi à?” Lôi Dương nghiến răng nói.

” A Dương, chúng ta……!”

Rẹt một tiếng, áo cô trong tay Lôi Dương biến thành miếng vải.

Cô vốn định nói có thể lên giường rồi mới làm được không, nhưng Lôi Dương dường như không để cho cô có cơ hội!

Bọn họ không phải lần đầu tiên khỏa thân đối diện với nhau, nhưng sau 2 năm, giữa bọn họ vẫn sẽ có nhiều khoảng cách.

Đôi ngực sữa màu tuyết trắng của nàng không hề được che đậy lộ ra trong mắt Lôi Dương , đôi mắt anh dường như nổi lên một ngọn lửa.

Cô vẫn mê người như vậy , anh chịu không nổi muốn cô, anh sẽ không tức giận mà muốn cô nữa, anh ôm lấy Đồng Đồng đặt cô dưới sàn nhà tắm.

Anh tuột đi váy của Đồng Đồng, khiến Đồng Đồng hoàn toàn thể hiện trước mặt anh.

Lạc lạc khiếp sợ nhắm mắt lại, đôi mắt vũ mị, dáng vẻ hấp dẫn lòng người ở trước mắt Lôi Dương.

Lôi Dương dường như nghe thấy dục vọng trong chính bản thân mình, anh muốn đi vào cô, anh muốn cô!

Lôi Dương rốt cuộc đã không để ý là bởi vì hận hay là yêu, anh tiến vào thân thể Đồng Đồng , tiến vào vùng sâu kín mềm mại!

Hai cơ thể đã lâu không gần nhau tái hợp, hợp chặt với nhau làm một!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.